Xin chào quý thư hữu, tôi lại ngoi lên đăng tiếp chương 40 đây.
Hai zà !!!!! Nghĩ lại mình là con tác không có tâm nhất hệ mặt trời đó nhỉ, lặng hụp mấy tháng mới có một chương, quý thư hữu xin ủng hộ nhé!
Thật sự thì đây chính là một bộ truyện tâm huyết của con tác, nhưng thú thật với các thư hữu là mình viết vì đam mê, nhưng đam mê nó hông có đánh gục được cái áp lực cơm áo gạo tiền các thư hữu ơi. Chính vì tư bản đã làm cho ta suy, ta phải còng cái lưng ra để mà bán mình cho tư bản, cái sức lực của ta bị vắt kiệt chỉ vì vài đồng tư bản nên nhiều khi muốn viết lại không có chút diệu tưởng nào. Các thư hữu, các đồng đạo, các vị đạo hữu có thương thì hãy tiếp tục ủng hộ cho bộ truyện nhé. Ủng hộ quý nhất chính là tinh thần, thứ hai mới là vật chất, nhưng vật chất nó lại thường quyết định tinh thần nên nếu như có thể hãy đô nốt cho con tác nhé, của ít lòng nhìu, 111 đồng cũng vui (mặt cười gian xảo).
Không làm mất thời gian quý thư hữu, tôi xin đăng chương 40.
TIẾU NGẠO HOÀNG VŨ
Quyển 1: Nam Châu Thành
Chương 40 – Thí luyện Cửu Khúc Tháp 3: Hỗn Độn Điện
Cửu Khúc Tháp với chín tầng tháp tượng trưng cho chín cấp độ võ giả có thể tham gia thí luyện và cũng chính là một thước đo dành cho võ giả khắp Nam Châu Thành và các thành lân cận. Ngoài tên gọi Cửu Khúc Tháp thì nó còn có tên gọi khác được nhiều người ví von là “Đăng Thiên Kiều” bởi vì từng tầng của tháp như là từng bước để võ giả có thể đi lên trời, chín tầng tháp như là chính bậc cầu thang để một người võ giả từ bình thường tiến dần lên đỉnh phong của võ giả chi lộ. Rất nhiều người từng thông qua “Cửu Khúc Đăng Thiên Kiều” bộc lộ tài năng của mình và được các tông môn lớn chiêu mộ như là Lê Thái Hoàng của Lê thị gia tộc đã từng.
Ghi chép của Cửu Khúc Tháp được lưu trữ rất rõ ràng và thường được dùng làm thước đo độ trưởng thành cũng như tư chất của học viên Đại Học Viện. Các học viên của Đại Học Viện muốn tốt nghiệp điều kiện tiên quyết là phải tham gia đủ ba lần thí luyện Cửu Khúc Tháp. Và kết quả thí luyện của học viên chính là điều mà các thế lực lớn, các tông phái đầu tiên nhìn đến khi có ý định chiêu mộ học viên của Đại Học Viện.
Vương Hạo tiến đến lối vào Cửu Khúc Tháp, sau khi nghe người quản lý thí luyện nói một vài điểm cần lưu ý trước khi tiến vào Cửu Khúc Tháp thì Vương Hạo cũng tiến vào bên trong.
Tên Vương Hạo, võ giả cấp một tham gia thí luyện Cửu Khúc Tháp, bắt đầu từ tầng một. Tiếng vang từ Cửu Khúc Tháp vang lên thông báo người vào thí luyện. Lúc này, không riêng gì Hồng Nhân chú ý mà tất cả các sơ cấp học đồ đều chú ý đến âm thanh này. Vương Hạo chính là người kỳ lạ nhất của cả khóa học này, người từ không có kiểm tra ra thuộc tính chân nguyên cho đến bộc lộ tài năng trở thành người đàu tiên có thể tập hợp thiên địa linh khí khi học khống bảo thuật. Rồi lại là người mạnh mẽ ngang với Khánh Thanh Toán trong cuộc thi đấu đối kháng. Người có thể lần đầu tiên luyện dược thành công trong tất cả. Những điều trên đã đưa Vương Hạo trở thành người nổi bậc nhất trong lứa học đồ sơ cấp.
Răng rắc.. Răng rắc.. bàn tay của Lê Qui và Trần Nguyên siết chặt phát ra âm thanh. Hai người bọn họ vẫn chưa rời đi khỏi khu vực của Cửu Khúc Tháp mà đứng đó quan sát, bởi lúc Hồng Nhân vừa hoàn thành thí luyện thì Trần Nguyên nhìn thấy Vương Hạo đứng đây, do đó bọn họ đoán rằng Vương Hạo cũng sẽ tham gia thí luyện ngày hôm nay. “Hiểu rõ đối thủ của mình cũng là cách để mình chiến thắng kẻ thù” Trần Nguyên nói khi kéo Lê Qui ở lại.
Bên trong Cửu Khúc Tháp.
Tiến vào tầng một Cửu Khúc Tháp, Vương Hạo tiến đến một bục tròn cao chừng một thước (~30 cm) và có đường kính ba thước ba phân (~99 cm). Phía trên có đặt một tấm bồ đoàn để ngồi, phía trước bục thì có một trụ tròn cao khoản chừng ba thước, phía trên trụ tròn là một khối cầu bằng thủy tinh trong suốt, bên trong quả cầu thủy tinh có khắc trận văn dày đặt và vô cùng phức tạp.Theo như lời người quản lý thí luyện tháp đã dặn dò, Vương Hạo tiến đến và ngồi lên trên tấm bồ đoàn, sau đó đặt hai tay lên quả cầu thủy tinh, đưa tinh thần lực của mình vào quả cầu để câu thông với trận vân được khắc trong đó, thí luyện chỉ bắt đầu khi tinh thần lực của người tham gia có thể kích hoạt được trận văn trong quả cầu.
Vương Hạo truyền tinh thần lực của mình vào trong quả cầu, trận văn bắt đầu hấp thu và phát ra ánh sáng. Quả cầu sau khi được Vương Hạo truyền vào tinh thần lực thì trận vân trong đó bắt đầu phát sinh biến đổi. Trận vân bên trong quả cầu vô cùng phức tạp, tuy nhiên sau khi hấp thu tinh thần lực thì lại bắt đầu phát sinh biến đổi. Trận vân ban đầu là những đường vân rắc rối và phức tạp không thể nhìn ra được thì sau khi hấp thu tinh thần lực lại bắt đầu phân tách và tổ hợp lại thành một đồ án. Nhìn vào đồ án thì Vương Hạo bất giác giật mình, đồ án mà trận vân trong quả cầu thủy tinh tổ hợp lại vô cùng quen thuộc với Vương Hạo. Đây chính là trận vân được khắc bên trong Tạo Hóa Châu. Vương Hạo không tin nổi, tại sao trận vân này lại xuất hiện ở đây? Đây không phải là trận vân thượng cổ được Sùng Lãm Đế Hoàng dùng để khắc nên Tạo Hóa Không Gian của Tạo Hóa Châu hay sao? Nếu như vậy, Cửu Khúc Tháp này là địa phương nào, và nó có liên quan gì đến với Sùng Lãm Đế Hoàng? Vương Hạo ngẩn ra, miên man suy nghĩ vấn đề mà không thể có lời giải.
“Hỗn Độn Chi Môn Hỗn Độn Điện, không thể nào chứ!” Hư ảnh Ngạo Bạch từ đâu xuất hiện bên cạnh Vương Hạo, giương đôi mắt nhìn chằm chập vào đồ án rồi ngạc nhiên thốt lên. Vương Hạo không bất ngờ vì sự xuất hiện của Ngạo Bạch, bởi vì Ngạo Bạch có thể rời khỏi Tạo Hóa Không Gian bất cứ lúc nào và đây không phải lần đầu tiên Ngạo Bạch rời khỏi Tạo Hóa Không Gian. Chỉ cần Ngạo Bạch không rời khỏi quá lâu và quá xa Tạo Hóa Châu thì sẽ không có vấn đề gì. Ngạo Bạch có thể chủ động rời Tạo hóa không gian và bị động rời Tạo Hóa Không Gian khi được Vương Hạo triệu hồi. Khi chủ động thì Ngạo Bạch sẽ tự mình quyết định, nó sẽ sử dụng chính tinh thần lực của bản thân để duy trì trạng thái và sức mạnh của mình bên ngoài, lúc này nó sẽ tự do hoạt động. Trong trạng thái này, Ngạo Bạch có thể sử dụng tối đa sức mạnh của bản thân và theo như lời của nó nói thì tối đa nó có thể đạt tới cảnh giới Thánh Thú, cảnh giới tương đương với Hóa Thần cảnh của nhân tộc, tuy nhiên sau đó thì nó sẽ chìm vào trong giấc ngủ cho đến khi tinh thần lực được hồi phục còn nếu như sử dụng năng lượng trong thời gian dài và nhiều thì có thể là sẽ vĩnh viễn ngủ say. Khi Ngạo Bạch bị động rời Tạo hóa không gian tức là lúc này nó bị Vương Hạo triệu hồi, lúc này sức mạnh của nó sẽ phụ thuộc vào tinh thần lực của Vương Hạo, sức mạnh của nó sẽ tương đương với sức mạnh tinh thần lực mà Vương Hạo dùng để triệu hồi nó, và thời gian duy trì sự hiện diện của nó sẽ sử dụng tinh thần lực của Vương Hạo, điều này rất giống với Triệu hồi sư khi triệu hồi linh thú để chiến đấu.
“Hỗn Độn Chi Môn Hỗn Độn Điện, nó là cái gì chứ Ngạo Bạch đại ca?” Vương Hạo không ngạc nghiên với sự có mặt của Ngạo Bạch mà hỏi, vì thường những gì mà con rồng lười biếng này quan tâm và hứng thú thì không có cái gì là tầm thường cả.
“Nếu như ta không nhìn lầm thì đây chính là lối vào Hỗn độn điện, nơi mà khi xưa chủ nhân tạo ra để thí luyện nhằm nâng cao tư chất của võ giả.” Ngạo Bạch không nhanh không chậm nhìn vào đồ án trong quả cầu thủy tinh rồi lại nói tiếp: “Để có thể tham gia thí luyện thì võ giả chỉ cần tìm đến Hỗn Độn Chi Môn được đặt trong các tòa Hỗn độn tháp truyền tinh thần lực của mình vào kích hoạt trận vân thì sẽ đến được truyền tống đến hỗn độn điện để tham gia thí luyện. Hỗn độn điện được chia làm chín tầng, mỗi tầng tương ứng với cấp độ của võ giả tham gia thí luyện, nếu võ giả tham gia thí luyện là võ giả cấp một thì sẽ được đưa đến tầng một, nếu võ giả tham gia thí luyện là võ giả cấp hai thì sẽ được đưa đến tầng hai, tương ứng đói với các cấp độ võ giả còn lại. Cấp độ cao nhất để tham gia thí luyện là võ giả cấp chín, nếu như võ giả có cấp độ cao hơn cấp chín thì sẽ không thể tham gia thí luyện. Nơi đặt Hỗn độn chi môn cũng được gọi là Hỗn Độn điện, chủ nhân đã cho thành lập hỗn độn điện khắp Xích Quỷ Quốc, trong mỗi Hỗn độn điện sẽ đặt một Hỗn độn chi môn để cho võ giả có thể tham gia thí luyện, tất cả Hỗn độn chi môn đều dẫn đến Hỗn độn điện, từ đó tất cả võ giả ở khắp Xích Quỷ Quốc đều có thể tham gia thí luyện và nhận phần thưởng tùy vào năng lực và thiên phú của bản thân. Đây chính là thời gian huy hoàng nhất của võ giả và cũng chính là thời đại huy hoàng nhất của Xích Quỷ Quốc.” Ngạo Bạch nói một hơi, sau đó nó nhắm mắt lại vẻ mặt tỏ ra hồi tưởng về một thời đại huy hoàng mà nó đã trải qua. Ở cái thời đại đó, người đàn ông mạnh nhất, người đàn ông hoàn mỹ nhất, người được xưng tụng là Quốc Phụ, Sùng Lãm Đế Hoàng, sóng vai người chính là Hồng Liên Âu Cơ, người có vẻ đẹp thập toàn thập mỹ, người mẹ chung của Bách Việt, Quốc Mẫu của Xích Quỷ Quốc.
“Ngạo Bạch đại ca!” Vương Hạo gọi làm cắt ngang dòng hồi tưởng của Ngạo Bạch làm cho nó trở về với thực tại. Nó giương đôi mắt rồng của nó lên nhìn về phía Vương Hạo rồi nói “Thiếu chủ người gọi làm gì, không thấy ta đang rất tâm trạng sao? Không một chút lịch sự nào hết.” Ngạo Bạch không hề khách khí mà nói với Vương Hạo.
Vương Hạo mặt ngệch ra, hắn không thể hiểu tại sao tự nhiên mình lại bị mắng một cách vô lý như vậy chứ? Mình đang tham gia thí luyện mà, mình đang chuẩn bị thí luyện thì cái con rồng bá đạo này từ đâu nhảy ra, sổ một tràng rồi lại im lặng mà thừ cái mặt rồng ra cản trở hắn, hắn chỉ gọi thì lại bị mắng. Thật sự vô lý, quá vô lý đi à nha! Vương Hạo nghĩ trong đầu.
“Uây, Thiếu chủ ngươi nghĩ gì mà đứng ngệch ra đó như thằng ngáo thế?” Ngạo Bạch bay đến trước mặt của Vương Hạo rồi quơ quơ tay mà hỏi. Hình dạng của nó lúc ngày chỉ dài chừng một thước, nhìn rất đáng yêu, tuy nhiên cái miệng thì lại nói lời không ổn tí nào.
“Ha ha, ta đâu có nghĩ gì đâu, Ngạo Bạch đại ca tốt, đừng để ý đến ta, ta đang nghĩ làm thế nào để vượt qua thí luyện và đạt kết quả tốt mà thôi.” Vương Hạo cười ha ha mà nói với Ngạo Bạch, mặc dù hắn đang mắng Ngạo Bạch không thương tiếc ở trong đầu mình.
“Không tin được thiếu chủ nhà ngươi, ngươi nhìn có vẻ như vô hại, cười ha ha nhưng ta biết ngươi rất là quỷ quyệt.” Ngạo Bạch bay một vòng quanh Vương Hạo mà nói.
“Ha ha, Ngạo Bạch đại ca đừng có đùa như vậy, ta ở bên cạnh của đại ca học hỏi không hết tính cách trong sáng, mạnh mẽ, chân thật của đại ca còn hông hết mà.” Vương Hạo gãi gãi đầu tâng bốc Ngạo Bạch một hơi làm cho con rồng này như được đưa lên chín tầng mây, lâng lâng tận hưởng một cách thích thú. Sau một hồi giở hết miệng lưỡi để tâng bốc con rồng này thì Vương Hạo hỏi “Vô trong Hỗn độn điện thì ta nên làm gì bây giờ Ngạo Bạch đại ca?”
“Có hai cách để tham gia, thiếu chủ người muốn chọn cách nào?” Ngạo Bạch đưa hai cái vuốt rồng của mình lên trước mặt rồi nói.
“Hai cách, không phải là chỉ cần đưa tinh thần lực khởi động trận vân rồi sẽ được truyền tống đến nơi để tham gia thí luyện sao?” Vương Hạo ngạc nhiên hỏi.
“Đúng như vậy, đối với người bình thường thì đó chính là cách duy nhất để tham gia thí luyện tại Hỗn độn điện. Tuy nhiên đối với thiếu chủ người thì lại khác, người chính là người được Chủ nhân lựa chọn, người mang trong người Tạo hóa châu và còn lại là người sở hữu hỗn độn chân nguyên. Cho nên thiếu chủ người có thể được xem là nửa chủ nhân của Hỗn độn điện này, vì vậy thiếu chủ người có thể chọn cách thứ hai là đi thẳng một mạch từ tầng một đến tầng chín, và cứ vượt mỗi tầng thì vẫn nhận được phần thưởng như là tham gia thí luyện bình thường theo cách một.” Vừa nói mà Ngạo Bạch vừa nhìn vào mắt của Vương Hạo để dò xét phản ứng của hắn, Ngạo Bạch muốn biết thật sự thì Vương Hạo muốn lựa chọn như thế nào, và nó cũng muốn thử dò xét tính tình của người thiếu chủ của mình. Bởi từ khi thức tỉnh đến hiện tại, qua hơn sáu tháng cùng ở chung với Vương Hạo nó vẫn chưa thể khẳng định được người thiếu chủ của mình thực sự là một người có tính cách như thế nào. Nó chỉ có thể nhận định một điều là người thiếu chủ của mình là một người có tính tình vô cùng nhẫn nại và kiên định.
“Ta có thể không cần thí luyện mà vẫn nhận được phần thưởng?” Vương Hạo hỏi như chờ sự khẳng định từ Ngạo Bạch.
“Đúng như vậy, thiếu chủ người nếu như muốn có thể đi thẳng đến tầng chín và nhận lấy tất cả những phần thưởng mà mình mong muốn khi vượt qua thí luyện.” Ngạo Bạch nhìn về phía đồ án đã được khởi động trong quả cầu không nhanh không chậm trả lời.
Vương Hạo nắm nắm tay thật chặc, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi lại buôn bàn tay ra cười hì hì nói với Ngạo Bạch “Ngạo Bạch đại ca, ta chẳng cần cái thân phận thiếu chủ, hay là nửa chủ nhân của Hỗn độn điện để có thể dành lấy phần thưởng cao nhất. Bởi như vậy nó sẽ làm cho ta thấy rằng bản thân chỉ là một con cờ trong ván cờ đã được sắp đặt sẵng. Ta muốn tự bản thân ta bằng nỗ lực của bản thân ta đạt lấy được thành tựu mà ta mong muốn chứ không phải là chờ đợi thành tựu được ban tặng từ người khác hoặc do người khác chuẩn bị cho ta.
Ngạo Bạch nghe Vương Hạo nói một tràng như vậy thì cũng ngẩn ra rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt của Vương Hạo mà hỏi “Thiếu chủ người thật sự không muốn dùng cách thứ hai để có thể thông qua Hỗn độn điện đó chứ?”
“Đúng như vậy, ta phải tự bản thân mình thông qua được thí luyện, ta không cần phải dùng cách ăn gian như vậy để có thể thông qua thí luyện.” Vương Hạo nói ra một cách mạnh mẽ và đầy khẳng định.
Ngạo Bạch nghe khẳng định từ Vương Hạo tuy có sự đồng tình với lý do lựa chọn của Vương Hạo nhưng nó vẫn nói thêm “Thiếu chủ a, đôi khi muốn thành cường giả thì không phải cứ cố gắng là được mà còn cần nói đến cơ duyên nữa. Nay một cơ duyên to lớn trước mắt người tại sao lại để vuột mất được như vậy? Thiếu chủ người đã dừng chân tại bình cảnh rất lâu rồi tại sao không nhân cơ hội này thiếu chủ người lấy luôn Hỗn độn linh chủng để có thể thăng cấp chứ?”
“Hỗn độn linh chủng, đó là cái gì?” Vương Hạo nghe Ngạo Bạch nói đến hỗn độn linh chủng có thể giúp hắn đột phá bình cảnh thì lại rất hiếu kỳ mà hỏi.
“Hỗn độn linh chủng cũng như là những loại linh chủng khác, tuy nhiên những linh chủng kia chỉ có thể tồn tại và hấp nạp thiên địa nguyên khí rồi chuyển hóa thành một loại chân nguyên lực thì Hỗn độn linh chủng lại đặc biệt hơn cả vì nó có thể chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành bất kỳ một loại chân nguyên lực nào.” Ngạo Bạch chầm chậm trả lời Vương Hạo, nó tiếp tục giải thích “Hỗn độn điện thực ra chính là một tòa điện được cấu thành bởi trận pháp được chính Sùng Lãm Đế Hoàng thiết kế và trong đó ngài cũng đã trồng xuống một Hỗn độn linh chủng và cũng chính nhờ vào Hỗn độn linh chủng này mà người thí luyện với bất kỳ thuộc tính chân nguyên nào cũng có thể tham gia thí luyện và nhận phần thưởng tương ứng và phù hợp với bản thân.”
“Hỗn độn linh chủng thật là thần kỳ, nhưng mà nếu như ta đạt được nó thì không phải là Hỗn độn điện sẽ không thể tiếp tục tồn tại hay sao?” Vương Hạo nghe nói cũng rất động tâm nhưng hắn vẫn suy nghĩ đến một vấn đề, nếu như thật sự như vậy thì khi hắn đạt được hỗn độn linh chủng thì Hỗn độn điện sẽ như thế nào, và về sau võ giả sẽ không còn nơi để mà tham gia thí luyện nữa, điều đó thật sự ích kỷ và bản tâm hắn không cho hắn làm việc mà có lợi cho bản thân lại làm hại đi cho rất nhiều người như vậy.
Nghĩ sao thì nói vậy, Vương Hạo nói ra suy nghĩ của mình cho Ngạo Bạch. Không ngờ con rồng này lại rất cao hứng với những suy nghĩ của Vương Hạo. Thân hình của nó bỗng nhiên phát sáng rồi thì lại bay vòng quanh Vương Hạo và tỏ ra rất vui vẻ cười nói “Không sai, không sai, ta có một vị chủ nhân thật không sai nha, ha ha!”.
Vương Hạo thấy Ngạo Bạch bỗng nhiên trở nên kích động khi nghe câu trả lời của mình thì lại không hiểu tại sao, chẵng lẽ câu trả lời của mình làm cho con rồng này nghe xong rồi nó phát điên sao? Hắn tự nhủ thầm trong đầu rồi thì kệ cái con rồng này, hắn đến nơi này để thí luyện chứ không phải để nói chuyện phiếm với con rồng này.
Vương Hạo nghĩ nghĩ rồi thì bình tĩnh lại, sau đó lại tập trung tinh thần rồi tuyền tinh thần lực của mình vào trong quả cầu khởi động trận vân trong đó. Trận vân vừa khởi động thì lập tức không gian xung quanh Vương Hạo biến đổi, vị trí hắn đứng ban đầu với quả cầu trước mặt đã thay đổi, hắn như được đưa đến một hoang mạc nóng bức với rất nhiều miệng núi lửa đang phun trào dung nham và từng dòng sông dung nham nóng hổi chảy dài và hợp lại với nhau thành một hồ dung nham rộng lớn. Bọt khí nóng bức bốc lên, từng cơn gió với nhiệt độ cao thổi vù vù đập vào người Vương Hạo làm cho hắn cảm thấy nóng bức vô cùng. Nơi hắn đứng lại chính là một võ đài vuông vức nằm chính giữa hồ dung nham.
“Đây chính là thử thách thứ nhất hay sao?” Vương Hạo tự hỏi trong đầu. Mặc dù biết mỗi một người sẽ có một thử thách khác nhau nhưng tựu trung thì vẫn chính là khảo nghiệm tư chất của mỗi người tham gia, Vương Hạo chỉ không biết rằng bản thân mình tham gia thí luyện lần này thì bản thân sẽ nhận thử thách như thế nào mà thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2018 16:10
Mình là một nhà văn hoá nè. Nhưng học thuyết đó nó không đúng chỉ có vài phần thôi bạn. Đầu tiên hiện tại thì chung ta chia trung quốc làm 3 phân vùng văn hoá chính: một số dân tộc phương Bắc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Trung Nguyên dân tộc hoa và hạ giờ gọi là hoa hạ. Và 9/10 các tộc bách việt còn lại bên bờ nam sông Dương Tư. Hiện nay chỉ mới có lịch âm dương là co nghiên cứu chứng minh của các tộc người Bách Việt. Bách Việt nói chung. Còn việt Nam chỉ gồm 2
Tộc người âu và lạc Việt và những tộc người khác xuất phát từ gốc ngươi indonedian.
10 Tháng tư, 2018 22:35
Lời đầu tiên mình xin cám ơn bạn đã theo dõi truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ của mình.
Đúng như bạn đã góp ý, ngôn ngữ trong truyện đôi khi xen lẫn giữa Việt và Hán Việt, nhưng đây chính là chủ đích của mình.
Bởi vì bản thân mình đã nghiên cứu các tư liệu lịch sử và các nghiên cứu độc lập của các nhà nghiên cứu về văn hóa lịch sử về thuyết "Văn hóa Trung Hoa bắt nguồn từ Văn hóa Việt". Do đó, mình đã đúc kết được rằng tiếng Việt có trước, tiếng Hán có sau, và tiếng Hán Việt chẳng qua là một cột mốc lịch sử mà từ tiếng Hán tìm về được cội nguồn của mình là Tiếng Việt.
Đôi lời cùng bạn.
10 Tháng tư, 2018 09:19
Bối cảnh Việt Nam nhân vật chính và bối cảnh hiện đại nhưng cách dùng ngôn ngữ hán hoá và tên Họ Trung Quốc quá. Phát triển được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK