Vương Mãnh mới chỉ đi được ba bước đã không thể đi được nữa.
Không có người nào biết rõ Ngũ Hành môn này là khảo thí là cái gì, tiếng cười đã sớm không còn tồn tại, Hà Túy cùng Mộc Tử Thanh hai mặt nhìn nhau, bọn hắn bỏ lỡ cái gì?
Sơn Lâm tận khả năng làm cho mình có vẻ bình tĩnh một chút, vẫy vẫy tay hướng về phía Vương Mãnh.
“Ngươi tên gì, đến từ đâu?”
“Vương Mãnh, thánh đường đệ tử!” Vô luận là lúc nào, Vương Mãnh lúc nói lời này luôn tràn đầy một loại lực lượng, giống như khoảnh khắc hắn lần đầu tiên nhìn thấy thánh đường vậy, đi tới chỗ nào, hắn đều là đệ tử của thánh đường, vĩnh vẻ vang cùng Thánh Đường.
Sơn Lâm liếc mắt nhìn Vương Mãnh thật sâu, không nói thêm gì, phủi tay, “Vòng thứ nhất đã hoàn thành, hiện tại đi với ta tới địa phương thứ hai.”
Tiếng nghị luận một mảnh, không ai biết Ngũ Hành môn này khảo thí, rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng là trong đội ngũ tràn đầy một loại không khí cổ quái.
Bách chiến các, đã muốn trống rỗng, hiển nhiên là vì chuẩn bị cho khảo thí lần này.
“Sơn Lâm đạo sư, cũng đã chuẩn bị xong.”
Một chấp sự bách chiến các cung kính nói.
Sơn Lâm gật gật đầu, xoay người mỉm cười nói với mọi người, “Luyện hồn trận, dùng khả năng lớn nhất của mình, có thể chịu được bao lâu thì chịu.”
Trong đội ngũ, Tưởng Tình Tình vẫn nhìn Vương Mãnh, trận chiến ấy ấn tượng khắc quá sâu, luyện hồn trận kỳ thật là khảo nghiệm tâm thần, loại này đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là am hiểu nhất.
Hiển nhiên dùng tiêu chuẩn của tu chân học viện, cũng không phải là khảo thí pháp thuật đơn giản như vậy, khảo thí vòng thứ nhất chỉ sợ là bổn sự nào đó, vòng thứ hai tương đối dễ giải thích, khẳng định chính là cường độ tâm thần.
Vẫn là mười người một tổ, đi vào luyện hồn trận quỷ dị.
Phàm là người nào tới nơi này cũng biết tâm thần công kích, vô luận là luyện qua hay không cũng phải chuẩn bị kỹ càng, đây là khảo nghiệm đối với ý chí bản thân.
Tổ 1 mười người thận trọng bước chân vào luyện hồn trận. Người ở phía ngoài có thể thấy rõ ràng biến hóa trên nét mặt của bọn họ, gần như lập tức tất cả mọi người sắc mặt tái nhợt.
Qua một phút, người đầu tiên đã bị bắn ra, sau đó chỉ trong vòng ba phút, mười người tổ một toàn bộ bay ra. Tất cả sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc giống như gặp phải chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ ở bên trong vậy, ánh mắt vẫn còn y nguyên nỗi sợ hãi.
Sơn Lâm chỉ là ghi chép, cũng không thèm để ý, vung tay một cái, tổ 2 lên.
Tình huống cũng không sai biệt lắm, tất cả đều chỉ ở trong vòng ba phút, có thể vượt qua ba phút đã là rất mạnh.
Lý Thiên Nhất tiến vào, một bước vào trong trận, bách chiến các đột nhiên biến mất, phảng phất ở chỗ sâu trong đó là hàn băng luyện ngục. Hơi lạnh thấu xương xâm nhập vào thân thể hắn. Lý Thiên Nhất cá tính tùy ý, không sợ hãi, thân mình cũng không có sơ hở đặc biệt nào cả, nhưng mà cũng không thể tránh khỏi ngũ hành.
Lý Thiên Nhất kiên trì bốn phút, lúc bị đánh bay ra ngoài, cả người như là bị đông cứng vậy.
Không bao lâu sau đã tới phiên một tổ của Vương Mãnh rồi, Sơn Lâm bỗng nhiên vẫy vẫy tay, nói: “Vương Mãnh, ngươi chờ một lát.”
Những người khác đều tiến vào, lâu nhất cũng chỉ hơn bốn phút một chút.
Mãi đến một tổ cuối cùng, “Vương Mãnh, ngươi cùng một chỗ.”
Sơn Lâm nói rất đơn giản, Mã Điềm Nhi cũng không am hiểu việc che dấu tâm tình, cho dù nàng đã rất cố gắng, hơn nữa cũng cảm giác mình biểu diễn vô cùng tốt. Nhưng khi Vương Mãnh tìm được tán thành vẫn là lộ ra dáng tươi cười từ tận đáy lòng.
Yên Vũ Nguyệt cũng cho Vương Mãnh một vị trí, những người khác căn bản không quan tâm tới chuyện này, bọn hắn cân nhắc chính là mình có thể chống đỡ được bao nhiêu lâu.
Mười một người tiến tới.
Một tổ này rõ ràng phải mạnh hơn nhiều, kể cả Tưởng Tình Tình, tâm thần sở trường của nàng, lần này trong đám {Tu Chân giả}, tinh thần của nàng rèn luyện tới mức tuyệt đối là số một số hai, đối với cái này nàng cũng rất tự tin, cũng là bằng vào cái này mà tiến vào Long Vương trận doanh.
Một tổ này thực lực quả thực rất cố chấp, đến bốn phút rồi, nhưng là không một người nào đi ra.
Mắt thấy tới gần năm phút đồng hồ, thoáng cái có liền năm người đi ra, bọn họ là gượng chống, nhưng mà đã đến cực hạn.
Tới thời điểm năm phút đồng hồ, Yên Vũ Nguyệt cùng Mã Điềm Nhi cũng bị bắn đi ra.
Bên trong chỉ còn lại có bốn người, lại để cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm chính là,... Vương Mãnh kia vẫn còn ở bên trong.
Tưởng Tình Tình cắn răng, cố nén, tâm thần của nàng đã trải qua rèn luyện, nhưng mà cũng rất nhanh tới cực hạn rồi, trận pháp này rất khủng bố, sẽ không ngừng tới gần cực hạn.
Tưởng Tình Tình cũng bị bắn ra ngoài, nhưng rõ ràng thần sắc vẫn còn tốt hơn những người khác nhiều lắm.
Tưởng Tình Tình liếc mắt liền thấy được Vương Mãnh đang ở trong Luyện Hồn trận, Sơn Lâm cũng đang nhìn hắn.
Chỉ còn lại có ba người rồi, một người là Vương Mãnh, mặt khác chính là hai người cùng với Mã Điềm Nhi, Yên Vũ Nguyệt được cho là bốn người có thiên phú mạnh nhất học viện lần này.
Nhưng Vương Mãnh này từ chỗ nào xuất hiện vậy???
Mộc Tử Thanh cùng Hà Túy đứng trước cửa bách chiến các ngẩng cổ lên nhìn, đến tột cùng là thế nào, thật là làm cho người lo lắng mà. Thật hy vọng bọn hắn có thể biểu hiện tốt một chút, môn phái chính là lạc ấn trên người các ngươi, trừ phi ngươi có thể gia nhập Tinh Minh, nếu không đều hi vọng môn phái có điểm bài danh cao nhất.
Ninh Chí Viễn ngơ ngác nhìn qua Vương Mãnh, bỗng nhiên lắc đầu, nở nụ cười, đây mới là Vương Mãnh, cho tới bây giờ cũng không có ai có thể hiểu được hắn!
Buồn cười chính là, chính mình vậy mà dùng ánh mắt của mình đánh giá hắn, còn kém chút cho rằng hắn uể oải buông tha cho.
Vương Mãnh chính là Vương Mãnh.
Sáu phút rồi, hai người khác cũng bị bắn đi ra.
Lăng Vân tiểu thiên giới Vân Tiêu Môn, bài danh ba mươi hai, Đỗ Tử Vũ.
Cực Phong tiểu thiên giới Cửu Linh phái, bài danh hai mươi mốt, Cung Vân Lạc.
Ở chỗ này, những môn phái có bài danh cao như vậy đều được coi là danh môn quyền quý rồi, hai người cũng là người của Thiên Vương trận doanh, không cần phải tự khoe khoang chính mình, mà là thực lực của bọn họ quả thực rất mạnh.
Nhất là Cửu Linh phái, bọn hắn đối với rèn luyện tâm thần tương đối cao thủ, Cung Vân Lạc cảm thấy đây đã là cực hạn.
Hắn lúc đi ra còn bảo trì được hình tượng, ít nhất sắc mặt không có khó coi như những người khác, Đỗ Tử Vũ tuy rằng thời gian cũng không sai biệt lắm, nhưng là không thể thong dong như vậy rồi, đương nhiên cũng là bởi vì năng lực của đối phương không ở phương diện này.
Nhưng là hai người không thể tưởng tượng được, vẫn còn có người chưa đi ra!
Điều này sao có thể!
Sơn Lâm có chút ngoài ý muốn, thậm chí không có thời gian quản những người khác, đã bảy phút rồi, quá mạnh mẽ!
Đây tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý muốn!
Cả bách chiến các đều triệt để an tĩnh, thời gian cứ trôi qua từng giây một.
Tám phút rồi, vậy mà Vương Mãnh ở bên trong sắc mặt vẫn như thường.
Sơn Lâm cảm giác tim đập rộn lên, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, đây đã là trình độ khủng bố rồi, kẻ này tâm thần quá cường đại, hoặc chính là có thiên phú trời sinh có thể đối kháng tâm thần công kích.
Càng là người tu hành cường đại càng minh bạch tầm quan trọng của tâm thần cường đại, bằng không cho dù ngươi có được nguyên lực cường đại tới mấy, nếu bị tâm thần pháp thuật khống chế, cái gì cũng không tốt.
Chín phút...
Những người khác nhanh hỏng mất.
“Hắn sẽ không phải là chết... rồi chứ?”
Vương Mãnh trong luyện hồn trận vẫn không nhúc nhích, hai mắt khép hờ, nhưng mà sắc mặt cũng không có chút biến hóa nào cả.
Tiếng nghị luận lập tức vang lên, gánh nặng trong lòng mọi người được giải khai.
Sơn Lâm cũng cả kinh...
Bên ngoài quá ồn rồi, Vương Mãnh không nhịn được mà mở to mắt, khi hắn đi vào thì đã gặp phải công kích, nhưng con mẹ nó... tại sao lại là tâm thần công kích chứ, cái này không phải là quá buồn cười hay sao?
... Bên cạnh không còn một người rồi, Vương Mãnh không nhìn thấy bên ngoài, luyện hồn trong trận là một mảnh hư vô.
“Khảo thí đã xong sao?”
Lúc Vương Mãnh mở mắt ra, bách chiến các đang ầm ĩ liền an tĩnh, lúc Vương Mãnh mở miệng nói chuyện, có vài người không thể kiên nhẫn được mà lệ rơi đầy mặt.
Tiếp tục khảo thí nữa cũng không tác dụng gì rồi, rất rõ ràng loại trình độ này luyện hồn trận không có có hiệu quả.
Sơn Lâm thu lại luyện hồn trận, đi đến trước mặt Vương Mãnh, “Vương Mãnh, ngươi theo ta đi một chuyến, khảo thí chấm dứt.”
Đây là tu chân học viện khảo thí, kết quả sẽ trực tiếp tính toán đến trên người mỗi một tu chân giả, cần tính toán cho môn phái cũng sẽ tính toán cho môn phái.
Chỉ là không có người nào động đậy, tất cả mọi người nhìn qua Vương Mãnh, nhất là người biết rõ hắn.
Mã Điềm Nhi hưng phấn muốn vung nắm đấm lên, nàng vẫn biết, nàng vẫn biết như vậy, nàng một mực tin tưởng, Vương Mãnh chính là Vương Mãnh!
Nhưng mà quả đấm của nàng không thể vung lên được, cao hứng rất nhanh bị thương cảm thay thế, ngươi như thế nào với hắn chứ?
Trước kia tốt xấu gì vẫn là bằng hữu, hiện tại cái gì cũng không phải.
“Nguyệt tỷ tỷ, ta cảm thấy chúng ta nên không tiếc bất cứ giá nào để đưa Vương Mãnh vào trong trận doanh của mình.”
Tưởng Tình Tình nói ra, trong lòng bắt đầu bội phục ánh mắt của Yên Vũ Nguyệt, làm sao lại có thể phát hiện ra người bình thường như vậy lại có thể đáng sợ tới mức đó chứ.
Yên Vũ Nguyệt nhìn qua Vương Mãnh, nàng cùng Vương Mãnh tiếp xúc cũng không nhiều, thánh đường Bách Bảo Đường Hội là lần đầu tiên, tại Thông Minh Thành là lần thứ hai, Thiên Tâm bảo là lần thứ ba, nhưng này người quả thật làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể quên.
“Khó, rất khó!” Yên Vũ Nguyệt khe khẽ thở dài.
Vương Mãnh đi theo Sơn Lâm vào đạo sư lâu, đây là lần đầu tiên đến chỗ này, tu chân học viện rất lớn, trong đó có một khu vực thuộc về linh hồn đạo sư.
Linh hồn đạo sư cũng không phải là thành viên của Tinh Minh, nhưng có quan hệ vô cùng mật thiết với Tinh Minh, nói như vậy linh hồn đạo sư đều là tiểu viên mãn đã ngoài, đã là cao thủ đang tìm kiếm cơ hội gia nhập Tinh Minh. Bọn hắn thuộc về Tinh Minh, lại không thể xem như là thành viên được Tinh Minh tán thành, cái gọi là thành viên của Tinh Minh, kỳ thật coi như là người có quyền lợi ở Tinh Minh.
Với tư cách linh hồn đạo sư, bọn hắn cũng cần đào móc người tu hành có được tiềm chất, đây cũng là nhiệm vụ của bọn hắn.
Sơn Lâm phụ trách năm trước, sự chú ý của hắn đặt tại trên bốn người Mã Điềm Nhi, Yên Vũ Nguyệt, Đỗ Tử Vũ, Cung Vân Lạc.
Tất cả thành viên của Tinh Minh hàng năm đều đưa lên đệ tử ưu tú, nhưng chính thức có thể thành tài có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sơn Lâm phụ trách vài giới rồi, cũng một mực không có đột phá, thẳng thắn mà nói, người giống như Yên Vũ Nguyệt, mỗi giới đều có, thiên phú là một chuyện, có thể phát huy được trình độ bao nhiêu lại là một chuyện khác, cần phải có thời gian để kiểm nghiệm.
Trong việc tu hành, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, lơ đãng một chút, thiên tài cũng sẽ rất tùy ý mà vẫn lạc.
“Ngồi đi, cứ tự nhiên.” Sơn Lâm nói ra, đánh giá Vương Mãnh, hắn cũng không nghĩ tới chỉ qua một năm ngắn ngủn vậy mà toát ra một tên tiểu tử như vậy, quả thực, Sơn Lâm động tâm rồi.
Hắn bức thiết cần một thiên tài cường đại, vãn hồi lại thất bại trong tư cách linh hồn đạo sư của mình, nếu hắn tiếp tục không thể phát hiện ra được người tu hành trẻ tuổi siêu cường, tư cách linh hồn đạo sư của hắn cũng bị hủy bỏ, nguyện vọng gia nhập Tinh Minh cũng nhỏ tới mức gần như không thể thành.
Vương Mãnh cười cười, đánh giá trang trí trong phòng, đủ loại kiểu dáng vũ khí treo đầy vách tường, tản ra nguyên lực nhàn nhạt, đều là tinh phẩm, có một vài loại Vương Mãnh cũng không biết gọi thế nào.
“Vương Mãnh, đến từ tứ phương tiểu thiên giới, môn phái thánh đường, dùng nguyên lực tầng hai mươi tiến vào tu chân học viện,... ha ha, thành tích này rất bình thường nha.”