Mục lục
[Dịch]Tuyệt Phẩm Tiên Y- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tâm Lam vừa từ phòng cấp cứu đi ra, thấy Trịnh Thiệu Minh cầu xin Trương Đại Thiểu giúp đỡ thì kinh động đến nỗi suýt nữa đâm vào cánh cửa, Trương Đại Thiểu đang làm gì vậy?

- Trịnh công tử xin cứ yên tâm, chỉ cần tôi ra tay thì ông nội của anh sẽ không sao nữa hết.

Thấy Trịnh Thiệu Minh quan tâm ông nội, từ nhỏ đã không có cha có mẹ nên Trương Đại Thiểu rất xúc động, vỗ vai Trịnh Thiệu Minh và trả lời một cách dứt khoát.

- Chỉ là một thằng nhóc thôi mà, nói khoác mà ko biết ngượng.

Trương Đại Thiểu nghe thấy xung quanh mình có nhiều người bàn tán.

- Chúng ta có nhiều chuyên gia như vậy còn phải bó tay, thằng nhóc này còn đứng đây mà đùa dai.

- Nếu chuyện cứu người đơn giản như vậy thì còn cần gì đến bác sĩ như chúng ta?

- Thần kinh, nghĩ mình là Quan Thế Âm Bồ Tát tái thế chắc, cứu người à, đúng là hoang đường.

Mấy bác sĩ này nể mặt Trịnh Thiệu Minh chứ không thì nãy giờ kiểu gì họ cũng kêu bảo vệ đến đuổi Trương Đại Thiểu đi rồi.

Nghe những lời này từ mấy người bác sĩ khiến Trịnh Thiệu Minh cũng có chút dao động, vừa rồi là do tình thế cấp bách nên hắn mới vội vàng cầu xin Trương Đại Thiểu cứu mạng, tuy nhiên bây giờ nghĩ lại thì thấy mọi người nói không phải là không có lý.

Và mấu chốt chính là Trương Đại Thiểu còn rất trẻ, cùng lắm là 20 tuổi.

Thực ra Trịnh Thiệu Minh cũng tin tưởng vào người tài giỏi ở dân gian, Trung Quốc là một đất nước rộng lớn nên việc xuất hiện một, hai vị thầy thuốc quái thai cũng không phải là không có. Nhưng Trương Đại Thiểu mới 20 tuổi thì có thể làm được gì?

Vị bác sĩ trung niên đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu, nghiêm mặt hỏi:

- Cậu có giấy phép hành nghề y không?

Trương Đại Thiểu không việc gì phải nói dối nên lắc đầu:

- Không có.

- Cậu là học bên ngành y à?

- Không phải.

Chỉ với 2, 3 câu trả lời là Trương Đại Thiểu đã bị vô số người xung quanh mắng chửi rồi, không có chút chuyên môn nào mà cũng dám đứng đây làm loạn.

Tô Tâm Lam cũng nghi ngờ không biết cuối cùng là Trương Đại Thiểu muốn làm gì, mặc dù bình thường cô rất ngưỡng mộ hắn, nhưng nói hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Phó Bí thư thì cô cũng không tin.

Nhiều ngưởi chỉ trỏ nhưng Trương Đại Thiểu không thèm để ý mà chỉ mỉm cười, trên mặt tràn đầy sự tự tin:

- Trịnh công tử, tôi vẫn nói lại câu lúc nãy, chỉ cần tôi ra tay thì ông nội anh sẽ được cứu, vậy nên hãy để tôi ra tay cứu giúp, anh nhanh chóng đưa ra quyết định đi, thời gian không đợi người đâu.

Nói xong Trương Đại Thiểu vỗ vai Trịnh Thiệu Minh, bốn ngón tay hắn vừa khẽ chạm vào người Trịnh Thiệu Minh thì có một đạo thiên địa linh khí nhẹ nhàng chui vào trong cơ thể Trịnh Thiệu Minh.

Trịnh Thiệu Minh từng bị tai nạn xe nên để lại dị tật, tuy nhiên vừa rồi khi Trương Đại Thiểu chạm vào người mình thì hắn đột nhiên có cảm giác có một dòng năng lượng chạy vào cơ thể khiến hắn cảm thấy khoan khoái, dễ chịu, toàn thân tràn ngập năng lượng.

Theo bản năng thì hắn cựa mình một chút và thấy thật sự sảng khoái, không còn một chút đau đớn nào nữa.

Trịnh Thiệu Minh ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, dị tật của mình trong nháy mắt đã không còn đau nữa, hắn nhìn Trương Đại Thiểu thì chỉ thấy Trương Đại Thiểu cười, gật đầu.

- Trương tiên sinh, xin anh ra tay cứu ông nội tôi.

Trương Thiệu Minh lúc này không còn hoài nghi nữa mà dứt khoát đưa ra quyết định.

Tất cả mọi người biến sắc, trăm triệu lần cũng không tin được là Trịnh Thiệu Minh lại tin lời của Trương Đại Thiểu, cả hai người này đầu óc đều có vấn đề cả rồi sao?

Người xưa nói quan tâm tắc loạn (lo lắng thì sẽ bị hồ đồ), lời này quả nhiên là đúng, bởi vì sốt ruột lo lắng cho ông nội mà Trịnh Thiểu Minh đã bị hồ đồ mất rồi.

- Trịnh công tử, như vậy không được đâu, cậu nên suy nghĩ lại......

Vị bác sĩ trung niên có vẻ khó xử, nếu xảy ra chuyện gì thì sợ bệnh viện không thể gánh vác nổi.

Trịnh Thiệu Minh đương nhiên biết vị bác sĩ này lo lắng điều gì nên nói:

- Nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến bệnh viện, bây giờ thì nhanh tránh đường đi, làm chậm trễ việc chữa trị cho ông nội tôi thì tôi sẽ không để cho các người yên đâu.

Thấy Trịnh Thiệu Minh bắt đầu nổi giận thì tất cả mọi người nơm nớp lo sợ không dám nói thêm câu nào, nhanh chóng mở đường cho Trịnh Thiệu Minh và Trương Đại Thiểu đi vào phòng cấp cứu.

Bọn họ đều đứng lại đó để xem thử Trương Đại Thiểu dùng cách nào để cứu sống Phó Bí thư.

- Trương Đại Thiểu sẽ đi cứu người thật ư?

Tô Tâm Lam dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm, chẳng lẽ Trương Đại Thiểu có khả năng chữa bệnh ư?

Cho dù là như vậy nhưng nhiều chuyên gia, bác sĩ vậy cũng đều bó tay thì hắn có thể làm được gì? Làm thế nào để chữa được bệnh, còn Trịnh Thiệu Minh nữa, tại sao lại hồ đồ như vậy?

Trong phòng cấp cứu Trương Đại Thiểu cẩn thận kiểm tra tình hình sức khỏe của bệnh nhân rồi xác định và phán đoán bệnh, nguyên nhân chính là do luồng khí kia xâm nhập vào não, chỉ cần luyện hóa luồng khí kia thì người bệnh sẽ ngay lập tức tỉnh lại.

- Tâm Lam, nhanh đi lấy hộp kim bạc lại đây.

Xác định rõ tình hình rồi lúc này Trương Đại Thiểu mới dặn dò.

Tô Tâm Lam vừa nghe xong thì không biết phải làm thế nào cho phải, cả đám bác sĩ lắc đầu chỉ có mình cô đi theo vào, nếu xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm không phải ai cũng gánh nổi.

- Tâm Lam, đi lấy kim bạc đi.

Đúng lúc này bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên đi ra từ đám đông, giọng nói người này đầy uy lực, kèm theo một tinh thần mạnh mẽ, thần thái uy nghiêm, nói với Tô Tâm Lam.

Mọi người nhìn thấy thì ồ lên:

- Viện trưởng.

Người trung niên vừa mới đi ra là Viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân, là chú Hai của Tô Tâm Lam, Tô Đại Sơn.

Viện trưởng đã lên tiếng thì dù có xảy ra chuyện gì mọi người cũng yên tâm nên liền hối Tô Tâm Lam đi lấy kim bạc.

- Trương Thiên, kim bạc đây.

Rất nhanh, Tô Tâm Lam đưa hộp kim bạc cho Trương Đại Thiểu, hắn cũng không khách khí mà cầm lấy rồi nhanh chóng châm vào đại huyệt trên trán, động tác cực kì thành thạo.

Cả nhóm bác sĩ đứng xem đều bị giật mình, trong số đó cũng có người học Đông Y nhưng không phải ai cũng có được khả năng châm cứu thuần thục, tinh xảo như Trương Đại Thiểu, trình độ của hắn còn hơn cả những bác sĩ Đông y lớn tuổi nhiều kinh nghiệm nữa.

Còn một điểm nữa là Trương Đại Thiểu chỉ dùng một phần nhỏ kim bạc, với nền y học hiện đại thì kim bạc rất ít khi được sử dụng, vì chất lượng kém, dễ bị gãy nên dần bị đào thải và thay thế bằng những dụng cụ y học khác.

Trương Đại Thiểu có thể sử dụng kim châm cứu thành thục đến độ này thì giống như là một đòn cảnh cáo giáng xuống mọi người, khiến tất cả khiếp sợ. Lúc này họ bắt đầu có chút tin tưởng là nói không chừng người trẻ tuổi này lại có thể chữa được bệnh cho Phó Bí thư.

Thấy tình hình như vậy thì Trịnh Thiệu Minh lại càng thêm tin tưởng.

Rất nhanh sau đó Trương Đại Thiểu châm 18 cây kim trên đầu bệnh nhân, sau đó hắn đưa tay ra sau gáy người bệnh và truyền vào đầu người đó một đạo linh khí, hắn bắt đầu điều khiển đạo linh khí bao vây luồng khí kia lại và luyện hóa nó.

Sắc mặt của người bệnh đang trắng bệch cũng dần chuyển biến tốt hơn.

Ước chừng khoảng 5 phút sau thì Trương Đại Thiểu thu tay lại, nhổ tất cả kim bạc ra, vừa vỗ vào gáy bệnh nhân thì bệnh nhân liền mở mắt, ngỡ ngàng khi nhìn thấy Trịnh Thiệu Minh đứng bên cạnh, nói:

- Minh nhi, sao cháu lại ở đây? Chuyện này là sao?

- Ông nội, ông không sao rồi.

Trịnh Thiệu Minh xúc động vô cùng nên ôm lấy ông nội vào lòng.

- Chuyện này....

Các bác sĩ sau khi chứng kiến cảnh này thì không tin được vào mắt mình, người bệnh kia bản thân họ kiểm tra ngay đến bệnh gì cũng không tìm ra được vậy mà người trẻ tuổi kia chỉ xoa bóp vài chỗ, vỗ vài cái là mọi chuyện đã ổn. Chẳng lẽ hắn là Hoa Đà tái thế sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK