Mục lục
[Dịch] Ma Kiếm Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt dọc đường Liễu Dật không dám dừng chân, chàng không hiểu vì sao từ lúc tỉnh lại ở sơn động đó đến giờ, thân thể lại hư nhược như vậy, trong trí nhớ dường như có một đoạn không liền mạch nhưng chàng cũng không muốn cả nghĩ, chỉ một lòng nhanh nhanh trở về Phong Đô Quỷ Thành nơi Trung Nguyên. Tuy vậy, thân thể yếu ớt của chàng đã đến cực lực, lại cố gắng thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp hai lần nên giờ có thể ngã gục bất cứ lúc nào. Dù trong mắt có phần hoảng hốt nhưng chàng vẫn phải kiên trì, trên thân còn mang hi vọng của bao người, chàng không thể để niềm hi vọng ấy lụi tàn như thế này được.

Thời gian nhỏ giọt trên thân ảnh cô độc của chàng, một ngày rồi lại một ngày trôi qua, đã là ngày thứ 4 chàng cấp tốc bay về nơi mọi người ẩn tránh. Chàng đã mệt, mệt lắm rồi chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi một chốc. Tuy rằng bình thường Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp có thể giúp chàng hấp thụ hỗn độn chi khí của thiên địa và cũng có tác dụng liệu thương nhưng chàng liên tục ngự kiếm, nỗi mệt mỏi trong thân thể không ngừng tăng lên, lại thêm quá hư nhược nên có thể mất nhiều ngày mới điều thương xong.

Cuối cùng chàng cũng về đến nơi, tinh thần phấn chấn trở lại, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, thu hồi Bi Mộng Kiếm. Thân thể lảo đà lảo đảo, chàng đã quá mệt mỏi, quá hư nhược, nhất là bốn ngày đêm liên tục đăng trình khiến vết thương càng thêm trầm trọng.

Lang Vương, Bạch Hổ cùng mọi người thấy chàng đáp xuống liền chạy lại.

Liễu Dật hỏi Lang Vương: “Lão sư, mọi người đâu rồi?”

Lang Vương đáp: “Những người khác đã sớm về cả rồi, đang đợi Ma chủ, chiếu theo tốc độ của Ma chủ, không thể mất những mười hai ngày.”

Liễu Dật kinh ngạc: “Mười hai ngày? Ta chỉ mất có 7 ngày cơ mà, sao lại thành những 12 ngày nhỉ?”

Lang Vương bị câu hỏi ngược của chàng làm cho kinh ngạc: “Ma chủ, ngài xem ra vô cùng hư nhược, chắc là nhớ nhầm thôi, chính xác là ngài mất 12 ngày mới quay về.”

Liễu Dật hơi hoang mang, chàng đi mất 3 ngày, về mất 4 ngày, tất cả chỉ có 7 ngày thôi, mọi người và Lang Vương chắc không nhớ lộn, vậy thì 5 ngày kia trôi qua như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?

Nhất thời, đầu óc chàng loạn cả lên, cảm thấy hơi hoảng hốt, thậm chí tâm lý có phần kinh khiếp, chàng hoàn toàn không nhớ được gì về quãng thời gian 5 ngày ấy.

Rốt lại, trong 5 ngày ấy đã xảy chuyện gì? Ai biết đây? Nhưng còn phải giải quyết vấn đề trước mắt, chàng thu nhiếp tâm thần, nói: “Lão sư, tôi đã lấy được Thiên Tinh Khoáng.”

Lang Vương nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Thiên Tinh Khoáng? Nhưng Thất Nguyệt và Ngạo Thiên đã lấy được rồi. Sao lại đồng thời xuất hiện 2 khối khoáng thạch, đã là tuyệt thế thần vật thì không thể cùng lúc xuất hiện 2 khối được!”

Lúc này, Thất Nguyệt và Ngạo Thiên cùng đi tới, trong tay Ngạo Thiên cầm một khối khoáng thạch màu trắng, lấp lánh, trong suốt, cũng hình bát giác lăng, giống như khối Thiên Tinh Khoáng của chàng, có điều lớn hơn vài ba lần.

Chàng lần tìm trên thân mình, muốn lấy ra khối Thiên Tinh Khoáng của mình nhưng tìm một lúc lâu mới phát hiện rằng khối khoáng thạch kì quái đó đột nhiên biết mất. Chàng nhìn khối Thiên Tinh Khoáng trên tay Ngạo Thiên, thốt lên với vẻ không tin nổi: “Mất rồi.”

Lang Vương nhìn thấy ánh mắt hoang mang của chàng, ông không biết trong mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì đó nhưng có thể khẳng định chàng tuyệt đối phải trải qua một trường ác đấu mới lấy được khối khoáng thạch thần bí, giờ khối khoáng thạch đó biến mất, chỉ có 2 khả năng. Thứ nhất đã rơi mất trong lúc phi hành, thứ 2, đó căn bản không phải là Thiên Tinh Khoáng, chỉ là một vật rất giống mà thôi.

Liễu Dật nhìn Ngạo Thiên, gật đầu nói: “Tốt, dĩ nhiên là Ngạo Thiên môn chủ đã tìm được khối khoáng thạch này, mời lão sư nhanh chóng chuẩn bị luyện chế thần tiễn, tôi thấy mọi người không trụ nổi nữa rồi.”

Lang Vương đồng ý: “Vâng, cần phải nhanh lên vì hiện tại ma khí càng lúc càng nặng, không biết lúc nào thì Cửu U Ma Thần thoát được phong ấn.”

Liễu Dật lại gật đầu, nhìn chung quanh, đột nhiên ánh mắt chàng chạm phải Thất Nguyệt, không hiểu sao nàng lại như một tiểu cô nương đang phạm lỗi, đầu cúi xuống, một mực im lặng, lúc nàng chợt ngẩng đầu lên, chàng nhận thấy trong mắt nàng nỗi sợ hãi, ân hận. Là chuyện gì? Chàng không muốn nghĩ ngợi nhiều.

Chàng quay người nói với Lang Vương: “Lão sư, tôi thụ thương vài chỗ, cần phải lui vào điều dưỡng, mọi sự ở đây nhờ ông phân phó. Nếu có chuyện gì khó xử, nhất thiết đợi tôi tỉnh lại hẵng nói.”

Lang Vương gật đầu, ông không biết vì lý do gì chàng thụ thương, đương kim trên thế gian này còn có kẻ làm chàng bị thương được ư? Nhưng ông biết không có chuyện gì là tuyệt đối…

Chàng lẳng lặng tiến vào trướng bồng dưới ánh mắt quan sát của Lam Nhận, Thiên Kiêu, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương. Chàng thụ thương không phải nhẹ, cảm giác nếu như không phong bế ý thức, từ từ điều dưỡng thì luồng chân nguyên hỗn loạn có thể xé nát thân thể, khiến chàng banh xác mà chết.

Nhìn chàng rời đi, Lang Vương quay đầu nói: “Mời thủ lĩnh các môn phái theo ta…”

Nói về Liễu Dật, sau khi vào trong trướng chàng không hiểu mình có chuyện gì không ổn, đã xảy ra chuyện gì mà trong đầu chỉ nhớ rõ ràng được 7 ngày trong khi Lang Vương lại bảo là 12 ngày, kí ức về 5 ngày đó đã mất đi đâu, hơn nữa khối đá thần bí không phải là Thiên Tinh Khoáng kia vì sao biến mất? Tất cả mọi chuyện khiến đầu óc chàng rối rắm.

Một lúc sau, chàng ngồi trên giường, theo thói quen cởi Bi Mộng Kiếm ra, đặt lên hai chân rồi tự điều chỉnh chân nguyên, bắt đầu phong bế lục thức, tiến vào cảnh giới vong ngã…

Cần biết rằng giấy không thể gói được lửa, câu hỏi nào rồi cũng có đáp án, chỉ là nếu gặp phải vấn đề phức tạp thì để có đáp án cần nhiều thời gian.

Chàng hoàn toàn quên mất bản thân, tuy nhiên sau khi tiến vào cảnh giới vong ngã, một đạo hoàng quang lóe lên, tiếp đó lại xuất hiện một đạo hồng quang, như thể chúng tự đến từ một nơi hắc ám.

Chàng hơi hoảng loạn. Nên biết là khi đã vào đến cảnh giới vong ngã không thể xảy ra chuyện gì, thậm chí có người đến trước mặt muốn thương tổn chàng thì nếu không tỉnh lại, chàng cũng không thể biết được. Hơn nữa, lục thức đã phong bế, những thứ như tưởng tượng, ảo tưởng, mộng cảnh đều không thể xuất hiện.

Cát Lợi Nhi có thể tiến vào cảnh giới vong ngã của chàng đã khiến chàng kinh ngạc, hiện giờ còn kinh ngạc hơn. Chàng đã tự phong bế lục thức, sao lại còn tiến vào trong ảo cảnh, đây là nơi nào, tuy có phần quen thuộc, khá giống với mộng cảnh của mười năm trước nhưng chàng vẫn hơi hoảng sợ, tẩu hỏa nhập ma chăng?

Trong vùng tối tăm, chàng có cảm giác hoang mang, cũng lúc đó, hoàng quang và hồng quang liên tiếp lóe lên, hai con rồng liền xuất hiện trước mắt chàng.

Là…Long Hoàng, Liễu Dật có thể cảm giác thấy con rồng đỏ là Long Hoàng, vốn hóa thành Bi Mộng Kiếm, trong giấc mộng hồi 10 năm trước chàng đã thấy qua nên cảm giác được hình dạng của Long Hoàng, chỉ không ngờ Long Hoàng lại xuất hiện chân thực trong ảo cảnh này.

Tâm niệm chàng khẽ chuyển: “Không đúng, Long Hoàng đã bị Bàn Cổ giết, hồn phách đã tan nát, chỉ còn lại nhục thân hóa thành Bi Mộng Kiếm, lưu giữ câu chú đối nghịch với Thần. Những sinh mệnh vô hồn vô phách thì dù là trong mộng cảnh, ảo giác cũng không thể xuất hiện, nhưng hiện tại thân hình to lớn của Long Hoàng xác thật đã xuất hiện.”

Nhìn qua phía đối diện, một vật màu vàng đang phát xuất quang mang rực rỡ, là…là hỏa long từng xuất hiện tại hồ nham tương. Chỉ thấy chung quanh thân thể hỏa long bốc lửa, vô tận hơi nóng khiến cả không gian biến thành cong queo. Vì sao, vì sao nó lại xuất hiện ở đây, đây là đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK