• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vậy thì khóe miệng của Vương Hạo nhếch lên mà cười khẽ, đúng như dự đoán của bản thân, Hồng Nhân cố thể khu sử được hai loại nguyên lực là Hỏa và Lôi thuộc tính. Tiến tới một bước nữa, Vương Hạo nói Hồng Nhân thử sử dụng thần niệm để điều khiển Lôi hỏa kiếm xem có được hay không?

Mặt của Hồng Nhân bí xị bởi vì sau một hồi tập trung thần niệm để điều khiển Lôi hỏa kiếm nhưng không thành công. Mặt mày Hồng Nhân xanh lét, mồ hôi thì đổ như tắm nhưng cây Lôi Hỏa kiếm cứ trơ ra đó không hề động đậy. Thất vọng tràn trề nhìn về phía Vương Hạo đang khoanh tay đứng nhìn kế bên, gương mặt hiện lên vẻ không cam chịu.

Khi quan sát Hồng Nhân sử dụng thần niệm để khu sử Lôi hỏa kiếm mà không có kết quả thì Vương Hạo rơi vào trầm ngâm. Trong đầu đặt ra câu hỏi tại sao Hồng Nhân không thể dùng thần niệm mà sử dụng thanh Lôi hỏa kiếm này, chẳng lẽ mỗi một món bảo khí có cách sử dụng khác nhau nên khi sử dụng thần niệm cũng khác nhau hay sao? Hay bởi vì thần niệm của Hồng Nhân chưa đủ mạnh để mà có thể khu sử Lôi hỏa kiếm? Các câu hỏi được đặt ra trong đầu Vương Hạo.

Suy nghĩ các khả năng thì Vương Hạo nhớ lại khi lần đầu tiên hắn dùng thần niệm thao túng Hỗn độn châu. Lúc đầu, Vương Hạo chỉ muốn dùng thần niệm bao bọc lấy Hỗn độn châu mà quan sát một cách tỉ mỉ các linh văn được khắc trên đó cùng với màu sắt kì lạ của Hỗn độn châu. Nhưng khi thần niệm của Vương Hạo vừa tiếp xúc với Hỗn độn châu thì viên câu này lại phát sinh biến hóa kỳ lạ.

Từ Hỗn độn châu sinh ra một lực hút vô hình hút lấy thần niệm của Vương Hạo. Hoảng hốt, Vương Hạo muốn thu hồi thần niệm thì lại cảm giác như trời đất quay cuồn, tiếp đó Vương Hạo có cảm giác mình như bị đưa đến một không gian nào đó. Khi trận quay cuồn đó dừng lại thì Vương Hạo thấy mình đang trong một không gian hỗn độn, các loại nguyên lực đủ thuộc tính lưu chuyển xung quanh một cách hỗn loạn, tuy nhiên khi nhìn kỹ thì thấy rõ ràng các loại nguyên lực lại lưu chuyển theo một đồ hình nhất định.

Vương Hạo nhìn thấy một bức đồ hình được vẽ lên bởi các loại nguyên lực có thuộc tính bất đồng, trong bức đồ hình thì hai loại nguyên lực Quang - Ám vốn tương khắc nhau thì lại đang xoắn lấy nhau ngay tại trung tâm bức đồ hình mà tạo thành hình đồ Lưỡng nghi, còn các loại nguyên lực thuộc tính ngũ hành thì xếp theo thứ tự Kim - Thủy - Mộc - Hỏa thành một vòng tròng lớn quay xung quanh bức đồ Lưỡng nghi, tất cả đều nằm trong một vòng tròn lớn được tạo bằng nguyên lực Thổ thuộc tính, hai loại Phong - Lôi nguyên lực thuộc tính thì chuyển động xoay tròn ở ngoài cùng. Tổng thể bức đồ hình giống như là một thiên địa thu nhỏ với sự chuyển động vi diệu tương sinh tương khắc của các loại nguyên lực.

Nhìn bức đồ hình mà Vương Hạo si mê, tâm thần như bị lạc trôi vào trong đó. Bản thân Vương Hạo thấy mình giống như là người tạo ra thế giới này, tạo ra tất cả mọi thứ trên đời này và có một quyền năng vô hạn, nhấc tay nước chảy, nhấc chân đất chuyền, thổi một hơi gió nổi, la một tiếng sấm rền... Một cảm giác vi diệu đến cực điểm.

Đang thả tâm hồn vào trong bức đồ hình và cảm giác vi diệu đó thì Vương Hạo nghe được một giọng nói cất lên:

“Chào mừng chủ nhân trở lại”

“Chủ nhân?” Vương Hạo cả kinh mà hỏi ngược lại.

“Không đúng, giọng nói này, khí tức này không phải của chủ nhân. Ngươi là ai?” giọng nói có chút địch ý cất lên, sau đó một thân ảnh mơ hồ xuất hiện.

Vương Hạo ngưng thần nhìn thì thấy đó là hư ảnh một con rồng màu trắng dài khoản mười thước đang nhe răng, trợn mắt mà nhìn mình thì lại có chút cảm giác bất an. Tuy vậy tâm niệm Vương Hạo khẽ động rồi nghĩ, nếu là phúc thì không phải họa mà là họa thì không thể tránh được nên cũng áp chế cảm giác bất an mà bình tâm trở lại.

“Tại hạ là Vương Hạo, vô ý đi đến nơi này, không biết các hạ là ai và đây là đâu?” Vương Hạo với ngũ khí không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, ung dung mà trả lời.

Hư ảnh kia không lập tức trả lời câu hỏi của Vương Hạo mà lại bay một vòng quanh Vương Hạo, ánh mắt chăm chú nhìn và không ngừng đánh giá Vương Hạo, sau đó lại dùng mũi mà hít lấy một hơi tinh khí của Vương Hạo rồi sau đó lại trầm ngâm mà nói:

“Tướng mạo thì không giống mà tại sao lại có khí chất của chủ nhân, với lại cái mùi này rất giống với chủ nhân a”.

Nói đoạn thì như nhớ tới điều gì hư ảnh bạch long lại nói thầm:

“Có khi nào đây là thiếu chủ không nhỉ, lúc chủ nhân phong ấn ta vào giấc ngủ không phải ngài đã nói sẽ có người đánh thức ta và ta phải trợ giúp người đó như chủ nhân hay sao?”.

Nghĩ như vậy hư ảnh bạch long tiếp tục hỏi Vương Hạo:

“Bây giờ là thời đại nào, Sùng Lãm đại nhân giờ ở đâu?”

“Nam Việt Quốc, Triệu Vũ Đế năm thứ 256” Vương Hạo trả lời rồi tiếp tục nói “Sùng Lãm Đế Hoàng đã mất cách nay hơn 18 vạn năm”.

“Không thể nào, Sùng Lãm đại nhân sao có thể mất được cơ chứ” hư ảnh không tin mà rống to, sau đó như nghĩ tới điều gì nói “Không đúng, ngươi nói là 18 vạn năm trước, vậy là đã qua 18 vạn năm?”.

Vương Hạo không hiểu gì, chỉ gật đầu mà nói “đúng, theo truyền thuyết thì Sùng Lãm Đế Hoàng vào 18 vạn năm trước sau khi truyền ngôi cho Sùng Lân Đế Hoàng thì cùng với Hồng Liên Âu Cơ đi đâu mất không ai biết được”.

Nghe Vương Hạo nói điều này thì hư ảnh bạch long lại trầm tư rồi nói, trong lời nói như có vẻ mất mát:

“Đi đâu mất! như vậy là ngài đã đi đến nơi đó rồi!”.

“Nơi đó? Nơi đó là nơi nào?” Vương Hạo hiếu kỳ hỏi khi nghe hư ảnh bạch long nói.

Gương mặt buồn bả của hư ảnh bạch long nhìn về hướng của Vương Hạo, nó không thèm trả lời câu hỏi của Vương Hạo, mà thầm thì một mình:

“Chủ nhân nỡ lòng nào để ta ở đây mà đi cơ chứ! Không có chủ nhân thì Ngạo Bạch ta sẽ ra sao đây?”.

Vương Hạo thấy như vậy cũng kiên nhẫn mà đứng, chờ cho hư ảnh bạch long tâm tình ổn định thì cất tiếng hỏi nó:

“Ngươi là ai? Đây là đâu và tại sao ta lại ở đây?”

“Ta tên là Ngạo Bạch, là người quản lý không gian bên trong tạo hóa châu, còn đây chính là không gian bên trong Tạo hóa châu. Ngươi đi tới đây mà ngươi không biết sao mà lại đi hỏi ta câu đó.” Hư ảnh bạch long hỏi ngược lại Vương Hạo với giọng hơi ngạc nhiên.

“Tạo hóa châu!” Vương Hạo ngạc nhiên mà nói.

Vương Hạo vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng khi nãy hắn cầm trên tay Hỗn độn châu mà, tại sao bây giờ lại ở trong không gian của tạo hóa châu rồi? Mà tạo hóa châu là cái gì thì Vương Hạo cũng không biết mà cũng chưa từng nghe nói, chẵng lẽ Tạo hóa châu mà Ngạo Bạch nói lại chính là Hỗn độn châu của hắn hay sao? Điều này nói thì có vẻ hơi vô lý a!

Lấy nghi vấn này ra hỏi Ngạo Bạch, thì Vương Hạo cũng ngạc nhiên khi thấy Ngạo Bạch cũng trưng ra khuôn mặt chưng hửng vì cũng không biết được đáp án. Hắn kêu Vương Hạo tả Hỗn độn châu cho mình xem, sau khi nghe Vương Hạo diễn tả Hỗn độn châu thì Ngạo Bạch khẳng định đó không phải Tạo hóa châu. Ngạo Bạch nói rằng Tạo hóa châu vốn là viên Long châu của Sùng Lãm Đế Hoàng được ngài luyện hóa khi ngài ấy đột phá Hóa Thần cảnh vì vậy hình dáng của Tạo hóa châu là một viên châu ngũ sắc mới đúng.

Khi đột phá Hóa thần cảnh thì tu sĩ sẽ tái tạo lại thân thể và bỏ đi thân thể cũ. Do đó, thời thượng cổ khi đột phá Hóa thần cảnh thường tu sĩ sẽ sử dụng thân thể của mình để tái tạo một hóa thân hoặc là một món bảo vật nào đó. Ngạo Bạch kiên nhẫn mà giải thích, Vương Hạo nghe mà không thể tin nổi, thượng cổ tu sĩ thật có nhiều thần thông thông thiên nha.

Bỗng như nhớ điều gì, Ngạo Bạch hỏi Vương Hạo tại sao lại đến được nơi này? Vương Hạo hồi tưởng rồi kể lại là hắn cũng không biết tại sao, chỉ biết là lúc hắn đang cầm trên tay Hỗn độn châu rồi dùng thần niệm muốn dò xét viên châu này thì dị biến xuất hiện, rồi thì hắn xuất hiện trong không gian này, tất cả đều được hắn kể ra một lượt.

Hư ảnh Ngạo Bạch nghe Vương Hạo kể thì trên mặt cũng giãn ra, gật gù như đã hiểu. Thì ra hiện tại Tạo hóa châu lại được gọi là Hỗn độn châu và đang trong tay tên nhóc này. Ngạo Bạch có thể khẳng định như vậy mặc dù cho hình dạng hiện tại của Tạo hóa châu không giống như lúc trước có thể giải thích là nó đã được người ấy làm cho trở thành như vậy. Nhưng có điều làm cho Ngạo Bạch không hiểu nổi đó chính là tại sao một món thần khí như Tạo hóa châu lại nằm trong tay của thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này, rồi thì tại sao món thần khí của một vị đế hoàng lại nằm trong tay của thằng nhóc mới là võ giả cấp 1?... Nhiều câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu của Ngạo Bạchmà không có được đáp án chính xác.

Bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, Ngạo Bạch ngẩn đầu hỏi Vương Hạo:

“Này nhóc, ngươi nói ngươi tên là gì?”

Vương Hạo lúc này thật sự muốn té ngửa vì câu hỏi của cái con rồng này, nhưng cũng nén lại trong lòng mà nói:

“Ta tên là Vương Hạo”.

“Vương Hạo!”

Ngạo Bạch lẩm nhẩm trong miệng thì như nhớ ra điều gì, vẽ lên hư không một trảo thì trong hư không đột nhiên xuất hiện một khe hở, Ngạo Bạch đưa tay vào đó mà lấy ra một quyển trục được làm một cách tinh xảo nhưng không biết làm bằng chất liệu gì. Ngạo Bạch mở ra mà tìm tòi cái gì đó một lúc sau thì gương mặt hắn bỗng trở nên ngạc nhiên rồi quay qua nhìn Vương Hạo, rồi sau đó lại tiếp tục đọc gì đó trong quyển trục.

Sau một khắc thì Ngạo Bạch cũng xếp lại quyển trục rồi nhét lại vào trong khe hở, lúc này thì khe hở cũng tiêu thất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NgocTrungNgon
12 Tháng mười, 2023 21:33
Xin chào quý thư hữu, tôi lại ngoi lên đăng tiếp chương 40 đây. Hai zà !!!!! Nghĩ lại mình là con tác không có tâm nhất hệ mặt trời đó nhỉ, lặng hụp mấy tháng mới có một chương, quý thư hữu xin ủng hộ nhé!
sandking913
22 Tháng ba, 2023 22:48
thực sự thì bị kẹt tại cảnh giới võ giả tầm hơn 13 tháng nay rồi, hiện tại cảnh giới võ giả cấp 1 đã đại viên mãn chuẩn bị trùng kích cảnh giới võ giả cấp 2. Hy vọng chương 40 sẽ là một chương thực sự làm cho mọi người thích, tôi đang ấp ủ một đại chương 5000 chữ cho chương 40 này, hiện tại mới chỉ 3500 chữ, còn 1500 chữ nữa là sẽ hoàn thành. Các bạn hãy chờ đợi nhé, cám ơn các đạo hữu đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện.
tàng thư viện 1
06 Tháng năm, 2022 16:04
xin hỏi đạo hữu bây giờ đạo hữu đã đạt đến đẳng cấp tu luyện nào rồi
hac_bach_de_vuong
10 Tháng ba, 2022 10:27
lời thoại sao không để trong ngoặc đơn, đọc khó nhìn quá
sandking913
08 Tháng hai, 2022 10:20
Nhất định sẽ có! Bạn có thể góp ý tưởng về Thánh Gióng để mình tham khảo và xây dựng hình tượng nha. Nếu phù hợp mình xin được phép sử dụng cho bộ truyện của mình luôn. Về Thánh Gióng mình sẽ xây dựng là một trong Tứ Bất Tử trấn giữ một phương thiên địa!
Gleovia
08 Tháng hai, 2022 10:12
Có thánh gióng không đạo hữu, pháp bảo là bách trượng trúc với thiết giáp mã
sandking913
15 Tháng tám, 2021 20:40
Đánh máy sai, không đánh lại được bạn ạ! giờ phải chịu luôn
nhacvu142
15 Tháng tám, 2021 02:44
cái tên truyện đã thấy sai chính tả rồi
sandking913
02 Tháng tám, 2021 17:02
Nay đầu tháng 8, tự đặt mục tiêu cho mình là sẽ viết 10 chương trong tháng này và kết thúc Quyển 1 Nam Châu Thành. Chương 38 đã được cập nhật, mời quý đại hữu cùng đọc và để lại bình luận nhé!
sandking913
27 Tháng bảy, 2021 16:43
Chương 37 đã được cập nhật, mời quý đạo hữu cùng đọc và bình luận giúp cho con tác là tui thêm động lực để viết và nếu có ý tưởng gì xin góp ý nhé!
sandking913
25 Tháng bảy, 2021 20:28
thứ lỗi thứ lỗi bác ơi, đang cố gắng!
lehoan
25 Tháng bảy, 2021 08:23
mất tích luôn rồi nè, tuần 2 chương đâu
sandking913
19 Tháng bảy, 2021 15:34
Giãn cách xã hội nên mình có rất nhiều thời gian, hy vọng sẽ gửi đến các bạn đọc một tuần 2 chương.
sandking913
19 Tháng bảy, 2021 11:47
Hôm nay lên chương nha quý vị, trong khoản từ 12h đến 13h mình sẽ lên chương mới. Quý vị đón theo dõi nhá! Hứa rằng cố gắng viết để thứ 6 lên chương nhưng trễ hẹn hoài, thành thật xin lỗi quý đọc giả!
sandking913
18 Tháng sáu, 2021 17:01
Truyện mình viết vì lấy hệ thống của Việt Nam nên đôi khi mang nhiều tính giải thích làm cho tình tiết truyện nó không đi lên cao trào nhanh được. Các chương đầu mình cố gắng giải thích hệ thống thế giới cho đầy đủ để các bạn từ trước chưa đọc truyện Huyền huyễn có thể hiểu được vì vậy có hơi dài dòng. Cám ơn bạn đã ủng hộ truyện nha, có thể góp ý cho mình thêm về các ý tưởng và nội dung nhé!
sandking913
28 Tháng ba, 2021 11:21
Sẽ có, mạch truyện sẽ có xuất hiện các tộc, họ lớn của người Việt. Nói chung là tại mình tham quá, nên đưa vào nhiều chi tiết làm cho mạch truyện không có đánh đấm nhiều. Cám ơn bạn đã chia sẻ.
ttgvtn
20 Tháng ba, 2021 02:21
Đã như tác giả nguyện ý làm tự hào người Việt nói chung, truyện Việt nói riêng, tôi đương nhiên nhiệt liệt ủng hộ. Nhiều người lầm tưởng dùng tiếng Hán Việt làm mất đi tinh thần Việt thì tầm nhìn toàn cục có vẻ nông cạn. Văn bản chính thống của Việt Nam hiện tại toàn phần dùng từ Hán Việt. Nói và dùng từ Hán Việt làm phong phú thêm văn hành phong hóa của tộc Việt. Lời nói là như vậy. Ai hiểu được thì tốt. Khuyến thỉnh tác giả cho thêm họ Lý vào , đây là dòng họ lớn làm rạng danh người Việt.
hac_bach_de_vuong
23 Tháng bảy, 2020 16:22
Bác rút ngắn cái giới thiệu được ko, chưa gì vừa mới vô đọc mà muốn rút rồi
sandking913
21 Tháng sáu, 2019 22:32
Nói thật cho tác giả biết để có thêm động lực đi các chiến hữu! Truyện này có hay không?
lacmaitrang
16 Tháng tư, 2018 18:50
Cái này đúng là đứng về chủ nghĩa dân tộc thì không nói lại dc.
sandking913
13 Tháng tư, 2018 22:54
Thì với mỗi người một góc độ nhìn nên mình cũng không bác bỏ hay là tán thành. Có lẽ mình là người có chủ nghĩa dân tộc cực đoan chăng :D Cám ơn bạn đã góp ý và mong bạn tiếp tục ủng hộ truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ nhé!
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:52
Nhiều cái nói nhưng đánh Điện thoại không nói nhiều được với tớ đang làm móng. Dừng vậy!
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:49
Còn về nhân chủng học thì Người thái kinh ... ban đầu là chủng mongoloit đông á với nguoi ondonediab lần kết hợp thứ nhất ra chủng a chủng a một lần người kết hợp với chủng indonedian lần 2 ra người thái việt... càng lại thấy từ Trung. Hiện nay chưa có luận cứ nào chứng minh văn hoa Trung hoa nguồn gốc từ văn hoá việt cả. Trong văn hoá chỉ có từ tiếp thu và đồng biến tiếp biến văn hoá...
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:29
Trung quốc hấp thu 1 phần văn hoá Các tộc người Bách Việt thời điểm nhà Hán xâm lược nhà Triệu năm 111 TCN và theo mốc lịch sử của các nhà Văn Hoá Việt thì đây mới là thời điểm Việt Nam bắt đầu bị đô hộ ngàn năm không phải thời an Dương Vương. Và vùng đất từ động đình hồ ven bờ sông Dương Tử trở thành kho lúa của Trung Quốc. Hay bay giờ gọi là vùng Giang Nam Và do khí hậu thời tiết ảnh hưởng đến trồng trọt. Mà trồng trọt là gốc nên người Trung Hoa bắt đầu sử dụng lịch Âm Dương do Người bách việt tạo ra.Dĩ nhiên có bằng chứng nếu bạn học sâu môn cơ sở vhvn sẽ biết. Không nói đi đâu xa giống như sự phân biệt bắc và nam của người Việt thì bản thân Trung Quốc cũng lấy sông Dương Tử phân chia ranh giới hay gọi là người Phương Bắc và người Phương Nam. Nếu đọc truyện trung nhiêu bạn sẽ thấy sự phân biệt trong ngoại hình tính cách khi nói đến. Và thứ 2 là giọng nói: trung Quốc có nhiều vùng nhưng 2 vùng có tiếng nói phân biệt sâu là Quan Thoai và Quảng Tây. Và phát âm Quảng Tây nó tương đong một phần phát âm hán việt của người Việt
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:11
Còn nhiều cái để nói nhưng đánh bằng điện thoại hạn chế quá.
BÌNH LUẬN FACEBOOK