Liễu Dật khẽ mở mắt rồi cố hết sức ngồi bật dậy, toàn thân hắn mồ hôi vã ra đầm đìa, miệng thì thở hồng hộc…
“Lão đại, huynh tỉnh rồi à, thật làm đệ sợ chết khiếp đi được.” Thập Kiệt Nhất nhìn hắn nói đầy vẻ quan tâm.
Liễu Dật đưa tay lau mồ hôi, bây giờ hắn mới phát hiện xung quanh giường mình đứng đầy người, Mạc Anh, Cát Lợi Nhi, A Cửu, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương tất cả đều có mặt. Liễu Dật nhìn A Cửu nói: “Ồ… A Cửu khỏi bệnh rồi à, nhanh thật.”
Cát Lợi Nhi đang ngồi cạnh giường Liễu Dật lên tiếng: “Nhanh gì mà nhanh, huynh đã ngủ bốn ngày rồi, làm chúng tôi sợ chết được. A cửu đã khỏe
rồi, ngược lại huynh lại có vấn đề đấy.”
Mạc Anh hùa thêm vào: “Nếu Liễu công tử không tự tỉnh lại thì ta cũng
vô phương cứu chữa. Hiện tại, mọi việc đã bình thường nên chẳng có gì bất
thường nữa, ta cũng không có nơi để trổ tài.”
Thấy mọi người bàn tán, Liễu Dật ngơ ngác nhìn Cát Lợi Nhi hỏi: “Muội
nói là huynh đã ngủ bốn ngày có phải không?”
Cát Lợi Nhi gật nhẹ đầu đáp: “Đúng vậy, huynh đã ngủ suốt bốn ngày,
trong thời gian đó A Cửu đã hồi phục từ lâu rồi.”
A Cửu đến bên giường hắn và ngồi xuống hỏi thăm: “Ngốc tử, có phải
mệt quá không, chúng tôi gọi như vậy huynh phải tỉnh lại chứ. Chúng tôi cũng
không hiểu tại sao lay mãi mà huynh không tỉnh lại, cho nên làm chúng tôi lo
chết đi được.” Nói rồi nàng lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Liễu
Dật…
Liễu Dật vội giành lấy chiếc khăn từ tay A Cửu nói: “Ta tự lau được.” rồi
nhanh chóng cầm lấy khăn lau mồ hôi.
A Cửu vẫn nói tiếp: “Hình như huynh đã gặp ác mộng, nên miệng liên
tục không ngừng kêu thét. Huynh đã mơ thấy gì mà khủng khiếp như vậy?”
Nghe A Cửu hỏi như vậy khiến Liễu Dật lần hồi tưởng lại giấc mộng mà
hắn vừa trải qua, con người đó trong tâm trí của hắn trông rất quen thuộc, hay
hắn đã chết rồi sao?
Cát Lợi Nhi nghe A Cửu hỏi những câu như vậy lại thấy mặt Liễu Dật
ngẩn ra tò te ra, liền nói: “Thư sinh, thư sinh ngốc! Tôi đừng nghĩ nữa, ăn chút
gì đi.”
Liễu Dật vừa nghe đến hai từ “ăn, uống” trong bụng hắn liền cảm thấy
đói vô cùng, đã mấy ngày chẳng ăn, uống gì nhưng sao hắn lại không có cảm
giác đói?
Trong phòng hắn mọi người cũng dần dần đi ra, Đại Đao Vương cùng
Mạc Anh thì ra rủ nhau ngoài chơi cờ, trong phòng chỉ còn Liễu Dật, Cát Lợi
Nhi, A Cửu và Thập Kiệt Nhất.
Liễu Dật bước xuống giường, lắc đầu, vươn vai và ngồi vào chiếc bàn ở
ngay gần đó nhìn vào những thứ trên mặt bàn hỏi: “Cát Lợi Nhi nấu món ăn
tuyệt vời nào cho huynh đây?”
Cát Lợi Nhi mang những món ăn đã chuẩn bị sẵn bày ra, trả lời: “Mấy
món này muội nấu từ sáng, bây giờ đã nguội hết rồi.”
Liễu Dật cười nhẹ: “Không sao, huynh đói lắm rồi. Có nguội mấy cũng ăn
được.”
Thập Kiệt Nhất nói: “Lão đại, huynh không biết đấy thôi, mấy hôm vừa
rồi ngày nào Cát Lợi Nhi cũng nấu mấy món ngon cho huynh, nhưng mà
huynh thì nằm im trên giường không tỉnh lại để mà ăn, còn đệ thì rất muốn ăn
mà cô ấy không cho. Cuối cùng lại đem đổ bỏ đi hết, nên mấy ngày nay đệ chỉ
có húp cháo thôi, huynh nhìn này có phải đệ ốm đi nhiều không?”
Cát Lợi Nhi cười nói: “Thập Nhất đại ca, huynh không phải là đang tố
cáo muội đấy chứ?”
Thập Kiệt Nhất nghe hỏi mặt liền đỏ bừng, miệng lắp bắp: “Huynh,
huynh đâu có. Huynh chỉ là cảm thấy bất… bất công thôi. Hắc hắc…”
A Cửu tự nhiên ngồi xuống gần cạnh bàn cất giọng kiêu ngạo: “Chỉ là
mấy món tầm thường này thôi sao? Ngày mai ta sẽ trổ tài cho xem.”
Thập Kiệt Nhất nhìn A Cửu, nói với giọng rất kích động: “A Cửu nấu
nhất định rất ngon, hắc hắc…”
A Cửu đưa mắt nhìn Thập Kiệt Nhất vừa đi vừa ỏn ẻn thốt: “Ta sẽ nấu
cho tên ngốc tử này ăn, thử xem giữa ta và Cát Lợi Nhi muội ai nấu ngon hơn”
Nói xong liền quay mặt sang chỗ khác.
Liễu Dật đang đút thức ăn vào miệng tay cũng dừng lại nghĩ : “Tại sao lại
có mùi thuốc súng nồng nặc thế này? Hay là A Cửu lại nổi điên gì nữa đây?”
Cát Lợi Nhi đang ngồi cạnh Liễu Dật, khuôn mặt của nàng giống cười mà
như không cười cũng đồng tình: “Hay đó, tiểu muội cũng muốn thưởng thức
tài nghệ nấu nướng của A Cửu tỷ. Thư sinh luôn phải ăn những món muội nấu
chắc cũng ngán rồi, cũng nên thay đổi khẩu vị chứ.”
A Cửu đáp trả khinh thị: “Ồ, Cát Lợi Nhi muội muội, đến lúc ấy ngốc tử
này chỉ muốn ăn những món tỷ nấu thì muội đừng có hối hận đấy!”
Liễu Dật nghe những lời đối đáp, tự nghĩ hai người này đang nói cái gì
thế? Mình là một con thú cưng chăng? Chắc mình chỉ biết có ăn? Bọn họ lại còn
tranh cãi xem mình chỉ ăn món ăn do ai nấu?
Liễu Dật vừa ăn xong miếng cuối cùng, hắn buông đũa xuống nói: “Ngon
thật, huynh no rồi.”
Cát Lợi Nhi vui vẻ hỏi: “Ngon không?’
Liễu Dật gật gật đầu đáp: “Cát Lợi Nhi nấu sao có thể không ngon
được?”
A Cửu nhìn hai người đang nói chuyện mà không thèm để ý đến mình
liền bước tới bên Liễu Dật nói: “Ngốc tử đại ca, A Cửu đa tạ ơn cứu mạng của
huynh, sau này nhất định sẽ trọng lễ hậu tạ.”
Liễu Dật vội lắc đầu nói: “Ta chỉ là người dẫn đường thôi. Cô nên đa tạ
Thập Kiệt Nhất kìa, đệ ấy mới là đại công thần đó. Nếu không có Thập Kiệt
Nhất, đừng nói là cứu cô, cả ta và Đại Đao Vương cũng đã chết mấy lần rồi.”
Thập Kiệt Nhất vội cười giả lả: “Không cần, không cần, A Cửu không sao
là tốt rồi.”
Nói rồi Liễu Dật quay đầu cảm tạ Cát Lợi Nhi đã chiếu cố đến mình mấy
ngày qua…
A Cửu nhìn tên ngốc không hiểu gì về chuyện tình cảm, tức tối dậm chân
phành phạch nói: “Hừ! ngốc tử. Bây giờ ta đã hồi phục, ngày mai chúng ta rời
khỏi đây chứ?”
Liễu Dật nghe nàng nói xong nghĩ: “Đúng rồi, A Cửu là tiểu công chúa
được Hoàng thượng sủng ái nhất mà, nếu như không đưa cô ta về sau này lỡ có
chuyện gì phát sinh thì rất phiền, phải đưa cô ta về trước đã.”
Liễu Dật gật đầu trả lời: “Ừ, tốt. Nhưng trước hết phải bái tạ Mạc lão tiền
bối, sáng mai chúng ta lên đường trở về Trung Nguyên.”
Cát Lợi Nhi thần sắc biến đổi vội hỏi: “Thư sinh, huynh không thể ở lại
thêm vài ngày được sao? Cần phải đi gấp vậy à?”
Liễu Dật quay đầu lại thừa nhận: “Đúng, sự tình hiện nay rất cấp bách
nên không thể trì hoãn được nữa. Hảo ý của Các Lợi Nhi, Liễu Dật xin tâm
lĩnh.”
Cát Lợi Nhi nhìn qua Liễu Dật, thấy A Cửu đang cười đắc ý…
Cát Lợi Nhi thầm nghĩ: “Cái ả A Cửu này rõ ràng đang muốn tranh giành
thư sinh với mình đây?”
Cát Lợi Nhi đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong não chợt vang lên tiếng Na
Lan nói: “Sao, gặp tình địch rồi à?”
Cát Lợi Nhi đáp: “Nói thừa, tỷ không biết đâu, cái con nha đầu này, thiên
hạ có biết bao nhiêu thư sinh, lại cứ đi giành với Cát Lợi Nhi. Ta nhất định
không chịu thua đâu”
Lại có thanh âm Na Lan cười nói: “Chân ái là cảm giác khắc cốt ghi tâm,
không phải như mấy người đâu. Ta ngủ đây, các người cứ từ từ tranh giành
đi.”
Liễu Dật nhìn thấy Cát Lợi Nhi trên khuôn mặt có những biểu hiện kỳ
quái liền hỏi: “Muội sao vậy?”
Cát Lợi Nhi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, cười nói: “À, không
có gì, tại vì mọi người khẩn cấp như vậy, Cát Lợi Nhi cũng không tiện lưu mọi
người lại. Tối nay chúng ta phải uống thật say, hơn nữa thuận tiện thưởng thức
tài nghệ nấu nướng của A Cửu cô nương.”
A Cửu ngước nhìn sắc trời bên ngoài với vẻ mặt trầm ngâm: “Hừm!
Không còn sớm nữa, tôi phải đi chuẩn bị rồi. Tối nay sẽ cho mọi người thưởng
thức tài nghệ nấu nướng của tôi. Thập Nhất, đi thôi.”
Thập Kiệt Nhất liền theo chân A Cửu rời khỏi phòng.
Cát Lợi Nhi nhìn theo nói với Liễu Dật: “A Cửu định bắt cá hai tay đây
mà.”
Liễu Dật đứng kế bên phe phẩy cái quạt trả lời: “Đấy là A Cửu công chúa
được Hoàng thượng yêu thương nhất, sao Hoàng thượng lại thương cô ấy vậy
chứ? Bởi vì không chỉ cô ấy làm cho hoàng thượng vui, mà cầm kỳ thi họa môn
nào cũng đều tình thông. Nghe nói cô ấy giỏi nhất là nấu nướng, Hoàng
thượng thích ăn các món do A Cửu nấu nhất.”
Cát Lợi Nhi cười: “Xem ra xuất thân của A Cửu không phải là nhỏ.
Nhanh lên, chúng ta đi thôi” Nói rồi kéo tay Liễu Dật chạy ra ngoài.
Liễu Dật vội hỏi: “Đi? Đi đâu chứ?”
Cát Lợi Nhi vẫn nắm tay Liễu Dật, vừa chạy vừa nói: “Thư sinh ngốc,
phải đi chuẩn bị thức ăn và rượu chứ. Tối nay muội phải so tài với A Cửu xem
ai nấu ngon hơn, haha… huynh là người phán xét đó.”
Liễu Dật chạy theo nàng ở phía sau đột nhiên trước mắt sáng bừng lên,
trước mặt hắn như xuất hiện một khu đất trải đầy hoa vàng, những cánh hoa
như đang rập rờn lay động, cánh đồng hoa mênh mông trải dài tưởng chừng
như vô cùng vô tận. Trong rừng hoa hắn thất Cát Lợi Nhi kéo tay mình, vừa
chạy, vừa cười…
Liễu Dật lắc mạnh đầu, cảnh tượng đó đột nhiên lại biến mất, mọi vật
xung quanh trở lại bình thường với hiện thực là bên ngoài căn nhà ba gian ra
không còn có vườn hoa nào cả. Liễu Dật cảm thấy rất kỳ quái, từ khi đến đây
gặp Cát Lợi Nhi hắn bắt đầu cảm thấy không bình thường, mơ những giấc mơ
không thể nào giải thích được…
oOo