Nếu một người có thể cùng người mình chân tâm yêu thích ở chung một chỗ, dù chỉ là một phòng nhỏ, còn hơn nhà lớn vạn gian . (Cổ Long, ngữ)
Thập Kiệt Nhất lấy một cái bát to rồi đổ các thứ bên trong ra, nhìn giống như là cả hai ngày chưa ăn gì. Liễu Dật nhìn thấy nói to:
- Hê, có phải ngươi đang cầm cái bồn đó không?
Thập Kiệt Nhất ha hả cười lớn nói:
- Không, đây chỉ là cái bát lớn nhất, mỗi ngày chỉ toàn uống nước lã chắc ta chết sớm quá.
Nói xong không thèm để ý tới Liễu Dật và Cát Lợi Nhi nữa, gã lúi húi làm xong việc của mình.
Liễu Dật uống hết bát xong bỏ xuống hỏi:
- Đại Đao Vương và Mạc tiền bối đã uống chưa?
Cát Lợi Nhi vừa cười vừa nói :
- Cái này không cần ngươi lo. Sau khi đưa cho bọn ngươi ta sẽ đưa qua cho họ.
Liễu Dật vừa cười vừa nói :
- Ngươi đúng là nha đầu quỷ, canh này thật là ngon, sau này ai lấy được ngươi hắn quả là có phúc phận .
Cát Lợi Nhi một mặt thu giọn các thứ, một mặt nói :
- Vậy ngươi lấy ta nha? Sau này ngày ngày ta sẽ làm món ngon cho ngươi, hi hi…
Không đợi cho Liễu Dật trả lời, Thập Kiệt Nhất kế bên đưa bát lên gõ gõ vào đầu tiếp lời:
- Tốt đó, lão đại. Ngươi lấy nàng sau nay ta cũng có món ngon.
Sau câu nói hắn lại vùi đầu vào cái bát lớn giống như cái “bồn”.
Liễu Dật hết cách chỉ biết lắc đầu, không biết nói gì cho phải.
Cát Lợi Nhi ngắm nhìn Liễu Dật mặt không có chút biểu tình nói tiếp:
- Thế nào, mệt chưa? Hai ngày nay đi liên tục nên chưa có chút thời gian nào để nghỉ ngơi. Để ta dẫn ngươi đi kiếm lấy một phòng ngủ một giấc cho đã.
Liễu Dật gật đầu đáp :
- Tốt, nghe ngươi nói ta đã rất mệt mỏi, cảm giác như toàn thân không có khí lực.
Cát Lợi Nhi nhìn Thập Kiệt Nhất hỏi:
- Còn Thập Nhất đại ca, phòng thì không có nhiều, hắn và ngươi ngủ chung nhé?
Thập Kiệt Nhất lắc đầu đáp:
- Không, ta vẫn tốt. Ta ngồi ở đây cũng có thể ngủ được hề hề..
Cát Lợi Nhi kỳ quái nhìn Thập Kiệt Nhất hỏi:
- Ngươi giống như không mệt vậy? Còn không kiếm giường mà nằm nghỉ.
Thập kiệt Nhất bỏ cái bát lớn xuống bàn, lấy tay áo chùi mép rồi trả lời:
- Không mệt, không mệt! Như vậy là tốt nhất hơn nữa còn có thể chiếu cố đến A Cửu.
Liễu Dật vẫy quạt về hướng Cát Lợi Nhi nói:
- Tốt rồi, đừng có ép Thập Nhất. Còn không mau kiếm chỗ ngủ cho ta .
Cát Lợi Nhi hai mắt đảo một vòng, cười hì hì nói:
- Hiểu rồi! Đi, đi theo ta. Nói xong tư thế như nói đi theo ta (chỗ này hỏng hỉu).
Liễu Dật đi theo phía sau tới một tòa nhà xa nhất, thấy bên trong rất chỉnh tề, sạch sẽ. Liễu Dật chẳng đợi Cát Lợi Nhi nói nhào ngay lên giường, duỗi thân mình ra nói luôn:
- Hay quá, ta ngủ đây.
Nói xong hắn mắt nhắm lại.
Cát Lợi Nhi thấy Liễu Dật nằm thẳng cẳng trên giường giận dỗi nói:
- Đồ thư sinh chết yểu. Được, ngươi ngủ rồi thì tới giờ ăn chiều ta sẽ gọi ngươi .
Nói xong nàng hướng về ngoài cửa bước ra .
Lại nói về Liễu Dật hắn cảm thấy quả là rất mệt mỏi, chỉ thấy mệt mỏi mà không biết tại sao. Hai mắt nhắm lại đã không còn sức cử động, toàn thân nhũn ra rồi từ từ mất đi tri giác.
Nếu như nói có người bước vào phòng lúc đó sẽ thấy thân thể của Liễu Dật phát tán ra ánh sáng đỏ sậm, theo cường độ của ánh sáng, nhìn kỹ thì ánh sáng phát ra chính là miếng hồng ngọc khoảng bốn phân trên cổ của Liễu Dật. Đó chính là miếng hồng ngọc thần bí của Phong ma trấn Tửu thúc tặng ............
Đây là đâu? Tại sao lại hoàn toàn sắc đen, không có ánh dương quang, không có vầng nguyệt, không có vì tinh tú nào. Xung quanh không có gì, thậm chí dưới chân cũng không hề có gì, không thấy một chút vật thể nào, hoàn toàn lơ lửng.
Từ từ phía bên trên của Liễu Dật xuất hiện một bức họa, là hai người. Không, ít nhất không phải là người bình thường, người bên phải trông cường tráng, trên tay cầm một thứ giống như Cự phủ trông rất kỳ quái, đứng lơ lửng trên không. Liễu Dật nỗ lực mở to mắt mình nhưng không nhìn rỏ được nhân dạng của người đó.
Sau lưng người cầm Cự phủ đột nhiên xuất hiện mười hai người cưỡi trên chiến mã màu đen, mỗi người đều có mặc hoàng kim khôi giáp, thân mang trường kiếm, ở phía sau người này như sôi sục manh động, phảng phất giống như tinh không thủ hộ thần trên trời.
Nhìn về phía người đối diện có một thân ảnh màu đen, thấy nhưng không biết vật liệu của khôi giáp là gì, trông giống như là y phục bằng da, nhưng khi cử động phát ra âm thanh của kim loại chạm nhau. Trên tay mang găng đen, chân mang một đôi giầy cao cổ, phía sau là tấm áo choàng đen đang tung bay, tay trái thả trên chuôi thanh trường kiếm cũng màu đen bên hông, song nhãn lúc đỏ sậm lúc lại khôi phục lại bình thường .
Người cầm phủ mở miệng nói:
- Hãy thức giấc, cho tới bây giờ ngươi đã làm sai hai chuyện. Thứ nhất, là đã sáng tạo ra một loại thần thú, đúng ra không nên với thần lực giống như chính mình. Thứ hai, sáng tạo ra Ma tộc nhưng rồi lại sao nhãng với sự tồn tại của Ma tộc, vì vậy đã gây nên sai phạm bây giờ.
Hắc y nhân đối diện cười phảng phất như rất quen thuộc, nhưng Liêu Dật không thể thấy rõ hình dáng chỉ có thể nghe:
- Ngươi rất tự cao tự đại, trong vũ trụ hỗn độn càn khôn, âm dương lưỡng nghi. Đây là định lý không thể nghịch chuyễn, cả thần cũng không có thể, chân Ma tộc không phải do ngươi sáng tạo mà nó cùng ngươi sống lại.
Liễu Dật cảm giác được sự kinh ngạc của người cầm phủ, chỉ nghe được lời nói:
- Ta không minh bạch lời ngươi nói, nhưng ta có thể báo với ngươi, ngươi đã làm ảnh hưởng tới sự quân bình của tam giới, vì vậy ngươi phải biến mất khỏi trên thế giới. Tam giới lục đạo đã không thuộc về ngươi.
- Ha ha… muợn cớ, căn bản tất cả chỉ là mượn cớ. Ngươi không thể để ai khác có được lực lượng giống như thần xuất của ngươi. Vì vậy, để bảo vệ địa vị đó ngươi phải giết ta, căn bản không có cái gì là quân bình hay không quân bình.
Người cầm phủ bình tĩnh nói:
- Bất luận ngươi lý giải thế nào, hôm nay ngươi chỉ có thể làm một việc là hồn phi nhân diệt.
Nói xong tay trái ngoắc một cái, chỉ thấy phía sau lưng mười hai hoàng kim kỵ sĩ cưỡi trên thân chiến mã, tiếng ngựa hý dài hướng phía hắc y nhân xông tới ….
Không biết tại sao Liễu Dật cảm giác máu mình sôi lên, mười hai người cùng một hướng xông tới. Nhưng cảm giác xấu nhất là hắc y nhân trông rất quen thụôc phảng phất giống như là bản thân mình.
Nhìn thấy mười hai chiến mã như thiên thần xông tới, hắc y nhân di động thân ảng nghiêng người quỳ xuống nửa người, tay phải đeo găng đen từ từ tiếp cận chuôi của thanh hắc sắc trường kiếm. Phảng phất cứ mỗi thốn tiếp cận công lực trên thân thể lại lên, phảng phất mỗi cử động đều có khả năng tùy thời xuất kiếm. Hơn nữa xung quanh thân thể phát ra lục sắc quang mang, áo choàng đen mãnh liệt rung động cuồng liệt, càng lúc càng dữ dội.
Lúc này người cầm phủ hét lớn :
- Ngừng lại, trở lại ngay .
Hiển nhiên hắn hướng về phía mười hai kỵ sĩ hét.
Nhưng do tốc độ quá nhanh hơn nữa chỉ có sáu người kềm được dây cương ngựa, một tiếng ngựa hý dài miễn cưỡng đình hạ lại, còn sáu nhân mã kia đã vút bay lên không phóng qua ngươi hắc y nhân cao hơn ba trượng, hiển nhiên họ không thể dừng lại. Không do dự, chớp cái hắn tuốt trường kiếm ra chuẩn bị chiến đấu.
Chỉ nghe hắc y nhân hét lớn một tiếng “Bi tứ thức - Trảm thiên bạt kiếm” một đạo ánh sáng lục quang chớp tới trước sáu đôi nhân mã.
Sau đó Liễu Dật nhìn lại hắc y nhân, tay phải hắn còn để ở chuôi kiếm phảng phất lúc vừa rồi như chưa từng cử động, nhưng trên sáu thanh trường kiếm nọ không có ý hạ xuống mà vẫn hướng về hắn quét tới.
Liễu Dật hét lên:
- Đừng, đừng …..