Nếu đã xác định tham gia hội Bách Bảo đường, có cất dấu thêm cũng không có bất luận giá trị nào cả. Hồ Tĩnh lập tức tuyên bố thông cáo Lôi Quang Đường, bắt đầu thu thập ứng cử viên tham gia hội Bách Thảo Đường.
Hội Bách Bảo đường ban đầu đúng là Thánh Đường muốn các đệ tử bày ra năng lực của mình. Đồng thời còn có thể bù đắp lẫn nhau, sau lại diễn biến thành cạnh tranh lẫn nhau, không còn là sắc thái cũ ban đầu nữa. Càng về sau một số phân đường mạnh mẽ lên thì nơi này trở thành nơi khõe mẽ rồi.
Lôi Quang Đường lần này tới hội Bách Bảo đường cũng không có bất luận yêu cầu gì. Bất luận đệ tử nào cũng có thể tham gia, ngươi có thể đem cả người ra bày, bất kể là cái gì cũng được.
Sau khi phát ra thông cáo, bên trong Lôi Quang Đương toàn tiếng nghị luận, người ủng hộ người chống đối phân biệt rõ ràng.
Đại thắng Hoành Sơn Đường, hơn nữa có rất nhiều linh thạch, quả thực làm tỉnh lại khí thế của Lôi Quang Đường. Nhưng nếu chỉ dựa vào một trận thắng lợi là không thể thay đổi bản chất của Lôi Quang Đường được.
Trên hội Bách Bảo Đường, bày ra mấy loại hình hàng hóa: đan, phù, pháp khí, tín sứ, thiên tài địa bảo. Nếu bảo kiếm trong kiếm mộ còn, thật ra có thể lấy ra tô điểm một phen. Nghĩ tới thể diện của Lôi Đình tổ sư, vẫn là có nhiều người nịnh bợ.
Mà hiện tại…
Cho dù vẫn được ủng hộ, nhưng cũng là hữu tâm vô lực. Bọn họ tuy rằng khát vọng bày ra chính mình một chút, nhưng mình lấy cái gì để bày ra chứ?
Phải chuẩn bị trước khi bị người khác cười nhạo, có thể kẻ yếu vốn không có lòng tự trọng sao?
Ý tưởng của đám người Hồ Tĩnh là tốt, nhưng nhạc cao ít người họa theo được. Tư tưởng cảnh giới cao tầng như vậy, đại đa số mọi người là không theo kịp.
Bởi vì chuyện của hội Bách Bảo đường, Vương Mãnh thật đúng là phải luyện chế ra đồ vật này nọ đi.
Chu Phong nghe xong tính toán của đám người Hồ Tĩnh cũng tỏ vẻ tán thưởng: “Nhiều lần nghe ngươi nhắc tới Hồ Tĩnh, cô bé này quả thực không tồi, rất có phong phạm đại tướng quân. Ừ, lần này để ta tới xem đi, nếu thực sự tốt như lời ngươi nói, ta sẽ thu nàng làm đệ tử ký danh!”
Chu Phong bắt đầu lấy lòng, chỉ cần có thể khiến Vương Mãnh lâm vào thế giới của đan tu, chuyện gì hắn cũng có thể làm được.
“Triệu trưởng lão đã nói, Hồ Tĩnh phi thường thích hợp làm đan tu.”
Chu Phong trong lòng cũng không cho là đúng, bởi vì loại phù tu gà mờ như Triệu Nhã sao có thể so với hắn được. Hắn quan tâm không phải Hồ Tĩnh mà là Vương Mãnh.
“… Ngươi thu thập đồ vật này nọ là muốn đi chỗ nào?” Chu Phong sốt ruột, tiểu tử này muốn chạy à?
“Đương nhiên là đi Lôi Quang Đường, Hồ Tĩnh bảo ta đi hỗ trợ, ta cũng không thể ngày nào cũng ngốc trong này được!”
Vương Mãnh cười nói.
“Nhiệm vụ chủ yếu của ngươi là luyện đan, ở trong này thật tốt rồi. Dùng lò luyện đan của ta, tuyệt đối là dùng tốt. Còn có ta chỉ điểm nữa, đảm bảo ngươi sẽ bỗng dưng nổi tiếng trên hội Bách Bảo đường.”
Chu Phong nóng nảy, lúc này mới khiến tiểu tử này đi vào khuôn khổ. Tiểu từ này mà chạy ra ngoài, khẳng định lại bị kiếm tu làm mờ mắt, làm sao có thể như vậy được.
“Lão Chu, yên tâm đi, ta đã đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm được. Nếu Lư trưởng lão tới làm phiền ngươi, nhớ rõ gọi ta. Chúng ta sóng vai tử chiến, trên phương diện luyện đan cũng không cần phải lo lắng. Cơ sở ta đều học xong rồi, có chỗ nào không hiểu sẽ trở về tìm ngươi. Về phần chơi cờ chính ngươi cần phải rèn luyện thêm đi nha.”
Chu Phong bất đắc dĩ nha, nhưng cũng không có biện pháp nào cả: “Nhất định phải nhớ rõ luyện tập nhiều, luyện đan giống như đi ngược dòng nước lũ, không tiến là lui. Thiên phú của ngươi tuy không tồi, nếu không cố gắng, hai chúng ta sẽ mất mặt trước hai ả đàn bà kia mất.”
“Yên tâm đi Chu lão, lòng ta đều rõ.” Vương Mãnh nhét túi càn khôn vào tay hắn nói: “Ồ, lại có người tới tặng lễ, ngươi bảo bọn họ mang tới rượu ngon nhé.”
Chu Phong trên mặt hiện ra ba đường màu đen, hắn coi mình là hầm rượu miễn phí sao?
Lôi Quang Đường tình hình thực tế cũng đủ thảm. Ngoại trừ VươngBạc Đương trấn thủ Lôi Quang Đường ra. Triệu Nhã và Vạn Tĩnh kỳ thực cũng đều ở phía dưới. Mà Từ Hoảng như vậy cũng làm cho Vạn Tĩnh nản lòng thoái chí. Chỉ có điều đúng là Trương Tiểu Giang không thể bỏ được, nếu có một ngày Vạn Tĩnh đi rồi, tuyệt không chút kỳ quái.
Lấy thực lực của Vạn Tĩnh, có thể làm trưởng lão, cũng có thể rời khỏi Thánh Đường xông pha thiên hạ. Nói không chừng còn có thể mở ra một mảnh trời riêng.
Tuy rằng tu hành nhiều là các đệ tử tự mình tiến hành, nhưng không có trưởng lão chỉ điểm, tinh thần thật có chút khó chịu.
Bên phía Tổng đường cũng không có động tĩnh gì, vốn tính toán bỏ qua Lôi Quang Đường. Nhưng bởi vì Lôi Quang Đường chiến thắng Hoành Sơn Đường trong đường chiến, chiếm được một đường sống. Nhưng mà cũng không chiếm được nhiều người gia nhập cho lắm, hơn nữa cũng không có trưởng lão Kiếm Tu trấn thủ, đúng là không còn hứng thú với Lôi Quang Đường.
Như vậy mãi tới bây giờ.
Mã Điềm Nhi mỗi ngày đều rất vui vẻ, nhất là sau khi Vương Mãnh trở về, nếu không phải sợ quấy rầy Vương Mãnh tu hành. Mã Điềm Nhi nói không chừng ngày nào cũng tới tìm Vương Mãnh để nói chuyện phiếm.
“Người nào đó lại tương tư rồi!” Liễu Mi nói.
“Phải … đúng vậy…sư tỷ.” Tiểu Kiết cười nói.
“Tiểu Điềm, đừng nhìn nữa, tên kia không có việc là không tới Lôi Quang Các đâu.”
Liễu Mi quả thực khó chịu, Vương Mãnh thực là đầu đất, trở về Lôi Quang Đường còn không thèm tới xem.
Mã Điềm Nhi hoàn toàn không nghe thủng, kỳ thực đối với nàng mà nói, chờ đợi là một chuyện vui vẻ. Bởi vì có thể tưởng niệm, nếu Vương Mãnh đột nhiên tới đây, thì là một kinh hỉ lớn rồi. Thế nào cũng tốt cả.
Trời không phụ lòng người, Vương Mãnh quả thực đã tới Lôi Quang Các.
“Vương đại ca.”
“Ha ha, tiểu Điềm, vài ngày không gặp, đã hấp dẫn hơn rồi.”
Mã Điềm Nhi đỏ mặt nói: “Đâu có à, đúng rồi, ngươi tới cần cái gì?”
“Khụ, khụ, Điềm Nhi, ngươi cần phải tỉnh táo một chút, tính sổ sách cho rõ ràng. Ta sao lại cảm thấy mỗi lần hắn tới chúng ta lại phải làm lại sổ sách nhỉ.”
“Liễu sư tỷ cứ đùa.”
“Ta không đùa, ngươi không xem bộ dạng của tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta. Tám phần ngươi quét sạch Lôi Quang Các, nàng vẫn còn giúp ngươi kiếm tiền.”
Liễu Mi nói, đây là nói giúp Mã Điềm Nhi, điển hình của loại người ngoài miệng chua ngoa nhưng tâm nóng.
Vương Mãnh cười cười xuất ra một danh sách nói: “Ta muốn mấy thứ này!”
“Được, chờ một chút, ta đi lấy ngay!” Mã Điềm Nhi chạy đi ngay lập tức.
Liễu Mi đánh giá Vương Mãnh vài lần, Vương Mãnh cười nói: “Liễu sư tỷ bình thường vẫn nhìn người như vậy sao?”
“Ngươi thật là hồ đồ hay là giả vờ hồ đồ hả. Điềm Nhi rõ ràng thích ngươi, ngươi có ý tứ gì. Ngươi muốn ức hiếp nàng, ta không để yên cho ngươi đâu!”
Liễu Mi bộ dạng giống như gà mái bảo vệ gà con vậy, Vương Mãnh chính là con sói …
Vương Mãnh cười cười nói: “Liễu sư tỷ, chúng ta là bằng hữu tốt, hiện tại là vậy, tương lai cũng vậy. Ta không thích hợp với nàng.”
Liễu Mi sửng sốt, không ngờ Vương Mãnh lại thẳng thắn như vậy: “Ngươi rất trực tiếp, tuy nhiên cho dù ngươi không muốn thì cũng phải nghĩ phương pháp uyển chuyển một chút, không cần phải quá trực tiếp như vậy. Nha đầu Điềm Nhi kia khá ương bướng, lại khờ dại.”
“Ta biết, sư tỷ cũng là người tốt!”
Liễu Mi lùi sau một bước nói: “Ngươi không phải loại người ta thích, ta không có hứng thú với ngươi à nha!”
Vương Mãnh cũng cười nói: “ Yên tâm đi, ta làm sao xứng đôi được với sư tỷ.”
Liễu Mi gật đầu: “Không cần phải uể oải, kỳ thực ngươi cũng không tồi. Cố gắng lên, nhất định sẽ tìm được một nửa thích hợp.”
Vương Mãnh phi thường khiêm tốn mà gật đầu, Liễu Mi có chút vừa lòng, khiêm tốn mới có thể tiến bộ được.
Rất nhanh Mã Điềm Nhi đã mang những tài liệu Vương Mãnh cần tới: “Vương đại ca, còn cần gì nữa không?”
“Được rồi, có rảnh cứ tới chơi, trong thời gian này ta đều ở trong nội đường.”
Vương Mãnh chỉ nói khách sáo vài câu.
Mã Điềm Nhi lại phi thường chăm chú gật đầu.
Tiểu Kết Ba ở bên cạnh cũng khó khăn lắm chen vào được một câu: “Vương sư huynh…huynh phải thường tới…chúng ta…hoan nghênh ngươi.”