Diêu Viễn đối với Tống Chung cúi đầu một cái thật sâu, đây là cảm tạ Tống Chung, là Tống Chung trong lúc hắn chịu kỳ thị đã phát hiện ra hắn, cho hắn cơ hội để thể hiện tài năng.
Thề vì người tri kỷ mà chết!
Hỏa Vân Đường tiếng hoan hô vang dội, không phải là vì thắng lợi, cũng là vì bọn họ có một đại sư huynh chân chính.
Không giống như các phân đường khác, chỉ biết đánh ác đè nén sư đệ sư muội, cướp đoạt công lao, Hỏa Vân Đường sẽ không.
Lúc này Tống Chung đang kiêu ngạo đứng đó.
Triệu Quảng tránh ở một góc, hắn tới xem Lôi Quang Đường xấu mặt, nhưng nhìn thấy Tống Chung cũng không kìm nổi ghen tị. Người này chỉ là đệ tử khác họ, dựa vào cái gì mà được tổ sư coi trọng, cho quản lý Hỏa Vân Đường như vậy.
Đây là lòng dạ, người muốn thành đại sự, trong lòng không được rộng rãi, có năng lực thì cũng chỉ là hạn hẹp mà thôi.
Khụ khụ khụ.
“Làm ta sợ muốn chết!”
Một thanh âm đột ngột vang lên làm mọi người hoảng sợ, Trương Tiểu Giang vốn tưởng đã nằm đo ván không ngờ lại kiễng chân chạy ra.
Tuy rằng chật vật, cả người rách tung tóe nhưng Trương Tiểu Giang không ngờ còn sống!!
Đệ tử Lôi Quang Đường giống như thấy được kỳ tích vậy, hoan hô ôm chầm lấy nhau. Đây quả thực là trời rơi xuống miếng bánh mà, bị tổ hợp phù lục oanh kích không ngờ còn không sao, thực là vận khí bằng trời mà.
Diêu Viễn cũng ngây ngẩn cả người, điều này là không có khả năng, bên trong treo phù có không ít phù lục sát thương phạm vi. Bảy bảy bốn mươi chín đạo phù lục, trúng một nửa cũng tuyệt đối không thể đứng lên được, trừ phi nguyên lực của mập mạp này vượt xa 20 tầng, nhưng căn bản là không có khả năng.
Vương Mãnh rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười yên tâm, chậm rãi ngồi xuống: “Tiểu Tĩnh, điều này đối với ngươi rất trọng yếu, nhìn cho kỹ.”
Hồ Tĩnh gật gật đầu, trong nháy mắt dường như đã xảy ra chuyện gì.
“Vừa rồi không tính, tới một lần nữa đi!” Trương Tiểu Giang hiện tại so với trước còn chật vật hơn nhiều, nhưng trên mặt mập mạp lại mang theo nụ cười tự tin khó có thể tả, thiếu vài phần kiêu ngạo, hơn vài phần hưng phấn.
Diêu Viễn giương cung phù trận nhằm ngay vào Trương Tiểu Giang, nói: “Trương sư đệ cho dù ngươi có vận khí thông thiên đi nữa, hôm nay cũng khó tránh khỏi thất bại!”
Trận này là sân khấu mà đại sư huynh bày ra cho hắn, đồng thời hắn là thời gian hắn báo đáp Tống Chung. Hắn muốn đem vinh quang thắng lợi về cho đại sư huynh, tuyệt không cho phép có bất luận ngăn trở gì.
Ba đạo phù trận tiễn hình tam giác bắn về phía Trương Tiểu Giang, lúc tới gần ba cái khốn long trận pháp đồng thời mở ra. Đừng nói là cung tu, chính là thể tu nhanh nhất tuyệt đối cũng không thể tránh khỏi.
Tuyệt đối.
Trương mập mạp vẫn không nhúc nhích, dường như biết là không tránh khỏi, cho nên cứ đứng đó.
Đồng thời Diêu Viễn bắt đầu treo phù, hắn không tin vận khí của đối thủ còn tốt như vậy. Có thể tránh thoát được nhiều hỏa phù công kích, cơ hội nhiều lắm chỉ có một lần.
Nhưng đúng lúc này, khóe miệng Trương Tiểu Giang nổi lên một nụ cười kỳ lạ.
Không thấy rồi!
Trước mắt bao người, hắn đã biến mất!
Khốn long trận pháp đánh vào một khoảng không!
Diêu Viễn thiếu chút nữa rớt cả con mắt ra, làm sao lại biến mất???
Ngay lúc mọi người đang khiếp sợ, Trương Tiểu Giang thoáng hiện ra, kim ti thiết tuyến cung trong tay khai hỏa.
Bạo liệt xuyên tâm tiễn, sát~~~
Đây là tiếng rít gào của Trương Tiểu Giang.
Xoạt.
Một đạo bạch quang trong nháy mắt đã xỏ xuyên qua tay phải cầm cung trận phù của Diêu Viễn, đồng thời một đạo hào quang bắn thẳng tới treo phù la bàn.
Tiễn thứ ba thì vọt qua đỉnh đầu của Diêu Viễn, mang tới từng lọn tóc của hắn đi, kình phong cắt qua da đầu.
Trương Tiểu Giang giơ kim ti thiết tuyến cung của mình lên cao, kiêu ngạo ngửa đầu lên trời, như nói với đối thủ, ngươi có thể nhận thua!
Diêu Viễn trợn mắt há hốc mồm nhìn mập mạp cách đó không xa “Làm sao lại có người có thể tránh thoát cung phù trận của hắn??”
Hỏa Vân Đường im lặng, biến đổi này thật quá bất ngờ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Cung phù trận, cung phù trận gần như vô địch, vừa mới xuất hiện không ngờ đã bị phá??
“Trận đầu, Lôi Quang Đường Trương Tiểu Giang thắng!”
Thanh âm của Chu Tuấn vang lên, hắn chịu tính cẩn thận, nghiêm túc của Hỏa Vân Đường, nếu đánh tiếp khẳng định là thua, huống chi một tiễn vừa rồi rõ ràng đã nhân nhượng rồi. Hơn nữa Chu Tuấn càng rõ ràng, Trương Tiểu Giang bày ra pháp thuật này, là ngũ hành pháp thuật hiếm thấy, đã vượt qua năng lực chịu đựng của một đệ tử bình thường rồi.
Nghe Chu trưởng lão công bố kết quả, Diêu Viễn sắc mặt lập tức trắng bệch, tại sao lại như vậy, không thể như vậy.
Hắn còn không có thua!
Chu Tuấn đi vào giữa sân, thuần thục lấy tiễn trên tay Diêu Viễn ra, hắn cũng không thể để cho thiên tài này bị thương tổn được.
Vỗ vỗ nhẹ vào vai Diêu Viễn, nói: “Cung phù trận của ngươi đúng là có ảnh hưởng lớn tới thuật tu. Đủ để ghi vào trong sử sách của Thánh Đường. Nhưng ngươi gặp gỡ chính là pháp thuật khắc tinh của tất cả pháp thuật viễn trình, thổ độn thuật, vạn dặm như một!”
Trương Tiểu Giang căn bản không biết mình là dùng cái gì nữa, chỉ biết trong thời gian nguy hiểm nhất, hắn cảm thấy mặt đất mềm nhũn, người liền chìm xuống một chút. Tuy rằng ở bên dưới lòng đất nhưng lại có cảm giác như ở trong nước.
Thổ độn thuật?
Trương Tiểu Giang không rõ lắm nhưng người xem ở đây lập tức nhìn mập mạp bằng ánh mắt rất khác.
Ngũ hành pháp thuật, chỉ có một chút thiên tài thiên phú siêu tuyệt mới có thể ngẫu nhiên trong lúc tu hành phát hiện ra lực ngũ hành pháp tắc. Có khi là phòng ngự, có khi là công kích, đây là không thể học tập.
Nhưng có thể xác định được một điều, có thể được ngũ hành pháp thuật, không thể nghi ngờ chính là thiên tài, thiên tài chân chính.
Cung phù trận có thể thay đổi phương hướng phát triển của thuật tu liền bị phá giải, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Mập mạp này là siêu cấp thiên tài.
Ngươi dám tin sao?
Bách Thảo Đường, Ngự Thú Đường, Hỏa Vân Đường, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn mập mạp, dường như thấy một chuyện không thể tin nổi vậy.
Kỳ thực ngay cả các đệ tử Lôi Quang Đường cũng có chút khó có thể tin được. Mập mạp cả ngày cười nói hi hi ha ha, suốt ngày đi theo sau mông Vương Mãnh và Hồ Tĩnh, không ngờ lại là một thiên tài siêu cấp.
Đệ tử Ngự thú Đường không biết phải nói cái gì đây, đây là mập mạp bị bọn họ chê cười mấy ngày nay sao?
Tuy rằng Ngự Thú Đường thua, nhưng thường thường đều lấy Trương Tiểu Giang ra tạm an ủi bản thân, hiện tại thì sao?
Chu Tuấn khẽ thở dài một cái, tu hành chính là không công bằng như vậy, hoặc có thể nói là rất công bằng. Diêu Viễn trên phương diện pháp khí thật sự có trình độ khó có thể có, nhưng lại đụng phải loại thiên tài ngũ hành chủ thổ như Trương Tiểu Giang.
Đó cũng là mệnh.(số mệnh)
Có lẽ đây cũng là chuyện tốt, có thể kích thích Diêu Viễn tiến thêm bước nữa.
Trương Tiểu Giang lúc này mới ý thức được mình thắng, lập tức nhảy dựng lên, chạy vội tới bên phía Vương Mãnh.
“Mãnh ca, ta thắng!”
Mập mạp bay lên, Vương Mãnh toát mồ hôi hột, nhẹ nhàng tránh sang một bên.
Phù phù.
Trương Tiểu Giang ngã vật xuống đất, tuy nhiên lần này không ai dám cười nữa. Vương Mãnh đỡ Trương Tiểu Giang dậy nói: “Lần sau có lực thì thi triển sớm một chút, trái tim của ca không được tốt lắm!”
Nói xong hung hăng ôm lấy một cái, Trương Tiểu Giang liên tiếp cười to.
Đợi người lấy cá cho ăn không bằng tự mình đi bắt cá.
Trương Tiểu Giang rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Vương Mãnh muốn hắn khổ luyện Thổ Khôn Công, mà hắn quả thực không có nhàn hạ.
Lúc này đệ tử Lôi Quang Đường mới tỉnh lại, hoan hô vang trời, đã không cần phải e dè rồi. Trời xanh ơi, ngay cả Trương Tiểu Giang cũng có thể xoay người trở thành thần béo rồi, thế giới này đúng là không gì không có khả năng?
Chiến thắng Hỏa Vân Đường, không phải là ảo tưởng rồi!