Bao Đại Hải đã điều tra về mấy giáo viên nữ kia được một thời gian, thời khóa biểu hắn cũng đã nắm trong lòng bàn tay, bây giờ Liễu Thanh Thanh đang trong thời gian lên lớp nên chắc chắn nhà trọ không có ai.
- Mặc kệ, dù trời có sập xuống thì nói không chừng đến lúc được ngắm nhìn bốn cô gái ấy mình có thể thích một cô trong số đó thì sao?
Bao Đại Hải hạ quyết tâm mặt tươi cười đi ra khỏi phòng bảo vệ, mục đích không cần nói thì cũng biết rồi.
Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng theo sát ở sau không sợ bị phát hiện.
Quả nhiên đi không được bao lâu thì Bao Đại Hải liền phát hiện ra hắn ở đằng sau nên đầy cảnh giác và mắng.
- Trương Thiên, cậu không ở phòng bảo vệ làm việc mà đi theo tôi để làm gì?
Trương Đại Thiểu đắc ý cười.
- Anh Bao, là tôi tò mò muốn biết anh định làm gì với mấy giáo viên kia ấy mà.
Nghe vậy Bao Đại Hải lộ vẻ khiếp sợ, lui từng bước, hắn nhìn xung quanh rồi chột dạ nói.
- Tiểu tử cậu nói bậy bạ gì vậy, cậu bị thần kinh à?
Ra vẻ suy nghĩ và tươi cười, Trương Đại Thiểu có một khuôn mặt tuấn tú, hắn nhếch mép cười.
- Anh Bao, có người đến nhờ anh đem đồ đến lắp ở phòng mấy giáo viên nữ, mới đó mà anh đã quên rồi sao? nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Cậu, cậu dám nghe lén tôi nói chuyện sao?
Bao Đại Hải lúc đầu còn sợ hãi nhưng sau đó thì chuyển sang tức giận, về phần sợ hãi thì hắn cũng không sợ lắm vì dù sao ở thành phố Tĩnh Hải vẫn có người ở sau chống lưng cho hắn nên dù trời bị thủng thì cũng có người vá lại giúp.
Tuy nhiên là một người mới tới mà tên kia lại biết nhiều chuyện như vậy thì đúng là gặp không ít phiền phức rồi.
Bỗng nhiên sắc mặt hắn chợt trở nên tối sầm, Bao Đại Hải giở giọng uy hiếp.
- Nhóc con, cậu có biết tôi là người của Tứ Thiểu không hả? Biết điều thì đi làm việc của mình đi, tỉnh ngộ lại thì may ra còn thấy được mặt trời của ngày mai.
- Tứ Thiểu? Tôi chưa từng nghe qua.
Hắn mỉm cười, đã gặp qua không ít tai họa nên Trương Đại Thiểu cứ thuận miệng trả lời.
- Tuy nhiên tôi biết Lí Đại Thiểu ở Yến Kinh.
Nói ra thì Tứ Thiểu cũng có tiếng tăm vậy mà Trương Đại Thiểu lại xem như ruồi bọ, nét mặt khó coi của Bao Đại Hải run lên bần bật.
- Nhóc con này không biết điều thì cũng trách tao vô tình, đợi đến lúc gặp anh Chu thì hãy tự mình giải thích đi.
Nói đến đây Bao Đại Hải hừ lạnh một tiếng rồi lấy điện thoại ấn số.
- Hắc Tử, đang ở đâu, mang mấy đứa bạn học đến tập hợp ở con đường nhỏ phía Bắc nhanh lên.
So về độ kiêu căng, ngạo mạn thì hắn đúng là một đối thủ đáng gờm của Bao Đại Hải, miệng Bao Đại Hải lầm bầm gì đó, còn Trương Đại Thiểu thì thản nhiên đứng dựa vào cái cây ven đường, hình như với những chuyện sắp xảy ra hắn chẳng thèm quan tâm đến.
- Trước mặt tao mà còn dám kiêu ngạo, đúng là không biết trời cao đất dày.
Bao Đại Hải khoanh tay, nhìn thấy thái độ trêu tức của Trương Đại Thiểu thì rất khó chịu.
- Anh Bao!
- Anh Bao!
Ngay sau đó có tiếng bước chân vội vã chạy đến, bốn năm tên thanh niên có bộ dạng bụi đời chạy đên, cả đám đốt thuốc nhiệt tình chào hỏi Bao Đại Hải.
Mấy tên thanh niên này đều là sinh viên của đại học Hải Hoa, tuy nhiên nhìn chúng không khác với bọn cặn bã của xã hội là bao nhiêu. Chuyện kéo bè đánh nhau diễn ra như cơm bữa, vì có người dung túng nên giáo viên trong trường cũng không ai dám quản.
Bao Đại Hải nhìn mấy tên thanh niên kia thản nhiên gật đầu với một tên có làn da đen giống như tên của hắn và nói.
- Hắc Tử, thằng nhóc kia đang bị ngứa, mày đến gãi ngứa cho nó, xong việc thì đưa nó đến chỗ anh Chu.
Hắc Tử nghiêng đầu nhìn Trương Đại Thiểu rồi nhổ một bãi nước miếng, nhếch mép cười.
- Anh em, thay anh Bao nhổ sạch thứ cỏ dại này đi.
Nghe vậy mấy tên sinh viên đều lấy từ trong tay áo ra một cây gậy bóng chày, tất cả đều xắn tay áo để chuẩn bị xông lên.
Bao Đại Hải lúc này nhìn giống như một tên Đại tướng quân, liên tục cười khẩy.
Hắn nhìn Trương Đại Thiểu chằm chằm, hắn muốn nhìn thấy Trương Đại Thiểu hoảng hốt, sợ hãi sau đó thì quỳ gối cầu xin nhưng rồi điều hắn nhận lại là sự thất vọng, Trương Đại Thiểu không hề để tâm đến đám đệ tử mà hắn vừa gọi đến mà ngược lại rất thản nhiên.
- Ra tay đi, đánh chết nó.
Bao Đại Hải vừa ra lệnh thì nhóm đệ tử kia cầm gậy bóng chày xông tới Trương Đại Thiểu.
- Đợi đã.
Bỗng nhiên Trương Đại Thiểu hô lên.
Bao Đại Hải dập tàn thuốc rồi cười nhạo, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
- Hóa ra cũng chỉ là một kẻ nhu nhược, yếu đuối, một kẻ bất lực.
- Đợi chút đã.
Ngăn đám đệ tử lại, Bao Đại Hải ra oai nói.
- Nhóc con, đừng trách tao ác, bây giờ cho mày một cơ hội, chỉ cần mày lại đây lạy tao ba lạy và kêu tao ba tiếng ông nội, sau đó quỳ xuống liếm chân tao trong mười phút thì tao sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra hết.
Nghe vậy mặt Trương Đại Thiểu lộ vẻ sợ hãi, quả nhiên là đi về phía Bao Đại Hải.
Cả đám người đều tỏ vẻ khinh bỉ nhưng Trương Đại Thiểu vẫn đi về phía Bao Đại Hải, bỗng nhiên cặp mắt hắn nhất thời híp lại, ánh mắt giống như bắn ra một vài tia sáng, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Cơ thể Bao Đại Hải bỗng dưng run lên, ánh mắt thì dại ra.
- Bốp.
Tát Bao Đại Hải một cái, Trương Đại Thiểu phun ra một bãi nước bọt, hung hăng nói.
- Bao Đại Hải, mày đúng là một thằng ngu.
- Đứng sát lại, thằng nhóc này có dũng khí đấy.
Nhóm thanh niên kia ngạc nhiên, thằng nhóc kiêu ngạo này sẽ biết chết là như thế nào.
Bao Đại Hải bị chửi nên giận tím mặt.
- Mày dám chửi tao? Mày..........mày mắng đúng lắm, đúng vậy, tao đúng là một thằng ngu.
- Thần thông!
Lời nói của Bao Đại Hải đầy sợ hãi giống như mới từ lòng đất chui lên vậy.