- Buồn cười, thật sự là quá kiêu ngạo!
Cục trưởng Triệu tức giận chửi ầm lên, nếu không có Lý tiên sinh ngồi ở trước mặt, hắn đã sớm ném cái bàn trước mặt đi.
- Người trong bang phái, vốn không thấy được ánh sáng, cũng dám công khai uy hiếp tôi!
Cục trưởng Triệu giận đến mức khuôn mặt già nua có chút tím tái.
- Lý tiên sinh, người như vậy, thật sự là không thể không diệt trừ!
- Ha ha.
Người đàn ông trung niên thấy Cục trưởng Triệu nổi giận, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
- Về sau, còn cần Cục trưởng Triệu hỗ trợ.
- Đâu có đâu có!
Cục trưởng Triệu lần thứ hai lộ ra bộ dáng kinh sợ:
- Lý tiên sinh nói quá lời, đây đều là việc tôi phải làm.
Tiệc rượu xong xuôi, tiễn khách ra về, Cục trưởng Triệu cảm thấy mỹ mãn đi trở về.
Cục trưởng Triệu đi rồi, Lý tiên sinh vẻ mặt vốn đang tươi cười, ánh mắt bỗng lạnh tanh, lẩm bẩm:
- Trương Thiên, mày gây cho Lý gia những ô danh gì, tao phải đòi lại toàn bộ ở trên người mày! Là người có quan hệ với mày, một người tao cũng sẽ không bỏ qua.
Vỗ vỗ tay, bên ngoài đi tới một người đàn ông quần áo chỉnh tề, rất cung kính khom người với người đàn ông trung niên:
- Lý quản gia!
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, hỏi:
- Mọi việc sắp xếp thế nào rồi?
Người đàn ông lập tức trả lời:
- Lý quản gia yên tâm, đều sắp xếp tốt rồi.
Người đàn ông trung niên tùy ý khoát tay, người đàn ông nhẹ nhàng lui ra ngoài.
...
- Lý gia đã bắt đầu hành động rồi sao?
Trong quán bar Mê Tình, Trương Đại Thiểu ngồi trên sô pha, ánh mắt chớp động, bên người hắn chỉ có một mình Tôn Đại Phúc.
Không cần lo lắng đoán mò, Trương Đại Thiểu lập tức đã nghĩ rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Ngoại trừ Lý gia Yến Kinh ra, không có ai ... mạnh tay như vậy.
- Đại Phúc, đây là lúc nguy hiểm, hai cô gái trong biệt thự kia, tôi không muốn bất kì ai động vào một sợi tóc của các cô ấy, cậu hiểu chưa?
Trương Đại Thiểu cũng không e ngại khai chiến cùng Lý gia, điều duy nhất hắn lo lắng chính là Tô Tâm Lam và Liễu Thanh Thanh, bởi vậy mới dặn dò Tôn Đại Phúc.
Tôn Đại Phúc nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, nói:
- Anh Trương yên tâm, có Tôn Đại Phúc em ở đó, bất luận kẻ nào cũng không làm tổn thương được đến họ.
Trương Đại Thiểu nghe vậy gật gật đầu, hắn tin tưởng năng lực của Tôn Đại Phúc, dừng một chút lại hỏi:
Cục trưởng Triệu có nhược điểm gì không, cũng không thể để hắn niêm phong bãi của chúng ta như vậy được.
Tôn Đại Phúc nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, căm giận bất bình mắng:
- Lão cáo già kia, hành động thật sự bí mật, không có nhược điểm gì, nếu không, chúng em sẽ không bị động như vậy!
Nói đến đây, Tôn Đại Phúc bỗng nhiên lộ ra một ít tươi cười:
- Anh Trương, lão già kia thật không biết điều, chúng ta có cần áp dụng một ít thủ đoạn không?
- Không cần.
Trương Đại Thiểu lắc đầu:
- Lúc này đang nguy hiểm, không được hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, Cục trưởng Triệu chỉ là một con rối, muốn loại bỏ hắn cũng được, nhưng người giật dây sau lứng hắn mới là mấu chốt. Giữ hắn lại so với loại bỏ hắn sẽ tốt hơn.
Dặn dò Tôn Đại Phúc vài câu, Trương Đại Thiểu lấy một phần thông tin của Cục trưởng Triệu, rời khỏi quán bar Mê Tình.
Trong mấy ngày tiếp theo, Trương Đại Thiểu cũng tự mình điều tra Cục trưởng Triệu, lão cáo già này quả thực rất sạch sẽ, chỉ có một nhược điểm rất nhỏ, nếu muốn lại dụng nhược điểm này để kiềm chế Cục trưởng Triệu, không khác gì người điên nói mớ.
Nhất là hiện tại Cục trưởng Triệu có chỗ dựa là Lý gia, tất cả mọi việc có vẻ càng thêm khó khăn.
Trong mấy ngày này, lại có ba bãi của Tôn Đại Phúc bị quét, hai người Tô Tâm Lam cùng Liễu Thanh Thanh cũng bị một vài người theo dõi, nhưng may mắn có Tôn Đại Phúc bảo vệ nên chỉ bị hoảng sợ chứ không có nguy hiểm gì.
Nhưng điều này lại làm cho Trương Đại Thiểu có chút sốt ruột, phải nhanh triển khai hành động một chút, nếu không, mình sẽ bị đánh cho không vực dậy được.
Nhìn chằm chằm tập tài liệu thông tin về Cục trưởng Triệu ở trong tay, Trương Đại Thiểu bỗng nhiên lộ ra một nụ cười sâu không lường được:
- Cục trưởng Triệu, ông thương yêu Triệu Vân Đông sao, vậy để tôi xem, ông rốt cuộc yêu thương hắn đến mức nào.
Trương Đại Thiểu lập tức gọi điện cho Tôn Đại Phúc:
- Đại Phúc, Triệu Vân Đông không phải thích đua xe sao, cậu mau chóng sắp xếp một trận đấu, cậu hiểu ý tôi không?
- Đã hiểu anh Trương.
Tôn Đại Phúc lưu loát đáp, chỉ qua nửa giờ, Trương Đại Thiểu đã nhận được tin tức trả lời từ Tôn Đại Phúc, ngày mai ở trên đường quốc lộ Lệ Thuỷ, sẽ có một trận đua xe ngầm.
Một đêm yên tĩnh, Trương Đại Thiểu ngủ thật sự ngon.
Ngày hôm sau, Trương Đại Thiểu bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến quốc lộ Lệ Thuỷ.
Vốn Tôn Đại Phúc muốn tự mình lái xe đến đón Trương Đại Thiểu, nhưng do chuyện của bang phái đã vội đến sứt đầu mẻ trán, Trương Đại Thiểu cũng không muốn làm phiền hắn.
Lúc Trương Đại Thiểu đi vào chân núi, trường đua đã chật kín người, thần thức Trương Đại Thiểu đảo qua, không khỏi nhếch miệng cười, hắn quả nhiên phát hiện thân ảnh Triệu Vân Đông.
Triệu Vân Đông giờ phút này vẫn chưa tham gia trận đấu, chỉ tựa vào trên Ferrari của mình, dùng ánh mắt khinh thường quan sát mấy xe đua trên đường, giống như những người tham gia đua là là những đứa trẻ vậy.
- Sư phụ, cho tôi mượn xe một lúc.
Ở xa xa nhìn trường đua một chút, Trương Đại Thiểu bỗng nhiên quay đầu nói với tài xế.
- Cái này ...
Tài xế ngẩn ra, đánh giá Trương Đại Thiểu từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt đề phòng:
- Tôi và anh quen nhau sao?
Trương Đại Thiểu cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một tờ nhân dân tệ đỏ tươi, vẻ mặt tài xế lập tức biến thành pháo hoa rực rỡ, vui sướng hài lòng mở cửa xuống xe.
Trương Đại Thiểu mở cửa xe taxi, phi như bay về phía trường đua.
Trên đường đua, trận đấu sắp bắt đầu.
Những chiếc xe trên đường đua nổ mấy ầm ầm, vận sức chờ vận sức chờ bắt đầu.
Ở trước đầu xe đầu tiên, có một người phía trên mặc một chiếc ngực màu đỏ, hai điểm nho nhỏ trước ngực giống như con thỏ nhỏ muốn phá áo mà ra, bên dưới mặc một chiếc quần đùi da màu đỏ lộ ra cặp đùi ngạo nhân, đang đứng múa may, trong tay cầm một cái cờ màu đỏ.
Một người cầm loa hô to lên:
- Các vị, lúc cô gái kia giật áo ngực của mình ném lên là các vị có thể xuất phát!
Làm cho cô gái ngẩng đầu lên, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, đột nhiên giật áo ngực màu đỏ của mình ném lên, hiện trường lập tức sôi trào.
Trên đường đua các xe thể thao nhiều màu, trước sau chen chúc mà đi, chỉ để lại một đám bụi.
Cả trai lẫn gái bắt đầu lớn tiếng hoan hô, dàn nhạc Malcolm nổi tiếng của Australia chơi lên ca khúc Let There Be Rock nổi tiếng của Angus, tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm không khí nóng lên.
Rất nhiều thiếu gia giống như Triệu Vân Đông đều tới đây tìm kiếm loại kích thích này.
- Anh Đông, mấy người điểu khiển xe này cũng không tệ lắm nhỉ.
Bên cạnh Triệu Vân Đông, một người đeo kính râm, vẻ mặt vui vẻ nịnh nọt hỏi han.
- Hừ.
Triệu Vân Đông khinh thường hừ lạnh:
- Mấy loại như vậy cũng xứng trở thành tay đua sao? Xe thể thao mà lại chậm như vậy, thật buồn cười.
Vèo!
Triệu Vân Đông vừa mới nói xong, bỗng nhiên trong đám người nổi lên một trận rối loạn, một chiếc xe taxi không biết từ đâu chui ra, phóng nhanh như tia lửa điện, khí phách vô cùng đi vào đường đua.
- Đó là cái gì?
- Tốc độ thật nhanh!
- Tôi không tin, đó, đó là xe taxi!
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.