Mục lục
[Dịch]Tuyệt Phẩm Tiên Y- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Vân Đông cũng bị cái tát của Trương Đại Thiểu làm cho phát mộng, từ nhỏ đến lớn, ai dám lớn tiếng trước mặt mình, người nào ở trước mặt mình không phải đều giống như tôn tử, chứ đừng nói đến bị người nào tát.

- Tao, tao muốn giết mày!

Thật lâu sau, Triệu Vân Đông rốt cục phục hồi tinh thần lại, phát ra một tiếng rít gào vang đến tận trời, rút súng ra, chỉ vào Trương Đại Thiểu.

- Mày tốt nhất nên thu súng lại, tao ghét nhất là bị người khác chỉa súng vào người của tao.

Trương Đại Thiểu cau mày, sắc mặt có chút không hài lòng:

- Nếu không, tao sẽ đánh cho mày răng rơi đầy đất.

Kiêu ngạo, thật sự là quá kiêu ngạo! Còn dám uy hiếp cảnh sát! Lời nói của Trương Đại Thiểu làm cho mọi người ở đây thay đổi sắc mặt.

Lưu Ba đứng ở xa xa, thương hại nhìn Triệu Vân Đông, trong lòng vì Triệu Vân Đông mà cảm thấy bi ai: cậu đứng trước người khác còn có chỗ dùng, nhưng đứng trước người này mà nói là không có tác dụng, ngược lại sẽ đổi lấy một chút hành hạ, đây chính là điều tôi đã dùng máu để đổi đấy.

Triệu Vân Đông tức giận kêu to, vốn hắn nghĩ lấy súng ra thì chắc chắn Trương Đại Thiểu sẽ sợ tới mức tè cả ra quần, nhưng ai ngờ người ta căn bản không thèm để ý.

Tiếng mở khóa súng “cách cách” vang lên, Triệu Vân Đông quát:

- Mày nghĩ tao thực sự không dám nổ súng sao?

- Đáng đánh.

Trương Đại Thiểu không còn kiên nhẫn nói chuyện với Triệu Vân Đông nữa, vung tay lên, mọi người căn bản là không thấy rõ chuyện gì xảy ra, khẩu súng của Triệu Vân Đông lại kỳ lạ xuất hiện trong tay hắn.

Tùy tiện ném khẩu súng đi, Trương Đại Thiểu kéo Triệu Vân Đông qua, không chút khách khí lại tát thêm một cái.

Bốp!

Trên mặt Triệu Vân Đông xuất hiện hai dấu tay đỏ tươi.

- Mày dám đánh tao! Tao thề phải giết chết mày!

- Còn không chịu ngoan ngoãn!

Bốp!

Lại một cái tát nữa giáng xuống.

Bị mấy cái tát, Triệu Vân Đông bị đánh trở thành đầu heo, miệng toàn là máu, răng bị rớt mấy cái, giống như lời nói của Trương Đại Thiểu, bị đánh cho răng rơi đầy đất.

- Mau dừng tay!

Nhóm cảnh sát trong quán bar quá sợ hãi, ai cũng thật không ngờ Trương Đại Thiểu lại có lá gan to như vậy, trước mặt nhiều người như vậy đánh Triệu Vân Đông, bọn họ đều dừng việc của mình lại, vây quanh Trương Đại Thiểu, tất cả đều rút súng ra.

- Trương Thiên, mau dừng tay, hắn chỉ là cảnh sát tập sự!

Lưu Ba lo lắng, mắt thấy sự việc đã đến tình trạng này thì không thể bình tĩnh nữa.

Còn có mấy người nòng cốt bên cạnh Tôn Đại Phúc, một đám đầu đổ đầy mồ hôi, căng thẳng đến độ vò đầu bứt tai. Hiện tại bọn họ đều tâm phục khẩu phục Trương Đại Thiểu, khó trách Tôn Đại Phúc mở miệng ra lại là anh Trương, người này quả thật mạnh đến dọa người.

Cũng may Trương Đại Thiểu ngừng tay, nhìn thoáng qua Lưu Ba, nói:

- Cảnh sát tập sự? Người như vậy cũng xứng đáng làm cảnh sát sao!

Nói xong, Trương Đại Thiểu ném cho Lưu Ba một cái thể bài màu vàng, Lưu Ba vừa cầm thì sắc mặt biến đổi tại chỗ, giấy thông hành đặc biệt của quân khu J!

- Các anh còn thất thần ở đó làm gì, nhanh bắn chết người này cho tôi!

Triệu Vân Đông miệng toàn là máu, hiện tại đã hoàn toàn mất đi lý trí, nổi điên lên rống giận, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ chính là giết chết Trương Đại Thiểu.

- Không được manh động!

Triệu Vân Đông vừa mới rống xong, Lưu Ba bỗng nhiên hô to một tiếng.

Cảnh sát ở đây đều sửng sốt một chút, không giải thích nổi nhìn Lưu Ba, người này không phải ở trước mặt Triệu Vân Đông luôn luôn khiêm tốn sao, tại sao lúc này lại ngang nhiên chống lại Triệu Vân Đông? Lưu Ba hẳn phải biết cha hắn là Cục trưởng Triệu chứ?

- Lưu Ba, con mẹ nó anh muốn làm gì?

Triệu Vân Đông nổi giận, hai mắt trợn to.

- Triệu công tử, đừng có gấp, hãy nghe tôi nói.

Lưu Ba vội vàng kéo Triệu Vân Đông lại đây, đưa giấy thông hành của Trương Đại Thiểu ra, Triệu Vân Đông vừa thấy thì sợ hãi, thất thanh quát to một tiếng:

- Điều này sao có thể!

Triệu Vân Đông tuy rằng nhân phẩm không tốt, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, biết mình đã gặp phải kẻ khó chơi.

Tiểu tử này có giấy thông hành đặc biệt Thiếu tướng Tô tự mình cấp cho, bối cảnh căn bản mình không thể so sánh được, nhưng muốn mình nuốt trôi cục tức này cũng không thể được.

- Chứng cứ, đúng, chứng cứ!

Triệu Vân Đông thật cũng không ngốc, nhanh chóng nghĩ tới mấu chốt.

- Chỉ cần tìm được chứng cứ, cho dù tiểu tử này là thần tiên cũng không thoát được!

Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Vân Đông hung tợn trừng mắt nhìn Trương Đại Thiểu, gầm rú lên:

- Tất cả thu súng lại, tiếp tục khám xét cho tôi, ngõ ngách nào cũng không bỏ qua!

Trương Đại Thiểu liếc mắt nhìn Triệu Vân Đông một cái, phát ra một tiếng cười nhạo, bàn tay to vẫy một cái, phân phó Tôn Đại Phúc:

- Đại Phúc, kêu các anh em ra đây cho tôi.

Hiện tại Tôn Đại Phúc miễn bàn có bao nhiêu thích thú, từ xưa đến nay xã hội đen sợ nhất là cảnh sát, ở trước mặt cảnh sát đại ca mạnh mẽ cỡ nào cũng phải cúi đầu.

Nhưng ở trước mặt Trương Đại Thiểu, cảnh sát chính là cái rắm, con trai của Cục trưởng Cục Công an lớn như vậy cũng không dám nhiều lời.

Vô luận là Tôn Đại Phúc hay nòng cốt của hắn, tất cả đều ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái.

Nhóm nòng cốt hiện tại cuối cùng hiểu được Tôn Đại Phúc vì sao lại thấy làm đàn em của Trương Đại Thiểu là vinh quang, người này mạnh bức người, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Giờ phút này Trương Đại Thiểu ra lệnh một tiếng, mọi người không chút do dự lập tức đi gọi người, không lâu sau, hơn hai mươi người đàn ông từ trên lầu hai tự nhiên đi xuống, trong tay mỗi người đều cầm côn sắt, khảm đao và nhiều thứ khác.

Lưu Ba luống cuống, cả nhóm cảnh sát ở đây cũng đều luống cuống, bọn họ hối hận không ngừng khi nhận nhiệm vụ lần này, vì phải đụng tới một kẻ điên như Trương Đại Thiểu.

- Mỗi người đi theo một cảnh sát, trợ giúp cảnh sát tiến hành điều tra, nếu cảnh sát dám vu oan hãm hại hoặc là dùng vũ lực, cứ hung hăng đánh cho tôi!

Trương Đại Thiểu từ từ mở miệng, lời nói làm cho người ta không sợ hãi không được.

Các em út ở đay chưa từng gặp qua Trương Đại Thiểu, đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trương Đại Thiểu.

Giờ phút này tất cả các mạch máu của Tôn Đại Phúc đều nóng lên, kiềm chế không được sự hăng hái, dám lớn tiếng như vậy uy hiếp cảnh sát, có ai dám làm? Hiện giờ theo anh Trương, việc này cũng không là gì.

- Nghe thấy chưa, theo lời anh Trương nói mà làm!

Tôn Đại Phúc lại lớn tiếng nói một lần nữa.

Hiện trường lập tức sôi trào.

- Được, lão đại.

Các em út nhiệt huyết sôi trào, giống như là lấy máu gà, đi thẳng tới chỗ cảnh sát, cực kỳ hùng hổ.

- Cuồng vọng, thật sự là thật ngông cuồng!

Tất cả cảnh sát đều nổi giận, bọn họ bình thường quản năm sáu người, ai dám có nửa điểm bất kính, vậy mà bây giờ lại bị người ta công khai uy hiếp!

Nhưng nghĩ lại lúc nãy Trương Đại Thiểu hành hung con trai Cục trưởng, con trai Cục trưởng thế mà lại nhịn, mấy cảnh sát này giờ cũng chỉ biết nhịn thôi.

Lưu Ba ở một bên cười khổ liên tục, trong lòng càng thêm quyết tâm, sau này dù có việc gì cũng không thể trêu vào Trương Đại Thiểu.

Chỉ đạo xong mọi việc, Trương Đại Thiểu thuận miệng nói:

- Đại Phúc, cậu coi chừng bọn họ, tôi đi WC.

Lắc mình đi đến một nơi không người, dùng thuật độn thổ đến chỗ giấu con dao, đem con dao thu vào giới chỉ, sau đó nghênh ngang đi đến trước mặt đám người Tôn Đại Phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK