Hai mắt Ngạo Thiên ngập đầy sợ hãi, từ cánh tay phải lên đến vai bị chặt đứt gọn gàng, nỗi đau đớn không ngớt truyền lại, âm thanh lúc nãy là tiếng cánh tay rơi xuống đất. Tất cả xảy ra quá đỗi đột ngột, Ngạo Thiên chưa kịp chuẩn bị thì cánh tay phải đã bị cắt cụt.
Lão chằm chằm nhìn vào nhân vật khác nào ma quỷ đứng trước mặt, lão biết rằng vừa nãy mình đã phạm sai lầm, trong thời gian đó đối phương xuất liền hai kiếm, nhát kiếm sau nhanh hơn kiếm đầu nhiều lần, nhanh đến nỗi cả cánh tay bị chặt đứt mà bản thân lão không phát hiện. Nói gì giờ cũng muộn rồi, máu tươi nhuộm đỏ y phục, cơn đau đớn khiến lão rống lên thê thảm cùng cực.
Với tu vi của Ngạo Thiên không đến nỗi lạc bại nhanh như vậy, chẳng qua Liễu Dật đã dùng toàn lực, không cho lão cơ hội thứ hai để xuất kiếm, chàng từ từ bước tới, cười lạnh lùng: “Ngươi còn gì để nói nữa không?”
Tay trái Ngạo Thiên nhanh chóng phong bế huyệt đạo nửa người rồi áp lên bả vai, không cho máu chảy ra quá nhiều. miễn cưỡng đứng lên, nói: “Thành vương bại khấu, ngươi giết ta đi cho rảnh.”
Liễu Dật cười lớn, đột nhiên chàng dừng lại: “Chà chà…ngươi là kẻ thất bại, lại còn giả làm anh hùng hảo hán, được, hôm nay ta sẽ khiến chết được minh bạch.”
“Ba mươi năm trước, ngươi mang dã tâm lang sói, vì đoạt ngôi vị của Ma môn Vị Linh Phong khiến một hảo nam nhân như y bị người trong thiên hạ bức tử tại Nguyệt Thương Sơn. Ba mươi năm sau, hơn một ngàn nhân mạng cả nhà Liễu phủ đều chết trong tay Ma môn các ngươi, sau đó ngươi lại âm hiểu tiểu nhân, vì muốn đoạt Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, không từ cả việc lợi dụng con gái, hạng đại ác chi đồ như ngươi cần gì lưu lại Nhân gian?” Liễu Dật càng nói càng động nộ, hồng quang trong mắt lại lóe lên, cừu hận đã lên đến cực hạn, kẻ đứng trước mặt không chỉ gây tổn thương một lần cho chàng.
Ngạo Thiên nghe qua, đột nhiên cười vang, đáp lời: “Đó là giang hồ, giang hồ là thế, nếu ngươi không thích ứng được, tốt nhất là nên thoái xuất.”
Liễu Dật lạnh lùng thốt: “Ta chưa từng vào giang hồ, tất nhiên không phải thoái xuất, ta chỉ làm những việc mình phải làm, ta không giết ngươi vì ngươi đã thành phế nhân, bất quá…ta sẽ triệt để khiến ngươi trở thành người bình thường.” Nói đoạn tay phải điểm vào đan điền Ngạo Thiên, một đạo bạch quang tỏa rộng, lão liền mềm oặt ngã xuống.
Ánh mắt Ngạo Thiên hiện lên thần sắc oán độc: “Sao ngươi không giết ta?”
Liễu Dật cười lạnh lùng: “Ngươi nghĩ là ta không muốn giết ngươi? Ta hận không thể đem ngươi ra lăng trì nhưng Thất Nguyệt là con gái ngươi, ta thiếu nàng quá nhiều nên hôm nay ta lưu lại tàn mệnh cho ngươi.”
Liền đó, Liễu Dật không quay đầu lại nhìn lấy một lần, ngự kiếm bay lên, lẫn mất vào trong mây.
Thấy Liễu Dật đi khỏi, Ngạo Thiên cười lên điên cuồng rồi gào vang lên: “Vì sao? Vì sao?”
Cùng lúc, từ một gốc cây sau lưng vang lên tiếng nói: “Nguyên nhân vô cùng đơn giản, vận mệnh chú định ngươi là kẻ thất bại.”
Ngạo Thiên quay ngoắt lại, quát lớn: “Ai?”
Một thiếu niên mặc y phục lam sẫm xuất hiện trước mặt Ngạo Thiên, lão thất kinh, kẻ này là Đế quân của Thiên Cực Tinh Cung, Lam Ảnh, lúc này y đang cười cợt nhìn lão, Ngạo Thiên hỏi: “Ngươi vì sao lại đến đây?”
Tay phải Lam Ảnh chầm chậm xòe ra, một viên ngọc màu tím đen phát ra quang mang mờ mờ xuất hiện trước mắt Ngạo Thiên, là Thiên Chi Chương, lão nhìn kẻ đứng trước mặt, nhìn Thiên Chi Chương rồi cười lên cuồng dại, trong tiếng cười ẩn ước nỗi tuyệt vọng.
Lam Ảnh thu Thiên Chi Chương lại, tay phải phẩy nhẹ, một thanh trường đao sắc lẹm xuất hiện trong tay, y cười tà quái: “Hiện giờ ngươi đã thành phế vật, sống trên đời nhất định thống khổ, thôi thì để ta giúp ngươi một chút.”
Ngạo Thiên tựa hồ cảm giác có điều không ổn, lùi ra sau một bước, nói: “Ngươi định làm gì?”
Lam Ảnh vẫn cười tươi: “Muốn ngươi chết.” Chữ “chết” vừa thoát khỏi miệng, thanh trường đao với tốc độ nhanh nhất đã lưu lại một vết trên yết hầu Ngạo Thiên, tiếng thân người ngã bịch xuống đất, Lam Ảnh thu đao lại, thi thể Ngạo Thiên bị lá khô phủ đầy, nhất đại kiêu hùng rốt cuộc cũng bị người kết thúc sinh mệnh như thế.
Lam Ảnh cười lên thỏa mãn, cất bước hướng về Phong Đô Quỷ Thành.
*****
Suốt dọc đường, trong lòng Liễu Dật dường như rất nhiều phiền não song không nói cụ thể là gì được, chàng hiểu rất rõ bây giờ phải làm gì, Ma môn hộ pháp Vi Phong là kẻ phải chết nhưng chàng không để hắn chết dễ dàng, chàng phải báo phục. Bi Mộng Kiếm phi hành như chớp, chàng quay lại chỗ Lang Vương.
Thấy chàng hạ xuống, Lang Vương hỏi: “Ma chủ, thế nào rồi?”
Liễu Dật đáp: “Ta chặt một tay của Ngạo Thiên, phế võ công chứ tịnh không giết y.”
Nghe Liễu Dật nói vậy, Lang Vương cảm thấy dường như hơi tàn nhẫn nhưng so với nỗi khổ chàng phải chịu thật không là gì, ông gật đầu: “Còn…Thiên Chi Chương?”
Liễu Dật nói: “Thiên Chi Chương thất tung, bay vào trong rừng mất rồi.”
Lang Vương không đáp, lái sang một vấn đề khác: “Hiện tại trận tàn sát trong trường tranh đoạt hết sức lợi hại, người chính, ma lưỡng đạo đều đại thương nguyên khí, là cơ hội tốt cho chúng ta xuất thủ.”
Liễu Dật quan sát trường chiến đấu, đúng như Lang Vương nói, hiện giờ đã có thêm nhiều thương vong, trên mặt đất máu chảy tụ thành dòng sông nhỏ, thi thể chồng chất, những người còn lại chủ yếu là cao thủ của chính, ma lưỡng đạo, bất quá ai cũng bị thương chằng chịt.
Cùng lúc, một thân ảnh đen tuyền lọt vào tầm mắt Liễu Dật, không phải là ai khác mà chính là Ma môn hộ pháp Vi Phong, những tao ngộ nhà tan cửa nát, chia cách ngàn đời mà chàng từng trải qua đều do tên ác nhân này mà ra, y dường như đã thụ thương nhưng vẫn cố chi trì.
Tất cả mọi chuyện lại hiện lên trước mắt Liễu Dật: một buổi tối hồi 25 năm về trước, trời đổ mưa, gió kéo theo những bi thương, hơn ngàn người Liễu phủ đã cùng xuống hoàng tuyền trong một đêm, chỉ một đêm mưa gió mà gia đình yên ấm của chàng đã tan tành, đêm đó chàng ôm chặt Cát Lợi Nhi nhưng… nàng chỉ còn là một thi thể. Những chuyện đó đều do Vi Phong làm.
Song nhãn Liễu Dật đỏ ửng, cừu hận thâm sâu khiến chàng không sao nghĩ tiếp được, chỉ thực hiện một động tác, bạt kiếm, dành cho cừu nhân trước mắt hồi báo hay ho nhất.
Một đạo tàn ảnh hòa lẫn trong gió, chớp mắt đã gia nhập vào vòng chiến, là Liễu Dật, Lang Vương và Bạch Hổ đưa mắt nhìn nhau rồi cũng xuất binh khí xông vào, hiện tại chính là cơ hội động thủ, chính, ma lưỡng đạo đều chỉ còn là một đám rời rạc, họ chỉ cần tốn chút sức lực là giải quyết xong.
Liễu Dật trực tiếp gia nhập vòng chiến, chân nguyên mãnh liệt của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tự động vận hành khắp thân thể, phát ra huyết quang, lửa hận biến song nhãn chàng thành màu máu, giông gió quanh mình cuốn tung mớ tóc trắng, trường kiếm liên tục vung lên, lướt đến bên Vi Phong.
Vi Phong phát hiện một quái nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt bèn định thần quan sát một lượt, nhận ra người này rất quen thuộc, dường như đã gặp qua, lúc đó người đối diện ngẩng nhìn trời kêu vang, từng đám mây màu máu cuồn cuộn bay về, nhãn thần màu máu chầm chậm nhìn y, phảng phất như đến từ địa ngục, như tử thần hô hoán.
Vi Phong dầu sao cũng là nhân vật cấp hộ pháp, tuy đối thủ đáng sợ nhưng y không thể rút lui được, trường kiếm quay tròn trong tay, chớp mắt đã thôi động chân nguyên mãnh liệt, xuất liền mười sáu kiếm, mười sáu đạo quang mang chém vào Liễu Dật theo những phương hướng, góc độ khác nhau, liền đó vang liên tiếng binh khí va chạm và tiếng kiếm tra vào vỏ.
Vi Phong tuy không nhìn rõ nhưng trong tâm lí rất đỗi minh bạch, đối phương đã xuất kiếm, tốc độ nhanh hơn y nhiều, cả mười sáu kiếm đều trượt sạch có thể thấy tu vi của đối phương cao cường, trên y rất xa. Vi Phong là lão hồ li, hiển nhiên trong tình huống địch ta quá ư chênh lệch như thế, y không đời nào hi sinh một cách ngu ngốc mà dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị đào tẩu.
Nhưng mọi việc đều đã muộn, trong suy xét của Vi Phong không thấy người trước mắt có động tác gì quá nhanh, trước hết từ miệng người này phát ra một tràng cười dài đượm mùi khủng bố, rồi một bàn tay cứng rắn chớp mắt đã đặt lên cổ y, cánh tay giơ cao nhấc bổng y lên, Vi Phong chỉ cảm giác được chân nguyên mãnh liệt của đối thủ câu thúc khắp toàn thân, dường như khiến người ta nghẹt thở đến chết.
Y vừa bị nhấc lên, một đạo ảnh tử lại lóe lên trước mắt, liền đó bên tai vang lên tiếng gió do tốc độ của thân thể ma sát với không khí sinh ra, y vô cùng minh bạch, người vừa rồi đang nhanh chóng rời khỏi vòng chiến.
“Bịch”, Vi Phong va vào tường với tốc độ không thể tưởng tượng, toàn thân như tan rã từng mảnh, yết hầu bị trảo túm chặt, cảm giác nghẹt thở khiến y như phát cuồng, bản năng cầu sinh khiến song thủ không ngừng múa may loạn xạ.
Liễu Dật buông tay, Vi Phong mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất, trong góc tối, y há miệng hô hấp hớp lấy không khí, dường như muốn bù lại cảm giác ngạt thở vừa rồi. Có lẽ đây là lần đầu trong đời y bị vũ nhục đến vậy, chỉ trong có một chiêu đã bị đối phương chế trụ, tu vi cao đến thế không thể không khiến y lo lắng cho sinh mệnh của mình.
Liễu Dật cúi đầu nhìn Vi Phong, từng câu từng chữ lạnh lùng thốt: “Ngươi còn nhớ ta không?”
Dưới ánh trăng bàng bạc, ở góc đó, Vi Phong chỉ có thể nhìn loáng thoáng bề ngoài của người đối diện nhưng y lập tức phát hiện ra là mình biết người này, tiếp tục quan sát, là thiếu gia Liễu phủ 10 năm trước, Ma giới chủ nhân mười năm sau này và là sát thần của ngày hôm nay.
Vi Phong buột miệng: “Là ngươi.”
Liễu Dật nhìn Vi Phong, cười lạnh lùng: “Là ta, ngươi không nghĩ đến ư?”
Vi Phong cố gắng hồi tưởng, lật đi lật lại lời nói của người đối diện, y nhớ rõ ràng mười năm trước phi kiếm đã xuyên thấu tâm tạng kẻ đó, nhưng không rõ vì nguyên nhân gì kẻ đã chết lại trở thành chủ nhân Ma giới, sau đó chẳng phải đã bị Ngạo Thiên phế đi võ công ư? Đã không còn kí ức vì sao lại xuất hiện trước mắt y?
Y lắc đầu không tin, nói một cách hoảng loạn: “Không, chuyện đó không đúng, ngươi là ai?”
Liễu Dật lạnh lùng nói: “Tất cả đều đúng, mọi thứ của ta đều do ngươi ban cho, ngươi đã giết người nhà của ta, mang Cát Lợi Nhi rời khỏi ta, ta nhập ma đạo cũng do ngươi, tất cả đều là ngươi…” Chàng càng nói càng kích động, tuốt phăng trường kiếm, hàn quang chiếu rọi khoảng không giữa hai người, tiếng kêu thảm thiết vang lên, hào quang vụt tắt ,kiếm được tra vào bao, một cánh tay lăn lóc trên mặt đất.
Vi Phong kêu lên ai oán như heo bị chọc tiết, cơn đau khiến những giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu dầm dề trên mặt, y dùng tay trái cố bịt lấy vai hữu, thân thể không ngừng co quắp nhưng phía sau là bức tường nên không có đất tránh né, ánh mắt ngập vẻ hoảng sợ, cơn phẫn nộ của người trước mặt dường như tuyên cáo tử vong cho y.
Liễu Dật ngồi xổm xuống, lạnh lẽo cười nhạt: “Đau lắm ư?”
Vi Phong lúc này không cách nào lãnh tĩnh lại, nghe chàng nói vậy, bèn liên tục gật đầu, y cũng chỉ biết làm vậy, không còn nghĩ được gì nữa, sát khí đậm đặc trước mặt cùng mùi vị tinh huyết khiến y chỉ còn một ý nghĩ trong đầu: phải sống để còn rời khỏi đây.
Liễu Dật nhìn Vi Phong rồi đứng dậy, rất tuyệt, biểu hiện của y khiến chàng ngập trong khoái cảm báo phục, lạnh lẽo lên tiếng: “Ta không để ngươi chết một cách đơn giản được, ta phải từng nhát từng nhát lóc thịt ngươi, cho ngươi thử qua mùi vị thống khổ của Nhân gian, nghe đây…nếu dùng kiếm với tốc độ cực nhanh khoét ngực ngươi, ngươi chắc không đến nỗi chết ngay?”
Mấy câu Liễu Dật nói đã triệt để đập tan lí trí của Vi Phong, trong mắt y kẻ trước mặt đơn giản là ác ma, mồ hôi lạnh túa khắp người y.
Đột nhiên, lời Liễu Dật biến thành hung ngoan, giận giữ: “Ngươi cũng biết sợ, biết đau ư? Mười năm trước giết nhiều người như thế, tim ngươi cảm thấy thế nào? Hôm nay ta phải moi tim ngươi ra xem nó là đỏ hay đen.” Bất tri bất giác, cừu hận đã biến chàng thành tàn nhẫn, cuồng bạo.
Vi Phong lắc đầu một cách dứt khoát: “Không, không, ngươi hãy nghe ta nói, nhưng chuyện đó đều do người khác chỉ dẫn cho ta làm, đều do kẻ đó bức bách, ta không có cách nào nên đành phải nghe theo.”
Liễu Dật toan động thủ móc tim thì câu nói của Vi Phong khiến chàng chấn động, nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của y, không giống với lúc y nói láo, bèn tức giận quát: “Là ai? Ngươi nói xem trong thiên hạ còn ai có thể uy hiếp Ma môn hộ pháp đi giết hại một hộ bình dân bách tính, cố mà nói thật để ta có lí do tin ngươi.” Hồng quang trong mắt chàng lại lóe lên, đối với Vi Phong chàng chỉ tin tưởng một phần, nếu y còn nói láo, chàng sẽ cắt nốt cánh tay còn lại.
Vi Phong lắc đầu quầy quậy: “Là đúng đó, ta không biết hình dáng hắn thế nào nhưng thanh kiếm của hắn đặc biệt mảnh, đặc biệt nhanh, dường như còn nhanh hơn cả kiếm của ngươi, hắn tới tìm ta, uy hiếp ta nếu không giết chết toàn gia ngươi cùng Cát Lợi Nhi thì hắn sẽ giết ta, ta chỉ bị sai khiến mà thôi.”
Liễu Dật lục lọi kĩ lưỡng trong óc, tịnh không có kẻ nào thù hận chàng sâu đến thế, hơn nữa lúc đó là mười năm trước, ai nhỉ? Chàng đứng giữa góc tối chiếu ánh mắt đỏ lòm như máu quét qua khuôn mặt Vi Phong, càng tăng thêm nét khiếp hãi.
Vi Phong nhìn vào mắt chàng, đột nhiên nói tiếp: “À, đúng rồi, hắn thích mặc y phục màu trắng, mỗi lần gặp mặt, hắn đều mặc y phục trắng, thân thể hư vô giống như ảnh tử, có lẽ không phải là người.”
Liễu Dật lại sa vào nghĩ ngợi, chả lẽ hung thủ thật sự lại là người khác.
Chàng đang suy tư thì một đạo bạch quang từ phía trên đầu xạ tới, tốc độ rất nhanh, không thể dùng mắt thường mà quan sát được, chàng phản ứng theo bản năng, tránh sang một bên nhưng lập tức nhận ra mình đã nhầm, bạch quang không xạ vào chàng, “bụp bụp”, đầu Vi Phong rớt xuống, lăn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại, trong cặp mắt trắng dã có thể thấy được nỗi sợ hãi cùng vẻ không dám tin.
Liễu Dật nhận định chuẩn xác phương hướng, chớp mắt đã truy theo nhưng khi đến được vị trí đó, bên tai chàng chỉ còn nghe được tiếng gió, không có âm thanh của người phát ra, chàng thầm nhủ: “Thân thủ nhanh quá, là ai vậy?” Chàng nhận ra rằng có người muốn ngăn cản Vi Phong nói ra điều gì đó nên diệt khẩu, có lẽ điều định nói là sự thật, kẻ đứng sau lưng y mới chân chính là hung thủ.
Phía sau một vấn đề giản đơn lại là tổng hợp của những điều phức tạp, Liễu Dật nhớ lại những lời Vi Phong miêu tả trước lúc lâm tử: bạch y nhân, kiếm pháp nhanh đến mức phi thường, rất khó nắm bắt, không giống người? Đó… là ai nhỉ? Chàng cảm thấy mình đang ở trong một âm mưu, âm mưu này giữ chặt lấy vận mệnh được chú định thuộc về chàng, chính vì nó mà chàng tham dự vào chốn giang hồ, khôi phục lại kí ức ba kiếp, dường như… tất cả đã ngấm ngầm được chú định cả rồi.
Liễu Dật quay lại, nhìn thi thể Vi Phong, vung chân hữu dụng lực đá bay thi thể không đầu, tức giận: “Cái thứ vô dụng này lại chết như thế.” Rồi chàng nhanh nhẹn quay mình trở lại vòng chiến.
Mọi việc đều có nguồn cơn, sau khi phát sinh lại trở thành quá khứ, không thể cải biến được, Liễu Dật vừa quay lại vòng chiến thì một góc phòng tối tăm bên tả có bốn người bước ra, không, chính xác là hai người, hai quỷ.
Nhờ ánh trăng có thể trông rõ rằng, người đi đầu chính là kẻ bị Cửu U Ma Thần khống chế: Tô Thiếu, phía sau là một nữ tử bị hai tên thủ lĩnh Quỷ tộc giữ chặt, nhìn kĩ đó là Cát Lợi Nhi. Tô Thiếu quay đầu nới với Cát Lợi Nhi: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, mọi chuyện vừa nãy cô đã nghe rồi, kẻ sai khiến Vi Phong giết chết toàn gia Liễu Dật và cô lại là Ma giới Ma chủ, hiện giờ vì muốn thống nhất thiên hạ, y định giết biết bao nhiêu người, ta nghĩ y sẽ không bỏ qua cho thư sinh của cô, hình như y rất hứng thú đối với cô.”
Cát Lợi Nhi có phần không tin: “Y vì sao lại muốn thương tổn chúng tôi?”
Cửu U Ma Thần lắc đầu: “Điều đó thì ta không biết, bất quá, ta thấy y sẽ nhanh chóng hạ thủ đối với thư sinh của cô, có lẽ y muốn có được cô chăng?”
Cát Lợi Nhi dường như hơi suy tư, tên ma quỷ đó đã sát hại toàn gia của thư sinh ư? Thực sự sẽ hạ thủ với thư sinh sao? Nàng không khỏi nhớ lại lần đối thoại ở bên Hoa Hải mấy ngày trước…
Có những việc rất đơn giản, nhưng vì người ta không quan sát toàn diện nên ngộ nhận, trong thế giới này, bạn nhất định phải răn mình rằng những việc nhìn thấy không nhất định sẽ xảy ra, xảy ra không nhất định là chân thật, bất cứ việc gì cũng có quyền được giải thích, nhưng lại thường không có cơ hội, tạo thành những ngộ nhận không thể sửa chữa.