• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết trong quyển trục bí ẩn đó ghi chép điều gì mà sau khi đọc xong thì thái độ của Ngạo Bạch đối với Vương Hạo đột nhiên có sự thay đổi.

Nhìn về chỗ Vương Hạo đang đứng, Ngạo Bạch lúc này tỏ ra thân thiện hơn lúc vừa rồi rất nhiều. Nó bay một vòng quanh Vương Hạo, nhìn ngắm thật kỹ một hồi thì cũng cất tiếng nói:

“Ta thật không ngờ ngủ một giấc thì đã là mười tám vạn năm a!”

Lời nói của Ngạo Bạch nghe thật ảo não, nhưng rất nhanh thì ngữ khí của nó cũng thay đổi.

“Ta không nghĩ rằng ngài ấy lại để ta ở nơi này mà chờ đợi tên nhóc nhà ngươi. Ngài ấy bắt ta chờ phát khổ trong cái không gian này, bắt ta phải theo ngươi. Xem ngươi là thiếu chủ a!”

Nói đến đây thì giọng của con rồng này lại trở nên trào phúng, nhất là khi gọi Vương Hạo là Thiếu chủ.

Nghe Ngạo Bạch gọi mình là thiếu chủ thì bất giác tâm tình Vương Hạo chấn động mạnh vì được yêu mà sợ hãi. Tại sao vô cớ con rồng này lại gọi mình là thiếu chủ? Đang muốn hỏi thì Vương Hạo lại nghe tiếng nói của Ngạo Bạch hỏi:

“Ngươi ngạc nhiên vì ta gọi ngươi là thiếu chủ đúng không?”

Vương Hạo lúc này gật đầu một cách vô thức mà xác nhận.

“Cũng không có gì ngạc nhiên, ngươi tự xem đi.” Nói đoạn Ngạo Bạch quăng cái quyển trục lúc nãy cho Vương Hạo, nói hắn đọc xong sẽ hiểu lý do tại sao.

Quyển trục này lúc nãy rõ ràng Vương Hạo thấy hắn quẳng vào trong cái khe hở không gian nhưng không biết hắn đã lấy ra lúc nào.

Mang vẻ mặt nghi ngờ nhưng cũng có chút mong chờ, Vương Hạo mở quyển trục ra mà xem, nhưng thật bất ngờ trong cái quyển trục này lại vẽ hình một thiếu niên nhìn thì rất giống Vương Hạo trên tay trái cầm một viên châu tỏa ánh sáng, tay phải thì cầm một thanh kiếm tỏa ánh sáng ngũ sắc. Và chuyện bất ngờ hơn nữa chính là dưới hình của thiếu niên ghi mấy chữ theo phong cách cổ xưa mà Vương Hạo có thể đọc được là “Tả Tạo hóa, Hữu thuận thiên - Vương Hạo, Lạc Hồng đích truyền nhân”.

Ngạo Bạch nhìn thấy Vương Hạo khi xem quyển trục mà mắt mở to ngạc nhiên nói thầm trong lòng “thằng nhóc này không cảm thấy kỳ lạ sao mà lại không thấy nó có phản ứng gì nhỉ?”.

Mới vừa nghĩ trong đầu như vậy thì đã thấy Vương Hạo đóng quyển trục lại rồi ném trả lại cho mình thì Ngạo Bạch cũng thầm ngạc nhiên, định lực tên nhóc này cũng thật tốt a.

“Ta không biết tại sao, nhưng ta nghĩ tất cả đều là do Sùng Lãm Đế Hoàng Lạc Long Quân sắp xếp tất cả, điều này có đúng hay không?”.

Bất ngờ nghe tên nhóc trước mặt mình hỏi một câu như vậy thì Ngạo bạch cũng đứng hình, hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào, phủ nhận hay thừa nhận, thật sự hắn cũng không biết.

“Ta không biết, nhưng ta nghĩ cũng có thể là do ngài ấy sắp xếp và cũng có thể không phải.” Ngạo Bạch nước đôi trả lời.

Không phải Vương Hạo tự nhiên mà đi hỏi một câu hỏi như vậy, bởi không phải chính hắn đã được một người thần bí đưa linh hồn từ Địa cầu đến đây hay sao. Người thần bí ấy đã nói rằng khi hắn mười bốn tuổi, nếu như thực lực của hắn đủ yêu cầu thì sẽ nói cho hắn biết, nhưng Vương Hạo không biết những điều mà người thần bí sẽ nói với hắn là gì. Chính vì như vậy, Vương Hạo vẫn không ngừng cố gắng rèn luyện bản thân và chờ đợi người thần bí đó đến. Do vậy, khi hỏi câu hỏi này là hắn muốn tìm kiếm một sự khẳng định từ con rồng có tên Ngạo Bạch này về người thần bí đó, Vương Hạo muốn biết có phải hay không người thần bí đó chính là Sùng Lãm Đế Hoàng Lạc Long Quân.

Khi nghe câu trả lời của Ngạo Bạch thì tuy Vương Hạo có chút thất vọng, nhưng suy xét kỹ thì Vương Hạo có thể khẳng định tới chín phần mười người thần bí đó chính là ngài ấy, Sùng Lãm Đế Hoàng.

Kìm nén tâm tình đang kích động của bản thân, Vương Hạo tuy mới có 12 tuổi nhưng thật ra hắn lại có linh hồn của một người hơn 50 tuổi đã trải qua hai cuộc sống thì việc điều chỉnh tâm tình của bản thân là việc không khó. Cất tiếng hỏi Ngạo Bạch:

“Ngươi nói rằng ngươi bị phong ấn trong không gian này, nhưng tại sao ngươi lại bị phong ấn ngươi có biết hay không?”

“Còn không phải là do chờ đợi tên nhóc nhà ngươi hay sao.” Ngạo Bạch có vẻ bực tức trả lời, sau đó lại nói có chút cảm thán: “Không nghĩ đến chỉ một giấc ngủ mà đã qua 18 vạn năm”.

Nghe lời này thì Vương Hạo lại cảm thấy kỳ lạ, tại sao con rồng này lại phải chờ đợi hắn và chờ đợi hắn để làm gì? Lòng mang nghi vấn bèn hỏi Ngạo Bạch:

“Ngươi nói chờ đợi ta, nhưng tại sao lại chờ đợi ta?”

Nghe Vương Hạo hỏi, Ngạo Bạch trầm ngâm như nhớ lại điều gì, qua một hồi lâu thì cũng cất tiếng:

“Chủ nhân ngày đó không có nói lý do tại sao, người chỉ đưa ta quyển trục khi nãy ngươi đã xem đó, rồi chủ nhân nói sau này sẽ có người giống như trong quyển trục đến nơi này, và ta sẽ đi theo hỗ trợ cho người đó.”

Ngạo Bạch nói như hồi tưởng lại, Vương Hạo nghe mà như lạc vào bến mê. Hơn 18 vạn năm trước a, người đó có thể biết được tương lai xa như vậy hay sao? Phải là một bậc đại thần thông như thế nào chứ.

“Cuối cùng ngươi cũng đã đến gặp ta, và cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng rồi, ha ha ha” Ngạo Bạch nói xong cất một tràng cười dài.

“Ngươi đến đây, đây chính là thứ mà chủ nhân nói ta cần phải đưa cho ngươi.”

Ngạo Bạch nói xong thì trong không gian ba động rồi lại tách ra một khe hở, từ đó bay ra một viên cầu trong suốt như thủy tinh, bên trong viên cầu hiển hiện hình ảnh của bức đồ án như là bức đồ án mà Vương Hạo trông thấy lúc vừa rồi khi quan sát không gian nơi này, các loại nguyên lực đủ thuộc tính đang xoay chuyển bên trong quả cầu. Chỉ thấy Ngạo Bạch khẽ phất tay thì viên cầu bay về phía Vương Hạo, khi khoảng cách còn tầm một thước thì quả cầu vỡ tung thành các điểm linh quang rồi sau đó các điểm linh quang nhanh chóng chui vào trong mi tâm của Vương Hạo.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đột ngột, Vương Hạo không kịp phản ứng thì đã xong mọi chuyện. Lúc này trong não hãi của Vương Hạo lại xuất hiện một viên cầu giống như viên cầu lúc nãy Ngạo Bạch đưa về phía hắn, gương mặt của Vương Hạo lúc này vô cùng khẩn trương.

“Không cần khẩn trương, viên cầu đó được gọi là Niệm châu, được chủ nhân dùng thần niệm tạo ra, trong đó chứa đựng bộ Đế Hoàng Chân Kinh, chính chủ nhân để lại cho ngươi đó”. Ngạo Bạch thấy Vương Hạo có vẻ mặt khẩn trương thì cười hắc hắc mà nói.

Vừa nghe qua Đế hoàng chân kinh thì tâm thần Vương Hạo lại nổi sóng, không phải đây chính là vô thượng võ kỹ được Sùng Lãm Đế Hoàng sáng tạo ra hay sao? Các đời Hùng Vương đều nhờ vào nó mà giúp cho Xích Quỷ Quốc hùng bá một phương, chư hầu triều cống mười mấy vạn năm hay sao? Cũng chính bởi sau này, không biết tại sao mà bộ Đế Hoàng Chân Kinh lại bị thất lạc chỉ còn lại được có ba quyển, và cũng chính vì vậy mà dẫn đến sự suy sụp của Xích Quỷ Quốc.

“Thật sự là Đế Hoàng Chân Kinh?” Vương Hạo như không tin mà hỏi ngược lại Ngạo Bạch, hắn cần một sự xác nhận.

“Ta gạt ngươi làm gì, ngươi không tin thì ngồi xuống mà sử dụng nội thị thuật, dùng tâm thần quan sát xem.” Ngạo Bạch hừ lạnh mà nói, vẻ như không hài lòng lẩm bẩm “lão tử cần gạt ngươi làm gì.”

Sau khi dùng nội thị thuật quan sát thì đúng là trên viên châu có khắc rất nhiều văn tự, từ đó đọc thì quả đúng là có phần giống như Ngạo Bạch nói, chính là Đế Hoàng Chân Kinh. Vương Hạo có thể nắm chắc vì trên đó, Vương Hạo quan sát thấy được Thái Sinh Kinh được khắc trên đó và khi đọc lướt qua nội dung thì có phần giống như Thái Sinh Kinh mà hắn đã biết nhưng Thái Sinh Kinh được ghi trên viên cầu lại có phần đầy đủ và thâm ảo hơn rất nhiều. Chính vì điều này mà Vương Hạo mừng vui hớn hở. Nhưng như nhớ ra điều gì thì gương mặt của Vương Hạo lại trở nên khó coi, giương đôi mắt kinh nghi về phía Ngạo Bạch mà hỏi:

“Viên cầu trong đầu ta như vậy, có vấn đề gì hay không, ta có bị sao không?”

Nghe Vương Hạo hỏi câu này, Ngạo Bạch đang có bộ mặt giận dỗi bỗng nhiên thay đổi, cười ha hả, thân rồng thì lăn lộn mấy vòng trên không trung.

“Tên ngốc nhà ngươi, viên châu đó chính là dùng một tia thần niệm của chủ nhân tạo ra, ngươi lo lắng làm gì, khi ngươi tiếp nhận viên châu thì lúc đó nó đã hòa nhập với thần niệm của ngươi rồi, nói ra ngươi cũng gặp được một việc tốt vô cùng, chỉ một tia thần niệm này thôi cũng giúp cho thần niệm ngươi tăng tiến không biết bao nhiêu lần rồi.”

Ngạo Bạch cảm thấy thú vị với tên nhóc này, vừa bay, vừa cười mà giải thích cho Vương Hạo nghe. Vương Hạo nghe được thì cảm thấy bản thân quả thật đạt được không ít chỗ tốt nha.

Nhưng vấn đề là làm thế nào để dung hòa viên cầu này? Vương Hạo thắc mắc hỏi thì được Ngạo Bạch cho biết là chỉ cần hắn học thuộc hết tất cả những văn tự ghi trên đó thì tự nhiên tia thần niệm đó sẽ hòa vào trong thần niệm của hắn.

Đối với việc này thì Vương Hạo không cho là khó khăn mà tỏ ra lo lắng, bởi hắn từ cái ngày được người thần bí điểm chỉ vào giữa trán thì hắn tựa hồ như được khai mở thiên môn, hắn tự nhiên có được khả năng đọc qua một lần là có thể nhớ hết được. Chính vì vậy mà chỉ trong mấy tháng vào học hắn đã đọc rất nhiều sách ở Tàng thư tháp, hầu như ngày nào hắn cũng đọc hơn chục quyển, điều này làm cho vị Lão sư trông coi Tàng thư tháp tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Đến hiện tại số lượng sách mà Vương Hạo đọc cũng đã hơn ngàn quyển, có thể nói không một Học đồ nào trong Đại học viện là được như Vương Hạo, Vương Hạo cứ như là một con mọt sách vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NgocTrungNgon
12 Tháng mười, 2023 21:33
Xin chào quý thư hữu, tôi lại ngoi lên đăng tiếp chương 40 đây. Hai zà !!!!! Nghĩ lại mình là con tác không có tâm nhất hệ mặt trời đó nhỉ, lặng hụp mấy tháng mới có một chương, quý thư hữu xin ủng hộ nhé!
sandking913
22 Tháng ba, 2023 22:48
thực sự thì bị kẹt tại cảnh giới võ giả tầm hơn 13 tháng nay rồi, hiện tại cảnh giới võ giả cấp 1 đã đại viên mãn chuẩn bị trùng kích cảnh giới võ giả cấp 2. Hy vọng chương 40 sẽ là một chương thực sự làm cho mọi người thích, tôi đang ấp ủ một đại chương 5000 chữ cho chương 40 này, hiện tại mới chỉ 3500 chữ, còn 1500 chữ nữa là sẽ hoàn thành. Các bạn hãy chờ đợi nhé, cám ơn các đạo hữu đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện.
tàng thư viện 1
06 Tháng năm, 2022 16:04
xin hỏi đạo hữu bây giờ đạo hữu đã đạt đến đẳng cấp tu luyện nào rồi
hac_bach_de_vuong
10 Tháng ba, 2022 10:27
lời thoại sao không để trong ngoặc đơn, đọc khó nhìn quá
sandking913
08 Tháng hai, 2022 10:20
Nhất định sẽ có! Bạn có thể góp ý tưởng về Thánh Gióng để mình tham khảo và xây dựng hình tượng nha. Nếu phù hợp mình xin được phép sử dụng cho bộ truyện của mình luôn. Về Thánh Gióng mình sẽ xây dựng là một trong Tứ Bất Tử trấn giữ một phương thiên địa!
Gleovia
08 Tháng hai, 2022 10:12
Có thánh gióng không đạo hữu, pháp bảo là bách trượng trúc với thiết giáp mã
sandking913
15 Tháng tám, 2021 20:40
Đánh máy sai, không đánh lại được bạn ạ! giờ phải chịu luôn
nhacvu142
15 Tháng tám, 2021 02:44
cái tên truyện đã thấy sai chính tả rồi
sandking913
02 Tháng tám, 2021 17:02
Nay đầu tháng 8, tự đặt mục tiêu cho mình là sẽ viết 10 chương trong tháng này và kết thúc Quyển 1 Nam Châu Thành. Chương 38 đã được cập nhật, mời quý đại hữu cùng đọc và để lại bình luận nhé!
sandking913
27 Tháng bảy, 2021 16:43
Chương 37 đã được cập nhật, mời quý đạo hữu cùng đọc và bình luận giúp cho con tác là tui thêm động lực để viết và nếu có ý tưởng gì xin góp ý nhé!
sandking913
25 Tháng bảy, 2021 20:28
thứ lỗi thứ lỗi bác ơi, đang cố gắng!
lehoan
25 Tháng bảy, 2021 08:23
mất tích luôn rồi nè, tuần 2 chương đâu
sandking913
19 Tháng bảy, 2021 15:34
Giãn cách xã hội nên mình có rất nhiều thời gian, hy vọng sẽ gửi đến các bạn đọc một tuần 2 chương.
sandking913
19 Tháng bảy, 2021 11:47
Hôm nay lên chương nha quý vị, trong khoản từ 12h đến 13h mình sẽ lên chương mới. Quý vị đón theo dõi nhá! Hứa rằng cố gắng viết để thứ 6 lên chương nhưng trễ hẹn hoài, thành thật xin lỗi quý đọc giả!
sandking913
18 Tháng sáu, 2021 17:01
Truyện mình viết vì lấy hệ thống của Việt Nam nên đôi khi mang nhiều tính giải thích làm cho tình tiết truyện nó không đi lên cao trào nhanh được. Các chương đầu mình cố gắng giải thích hệ thống thế giới cho đầy đủ để các bạn từ trước chưa đọc truyện Huyền huyễn có thể hiểu được vì vậy có hơi dài dòng. Cám ơn bạn đã ủng hộ truyện nha, có thể góp ý cho mình thêm về các ý tưởng và nội dung nhé!
sandking913
28 Tháng ba, 2021 11:21
Sẽ có, mạch truyện sẽ có xuất hiện các tộc, họ lớn của người Việt. Nói chung là tại mình tham quá, nên đưa vào nhiều chi tiết làm cho mạch truyện không có đánh đấm nhiều. Cám ơn bạn đã chia sẻ.
ttgvtn
20 Tháng ba, 2021 02:21
Đã như tác giả nguyện ý làm tự hào người Việt nói chung, truyện Việt nói riêng, tôi đương nhiên nhiệt liệt ủng hộ. Nhiều người lầm tưởng dùng tiếng Hán Việt làm mất đi tinh thần Việt thì tầm nhìn toàn cục có vẻ nông cạn. Văn bản chính thống của Việt Nam hiện tại toàn phần dùng từ Hán Việt. Nói và dùng từ Hán Việt làm phong phú thêm văn hành phong hóa của tộc Việt. Lời nói là như vậy. Ai hiểu được thì tốt. Khuyến thỉnh tác giả cho thêm họ Lý vào , đây là dòng họ lớn làm rạng danh người Việt.
hac_bach_de_vuong
23 Tháng bảy, 2020 16:22
Bác rút ngắn cái giới thiệu được ko, chưa gì vừa mới vô đọc mà muốn rút rồi
sandking913
21 Tháng sáu, 2019 22:32
Nói thật cho tác giả biết để có thêm động lực đi các chiến hữu! Truyện này có hay không?
lacmaitrang
16 Tháng tư, 2018 18:50
Cái này đúng là đứng về chủ nghĩa dân tộc thì không nói lại dc.
sandking913
13 Tháng tư, 2018 22:54
Thì với mỗi người một góc độ nhìn nên mình cũng không bác bỏ hay là tán thành. Có lẽ mình là người có chủ nghĩa dân tộc cực đoan chăng :D Cám ơn bạn đã góp ý và mong bạn tiếp tục ủng hộ truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ nhé!
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:52
Nhiều cái nói nhưng đánh Điện thoại không nói nhiều được với tớ đang làm móng. Dừng vậy!
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:49
Còn về nhân chủng học thì Người thái kinh ... ban đầu là chủng mongoloit đông á với nguoi ondonediab lần kết hợp thứ nhất ra chủng a chủng a một lần người kết hợp với chủng indonedian lần 2 ra người thái việt... càng lại thấy từ Trung. Hiện nay chưa có luận cứ nào chứng minh văn hoa Trung hoa nguồn gốc từ văn hoá việt cả. Trong văn hoá chỉ có từ tiếp thu và đồng biến tiếp biến văn hoá...
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:29
Trung quốc hấp thu 1 phần văn hoá Các tộc người Bách Việt thời điểm nhà Hán xâm lược nhà Triệu năm 111 TCN và theo mốc lịch sử của các nhà Văn Hoá Việt thì đây mới là thời điểm Việt Nam bắt đầu bị đô hộ ngàn năm không phải thời an Dương Vương. Và vùng đất từ động đình hồ ven bờ sông Dương Tử trở thành kho lúa của Trung Quốc. Hay bay giờ gọi là vùng Giang Nam Và do khí hậu thời tiết ảnh hưởng đến trồng trọt. Mà trồng trọt là gốc nên người Trung Hoa bắt đầu sử dụng lịch Âm Dương do Người bách việt tạo ra.Dĩ nhiên có bằng chứng nếu bạn học sâu môn cơ sở vhvn sẽ biết. Không nói đi đâu xa giống như sự phân biệt bắc và nam của người Việt thì bản thân Trung Quốc cũng lấy sông Dương Tử phân chia ranh giới hay gọi là người Phương Bắc và người Phương Nam. Nếu đọc truyện trung nhiêu bạn sẽ thấy sự phân biệt trong ngoại hình tính cách khi nói đến. Và thứ 2 là giọng nói: trung Quốc có nhiều vùng nhưng 2 vùng có tiếng nói phân biệt sâu là Quan Thoai và Quảng Tây. Và phát âm Quảng Tây nó tương đong một phần phát âm hán việt của người Việt
lacmaitrang
13 Tháng tư, 2018 16:11
Còn nhiều cái để nói nhưng đánh bằng điện thoại hạn chế quá.
BÌNH LUẬN FACEBOOK