Nhanh chóng tính toán mọi việc ở trong đầu, Long Thiên Tôn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn đánh Đông dẹp Tây nhiều năm như vậy, đem thành phố Tĩnh Hải to như vậy thống nhất lại, sóng to gió lớn cũng đã trải qua hết.
Kẻ thù thần bí mà lớn mạnh kia, đủ để cho Long Thiên Tôn coi trọng, nhưng không thể làm cho Long Thiên Tôn cảm thấy sợ hãi.
- Đi đem con tiện nhân kia giết đi.
Long Thiên Tôn lại một lần nữa lại nằm trên ghế thái sư, thuận miệng phân phó một chút cho gã bên người.
Gã kia không nói gì, chỉ dạ một tiếng rồi xoay người lui ra.
- A Mao à A Mao, lúc này đây, con làm cho ta thất vọng rồi.
Long Thiên Tôn hơi hơi nhắm mắt lại, có chút đau lòng nghĩ.
- Ta cũng đã sắp tin tưởng con hoàn toàn, nhưng tại thời điểm này con lại phản bội ta ...
Trong đại sảnh tiếp tục náo nhiệt, nhưng sự thật đằng sau sự náo nhiệt ấy chỉ có người có tâm mới có thể cảm nhận được.
Thấy đã đến thời gian, A Mao liền xuất hiện ở bên cạnh Long Thiên Tôn, sau khi được Long Thiên Tôn đồng ý, lớn tiếng tuyên bố, đại thọ năm mươi tuổi của Long lão đại chính thức bắt đầu.
Trong nháy mắt, trong đại sảnh bắt đầu sôi nổi. Lão đại các bang phái ở thành phố Tĩnh Hải đều đến chúc thọ Long Thiên Tôn, đưa quà mừng thọ lên.
Chúc thọ cũng rất chú ý, dựa theo thân phận cao thấp mà làm, sắp xếp thế lực lớn nhỏ, tuyệt đối không được lộn xộn.
- Long lão đại, tôi chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Người đầu tiên đến chúc thọ chính là lão đại Tương bang bang phái lớn thứ hai dưới Long bang ở Tĩnh Hải, gọi là Thường ca, Thường ca vừa nói xong thì đàn em mang đến một cái hộp nhỏ được gói rất đẹp.
- Tiểu Thường, xem hình dạng này, bên trong có phải là ấm trà tử sa không?
Long Thiên Tôn nhận lấy cái hộp của Thường ca, không có mở ra mà híp mắt lại ngắm nghía một chút, hỏi.
Thường ca mang vẻ mặt được thích mà lo sợ, lập tức cúi đầu khom lưng khen:
- Ngài quả nhiên tinh mắt, không tồi, đây chính là ấm trà tử sa Cửu Long. Tiểu Thường biết Long lão đại thích dùng ấm tử sa pha trà, đặc biệt phái người đến Việt Nam ba lần, mất một phen trắc trở mới từ trong tay vua thuốc phiện Việt Nam Calama mua lại, hy vọng Long lão đại thích.
- Không tồi, tiểu Thường, cậu thực sự để tâm, món quà này tôi rất vừa lòng.
Long lão đại mở hộp ra nhìn, bên trong quả nhiên chính là một cái ấm tử sa Cửu Long, sai người viết lại người tặng quà rồi đem đồ cất đi.
Được Long lão đại khen ngợi, Thường ca vui vẻ trở lại tiệc rượu. Tương bang tuy trên danh nghĩa là bang phái lớn thứ hai, nhưng trên thực tế, Long bang thổi một hơi cũng có thể diệt.
Thường ca dù là lão đại của một bang phái lớn nhưng cũng không thể không dựa vào Long lão đại để sinh tồn.
Tiệc mừng thọ tiến hành đâu vào đấy, sau khi năm vị lão đại chúc thọ xong thì đến Tôn Đại Phúc.
Tôn Đại Phúc bước đến hứng lấy ánh mắt chăm chú của mọi người, muốn nói ai ở thành phố Tĩnh Hải là người nổi bật nhất, ai thanh danh vang nhất, không thể nghi ngờ là người này, lão đại trẻ nhất vừa mới quật khởi của Bắc Nhai.
Người trẻ tuổi như vậy có thể thống nhất Bắc Nhai, tiền đồ vô lượng, vô luận là ai cũng đều muốn có quan hệ tốt với Tôn Đại Phúc. Cho nên Tôn Đại Phúc vừa mới đi ra, mọi người đều nhìn chăm chú.
Nhưng mọi người lại cảm thấy rất kỳ quái, Tôn Đại Phúc này, tại sao lại đi tay không?
Tôn Đại Phúc đã đi đến trước mặt Long Thiên Tôn, chỉ hơi chắp tay, cười nói:
- Long lão gia tử, tôi chúc ngài hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay.
Cũng không có đưa lên quà gì, điều này làm cho mọi người trong đại sảnh càng thêm kỳ quái, ông chủ Tôn chỉ có tình cảm chứ không có chuẩn bị quà mừng thọ nha.
Không khí trong đại sảnh bắt đầu trở nên kỳ lại, mỗi người hình như đều đánh hơi được việc gì đó.
Đại hán khỏe mạnh bên người Long Thiên Tôn trên cao nhìn chằm chằm xuống Tôn Đại Phúc, trong mắt hiện lên sát khí. Chỉ cần Long Thiên Tôn gật đầu một cái, hắn sẽ xử lý tên cuồng vọng này.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người chính là, Long Thiên Tôn hình như cũng không có tức giận, lại dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Tôn Đại Phúc, hơi sờ ngón tay cười nói:
- Tôn Đại Phúc, hôm nay là đại thọ năm mươi của lão già tôi, cậu tay không tới như vậy sao?
- Lão gia tử.
Tôn Đại Phúc cũng không có vẻ mặt câu nệ, tiếp tục thoải mái nói:
- Cũng không phải tôi không mang quà mừng thọ, mà đại ca của tôi hôm nay cũng đến đây, quà mừng còn chưa đến lượt tôi tặng.
- Hả, đại ca cậu?
Vẻ mặt của Long Thiên Tôn nghiêm túc lên, chẳng lẽ, người trẻ tuổi kia còn chưa có chết? Chuyện này có thể sao?
Tôn Đại Phúc thống nhất Bắc Nhai là bởi vì sau lưng có một người thần bí hỗ trợ, tin tức này, đã sớm lan truyền ra.
Hiện tại Tôn Đại Phúc nói những lời này, cũng không làm mọi người kinh ngạc nhiều, ngược lại, lại cho mọi người hứng thú rất lớn với vị đại ca bí ẩn kia. Tất cả mọi người đều muốn xem, đại ca của Tôn Đại Phúc là thần thánh phương nào.
- Vậy thì đại ca cậu ở đâu? Tại sao còn không ra?
Tâm tư của Long Thiên Tôn trong nháy mắt biến mất, người ngoài căn bản không thấy lão già này có gì biến hóa.
- Long Thiên Tôn, ông thật sự muốn gặp tôi sao?
Một giọng nói đột ngột vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh.
Mọi người nghe thấy thì chỉ còn vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng khẽ run lên, người này thế nhưng lại kêu thẳng tên của Long Thiên Tôn, có thể nói là to gan lớn mật.
- Quả nhiên là hắn!
Trong lòng Long Thiên Tôn cũng run lên, mặc dù là hắn, trong mắt cũng khó giấu được vẻ khiếp sợ. Tuy rằng chút khiếp sợ kia trong nháy mắt đã được Long Thiên Tôn che giấu, nhưng vẫn bị mọi người tinh mắt thấy được.
Không riêng vậy, mọi người còn chút ý tới A Mao con nuôi của Long Thiên Tôn, trong đáy mắt cũng có một chút biến sắc, cùng với vẻ mặt kinh hoảng.
- Đại ca của Tôn Đại Phúc, rốt cuộc là ai?
Trương Đại Thiểu còn chưa xuất hiện, chỉ cần một câu đã làm cho mọi người giật mình tới tột đỉnh. Bởi vì ngay câu đầu tiên đã làm cho cha con Long Thiên Tôn vẻ mặt biến sắc, nếu không tận mắt nhìn thấy, căn bản là không có người tin tưởng.
- Long lão đại, đại ca của tôi đến đây.
Trên mặt Tôn Đại Phúc lộ ra vẻ khát khao vô cùng, xoay người sang chỗ khác, khom lưng vươn ra tay trái, cung nghênh Trương Đại Thiểu xuất hiện.
Ở dưới vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, thân ảnh thanh niên của Trương Đại Thiểu cuối cùng bước đến.
Mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy Trương Đại Thiểu một thân tây trang hàng vỉa hè tùy ý mặc ở trên người, thậm chí ngay cả cà-vạt cũng méo xẹo, nhưng che giấu không được thân ảnh cao ngất nhẹ nhàng chứa đầy năng lượng kia.
Nhất là một đôi mắt kia, sáng ngời giống như sao trong trời đêm.
Trên mặt hắn mỉm cười khinh thường, đúng vậy, chính là khinh thường, bước chân tự nhiên, tay phải đút túi quần, một tay nâng một cái bao cao hơn nửa người.
Đồ vật kia dấu dưới một lớp vải đen, không cần biết đồ vật đó là gì, mọi người cũng biết đó là quà mừng thọ cho Long lão đại.
Đầu tiên, phong thái của Trương Đại Thiểu cũng đã thuyết phục được mọi người.
Đi đến trước mặt Long Thiên Tôn xong, Trương Đại Thiểu đem cái bao cao hơn nửa người kia đặt trên mặt đất, từ từ nhìn Long Thiên Tôn:
- Long Thiên Tôn, tôi chúc ông thuận buồm xuôi gió.
Thuận buồm xuôi gió? Cái gì thuận buồm xuôi gió, nghe không hiểu!
Lập tức đem đồ vật dưới mảnh vải đen lộ ra, xôn xao trong đại sảnh trong nháy mắt dừng lại, hiện ra dưới mắt mọi người rõ ràng là một chiếc đồng hồ!
Mỗi người đều cảm giác được mình không thở nổi, chỉ ngơ ngác nhìn bóng dáng Trương Đại Thiểu.