Mục lục
[Dịch] Ma Kiếm Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả kết thúc, Long Huy ngừng uốn lượn, cũng ngừng luôn những đợt công kích vô tình. Gió từ bên mình Liễu Dật thổi lại, vô số tàn ảnh từ từ dung hợp thành một người, hai mắt không rời khỏi Long Huy, lúc này chàng cảm thấy mỗi lần chiến đầu đều là một lần thu hoạch, cuối cùng cũng hiểu được tự nhiên là nhanh nhất.

Đầu Long Huy liên tục lúc lắc, Liễu Dật đã làm nó bị thương, tay phải vung lên, Bi Mộng Kiếm theo cánh tay bắn ra, chân lực trong chớp mắt đã quán thâu, quát lên: “Hóa.” Liền đó một con quang long màu đỏ bay thẳng về hướng Long Huy, là Long Hoàng, chàng biết rằng giờ là cơ hội thu phục Long Huy. Hai đạo quang mang từ từ dung hợp, Long Hoàng lại hóa thành Bi Mộng Kiếm bay về trong tay chàng.

Liễu Dật tra kiếm vào bao, nhìn lên trên vỏ kiếm thấy có bốn con hoang long được điêu khắc rõ ràng, hình tượng rất sống động, phảng phất như rồng thật, bèn thầm nhủ: “Được bốn thần long rồi, chỉ cần tìm được bốn con hoang long khác thì…đến lúc phục cừu, phát tiết mối hận bảy ngàn năm.”

Sự tình trước mắt khiến chàng không thể trầm tư nổi, việc phục cừu tất nhiên phải bắt đầu từ tam giới, cần phải trừ khử Ma tộc đầu tiên, nhưng…kế hoạch lấy được Thiên Chi Chương của Lang Vương dường như gặp vấn đề, phong ấn của các thần tại nơi này lại không phải là Thiên Chi Chương, nó đang ở đâu?

Nếu không có nó, kế hoạch sẽ không thể tiến hành thuận lợi, việc loại trừ Ma tộc cũng không dễ dàng; chàng suy nghĩ vẩn vơ, vô tình bước về chỗ chiếc hộp to lớn đã bị nứt toác. Trên đỉnh hộp có một khối đá hình tròn vẫn đang phát ra hào quang nhờ nhờ, chàng quan sát kĩ, cảm thấy hiếu kì nên thò tay nhặt lên.

Nhưng khi bàn tay chàng chạm vào, khối đá trắng liền vỡ ra, bên trong xuất hiện một viên ngọc màu đen tương đương với viên ngọc màu trắng, bạch châu vỡ vụ, viên đá đen nhanh bay vút lên không trung, lấp lóe hào quang rồi biến mất.

Trong lòng chàng thoáng gợn, nhủ thầm: “Sao vậy?” Cảm giác hình như có sinh mệnh trong đó, hơn nữa…Ngay khi tay chàng chạm vào hắc châu liền có cảm giác bài xích, đồng thời như muốn hút lấy sát lục chi tâm, cũng vì thế viên ngọc đen đó mới tự bay đi mất.

Chàng chìm trong nghi vấn, Di vong sâm lâm hiển nhiên không phải là nơi Thiên Chi Chương hạ lạc, phong ấn ở đây chỉ là Long Huy, tuy chuyến này không thật thành công mỹ mãn nhưng cũng có được tiểu thu hoạch, tăng thêm một phần sức mạnh.

Chàng đạp kiếm về ngay vì biết rằng lưu lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì, việc cần làm bây giờ là quay về tìm Lang Vương, cùng thương nghị kế sách đối phó Ma tộc…Chàng đã hạ quyết tâm, kể cả dùng đến sức mạnh cũng phải hạ được Ma tộc, chỉ có điều không hiểu liệu sẽ chế trụ được tứ đại thủ lĩnh hay không.

Thời gian trôi đi, lòng chàng dần trở nên tịch mịch, ngắm nhìn trăng sao, ánh mắt không hiểu sao lại trở nên mơ hồ, thở dài nhè nhẹ: “Có lẽ…Có một người không hề cô độc, không hề có ngày nào cô độc.” Chàng thấy tịch mịch vì không có nàng ở bên, Cát Lợi Nhi lúc này đang ở bên một nam nhân khác, ở bên một Liễu Dật giả hiệu.

*****

Trên đỉnh Thiên Sơn, Ma giới – đại điện của Vĩnh Hằng Chi Thành vẫn là đại điện của Vĩnh Hằng Chi Thành, hai mươi Thiên quang Bạch Hổ xếp hàng chỉnh tề, cây cột bàn long xù xì khiến cho tòa cung điện không thể lay chuyển. Liễu Dật nghe Lang Vương trình bày xong, bất ngờ nói lớn: “Sao, nha đầu Thất Nguyệt bỏ ra ngoài tìm ta à.”

Lang Vương nhìn sắc mặt kinh ngạc của chàng, gật đầu: “Thần khuyên thế nào, nàng ấy cũng không nghe, cuối cùng thì lén bỏ đi.”

Liễu Dật quay lại chỗ ngồi, trầm tư nghĩ ngợi, đột nhiên quay qua Lang Vương nói: “Lão sư sao lại không trông nom nàng cho tốt, thiên hạ rộng lớn như vậy, nàng biết đi đâu tìm ta.”

Lang Vương cúi người nói: “Thần lấy làm hổ thẹn, xin Ma chủ giáng tội.”

Chàng nhìn Lang Vương nói: “Bỏ đi, nha đầu Thất Nguyệt này tự muốn đi, lão sư làm sao ngăn nổi?”

Lang Vương nói: “Ma chủ, thần có mấy lời không biết có nên nói hay không.”

Chàng đáp: “Nói đi.”

Lang Vương lại nói: “Thần nghĩ Thất Nguyệt cũng biết thiên hạ này rộng lớn nhưng vẫn bỏ đi, có thể không phải tìm ngài, nếu thần đoán không sai thì nàng ấy có lí do mới ra đi, thần thấy rằng ở lại Ma giới với nàng ấy càng lúc càng thống khổ.”

Nghe mấy lời của Lang Vương, Liễu Dật tựa hồ đã lí giải được, gật đầu nói: “Có khi đúng vậy.” Đối với Thất Nguyệt, chàng biết nói gì? Tuy không thể tiếp thụ nhưng ở trong tiên cảnh 15 năm, chàng đã quá hiểu nàng, giờ đây chính như lời Lang Vương, có thể nàng vì thống khổ mà ra đi? Thấy người trong lòng ở ngay trước mắt mà xa tận chân trời, không thể giành được tình yêu của người đó càng khiến nàng thống khổ hơn, không còn lựa chọn nào khác.

Đột nhiên chàng nói: “Lão sư, Thất Nguyệt ra đi một mình, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Lang Vương thoáng nghĩ rồi đáp: “Theo ý của thần, đối với Thất Nguyệt mà nói nguy hiểm không lớn, thứ nhất võ công của nàng không thấp, người thường không thể động đến được, thứ 2 Thất Nguyệt lại không tham dự vào trường hỗ loạn của tam giới, tuy nàng là con gái Ngạo Thiên nhưng không ở trong Ma môn nên người chính đạo chắc không làm khó.”

Chàng gật đầu: “Quả không sai, nhưng còn những thế lực khác thì thế nào?”

Lang Vương nói tiếp: “Các thế lực khác như Minh giới Thiên Cực Tinh Cung thì thần nghĩ họ không biết Thất Nguyệt nên tự nhiên không có nguy hiểm.”

Chàng gật gù, cảm thấy yên lòng.

Nhưng…chàng và Lang Vương đã quên mất một thế lức, là Quỷ tộc, căn nhà tử vong của Cửu U Ma Thần.

Lang Vương lại nói: “Ma chủ, không hiểu chuyến đi Di vong sâm lâm này có lấy được Thiên Chi Chương?”

Liễu Dật nhớ lại rồi lắc đầu: “Ta đã phá bỏ được phong ấn của chúng thần nhưng vật bị phong ấn bên trong chỉ là Long Huy trong Bát Hoang thần long, tịnh không thấy tung tích của Thiên Chi Chương.”

Lang Vương thoáng dừng lại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Không đúng, cứ cho là sức mạnh của Long Huy mãnh liệt, mạnh hơn cả Long Hoàng đi nữa nhưng bất quá chỉ là một con hoang long, chúng thần tại sao lại phải phí ngần ấy sức lực chỉ để phong ấn mỗi một con rồng, bên trong nhất định có vấn đề, Ma chủ, xin hãy nhớ lại tỉ mỉ xem đã xảy ra điều gì quái dị?”

Liễu Dật thoáng nghĩ ngợi: “Chỉ là…Ta đã gặp Lãnh Kiếm bên ngoài Di vong sâm lâm, ông ta cũng thử phá phong ấn của chúng thần nhưng không thành, ta thành công hoàn toàn do sự giúp đỡ của Bi Mộng Kiếm, nếu chỉ dựa vào tu vi của ta tất không phá nổi.”

Lang Vương nói: “Lãnh Kiếm, con người này thật khó hiểu, nhưng ông ta đã đến đó khẳng định phong ấn quả thật có vấn đề, tuyệt đối không phải chỉ bằng vào một con rồng mà giải thích được, nhưng…vấn đề là ở đâu?”

Đột nhiên Liễu Dật nhớ đến một chuyện, vội nói: “Đúng rồi lão sư, sau khi phá xong phong ấn của chúng thần, ta phát hiện ra một vật kì quái, là một quả cầu tròn màu đen được bao phủ trong một viên ngọc màu trắng, ta đưa tay toan cầm lấy nhưng khi ta vừa tiếp cận thì cảm giác bài xích trỗi dậy, hắc châu tựa hồ có sinh mệnh, bất ngờ bay đi mất.”

Lang Vương vừa nghe vừa suy ngẫm, đột nhiên cười lên ha hả, Liễu Dật thấy kì quái liền hỏi: “Lão sư, có gì không đúng sao?”

Lang Vương đáp: “Đúng mà, tất cả đều đúng hết, thật sự không ngờ dụng tâm lương khổ của Bàn Cổ, những mù mờ trong lòng thần cuối cùng cũng có được đáp án, ha ha.”

Liễu Dật nói: “Xin lão sư hãy nói ra.”

Lang Vương gật đầu: “Thủa xưa Bàn Cổ vì sự chống đối của Ma chủ nên biết rằng cuối cùng cũng có một ngày Ma chủ khôi phục kí ức, ma công của Ma chủ khiến ông ta e sợ nên khổ tâm dùi mài nghiên cứu võ học cổ xưa, sau đó thì Thiên Chi Chương ra đời nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà rơi xuống phàm giới, trở thành một câu đố khó giải.”

“Đến hôm nay câu đố này rốt cuộc cũng được giải, Thiên Chi Chương do Bàn Cổ sáng tạo tịnh không phải là thần công gì mà là ma công, một loại ma công giống với Lan Nhĩ Phi Na Thanh, thần tiên cũng có lòng riêng tư, chính vì vậy ông ta sáng tạo ra Thiên Chi Chương. Theo thần suy đoán, Bàn Cổ không cách nào chế phục được Thiên Chi Chương, cũng không thể hủy diệt nó, cố tìm lấy một lí do không đâu vào đâu rồi cho Thiên Chi Chương xuống phàm trần, rồi kết hợp sức lực của các thần lại đem phong ấn lại, bí mật này quá trọng đại nên Long Huy trở thành vật thế thân.”

“Theo bề ngoài mà suy xét thì thứ chúng thần phong ấn là Long Huy song tính toán mọi nhẽ thì thời gian Thiên Chi Chương rơi xuống cũng trùng với thời điểm phong ấn nên mục đích chân chính là Thiên Chi Chương.”

Liễu Dật nghe qua, càng kì quái hơn, hỏi: “Nhưng ta đã phá được phong ấn tịnh không phát hiện Thiên Chi Chương, bên trong chỉ có Long Huy.”

Lang Vương nói: “Ma chủ, ngài đã thấy được Thiên Chi Chương. Trước đó ngài chưa từng thấy nó nên không hiểu hình dạng thế nào thành ra mới ngộ nhận rằng bên trong phong ấn không có, thật ra hắc châu chính là ma công do Bàn Cổ sáng tạo ra: Thiên Chi Chương.”

Liễu Dật gật đầu: “Nếu nói như vậy, Thiên Chi Chương là một viên ngọc màu đen, vậy thì ta đã minh bạch rồi, cùng là ma công nên Thiên Chi Chương và Lan Nhĩ Phi Na Thanh tự bài xích lẫn nhau, thân thể ta là thân thể của Chân ma nên hấp dẫn, phút cuối vì liên quan đến Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp nên Thiên Chi Chương mới li khai.”

Lang Vương gật đầu: “Xem ra, kế hoạch này bắt đầu được rồi, không cần biết đó là vận mệnh chú định hay không, Thiên Chi Chương xuất hiện tất dẫn khởi một trường mưa máu gió tanh ở tam giới, chúng ta cứ đem tin tức này loan ra rồi chờ đợi…nắm lấy cơ hội cho địch nhân một đòn trí mạng, thống nhất ma đạo chỉ là chuyện ngày một ngày hai.”

Liễu Dật gật đầu: “Việc chúng ta cần làm bây giờ là chờ đợi…”

Cũng lúc đó, từ bên ngoài truyền vào một giọng nói, rin rít thê lệ: “Ma chủ, chúng ta lâu quá không gặp, nói sao thì chúng ta cũng được tính là lão bằng hữu, không ra gặp nhau ư?”

Giọng nói này khiến Lang Vương cùng Liễu Dật kinh ngạc, bên ngoài Vĩnh Hằng Chi Thành có tổng cộng ba đạo chướng ngại, đạo nào cũng rất khó phá, đều do các nhân vật cỡ môn chủ trông coi, cảnh báo mỗi khi có địch nhân xâm nhập. Nhưng giọng nói này hiển nhiên ở ngay ngoài đại sảnh, là người nào lại có thể ngang nhiên xâm nhập thẳng vào Ma giới Vĩnh Hằng Chi Thành? Lại còn xưng là lão bằng hữu của chàng, y là ai?

Chàng đứng dậy, dẹp nỗi kinh ngạc qua một bên, đi thẳng ra bên ngoài, Lang Vương, Bạch Hổ theo sát phía sau. Ra đến đại điện, chàng ngây ra, kẻ trước mặt là một người hết sức bình thường, mình mặc trang phục màu xám, sắc mặt non choẹt, nhìn cũng có thể coi là tuấn lãng, nếu không phải trên tay y cầm một thanh kiếm tỏa ra quang mang màu tro, chàng cũng không phân biệt nổi y là người thường hay là một kiếm giả có tu vi cao cường.

Ánh mắt chàng xác định phân lượng người đứng trước mặt, nói: “Xin hỏi ngươi là ai? Chúng ta quen nhau chăng?”

Thiếu niên đối diện chính là thân thể của Tô Thiếu, hồn phách của Cửu U Ma Thần, nghe thấy câu trả lời của Liễu Dật, Ma Thần cười lên: “Ha ha, làm sao lại mau quên ta thế nhỉ? Ngươi là ma, ta cũng là ma, suy luận theo kiểu này thì ngàn vạn năm trước chúng ta đều là thân thích đó, ha ha…”

Liễu Dật quát lớn: “Câm mồm lại, ngươi là ai? Nói mau.”

“Vù” một đạo hắc quang từ mặt đất nhanh chóng bốc cao, bao phủ từ bàn chân Tô Thiếu trở lên, chỉ trong nháy mắt gã đã biến thành một chiếc bóng đen kịt, gần như trong suốt, phía dưới thân thể không nhìn rõ, phía trên toàn màu đen, song thủ giống như thiết trảo, đôi mắt màu máu nổi bật trên nền đen, vô số tử linh lập lờ chung quanh thân thể kèm theo độc chướng màu lục.

Đầu óc Liễu Dật lóe lên một cái tên, không nén được buột miệng thốt: “Cửu U Ma Thần.”

“Ha ha, ngươi vẫn còn nhớ lão bằng hữu này, chính sự lơ đễnh của ngươi khiến ta lại có cơ hội quay lại tam giới, có được nhục thân, nói đi nói lại thì ta còn phải cảm tạ ngươi.” Âm thanh rin rít của Cửu U Ma Thần, cười lên còn khó nghe hơn là khóc.

Liễu Dật chằm chằm nhìn Cửu U Ma Thần, tay trái nắm chặt Bi Mộng Kiếm trở nên khẩn trương, cười lạnh lùng: “Nói xem, ngươi nhận thấy ta có đủ năng lực giết chết ngươi không?”

Cửu U Ma Thần cười rộ: “Niết nhân, ngươi thật sự cuồng vọng, ngươi đã thay đổi, tu vi tiến một bước dài nhưng ta cũng có được nhục thân, chúng ta đều tiến bộ, ngươi cho rằng hiện giờ ngươi có thể giết được ta ư?”

Thật sự là khi không có nhục thân, Cửu U Ma Thần đã đáng sợ lắm rồi, hiện giờ tu vi của y nhất định cao hơn nhiều, nếu hỏi Liễu Dật rằng chắc chắn giết được Ma thần không, chàng nhiều khả năng lắc đầu.

Tay trái Liễu Dật từ từ lỏng ra: “Nói đi, ngươi đến đây làm gì?”

Cửu U Ma Thần cười: “Thông minh.” Đồng thời trên mặt đất phía sau thân thể y xuất hiện một vòng tròn màu đen, hai quỷ ảnh một trắng một đen chầm chậm bay lơ lửng lên không, chính là người bảo vệ của tử thần, thủ lĩnh của Quỷ tộc, người ở giữa bọn họ là Thất Nguyệt đang mất hết tri giác…

Lang Vương buột miệng: “Quỷ tộc?”

Liễu Dật không để tâm đến chuyện đó, chàng thấy sắc mặt nhợt nhạt của Thất Nguyệt, lúc này chắc đã ngất lịm, tuy không thể tiếp thụ mối tình của nàng nhưng trong ngàn vạn ngày đêm ở bên nhau, chàng cảm động vô số lần vì nàng, tình cảm đó vĩnh viễn chỉ dừng lại giữa ranh giới tình bằng hữu và ái tình. Lúc này thấy dáng vẻ của nàng, tay phải chàng động nhẹ, “cảng” một tiếng, Bi Mộng Kiếm rời khỏi vỏ, Lang Vương tiến lên một bước, cản lại: “Ma chủ, không được.”

Chàng vừa bạt kiếm, chớp mắt lưỡi loan đao trong tay thủ hộ giả (gã trông coi) vung ra, nhẹ nhàng đặt lên yết hầu Thất Nguyệt, hàn quang lấp lóe, dường như chỉ cần động nhẹ cũng kết thúc sinh mệnh nàng.

Cửu U Ma Thần cười: “Ma chủ, không cần kích động như vậy, ta tin là thanh kiếm của ngươi nhất định cực nhanh nhưng ngươi không thể tính được cự li giữa chúng ta cùng cảm giác tối linh mẫn của Quỷ tộc, ngươi có thể giết được ta và hai người giữ Thất Nguyệt sao? Hoặc ngươi có thể cứu được Thất Nguyệt trước khi nàng ta bị giết? Ngươi là cao thủ dụng kiếm nhưng không có cơ hội, tự ngươi chắc cũng rõ.”

Liễu Dật hiểu rất rõ lời nói của Ma thần, đúng vậy, xét về cự li, về tu vi của mấy người trước mặt, nếu muốn cứu thoát Thất Nguyệt, khả năng của chàng chỉ là con số không, căn bản không có cách nào cứu người trước mặt Cửu U Ma Thần.

Chàng chỉ trường kiếm vào Ma Thần, tức giận nói: “Nghe này, nếu Thất Nguyệt bị thương một phân thì ta sẽ bắt ngươi trả gấp ngàn lần, ta không cần biết ngươi là Ma thần, cũng không quan tâm đến Quỷ tộc đứng sau lưng ngươi mà sẽ khiến ngươi biết mùi Bi Mộng Kiếm.”

Cửu U Ma Thần dừng lại rồi nói tiếp: “Ma chủ, chúng ta là bạn bè cùng hợp tác, ta sao lại làm tổn hại nàng ấy? Chỉ cần Ma chủ hợp tác, mọi chuyện đều dễ nói.”

Liễu Dật tức giận: “Nói mau.”

Cửu U Ma Thần đáp: “Thống khoái, ta chỉ có một điều kiện thôi: tiêu diệt toàn bộ Ma đạo tứ đại môn phái.”

Liễu Dật vừa nghe, trong lòng chấn động, kể cả Cửu U Ma Thần không uy hiếp chàng thì chàng cũng phải thống nhất ma đạo, lúc này Cửu U Ma Thần lại đề xuất điều kiện này, hắn có âm mưu gì nữa đây?

Cửu U Ma Thần thấy chàng không nói năng gì liền hỏi: “Sao vậy? Ma chủ, còn lưỡng lự gì nữa?”

Liễu Dật nhìn Lang Vương, ông gật đầu, chàng đáp: “Được, ta đồng ý.”

Cửu U Ma Thần ha hả cười lớn: “Ta tin rằng Ma chủ là người có thể tin được, ta đợi tin tức của ngài.” Hắn vừa nói xong trên mặt đất xuất hiện một vòng tròn đen nhánh, ba người đứng sau lưng y từ từ chìm xuống.

Thân thể Cửu U Ma Thần khẽ động, lại khôi phục dáng vẻ thiếu niên, cười nói: “Một tháng, một tháng thôi, ta đợi tin tức của Ma chủ.” Nói đoạn hắn vung tay tế khởi thanh dị kiếm, trực tiếp lướt ra khỏi Ma giới, bay lên mây cao.

Tô Thiếu buột miệng hỏi: “Hiện giờ đã khiến cho Ma giới bắt đầu có địch ý với Ma đạo tứ đại môn phái, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

Cửu U Ma Thần nói: “Tình thân chính là nhược điểm, của cả người và ma, giờ đến Lam Nhận, ta cần dùng nàng ta để uy hiếp Minh giới diệt sạch chính đạo lục đại môn phái, như vậy các thế lực của tam giới sẽ bị quét sạch, sau đó đến Minh giới và Ma giới…Tất cả đều nằm trong dự liệu của chúng ta, việc chúng ta cần làm là ngồi xem kịch, rồi chúng ta sẽ đạt đến đỉnh cao trở thành người thống trị bọn họ.”

Tô Thiếu nói với vẻ lo lắng: “Lam Nhận…Nàng không được gặp thương tổn nha.”

Cửu U Ma Thần nói: “Nàng ta chỉ là mồi nhử, chỉ cần Minh giới biết điều thì…nàng ta sẽ không bị thương tổn gì, yên tâm đi, ha ha ha ha, tam giới sẽ trở thành miếng mồi của chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK