Nhưng người mạnh nhất Lôi Quang Đường cũng đã xong, cho dù sĩ khí bị thương tổn một chút, cuối cùng vẫn là có thu hoạch. Mà những người còn lại của Lôi Quang Đường là không đáng nhắc tới.
Vương Mãnh đi xuống dưới, ôm mọi người, người nhất định phải tự mình cố gắng. Người trong thiên hạ có thể khinh thị ngươi, nhưng ngươi không thể khinh thị chính bản thân ngươi được.
Lôi Quang Đường trải qua mấy trận chiến đấu, mỗi người đều có một loại lo lắng.
Vương Mãnh nhìn Hồ Tĩnh nói: “Như thế nào?”
Hồ Tĩnh thận trọng gật gật đầu nói: “Chuyện do con người làm ra, ta phải thử một chút.”
“Đi thôi, trận cuối cùng này giao cho ngươi!”
Tuy rằng hiện tại đang dẫn, nhưng kết quả này thật ra là thua nhiều hơn thắng. Nếu Hồ Tĩnh thua, Mã Điềm Nhi và Liễu Mi quả thực không phải là đối thủ của hai đệ tử Hỏa Vân Đường còn lại.
Nhưng Hồ Tĩnh tuyệt đối tỉnh táo.
Tống Chung lên sâu khấu.
Đại sư huynh Hỏa Vân Đường phải nghịch chuyển càn khôn!
Có lẽ diễn viên chính trong trận này phải là Vương Mãnh, nhưng Hỏa Vân Đường có thể mang tới thắng lợi, bóp chết kỳ tích này ở trong tay mình.
“Không biết tại sao, ta không ngờ lại muốn Lôi Quang Đường thắng tiếp tục.” Cổ Tự Đạo cay đắng cười nói.
Kiều Thiên bất đắc dĩ nhún vai nói: “Đại khái là do bị người coi thường đi, ta cũng muốn biết, những phân đường cao cao tại thượng này gặp phải Lôi Quang Đường sẽ có bộ dạng gì?”
“Ôi, có thể như vậy, nhưng Lôi Quang Đường vẫn là kém một chút!”
“Khả năng sẽ có kỳ tích, hiện tại khí thế của Lôi Quang Đường đang lên!”
“Kỳ tích? Chỉ là mong muốn đi!”
Trận thứ ba, Hỏa Vân Đường đại sư huynh Tống Chung đánh với Lôi Quang Đường đại sư tỷ Hồ Tĩnh.
Đây là chiến đấu giữa phù tu, Tống Chung lệch về thuật thu, Hồ Tĩnh lệch đan tu. Hồ Tĩnh trên phương diện đan tu cũng được, nhưng so với Vương Mãnh mà nói, quả thực không đáng nhắc tới.
Nguyên lực, kinh nghiệm, kỹ xảo, Tống Chung chiếm ưu thế áp đảo!
Trừ phi Hồ Tĩnh cũng có thể nghịch thiên như Vương Mãnh, nhưng khả năng này có thể sao?
Toàn bộ Thánh Đường cũng chỉ có một Vương Mãnh, gần năm mươi năm qua, chỉ có một người giống được như Vương Mãnh đó chính là đại sư huynh Ninh Chí Viễn.
Người như vậy, một người xuất hiện đang quý hóa lắm rồi, ra hai người thì quả thực…
Nhưng Tống Chung lên sân khấu vẻ mặt cũng không có thoải mái như vậy, hắn nhìn thoáng qua Vương Mãnh dưới đài, người này còn có quá tự tin, nhẹ nhàng như vậy sao?
Dựa vào cái gì?
Chỉ bằng Hồ Tĩnh?
Nhưng không thể sơ suất nha, có thể tưởng tượng Cổ Tự Đạo và Kiều Thiên cũng chính là vi sơ suất mới thất bại. Vương Mãnh có gan lên chiến ở trận thứ hai, thuyết minh hắn có hậu chiêu. Hồ Tĩnh này trên người trăm phần trăm có vấn đề, chẳng lẽ là có pháp khí gì của tổ sư ban tặng?
Tống Chung ánh mắt chuyển dời tới trên người Hồ Tĩnh, nện bước trầm ổn, hiển nhiên là có lo lắng, trận này hoàn toàn khác biệt. Trong trận chiến lần trước với Ngự Thú Đường, Hồ Tĩnh ngã xuống lập tức bị đánh trở lại nguyên hình. Theo thường lệ mà nói, đối mặt với mình, nàng khẳng định phải sợ hãi, vì sao ánh mắt lại kiên định như vậy.
Hắn lây tính cẩn thận của Triệu Thiên Long, nghiêm túc điềm đạm, chắc chắn. Tống Chung cải biến ý tưởng vừa lên cường công của mình, công kích nhiều rất dễ rơi vào bẫy của đối thủ. Lấy thực lực của hắn, chỉ cần trầm ổn một chút, Hồ Tĩnh không có một chút cơ hội nào.
Chỉ có điều trong chốc lát mà Tống Chung đã suy nghĩ trăm ngàn điều, phân tích vài lần, tuy nói đại hội là các trưởng lão không nhúng tay vào, nhưng ai chắc chắn chứ?
Chu Phong và Vương Mãnh kia quan hệ tốt như vậy, xưng huynh gọi đệ. Mà Chu phong lại là trưởng lão không tuân thủ quy củ nhất từ trước tới nay. Hắn còn dám chống đối lại cả tổ sư, sau lưng cho cái đan dược gì, cũng khó mà nói.
So sánh với việc Tống Chung suy nghĩ phức tạp, Hồ Tĩnh đơn giản hơn nhiều lắm, nàng rất rõ ràng vì sao Vương Mãnh lại chiến đấu một trận trước như vậy. Hắn chính là muốn cho nàng lĩnh hội ngũ hành pháp thuật, người ở đây chỉ có thể nhìn ra thiên hỏa hóa long trận hoa lệ, đại khái ngay cả Trương Tiểu Giang cũng như vậy, phương thức lĩnh ngộ của mỗi người là khác nhau. Trương tiểu Giang chỉ có thể nhìn thấy chính mình, đương nhiên đây cũng là thiên phú của hắn, mà Hồ Tĩnh lại có thể cảm nhận được người khác.
Bên trong ngọn lửa, Vương Mãnh lĩnh ngộ với ngũ hành chi hỏa, làm cho ngũ hành thuộc tính của mình phát huy tới mức tận cùng, sinh ra một loại trạng thái thân hỏa, bằng không lấy trình độ nguyên lực trước mắt căn bản không thể điều động được sức mạnh khổng lồ như vậy.
Mà lúc này Hồ Tĩnh rất xúc động, băng hỏa tồ hợp phù cần chính là lý giải ngũ hành chi hỏa và chi thủy. Hồ Tĩnh hiểu biết còn nông cạn, rất mông lung, nhưng con đường này tuyệt đối là chính xác.
Thấy được sự hùng mạnh của Vương Mãnh, Hồ Tĩnh càng tin tưởng vững chắc điểm này.
“Hồ sư muội, mời!” Tống Chung bên ngoài phi thường lễ phép, nếu quyết định phải lấy bất biến ứng vạn biến, đương nhiên bày ra một chút phong độ.
Hồ Tĩnh cũng không khách khí, Tống Chung là đối thủ mạnh nhất mà nàng gặp từ trước tới nay. Chỉ có điều đứng đó, liền không phát hiện ra bất kỳ nhược điểm nào, mấu chốt nhất chính là các loại kỹ xảo của phù tu, đối phương thuần thục hơn so với nàng nhiều.
Lĩnh ngộ như thế nào đây?
Tay trái của Hồ Tĩnh nắm hỏa cầu, tay phải nắm băng phách phù, đòn sát thủ duy nhất của nàng chính là tổ hợp băng hỏa phù, lần trước ngay cả sử dụng cũng không kịp.
Nguyên lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào, hiện tại tinh thần của nàng đang ở trạng thái tốt nhất. Hiện tại nàng đang đắm chìm ở trong lý giải với ngũ hành chi hỏa của Vương Mãnh.
Hai phù lục đều tản mát ra lực lượng thản nhiên, Hồ Tĩnh hai mắt hơi khép lại.
Tống Chung vừa mới chuẩn bị ra tay, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của đối phương lập tức kiềm chế lại ý nghĩ muốn ra tay. Thiếu chút nữa bị lừa, đối mặt với chính mình cũng dám nhắm mắt lại, quả nhiên là cạm bẫy.
Lại nhìn Vương Mãnh cách đó không xa lúc này giống như ngồi yên một chỗ, không có nửa phần lo lắng.
Đám tiểu tử giảo hoạt, các ngươi xem thường Tống Chung gia gia quá!
Mà phía bên phải, Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo hai bại tướng thỉnh thoảng lấy ánh mắt nhìn hắn, hết thảy đều bên trong cảm giác của Tống Chung.
Phòng ngự phù lục xuất hiện dưới chân Tống Chung, chung quanh thanh âm trở nên kinh ngạc, một hỏa phù, một băng phách phù, làm gì chứ?
Tống Chung hoàn toàn không để ý tới, khóe mắt hắn đã để ý tới Vương Mãnh đang khe khẽ nói nhỏ với tiểu mập mạp, còn thường thường nhìn lén hắn.
Nhất định có vấn đề!
Hồ Tĩnh cầm hai tấm phù lục cấp thấp trong tay, ngơ ngẩn không tiến công, như đang tắm nắng vậy, vẫn không chút nhúc nhích.
Tống Chung, là đại sư huynh Hỏa Vân Đường, người được Triệu Thiên Long xem trọng, tuyệt đối có vẻ trầm ổn kiên nhẫn.
Hai người bất động, đệ tử hai bên cũng hô hấp giảm lại, xem nhưng là trận đấu tương đối giằng co. Nghe nói đọ sức về tinh thần càng khủng bố hơn, dần dần quả trường yên tĩnh càng thêm áp lực, vô hình trung đã tăng thêm vài phần không khí khẩn trương.
Lúc này Hồ Tĩnh đã thoát ly khỏi trận đầu, Thủy Lan Công, Hỏa Diệm Quyết trong cơ thể không ngờ lần đầu tiên không có dấu hiệu mâu thuẫn với nhau. Băng hỏa phù lục trước kia có khoảng cách rất lớn, khống chế độ khó khăn rất cao, là vì ngũ hành tương khắc. Vương Mãnh khiến cho nàng luyện hai loại công pháp hoàn toàn tương phản này, làm cho Hồ Tĩnh luyện thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Nhưng nàng vẫn kiên trì tách ra tu hành, nhưng nói thật là một chút tác dụng cũng không có. Băng hỏa phù lục của nàng cũng không bởi vậy mà khống chế dễ hơn được bao nhiêu.
Mà lúc này, không ngờ Hồ Tĩnh lại cảm giác được, hai loại công pháp này giống như hai cực âm dương, tương sinh tương khắc, nhưng lại sống nhờ vào nhau.
Rầm.
Phù lục ở hai tay Hồ Tĩnh bỗng nhiên bay lên, hai lực lượng hiện ra hai lòng bàn tay, có xu thế mênh mông vô cùng.
Tống Chung hết sức chăm chú, quả nhiên, hắn biết có cạm bẫy, may mắn không mắc mưu!
Nơi Vương Mãnh đứng, ngọn lửa ngút trời, hỏa phù nổ tung, hỏa lực của nó, hơn nữa thêm thương hỏa phù trận tích súc hỏa tính, lúc này chất chồng vào với nhau, tái hiện ra lực lượng hùng mạnh không thể tin nổi, hình thành biển lửa cháy rộng hơn mười trượng.
Hỏa Vân Đường đều bị bùng nổ mãnh liệt này chấn động tới mức rung lên , Phương Lộ Phi cũng ngây người, tay của hắn vẫn đang hưng phấn mà run rẩy. Đây là lần đầu tiên hắn dùng trong thực chiến, không ngờ lại hoàn mỹ tới như vậy.
Vương Mãnh hùng mạnh đã kích thích tiềm lực của hắn, không phải Vương Mãnh không mạnh, chỉ có thể nói mệnh của hắn không tốt.
Bùng nổ kịch liệt, ánh lửa ngút trời, đã không còn là vấn đề thắng bại nữa rồi, chỉ sợ Vương Mãnh thi cốt cũng không còn nha.
Nhưng đây là đại hội, sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên!
Dưới tình huống bị hỏa diễm kịch liệt như thế này đánh trúng, dường như đang hừng hực thiêu đốt từ bên trong, phù lục chất chồng là hiệu quả của thuật tu cao cấp tạo nên, rất khó nắm chắc. Nhưng trong hàng ngũ đệ tử cấp thấp này có thể làm được hiệu quả chất chồng vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.
Đệ tử Lôi Quang Đường sắc mặt tái nhợt, đám người Trương Tiểu Giang trong nháy mắt lạnh cả người, bởi vì Vương Mãnh không thoát ra được.
Nện bước thần kỳ chung quy vẫn không thể phát huy được tác dụng.
Vương Mãnh trong lúc chiến đấu với Cổ Tự Đạo sử dụng hoa lệ như vậy, đã sớm cho người chú ý, trận này mà còn sử dụng trò cũ, chỉ có thể nói là đáng tiếc.
Tống Chung khóe miệng nổi lên nụ cười tươi, rốt cuộc cũng buông lỏng tâm thần rồi. Nhưng hắn cũng không phải cao hứng nhất, mà cao hứng nhất chính là Triệu Quảng đang đứng ở một góc kia.
Không biết vì sao, Triệu Quảng rất chán ghét Vương Mãnh. Hắn chính là không thể làm Lôi Quang Đường tốt lên được, lúc hắn làm đại sư huynh, Lôi Quang Đường vẫn là rác rưởi, tới khi hắn đi, Lôi Quang Đường liền sống lại, nhân tài xuất hiện lớp lớp, việc này thuyết minh cái gì?
Là đại sư huynh như hắn rất ngu ngốc, bất kể đi tới nơi nào cũng có người chỉ trỏ sau lưng. Triệu Quảng hận không thể giết sạch đám người Vương Mãnh này đi.
Rầm…
Một tiếng trong trẻo bạo vang lên, làm cho Chu trưởng lão đang định tuyên cáo kết quả chiến đấu lập tức lui về.
Ngọn lửa đột nhiên co rút lại, từ phạm vi hơn mười trượng trong nháy mắt bị ép tới mấy trượng, dường như bên trong còn có người??
Ba ba…
Một đám phù chú thuật tu hiện ra chung quanh đám lửa, phù chú đang tụ tập lực lượng hỏa diễm, thậm chí còn lấy ra cả địa hỏa chung quanh.
Một hỏa cầu nho nhỏ bằng hai nắm tay người rất kỳ quái từ bên trong hỏa diệm nhẹ nhàng bay ra.
Gió nổi lên.
Một cảm giác không quá diệu trào ra từ tận đáy lòng Tống Chung.
Hỏa diễm lần nữa nổ tung, hỏa diễm không ngờ lại biến hóa, một cái đầu thật lớn từ trong đám lửa lao, sau đó là thân thể xuất hiện, theo đuổi hỏa cầu phóng lên cao.
Ngao ~~~
Chu trưởng lão vừa mới bước ra nửa bước thiếu chút nữa trượt chân, trời ơi!
Đám thuật tu ở đây há to miệng, đây là cái gì…
Hoàn toàn là một đầu hỏa long hoàn chỉnh theo đuổi hỏa cầu phóng lên cao. Hỏa diễm trên mặt đất cũng biến mất không thấy, toàn bộ nhiệt độ ở Hỏa Vân Đường dường như giảm xuống không ít.
Hỏa diễm theo hỏa long bay lên trên không đồng thời cũng lộ ra Vương Mãnh. Hắn không những không bị thi cốt không còn, thậm chí sắc mặt còn trở nên hồng nhuận.
Vương Mãnh tay phải duỗi ra trên không trung, hỏa cầu bay vù vù về phía Vương Mãnh, rơi xuống trong lòng bàn tay Vương Mãnh. Đầu hỏa long dài gần mười trượng khủng bố kia cũng xoay quanh không trung một vòng rồi nhằm về phía Vương Mãnh.
Lúc này toàn bộ Hỏa Vân Đường chỉ có một từ “Tĩnh.” (yên lặng)
Hỏa long uy vũ cũng không có nuốt rơi Vương Mãnh, thân thể chuyển động vòng quanh Vương Mãnh, xoay quanh một vòng. Sau khi lách lên, long đầu hiện ra phía trước Vương Mãnh, giương giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lộ Phi đang ngây ra như phỗng ở cách đó không xa.
Cảnh tượng làm rung động các đệ tử này đúng là không thể diễn tả được bằng lời. Hỏa long bao quanh thân thể Vương Mãnh thật giống như một vị vua thuật tu tới trái đất vậy.
Thiên hỏa hóa long trận trong truyền thuyết??
Đây không phải là chỉ có tổ sư tiểu viên mãn với có thể làm được hay sao?
Mọi người ở Hỏa Vân Đường tĩnh mịch một mảnh, con mẹ nó, thật là làm người ta không thể tưởng tượng được!!!
Vương Mãnh tay phải chỉ tới Phương Lộ Phi, hỏa long bên người, bỗng nhiên bắn ra từng ngọn lửa tung bốn phía, rống~~
Trong nháy mắt đi tới trước mặt Phương Lộ Phi, Phương Lộ Phi chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xổm xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, há miệng thở dốc ngơ ngẩn, một chữ cũng không thể nói được thành lời. Hắn là nghĩ muốn nhận thua rồi, nhưng khí lực toàn thân giống như bị tháo nước vậy, hỏa long khí phách vô song, là giấc mộng của mỗi một thuật tu.
Đúng là chỉ có trong mộng mới có thể phóng thích hỏa long đại pháp.
Hỏa Vân Đường cho dù luyện khí trứ danh, nhưng phương hướng chủ lực tu hành chính là thuật tu. Thiên hỏa hóa long trận vừa ra, đây không phải là đả kích tin tưởng mà là tàn phá!
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Vương Mãnh, điều này có thể sao?
Hắn là kiếm tu hay là thuật tu vậy?
Chu Tuấn dù sao cũng là trưởng lão, sau khi khiếp sợ, vẫn là khép lại được cái cằm của mình. Đây đúng là thiên hỏa hóa long trận, nhưng thuộc bản mi ni, uy lực không bằng một phần năm của hóa long trận chân chính. Nhưng dù là như vậy, lấy nguyên lực của Vương Mãnh có gấp đôi đi nữa cũng không đủ, hắn không ngờ có thể mượn được hỏa phù của Phương Lộ Phi và địa hỏa của Hỏa Vân Phong.
“Trận thứ hai, Lôi Quang Đường Vương Mãnh thắng!”
Vương Mãnh khẽ mỉm cười, bóp nát hỏa cầu trong tay, hỏa cầu này là đan hỏa bản mệnh, cũng là trung tâm của thiên hỏa hóa long trận. Đan hỏa bị diệt đi, hỏa long cũng tiêu vong, hóa thành nhiều ngọn lửa giống như thiên nữ tán hoa tiêu tan trên không trung.
Đây là lần đầu tiên,chiến đấu kết thúc, quảng trường vẫn lặng ngắt như tờ.
Phương Lộ Phi vẫn vẻ mặt mờ mịt ngồi xuống dưới đất, hiển nhiên không còn đi ra khỏi cảnh tượng uy hiếp mãnh liệt lúc nãy. Bất luật một thuật tu gì tao ngộ tới pháp thuật cấp tổ sư cũng sẽ bị ngây ngốc.
Giờ khắc này, đã không phải là đối thủ nữa rồi.
Hồi lâu sau, đám người Trương Tiểu Giang mới phản ứng lại, liếc nhau, điên cuồng hét lên: “Vương Mãnh!”
Uy vũ~~~
Thanh âm của đệ tử Lôi Quang Đường giống như muốn xốc cả nóc nhà Hỏa Vân Đường lên vậy, điên rồi, điên rồi. Đệ tử Lôi Quang Đường không quan tâm tới mặt đất đang rung lên bần bật, bất kể là nam tu hay nữ tu, cũng không để ý tới hình tượng lễ tiết gì cả, không khống chế được mà nhảy lên chúc mừng.
Tống Chung cổ họng hơi khô, cảm giác hít thở không thông, lúc này mới sực tỉnh ra mình quá giật mình nên không hô hấp một lúc lâu rồi.
Đây là thiên tài trong truyền thuyết sao?
Lôi Quang Đường hoan hô làm những người khác cũng bừng tỉnh lại. Minh Nhân không kìm nổi lắc đầu cười khổ, mãi tới hiện giờ hắn mới hiểu được, vì sao Lý Thiên Nhất không tới xem, đại khái chỉ có hắn mới rõ ràng thực lực của Vương Mãnh mà thôi.
Nếu muốn áp chế Vương Mãnh, nguyên lực ít nhất cũng phải 20 tầng trở nên, hơn nữa kỹ xảo không được thiếu hụt, nếu không, đều thất bại trước hắn.
Đan tu? Tùy tiện chơi sao?
Đan hỏa chỉ sợ là ngũ cấp đi, khó trách Chu tổ sư không tiếc đắc tội với các tổ sư khác muốn mạnh mẽ đào Vương Mãnh ra.
Có lẽ ngay từ đầu, Vương Mãnh đã tích súc hỏa lực rồi, mượn lực đẩy lực, cái này là tự phụ hay là tự tin đây?
Chiến đấu trước đây, bất kể là thắng thua, đệ tử hai bên cũng không nổi giận, thua có thể kêu lên, có thể rống lên.
Nhưng lúc này, đệ tử Hỏa Vân Đường giống như bị cái gì đó nhét vào yết hầu vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử Lôi Quang Đường đang kêu gào trên địa bàn của mình.
Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo hiện giờ trăm vị ngổn ngang, khiếp sợ thì khiếp sợ rồi, nhưng tâm tình tốt hơn nhiều. Ít nhất bọn họ thất bại cũng có căn nguyên của nó. Con mẹ nó Tống Chung này mệnh tốt, trận này phải là hắn lên, chết cho rất thảm, đáng thương Phương Lộ Phi làm vật hi sinh.
Tống Chung từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, đại hội còn đang tiến hành, Hỏa Vân Đường bọn họ đã thua 2-0 rồi.
Trong chiến đấu với Ngự Thú Đường, Hỏa Vân Đường còn chưa từng thê lương như vậy.