Ầm...
Nguyên lực của hai bên đồng thời bùng nổ, kiếm thế đè xuống đối phương với quy mô lớn, Ninh Chí Viễn tốc độ kéo lên rõ ràng nhanh hơn nhiều lắm, dễ dàng đạt tới hai mươi lăm tầng.
Mà Vương Mãnh nguyên lực đến tầng hai mươi thì ổn định lại.
Ninh Chí Viễn nhìn lên bầu trời, đối thủ của hắn không phải loại này tầng hai mươi mặt hàng, cực hạn của hắn ở rất xa.
Chúng đệ tử theo vừa rồi còn điên cuồng dần dần tỉnh táo lại, bởi vì Vương Mãnh bọn họ đã quên người trước mắt là ai.
Rất nhiều năm trước, người này còn là đệ tử mới đã sáng tạo qua kỳ tích.
Hắn là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi thánh đường mấy chục năm qua.
Cùng là nguyên lực tầng 25, nhưng Ninh Chí Viễn lại bày ra lực khống chế là vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Trong tay xả thân kiếm không thấy động tác gì lớn mà chỉ là nhẹ nhàng di chuyển một chút, một đạo quang mang hiện lên, tóc của Vương Mãnh tóc đã hớt đi mất một đám.
Ninh Chí Viễn mỉm cười,”Vương huynh, lưu ý.”
Đám người Trương mập mạp lại càng hoảng sợ, loại kiếm khí này nhanh tới đáng sợ, ngay cả ánh mắt của bọn họ đều thiếu chút nữa theo không kịp, lại càng không cần phải nói làm ra phản ứng.
Đoạn Thiên Nhai run lên, cũng là một đạo kiếm khí lướt tới, lấy đi một búi tóc trên đỉnh đầu của Ninh Chí Viễn.
Cũng là rất mạnh, Ngũ Hành chi kim, gặp mạnh càng mạnh.
Ninh Chí Viễn cũng không nghĩ tới Vương Mãnh thủ đoạn lại ác độc như vậy, Vương Mãnh trên mặt lộ ra dáng tươi cười chưa từng có từ trước đến nay, trạng thái của hắn hiện tại đang rất tốt, đúng là rất tốt, trạng thái tốt thời điểm, thì cần phải kiếm được đối thủ, như vậy mới có thể thoải mái!
Trương mập mạp đã rất lâu không nhìn thấy nụ cười tà đầy bá đạo khí phách của Vương Mãnh rồi, mỗi lần tới thời điểm như vậy, mọi người sắp được chứng kiến kịch hay rồi.
Vụt... Vụt...
Hai người thân hình nhoáng một cái lập tức biến mất, Ninh Chí Viễn thân pháp tiêu sái lộ ra đại đạo chính thức, mà Vương Mãnh đột kích chính là không quá chú ý tới quy tắc, khí thế rất hung hãn.
Ầm... Ba...
Đoạn Thiên Nhai cùng xả thân kiếm chém cùng một chỗ, nguyên lực hùng hậu của Ninh Chí Viễn muốn đánh bay Vương Mãnh, kết quả vừa va chạm, Vương Mãnh nguyên lực giống như trường giang đại hà loại thao thao bất tuyệt, không chút nào lộ e sợ.
Căn bản không giống như là một một trận kiếm tu đối công ác chiến, lại càng như là dĩ dật đãi lao (dùng khỏe ứng mệt) tình huống này khí thế tràn đầy.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc?
Ninh Chí Viễn xả thân kiếm rồi đột nhiên xoay tròn, dẫn mở Vương Mãnh Đoạn Thiên Nhai, nguyên lực sử dụng tràn đầy kỹ xảo, mà cơ hồ tất cả kỹ xảo của thánh đường hắn đều hiểu rõ đắc phi thường thấu triệt.
Cái này tay gọi là xoắn kiếm thức, nếu là đối thủ bình thường, chỉ là một chút là có thể đoạt được kiếm của đối phương.
Nhưng là Vương Mãnh Đoạn Thiên Nhai chỉ là thoáng ngưng trệ một chút khi hắn vừa phát lực, lập tức theo lực mà chuyển, Đoạn Thiên Nhai cùng xả thân kiếm dây dưa một chỗ, nguyên lực lại càng quấy thành như nước xoáy vậy.
Vương Mãnh hiện tại cảm thụ chính là nguyên lực vẫn di chuyển lưu chuyển như nước,, một khối, âm sinh dương, dương sinh âm, cô dương không dài, sinh sôi không ngừng.
Vương Mãnh Đoạn Thiên Nhai chuyển động càng lúc càng nhanh, Ninh Chí Viễn biểu lộ lập tức ngưng trọng lên, hết sức chăm chú đấu kiếm với Vương Mãnh.
Từ khi Ninh Chí Viễn thành danh đến nay, đã thật lâu không có người có thể làm cho hắn sử dụng tới xoắn kiếm thức này, chớ nói chi là cùng hắn đối kháng rồi, Dương Dĩnh các nàng rất lo lắng, vạn nhất vừa lên đến kiếm bị xoắn rơi, thân là một gã kiếm tu, đi đâu nhặt lại được mặt mũi đây, dù cho đằng sau có pháp thuật thông thiên cũng không cách nào thi triển.
Ninh Chí Viễn sử dụng xoắn kiếm thức này tương đối âm hiểm.
Chỉ là hai người nguyên lực đấu cùng một chỗ, Ninh Chí Viễn hai mươi lăm tầng lực lượng đã muốn vận chuyển tới cực hạn, lại như cũ không thể đánh rơi được cái kiếm gãy của Vương Mãnh. Đáng sợ nhất chính là, hắn cảm giác mình nguyên lực đang phát triển theo một hướng không thể khống chế được.
Vương Mãnh trạng thái lại càng ngày càng tốt, Ninh Chí Viễn đã trở thành đối thủ tốt nhất để hắn thử nghiệm ngũ hành đại pháp.
Trong hàng ngũ những người trẻ tuổi ở Thánh Đường, chỉ có Lý Thiên Nhất cùng Ninh Chí Viễn, mà Lý Thiên Nhất cùng Ninh Chí Viễn đi theo các con đường khác nhau. Lý Thiên Nhất càng giống như Mạc Sơn lúc trước, truy cầu kiến pháp mạnh nhất, có thể nói hắn coi kiếm là “nhất”. Mà Ninh Chí Viễn lại đi theo con đường toàn diện hơn, phong cách lại càng giống với Vọng Thiên, cũng cùng hiện tại cũng giống như Vương Mãnh, đương nhiên trên phương diện cảnh giới hoàn toàn không có cách đánh đồng được cả.
Đánh với Lý Thiên Nhất chỉ có thể là đấu kiếm, mà đánh với Ninh Chí Viễn lại có thể nhận thức ra tu hành của bản thân.
Vương Mãnh giống như nuốt vào cả một quả táo to đùng, không có cách nào có thể tiêu hóa được trong người, mà Ninh Chí Viễn không thể nghi ngờ lại là thuốc tiêu hóa tốt nhất.
Ninh Chí Viễn biểu lộ càng ngày càng ngưng trọng, muốn rút kiếm, lại bị kiếm khí của hai người dây dưa bên trong nguyên lực tuần hoàn. Nếu ai giãy ra trước, tương đương chính là thua trước một hồi.
Vương Mãnh hoàn toàn không thèm để ý, loại cảm giác có thể di chuyển được công kích của đối phương rất là kỳ diệu, rất nhanh hắn phát hiện, nguyên lực của hắn đang tại kéo nguyên lực của đối phương đi vào tiết tấu của mình.
Tại trong mắt mọi người, Vương Mãnh Đoạn Thiên Nhai bắt đầu áp bách Ninh Chí Viễn rồi, Đại sư huynh Ninh Chí Viễn chưa bao giờ biết lui về phía sau là cái gì lần đầu tiên bắt đầu lui về phía sau.
Đệ tử Đạo Quang đường quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, hai mươi lăm tầng nguyên lực chẳng những không có thể áp chế được Vương Mãnh, còn bị Vương Mãnh áp chế ngược lại, đây quả thực là như nằm mơ vậy.
Bên phía Lôi Quang đường đúng là không chút keo kiệt tiếng hoan hô của mình, bọn hắn cùng Vương Mãnh là nhất vinh câu vinh, căn bản không quan tâm đắc tội Ninh Chí Viễn đắc tội Đạo Quang đường có hậu quả gì không, đã muốn không quan tâm nữa rồi.
Bên trong tiếng hoan hô, Vương Mãnh khí thế áp bách càng ngày càng mãnh liệt, ở giữa hai thanh kiếm, khí lãng nguyên lực xoay tròn màu sắc càng ngày càng thuần hậu, cho dù là đệ tử yếu nhược đều có thể nhìn ra được, người khống chế đã chuyển biến từ Ninh Chí Viễn thành Vương Mãnh.
Dương Dĩnh chậm rãi bày đặt nắm chặt hai bàn tay, đã muốn toát mồ hôi, bàn tay như ngọc trắng bởi vì dùng lực quá sức có chút tái nhợt, quan tâm quá tất bị loạn, sợ Vương Mãnh vừa lên đã chịu nhục. Ninh Chí Viễn có thể có được vị trí hiện tại, chẳng những là thực lực mạnh, lòng dạ cùng tâm cơ cũng tương đương cao minh. Đây cũng là điểm mà nàng không thích nhất, nam nhân của nàng nhất định là nàng có thể cảm nhận được tâm hồn.
Chứng kiến Vương Mãnh thực lực như vậy, Dương Dĩnh yên tâm, đáy lòng một hồi lửa nóng, rất muốn uốn lượn trong lòng ngực của hắn… bị hắn...
Dương Dĩnh xấu hổ, vậy mà ngay tại lúc này nghĩ tới chuyện này, chính mình thật sự là... bị hắn làm hư lắm rồi.
Ninh Chí Viễn cảm giác được không ổn rồi, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là vấn đề mất mặt nữa, mà xả thân kiếm hắn cũng rất nhanh khống chế không nổi nữa rồi.
Hừ lạnh một tiếng, Ninh Chí Viễn xả thân kiếm rồi đột nhiên hút ra, Đoạn Thiên Nhai tự nhiên vì vậy mà bắn tới trước, Ninh Chí Viễn lập tức bay lên trời.
Vương Mãnh cười một tiếng, Đoạn Thiên Nhai vung lên, nguyên lực đột nhiên vòng quay lại hướng thẳng tới Ninh Chí Viễn.
Để thoát khỏi dễ dàng như vậy, mặt mũi của hắn để đâu chứ.
Ninh Chí Viễn thân hình rồi đột nhiên kéo ra khoảng cách, đến không trung, Ninh Chí Viễn y nguyên có thể bảo trì linh hoạt như ở trên mặt đất.
Vụt...
Xả thân kiếm một kiếm oanh ra, trực tiếp đánh lên phía trên vòng nguyên lực của Vương Mãnh phát ra, ầm ầm nổ vang.
Mà Ninh Chí Viễn lại dùng một cái thiên cân trụy gấp gáp rơi xuống mặt đất, đúng vậy rơi thẳng xuống đất, nhưng lại khá bồng bềnh.
Đoạn Thiên Nhai thu hồi lại, ngay khi Ninh Chí Viễn chém ra một đạo kiếm khí Vương Mãnh đã thu hồi nguyên lực vòng của mình công tới. Nếu không cái này một tạc, tâm thần cũng sẽ phải chịu tổn thương, mà tác chiến với Ninh Chí Viễn hoàn toàn là khác xưa, từng bước kinh tâm rồi. (bộ bộ kinh tâm.)
Ninh Chí Viễn nhìn xem Vương Mãnh, cũng không nghĩ tới Vương Mãnh lại ‘thông minh’ như vậy.
“Nghe nói Vương huynh cũng ưa thích phi kiếm, chúng ta đây liền từ phi kiếm bắt đầu đi.”
Xả thân kiếm thoát ra khỏi tay của Ninh Chí Viễn mà lơ lửng trên không trung, đối với đệ tử bình thường đều là xa xa mới chạm được vào phi kiếm, đối với Ninh Chí Viễn lại không phải là vấn đề gì cả.
“Vương Mãnh phải cẩn thận rồi, Ninh Chí Viễn phi kiếm so với Lý Thiên Nhất thì phải cao minh nhiều hơn.”
“Ánh mắt của hắn không hề nhìn vào xả thân, cái này lực khống chế mới thật sự là trưởng lão cấp.”
“Ninh sư huynh là muốn lập uy ah.”
Phi kiếm muốn dùng được tốt, quyết định bởi tâm thần, tinh thần lực cùng mệnh hải nguyên lực đồng thờ tác dụng, cho dù là Lý Thiên Nhất cũng phải rất chuyên chú mới có thể sử dụng, nhưng Ninh Chí Viễn lại không cần.
Ninh Chí Viễn trên mặt thủy chung theo dáng tươi cười nhàn nhạt, phảng phất cái này là chuyện đương nhiên.
Chiêu thức ấy cũng đủ để cho đám người Minh Nhân mười phần bái phục rồi, cái này không phải là thực lực cách biệt nữa mà hoàn toàn là chênh lệch về cảnh giới.
Vương Mãnh tiện tay ném Đoạn Thiên Nhai lên trên hư không, con mắt cũng là nhìn qua Ninh Chí Viễn, hai người trong mắt đều có dày đặc vui vẻ, sát cơ bắn ra bốn phía.
Trảm!
Sát!
Cơ hồ đồng thời, xả thân chiến cùng Đoạn Thiên Nhai hóa thành 2 đạo quang mang bay ra bên ngoài, giữa không trung vang lên một tiếng va chạm đầy thanh thúy.
Các đệ tử nhìn lên không trung, há to miệng,... đệ tử đấu phi kiếm sao?
Trận này hoàn toàn cao hơn một cấp bậc so với trận chiến của Vương Mãnh với Lý Thiên Nhất lần trước, trận đó chỉ là sử dụng phi kiếm mà thôi. Hiện tại, trận này mới đúng là dùng phi kiếm mà chiến đấu.
Mỗi một lần công kích, đều tiêu hao tinh thần cùng nguyên lực của người sử dụng, cái này so với đấu kiếm bình thường, độ khó cao hơn gấp trăm lần, mà trọng yếu nhất chính là tiêu hao nguyên thần của người sử dụng.
Những đệ tử dưới 30 tầng, đều chỉ hội chuyên chú tu hành tại mệnh hải, chỉ có 30 tầng đã ngoài, theo pháp thuật phức tạp cùng cường đại, tác dụng của tâm thần mới có thể đưa ra.
Vương Mãnh cùng Ninh Chí Viễn đứng chắp tay, nhìn thẳng đối phương, mà tâm thần là đang phụ thân lên thân kiếm trên không trung.
Ninh Chí Viễn thật sự kinh ngạc, tu thành phi kiếm không tính quá thần kỳ, thiên tài thiếu thì thiếu đấy, nhưng vẫn sẽ xuất hiện. Nhưng mà Vương Mãnh mới chính là tầng hai mươi, nhập môn hơn ba năm, lại có thể khống chế phi kiếm tới mức này, hiểu được sử dụng tâm thần, cái này quả thực là quá tài hoa tuyệt thế rồi.
Phi kiếm công thủ tràn đầy nguy hiểm, phi kiếm bị thua bị hao tổn chính là tâm thần, so mệnh hải còn khó trị hết hơn nhiều.
“Sư huynh, quả thực chính là hai con quái vật, đấu phi kiếm lại vẫn cười được!” An Đạo há to miệng, hắn bây giờ tâm lý gánh nặng của thất bại cuối cùng cũng biến mất, hoàn toàn không là một cái cấp bậc.
Minh Nhân cười gật gật đầu,”Thật không nghĩ tới Vương Mãnh đã có thể tốt khống chế phi kiếm tốt như vậy rồi, chỉ bất quá hắn vẫn có chút hành động theo cảm tình. Ninh sư huynh dù sao tu hành nhiều năm, vô luận tại tâm thần tu vi có lẽ hay là nguyên lực tu vi đều thắng một bậc, như vậy hao tổn, bất lợi ah.”
An Đạo nhìn vào trong trận đấu, cũng là có chút điểm lo lắng, không biết như thế nào, chính là đối với Vương Mãnh, đối với Lôi Quang đường rất có hảo cảm, cùng với người của Lôi Quang đường ở cùng một chỗ muốn chân thật hơn nhiều lắm, mình cũng biến thành chân thật.
Đoạn Thiên Nhai cùng xả thân kiếm trên không trung triền đấu, không ai nhường ai, phi kiếm chi tranh giành cũng không có đường lui. Nếu như bị phi kiếm của đối thủ đột phá phòng ngự, thì công kích khẳng định sẽ giết chết bản thể người khống chế phi kiếm ngay, đây cũng không phải là đùa giỡn.
Bên trong công thủ, Ninh Chí Viễn bỗng nhiên lướt lướt tóc, cái này bình thường có thể tùy ý làm ra động tác, nhưng làm những người khác lại càng hoảng sợ, loại này hết sức chăm chú thời điểm lại vẫn dám phân thần???
Vương Mãnh vui vẻ, cái này Ninh Chí Viễn thật không hỗ là Đại sư huynh, bản lĩnh chém gió thành bão của hắn nếu so với Đường Uy cao hơn quá nhiều cảnh giới.
“Ninh huynh, sẽ không phải cảm thấy làm như vậy là có thể chấm dứt chiến đấu a?”
Vương Mãnh nói ra.
Lập tức đấu pháp đài lặng ngắt như tờ, ngay cả các tổ sư đang ngồi trên đài đều hai mặt nhìn nhau,... Vương Mãnh vậy mà tại thời điểm đấu phi kiếm lại có thể mở miệng nói chuyện.
Cái này trong nháy mắt Ninh Chí Viễn tâm thần xuất hiện chấn động, Đoạn Thiên Nhai kiếm quang đại thịnh, mãnh liệt mà thẳng hướng xả thân kiếm.
Ninh Chí Viễn... Liên tiếp bại lui.