Mục lục
[Dịch] Ma Kiếm Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa Liễu phủ. Một thiếu niên trẻ trung tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt anh tuấn vương đầy những ưu sầu, thân hình mảnh khảnh ẩn kín trong bộ trường bào rộng màu xám. Sau lưng là một gã lực lưỡng, cánh tay to bằng bắp đùi y, vồng ngực cao rộng, dáng điệu như muốn nói: “Ai khỏe bằng ta đây!” Hai thiếu niên đó chính là Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất. Chẳng làm thế nào khác được, mật chỉ của hoàng thượng buộc họ trong ba tháng phải tìm được Cửu công chúa, nếu không hơn một ngàn người của Liễu phủ khó tránh khỏi kiếp nạn. Vì một ngàn người đó, Liễu Dật đành phải dắt theo Thập Kiệt Nhất, bắt đầu lao vào cuộc kiếm tìm vô vọng. Liễu Mục Tịch hết sức lo lắng cho tiểu nhi tử. Xưa nay Liễu Dật luôn ở bên mình lão, nay lại rời xa, khỏi phải nói cũng biết lão lo lắng đến chừng nào. Nhưng sự chẳng đặng đừng, lão đành chuẩn bị đầy đủ hành lý cho Liễu Dật, lại dặn dò Thập Kiệt Nhất bảo vệ y, rồi sợ lộ phí không đủ dùng, nên lấy thêm năm vạn lượng bạch ngân sai Thập Kiệt Nhất giữ, phòng những việc bất ngờ. Liễu Dật nhìn Liễu Mục Tịch, thấy cha sau một đêm dường như xanh xao đi rất nhiều. Bình thường vì y ham chơi, luôn bị cha trách mắng, nhưng giờ ngẫm lại, những lời trách mắng ấy thân thiết biết bao, làm người ta phải nhung nhớ biết bao. Liễu Dật quỳ xuống thưa: “Phụ thân đại nhân, đều là tại con hư đốn, khiến toàn gia Liễu phủ gặp họa. Một ngày kia tìm được Cửu công chúa rồi, Liễu Dật sẽ thay đổi tính khí, ngoan ngoãn lo việc khoa cử công danh.”

Liễu Mục Tịch bước tới đỡ Liễu Dật dậy: “Dật nhi, đừng nghĩ ngợi quá! Những chuyện trời đất đã sắp đặt, việc gì phải viện nhiều lý do vô vị thế? Chuyện đã xảy ra rồi, thì đành phải đi giải quyết thôi!” Liễu Dật ngẫm nghĩ lời cha, có lẽ đúng là trời đất đã sắp đặt... Nếu không, một tên thư sinh vô dụng như mình, làm sao mà bị cuốn vào việc này được? Liễu Dật đứng dậy: “Cha, sắp tới Dật nhi không ở bên cạnh, không thể chăm sóc cha được, cha hãy tự bảo trọng nhé!” Liễu Mục Tịch cười: “Ha ha, xú tiểu tử, con trở nên hiếu thuận như thế từ lúc nào vậy? Bình thường có lúc nào con không làm cha tức đâu!” Liễu Dật làm mặt xấu: “Tóm lại, cha bảo trọng, chuyến đi này Dật nhi sẽ hết sức cẩn thận, cha không cần lo lắng nhiều!” Nói đoạn y quay mình đi, trèo lên lưng ngựa. Thập Kiệt Nhất cũng nhảy lên yên, sẵn sàng chờ lệnh xuất phát. Liễu Mục Tịch nhìn con: “Xú tiểu tử, trên đường đừng gây chuyện. Nhất định phải tìm được công chúa nhé!” Liễu Dật đáp: “Cha yên tâm!” rồi kẹp hai chân, thúc ngựa chạy về hướng tây, Thập Kiệt Nhất liền bám theo sát gót. Nhìn Liễu Dật đi xa dần, hai mắt Liễu Mục Tịch ướt nhòe. Tuy nhiệm vụ nghe rất đơn giản, chỉ là tìm công chúa, nhưng ai mà biết công chúa ở đâu? Bị kẻ nào bắt mất rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Thấy con phải đi xa, Liễu Mục Tịch lòng đau như cắt, việc mà không xong, thì lão đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh... Giang hồ thật hiểm ác!

“Thiên hạ anh hùng xuất ngã bối

Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.

Hồng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung

Bất thắng nhân sinh nhất trường túy” (1)

Liễu Dật la to: “Hay cho câu, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. Liễu Dật ta phải đi xem xem cái giang hồ này nó như thế nào?”

(1) VoDanhKhach dịch - Nguồn: vietkiem.com

Gió mây trời đất có ta đây

Dấn bước giang hồ nguyệt đã phai

Cơ đồ sự nghiệp như cười nói

Làm sao sánh được một giấc say.

Thập Kiệt Nhất cưỡi trên lưng ngựa, phi bên trái Liễu Dật, cười ngây ngô mà rằng: “Lão đại, đệ đã muốn nếm thử giang hồ nhiệt huyết này từ lâu rồi, đáng tiếc mãi tới nay mới có cơ hội. Hắc hắc, bây giờ rốt cục cũng có thể thi triển quyền cước rồi!” Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất, lắc đầu: “Trước tiên nghĩ cách tìm ra ả công chúa chết tiệt kia đi rồi hãy thi triển quyền cước. Nếu không, đến cái đầu chúng ta còn khó giữ đấy!” Thập Kiệt Nhất gật gù: “Nhưng mà... Chúng ta đi không mục đích thế này, phải đến đâu tìm? Mình có chút tin tức gì về A Cửu đâu?” Liễu Dật giơ tay, lấy từ sau lưng lên một cuộn tranh, mở ra đưa cho Thập Kiệt Nhất: “Đệ nhìn xem thế nào?” Thập Kiệt Nhất đón lấy: “Oa, ai đây?” Liễu Dật lạ lùng nói: “Đấy là A Cửu mà?”

Thập Kiệt Nhất lắc đầu: “Bức họa này đẹp hơn A Cửu nhiều!” Liễu Dật nhìn sang: “Đại khái là trông như vậy. Mình vừa đi đường vừa hỏi, xem có ai nhìn thấy A Cửu không?” Thập Kiệt Nhất gật đầu đáp: “Bây giờ cũng chỉ còn cách đó thôi!” Tựa hồ trời già cố ý làm khó Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất. Nửa tháng trôi qua, họ đã hỏi thăm bao nhiêu người, nhưng không có một chút tin tức gì của A Cửu, cứ như cô nàng đã biến mất khỏi mặt đất này vậy. Lưu lạc nửa tháng trời, họ tới gần Kiếm Môn Quan, hướng sang phía Tây là tiến vào Côn Lôn dẫn lên Thiên giới, hướng xuống phía Nam là vào lãnh địa của Ma tộc, còn nếu trực chỉ thì là Thục đạo. Liễu Dật nghe Thập Kiệt Nhất giới thiệu, cảm thấy hoang mang, ba khu vực này hình như có chỗ nào đó không phù hợp với mình. Y gò ngựa, hỏi Thập Kiệt Nhất: “Đệ có thông thuộc ba vùng này không?”

Thập Kiệt Nhất lắc lắc đầu: “Đệ chỉ nghe sư phụ nói qua, nhớ mà thuật lại thôi, đệ chẳng biết gì hết.” Liễu Dật trầm tư, thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu A Cửu ở Thiên giới, lẽ nào mình phải đi Côn Lôn? Nếu nàng ta ở Địa giới, lẽ nào mình phải tiến vào lãnh địa Ma tộc? Đúng lúc đó, ở bên đường nhảy “soạt” ra một hán tử tráng kiện, trông còn lực lưỡng hơn Thập Kiệt Nhất, thân hình đầy những cơ bắp cứng như sắt, cuồn cuộn như tạc, màu da đồng hun, gương mặt đen bóng rạch xé ngang dọc. Gã chỉ mặc một cái khố, không có áo, tay cầm đại đao, chặng trước đường tiến của Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất.

Liễu Dật trông thấy vội hỏi: “Vị đại ca này, sắp sang đông rồi, huynh không mặc quần áo như thế rất dễ nhiễm phong hàn đấy!” Tráng hán hung dữ gầm lên: “Con bà nó, tiểu tử kia, đừng nhiều lời với lão gia ta. Cái cây này ta trồng, con đường này ta mở, nếu muốn... muốn...” Nói được một nửa, gã tựa hồ quên bẵng mất phần sau. Liễu Dật vội tiếp: “Nếu muốn đi qua, phải giao lộ phí!” Tráng hán nghe vậy hét lên: “Ồ, đúng, phải giao lộ phí... Bây giờ chắc biết lão gia muốn gì rồi chứ, thức thời thì mau nộp tiền đây! Nếu không đừng trách thanh đao này của lão gia vô tình!” Liễu Dật gật đầu: “Hiểu rồi, huynh chính là lục lâm hảo hán trong các câu truyện. Ôi, cuối cùng cũng gặp được một vị! Nhưng mà thật làm người ta thất vọng quá đi, chẳng có khí chất như sách miêu tả gì hết!” Thập Kiệt Nhất sớm đã không nhịn nổi, gã lật mình lên, phi khỏi lưng ngựa, cất giọng vang như sấm quát: “Chỉ có mình ngươi thôi hả?” Tráng hán sững người, không ngờ bên mình tên thư sinh kia lại có một kẻ như vậy, vội vàng đáp: “Đợi đó, huynh đệ ta còn chưa đến đủ, đằng sau kia còn mười mấy người nữa cơ!”

Thập Kiệt Nhất nhìn theo hướng gã chỉ, quả nhiên có một toán người đang ung dung chậm rãi đi lại phía này, ước tính cũng khoảng mười mấy người thật. Thập Kiệt Nhất bất kể đằng sau gã còn bao nhiêu người, xoạc luôn chân ra, hữu quyền lăng không giáng về phía tráng hán. Thấy nháng lên một đạo quyền ảnh kim sắc, tráng hán sững sờ, không ngờ tên kia lại lợi hại đến nhường ấy. Cảm thấy bất diệu, gã vội vàng vung đao, chặn lấy quyền phong. “Tinh” một tiếng, tráng hán lảo đảo lùi lại ba bốn bước, hét ầm lên: “Tên tiểu tử nhà ngươi sao không biêt nói chuyện đạo nghĩa, hãy báo danh trước đã!”

Thập Kiệt Nhất đứng ngay ngắn lại: “Tại hạ Thập Kiệt Nhất.”

Tráng hán lắc đầu: “Chưa nghe thấy bao giờ, các huynh đệ đều kêu ta là Đại Đao Vương.” rồi vung tay chém xuống: “Đao này tên là Trảm Thiết, nặng bảy mươi sáu cân, dài ba thước hai thốn, có thể chặt liền mấy người cũng không quằn lưỡi.” Liễu Dật quan sát, rồi thầm nhủ: “Gã này được lắm, trước khi cướp giật còn tranh thủ quảng cáo cho bản thân.”

Thập Kiệt Nhất nghiêng đầu: “Ta không có vũ khí, chỉ một đôi quyền đầu này thôi, ngươi thử xem nó nặng bao nhiêu cân!” đoạn lăng không bật lên hai trượng, huy động nắm đấm nện xuống Đại Đao Vương. Đại Đao Vương trông thấy, cũng không dám xem thường, vung Trảm Thiết Đao lên chém vào nắm tay Thập Kiệt Nhất. Liễu Dật ngó thấy, thầm kêu ối, đây không phải trò đùa nữa rồi! Dùng quyền đầu đấu đại đao, Thập Kiệt Nhất có ngốc nghếch cũng không thể đến mức như vậy... Nhưng sự tình diễn tiến ngoài tiên liệu, “bình” một tiếng, Đại Đao Vương cả người lẫn đao bay vọt về sau hai trượng, ngã lộn xuống một gốc cây khô. Gã cố gắng đứng dậy, nhưng thân hình lảo đảo. Liễu Dật nhìn sang Thập Kiệt Nhất, thấy đôi quyền đầu của gã toả ra một lớp hào quang ánh vàng bao bọc xung quanh, không hề có vết đao chém.

Thập Kiệt Nhất này, càng ngày càng lợi hại. Võ công của Thập Kiệt Nhất có thể nói là rất hiếm thấy, hoàn toàn do sư phụ truyền thụ cho. Chỉ có điều ngay cả bản thân gã cũng không biết được trình độ của mình đã đến mức nào, vì vậy gã hết sức kinh ngạc. Liễu Dật là một thư sinh, xưa nay chưa từng đi xa khỏi cửa nhà, lại càng không biết đến những kỳ công dị nhân trong giang hồ là như thế nào hết. Đại Đao Vương cố gắng lê lại gần, nhìn Thập Kiệt Nhất, gật đầu nói: “Cao thủ”, rồi sầm một tiếng đổ vật ra đất, không gượng dậy được nữa. Lúc đó, mười mấy huynh đệ của Đại Đao Vương đã từ đằng sau chạy tới, thấy gã ngã ra đất hôn mê, bọn họ lập tức vây kín lấy Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất. Một trung niên vừa gầy vừa cao vừa xấu xí, tuổi chừng ba mươi, tay cầm một thanh Trảm Thiết Đao tương tự, nét mặt biến đổi hết sức nhanh, nhìn vào thấy rất khó chịu, cất giọng quát to: “Con bà nó, dám đả thương Đại Đao Vương huynh đệ của ta, ngươi thật không muốn sống nữa rồi!”

Tuy nghe lời nói rất có lực độ, nhưng Liễu Dật thấy gã này tựa hồ gió thổi cũng bay. Còn hiện giờ chưa bay, chắc vì trong tay cầm thanh đao quá nặng. Thập Kiệt Nhất toan lên tiếng giáo huấn cái khung xương kia mấy câu, bỗng nhiên một làn gió nhẹ thổi tới, trong gió lại văng vẳng một thanh âm dịu dàng, mềm mại, nghe rất êm tai: “Là ai không muốn sống nữa đấy?”

Thanh âm đó tựa như cuốn đến từ bốn phương, khiến người ta khó xác định được chỗ phát xuất. Vì vậy, nhất thời tất cả mọi người đều ngoảnh nhìn tứ phía, tìm xem nó vọng ra từ nơi đâu.

Liễu Dật cũng ngó nghiêng, thanh âm êm tai chưa từng nghe thấy trong đời... chỉ nghe thôi, cũng biết đó là một nữ tử, mà chắc chắn là cười lần thứ nhất thì nghiêng thành, cười lần thứ hai thì nghiêng nước, cười lần thứ ba có khi chết người luôn. “Soạt”, một đạo hào quang bạch sắc rơi ngay xuống lưng ngựa của Thập Kiệt Nhất. Liễu Dật liền nhận ra, đương nhiên, vì y đang ở gần con ngựa nhất... Đạo hào quang tan đi, một bạch y nữ tử tuyệt sắc xuất hiện ngay trước mắt...

-oOo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK