Miệng lớn mở ra, mạnh mẽ cắn xé từng mảng huyết nhục trên người Bắc Vực Băng Long Vương, lập tức nuốt vào toàn bộ!
- Thần Long thượng cổ… lại là Thần Long thượng cổ! Ở thời đại này mà ngươi cũng xuất thế sao? Đây là thời đại vô cùng đặc thù, vô số mãnh thú đóng băng hay ngủ say đều lần lượt tỉnh lại… Thần Long, bị mấy mãnh thú kia trùng kích, ngươi cũng phải chịu thiệt, thậm chí còn bị những mãnh thú kia chém giết! Thần Long, ngươi bỏ qua cho ta, ta nguyện ý thần phục ngươi. Chúng ta liên thủ, cộng thêm đầu Man Văn Thiên Tượng kia, đủ để đối phó với bất kỳ đầu mãnh thú nào…
Bắc Vực Băng Long Vương lớn tiếng hô quát, cầu xin tha thứ.
- Con rắn kia, ngươi muốn liên thủ cùng ta?
- Ha ha, liên thủ cùng ta? Cách tốt nhất chính là để ta cắn nuốt ngươi luôn. Tất cả lực lượng của ngươi đều thuộc về ta hết…
Thần Long không có động tĩnh, tiếp tục cắn xé.
Đầu Bắc Vực Băng Long Vương này muốn thần phục nó?
Thần Long không có chút hứng thú nào!
Bên cạnh Dương Thạc dĩ nhiên đã có không ít mãnh thú cường giả rồi. Thần Long, Man Văn Thiên Tượng, còn có Huyết Phi Ngưng Thúy. Bản thể các nàng lớn lên chưa hẳn đã thua kém Bắc Vực Băng Long Vương bao nhiêu.
Thêm một mình nó cũng không nhiều lắm, bớt nó đi cũng không sao.
Huống hồ nó muốn thần phục Thần Long, Thần Long còn chưa hẳn có thể tin tưởng nó. Nói không chừng một ngày nào đó, tiểu tử này sẽ đâm một đao sau lưng bọn Dương Thạc. Chính bởi vì như thế, Thần Long căn bản cũng không chấp nhận Bắc Vực Băng Long Vương này thần phục.
Rầm rầm rầm!
Lúc Thần Long nói chuyện với Bắc Vực Băng Long Vương, đồng thời Man Văn Thiên Tượng cũng đã đuổi đến!
Hung hăng đánh tới thân hình Bắc Vực Băng Long Vương này!
Phập! Phập!
Hai cái ngà voi trực tiếp đâm vào trong thân thể Bắc Vực Băng Long Vương, gần như đâm thủng Bắc Vực Băng Long Vương.
- Thần Long!
Bắc Vực Băng Long Vương bị đau, liên tục gào rú.
- Đừng bức ta… đừng bức ta! Nếu không, ta sẽ bắt các ngươi trả giá đắt…
Bắc Vực Băng Long Vương rống lớn.
- Hả? Còn dám kêu gào uy hiếp? Hắc hắc, phàm là người dám kêu gào uy hiếp chúng ta, cho dù là Nam Man Vương hay là Bắc Man Vương thì cũng đều bỏ mạng. Một đầu rồng nho nhỏ như ngươi xem ra cũng không thể nào may mắn thoát khỏi rồi!
Trên mặt Thần Long lộ ra vẻ cười lạnh, tiếp tục quấn quanh cắn xé Bắc Vực Băng Long Vương này.
Lúc này lại thấy Bắc Vực Băng Long Vương hung hăng cắn răng một cái.
- Thần Long, cho dù ta có tự bạo thân thể thì cũng không để ngươi thôn phệ đâu!
Bắc Vực Băng Long Vương kêu lên.
- Tự bạo?
- Hừ! Dù ngươi có tự bạo, khí huyết tản mát ra, bổn Thần Long vẫn có thể một ngụm cắn nuốt hết!
Thần Long lơ đễnh nói.
- Đừng ép ta!
Trong mắt Bắc Vực Băng Long Vương lộ ra vẻ kiên nghị.
Rống rống!
Một tiếng bạo rống vang lên, giống như hồi quang phản chiếu vậy. Trong thân thể Bắc Vực Băng Long Vương tuôn ra lực lượng mênh mông không biết từ đâu. Một tiếng ầm ầm vang lên, nó đã thoát khỏi Thần Long quấn quanh. Ngay sau đó, thân thể nó chíu một phát, liền lao về phía cột sáng hư không cửu sắc bên ngoài lối vào huyệt mộ Nhân Hoàng.
- Hả? Muốn trốn vào trong huyệt mộ Nhân Hoàng? Hừ, con rắn kia, dùng lực lượng khí huyết hiện tại của ngươi, không chịu được cột sáng hư không cửu sắc này oanh kích đâu!
Thần Long lạnh lùng quát.
- Ha ha ha ha, ta chính là muốn dùng cột sáng hư không cửu sắc này phá hủy khí huyết của ta, khiến ngươi không thể nào cắn nuốt khí huyết của ta được…
Tiếng cười to điên cuồng truyền ra từ trong miệng Bắc Vực Băng Long Vương.
Chíu!!
Sau một khắc, Bắc Vực Băng Long Vương này đã sớm đến gần cột sáng hư không cửu sắc.
Không chút do dự, thân thể nhanh chóng nhảy lên, trực tiếp lao vào trong cột sáng hư không cửu sắc này.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tiến vào trong cột sáng hư không cửu sắc, trong huyệt mộ Nhân Hoàng liền xuất hiện năng lượng hư không, kịch liệt oanh kích thân hình Bắc Vực Băng Long Vương này.
Cho dù ở trạng thái toàn thịnh, Bắc Vực Băng Long Vương này cũng đều chưa hẳn có thể thừa nhận được công kích như thế. Hiện tại bản thân nó bị trọng thương, khí huyết hao tổn nhiều, căn bản không chịu được. Bị công kích kịch liệt, trên thân thể Bắc Vực Băng Long Vương xuất hiện từng khe hở, gần như hoàn toàn bị xé rách ra.
- Thần Long, muốn thôn phệ khí huyết của ta sao? Si tâm vọng tưởng thôi!
Uỳnh!
Sau một tiếng quát lớn, Bắc Vực Băng Long Vương này dĩ nhiên không chút do dự, mãnh liệt bạo liệt khí huyết toàn thân ra.
Toàn bộ thân hình liền hóa thành một đoàn huyết vụ.
Vù vù vù!
Bị năng lượng hư không công kích, đoàn huyết vụ này hoàn toàn hóa thành bột mịn.
- Không tốt!
Sắc mặt Thần Long thoáng cái biến đổi, hiển nhiên không ngờ Bắc Vực Băng Long Vương lại là chó cùng rứt giậu, rõ ràng chạy vào trong cột sáng hư không cửu sắc kia, tự bạo thân thể…
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Mà chính là sau một khắc, thân hình Bắc Vực Băng Long Vương tự bạo cũng sinh ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Vị Võ Thánh đỉnh phong này tự bạo, sinh ra lực lượng trùng kích vào cột sáng hư không cửu sắc kia, tạo ra ảnh hưởng với cột sáng hư không cửu sắc. Lực lượng tự bạo và lực lượng hư không không ngừng triệt tiêu lẫn nhau…
Bị trùng kích, màu sắc của cột sáng hư không ngoài huyệt mộ Nhân Hoàng càng lúc càng mờ nhạt.
Giờ phút này, đám người Dương Thạc có thể cảm thấy rõ ràng, sau khi Bắc Vực Băng Long Vương tự bạo trùng kích, cột sáng hư không cửu sắc này đã yếu đi vài phần.
Nếu nói lúc trước, cường giả như Băng Long Vương tiến vào cột sáng hư không là cửu tử nhất sinh. Hiện tại cường độ của cột sáng hư không này, cường giả như Băng Long Vương đã hoàn toàn có thể chống cự rồi…
Vì con Băng Long Vương bắc vực này không muốn Thần Long cắn nuốt toàn bộ lực lượng khí huyết trên thân thể nó, nên đã trực tiếp chui vào trong cột sáng hư không chín màu phát ra từ hầm mộ của Nhân Hoàng để tự bạo thân thể. Bởi vậy, tất cả lực lượng khí huyết của nó đều bị cột năng lượng hư không chín màu đánh tan thành tro bụi.
Hành động này của nó đã vượt xa ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
- Con Băng Long Vương này đúng là ngoan độc.
Sắc mặt Thần Long có chút ngưng trọng.
Tuy Thần Long vốn tuỳ tiện và hay lạc quan, nhưng lúc này, nó không thể cắn nuốt hết khí huyết của Băng Long Vương, thậm chí còn bị con Băng Long Vương bắc vực này sắp đặt bẫy nên trong lòng Thần Long cũng tức giận ít nhiều.
Lần này Bắc Vực Băng Long Vương tự bạo không chỉ đơn giản là tự bảo tất cả khí huyết của nó.
Bắc Vực Băng Long Vương này có cấp độ Võ Thánh đỉnh phong, là cường giả siêu cấp.
Chỉ xét về lực lượng khí huyết thì nó cũng chỉ thua kém so với Hư Không Võ Thánh một chút mà thôi.
Nếu Bắc Vực Băng Long Vương này toàn lực tấn công thì cái đuôi của nó thể xé rách hư không, phát huy ra uy lực của cấp độ Hư Không Võ Thánh. Lần này nó tự bạo, đã phát tán ra toàn bộ lực lượng trong thân thể của mình, nên uy lực khi nó tự bạo có thể vượt qua so với sự tấn công của cường giả cấp độ Hư Không Võ Thánh.
Bị năng lượng tự bạo của Bắc Vực Băng Long Vương này trùng kích, cột sáng hư không chín màu kia cũng phải ảm đạm.
- Cái gì?
- Cột sáng hư không chín màu này đã bị ảm đảm rồi sao?
Giờ khắc này, sắc mặt đám người Trác Tử Dương đều ngưng tụ.
Vừa rồi, Bỉ Lạc Duy Kỳ ra tay với Dương Thạc, nhưng lại bị Dương Thạc giết chết nhanh chóng.
Thậm chí, việc Bắc Vực Băng Long Vương ra tay, rồi bị Man Văn Thiên Tượng cùng Thần Long bỗng nhiên xuất hiện đánh bại cũng chỉ làm cho đám người Trác Tử Dương kinh ngạc một chút mà thôi, chứ không hề khiếp sợ.
Dù sao, lúc trước, Dương Thạc chỉ bằng sức của một mình mà giết được Phật Sống Mật Tông.
Thực lực của Bỉ Lạc Duy Kỳ không hơn Phật Sống Mật Tông bao nhiêu, bị Dương Thạc liên thủ với Dương Địch giết chết cũng là chuyện bình thường.
Man Văn Thiên Tượng đánh bại bắc vực Băng Long Vương cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua, Thần Long xuất hiện khiến đám người Trác Tử Dương kinh ngạc một chút thôi.
Nhưng, đám người Trác Tử Dương đã từng nghe nói chuyện Thần Long đứng về phe Dương Thạc rồi, nên sự xuất hiện của nó cũng không thể khiến người ta khiếp sợ được.
Điều khiến đám người Trác Tử Dương khiếp sợ chính là việc cột sáng hư không chín màu ảm đạm đi.
Việc này có liên quan mật thiết tới đám người Trác Tử Dương.
Vốn cột sáng hư không chín màu này rất mạnh mẽ, có thể tương đương với công kích của Hư Không Võ Thánh. Theo như lời của Thần Quy Vương thì trong vòng 3 ngày, đám người Trác Tử Dương đều không thể ngăn cản được công kích như vậy, nên không thể xông vào mộ của Nhân Hoàng được. Bây giờ, cột sáng hư không chín màu này bị bắc vực Băng Long Vương tự bạo gây ảnh hưởng khiến nó lập tức ảm đảm đi không ít. Cột sáng hư không chín màu ảm đạm thì lực công kích sẽ giảm mạnh. Như vậy, xác suất đám cao thủ như Trác Tử Dương có thể ngăn cản nó sẽ gia tăng rất lớn.
Nếu cột sáng hư không chín màu bị suy yếu thì đám cao thủ như Trác Tử Dương có thể tiến vào hầm mộ của Nhân Hoàng sớm hơn.
Chính vì như thế mà lúc này, đám người Trác Tử Dương không hề chú ý tới Dương Thạc, cũng không để ý đến Thần Long, mà là nhìn chằm chằm vào cột sáng chín màu từ trong mộ của Nhân Hoàng phát ra này.
- Cái gì? Bắc vực Băng Long Vương tự bạo đã làm cột sáng hư không chín màu suy yếu ư?
Lúc này, Dương Thạc cùng Dương Địch nhìn nhau.
Trong ánh mắt đều chứa sự kinh hãi.
Mà ngay sau đó, mắt hai người đều toả sáng.
Cột sáng hư không chín màu suy yếu, thì đám người Trác Tử Dương sẽ chú ý tới cột sáng này, vậy là Dương Thạc sẽ không bị bọn họ để ý nhiều nữa. Đây tuyệt đối là chuyện tốt đối với Dương Thạc.
Nếu đám người Trác Tử Dương cứ chú ý tới Dương Thạc thì Dương Thạc muốn rời khỏi đây mà thần không biết quỷ không hay để đi đến nơi ở của Chân Vũ môn trước là chuyện không thể xảy ra.
- Bọn hắn càng chú ý đến hầm mộ của Nh thì mình càng có cơ hội.
Dương Thạc nghĩ thầm trong lòng.
Tất nhiên, bây giờ còn chưa phải cơ hội tốt nhất cho Dương Thạc rời đi.
Một khắc, hai khắc, ba khắc…
Đã qua nửa canh giờ.
Cột sáng hư không chín màu từ hầm mộ của Nhân Hoàng phát ra vẫn ảm đạm, nhạt màu, chứ không gia tăng lại.
- Băng Long Vương tự bạo thật sự ảnh hưởng tới cột sáng hư không chín màu sao?
Hai mắt đám người Trác Tử Dương cùng Nam Cung Phá Thiên đều sáng ngời
Vốn, đám người Trác Tử Dương cảm thấy, Băng Long Vương tự bạo chỉ khiến năng lượng hư không tạm thời bị tách rời một lúc nên cột sáng hư không chín màu mới ảm đạm đi, nhưng rồi nó sẽ khôi phục như cũ. Mà bây giờ, đã qua nửa canh giờ, nó vẫn không khôi phục như trước. Điều này cho thấy, Băng Long Vương tự bạo thật sự đã ảnh hưởng tới bản chất của cột năng lượng hư không chín màu kia.
- Cũng đúng thôi. Mặc dù trong hầm mộ của Nhân Hoàng có rất nhiều năng lượng hư không nhưng nó không phải vô cùng vô tận, tiêu hao một phần thì sẽ ít đi một phần.
Vừa rồi, Băng Long Vương tự bạo đã tiêu hao một phần năng lượng hư không, số năng lượng hư không bị tiêu hao này không thể bổ sung trở lại.
Đám người Trác Tử Dương đều nghĩ thầm trong lòng như thế.
- Nhưng, không biết sau khi Băng Long Vương tự bạo làm cột sáng hư không này ảm đảm thì nó còn có thể gây tổn thương tới mình không.
Tuy cột sáng hư không chín màu này đã ảm đạm đi không ít, nhưng đám người Trác Tử Dương vẫn không dám tuỳ tiện đi qua thử ngăn cản cột năng lượng hư không này để xông vào hầm mộ của Nhân Hoàng.
Chần chừ do dự.
Bây giờ, đám người Trác Tử Dương đều đang chần chừ, do dự.
Bọn họ đều muốn xông qua cột sáng hư không chín màu này, nhưng bọn họ còn sợ bị thương. Thậm chí, họ nghĩ, có phải nên đợi một thời gian ngắn nữa để cột sáng hư không này ảm đạm đi chút nữa thì mới tiến vào đó hay không.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Mà đúng lúc bọn họ đang nghĩ như vậy thì từ phía đông có hai luồng lực lượng khí huyết mạnh mẽ bay nhanh tới đây.
Là hai vị cao thủ siêu cấp từ cấp độ Võ Thánh trở lên.
Trong hai luồng lực lượng này, một cái mạnh mẽ hơn một chút, còn một cái thì yếu hơn một chút. Luồng lực lượng mạnh hơn kia không hề thua kém so với đám người Trác Tử Dương, Nam Cung Phá Thiên, và Huyền Vũ yêu thánh. Có thể thấy, đây cũng là cường giả siêu cấp tầng thứ hai đương thời. Còn người yếu hơn cũng không tầm thường, chắc thực lực của hắn cũng phải tương đương với những Võ Thánh lôi âm cấp bốn của Chân Vũ môn như Từ Thanh Dương, Triệu Kiếm Dương.
Hai người cùng nhau đến.
CHÍU...U...U! CHÍU...U...U!
Đám người Dương Thạc vừa mới cảm nhận được bọn họ thì từ trên bầu trời phía đông lập tức có hai luồng ánh sáng xẹt tới.
Một luồng màu tím, còn một luồng kia màu bạc.
- Ha ha, Nam Cung, Hoả La, các ngươi đã tới sơm rồi à… Ồ, Dương Thạc, ngươi cũng đã đến đây rồi sao? Tiểu tử này được, mới chỉ mấy tháng mà thực lực của ngươi lại tăng lên nữa rồi.
Một giọng nói khàn khàn truyền đến.
Phanh! Phanh!
Ngay sau đó một khắc, hai bóng người bay xuống gần chỗ đám người Dương Thạc.
Đó là hai con Nham Thử cực lớn. Một con toàn thân màu tím, cao khoảng bảy xích, còn một con cao khoảng năm sáu xích, bộ lông toàn thân đều màu bạc.
Một vị là vị Đại Yêu Thánh thứ tư đương thời, Tử Thử Yêu Thánh. Còn một vị khác là một cường giả Võ Thánh khác bên trong tộc Nham Thử, Ngân Diệu. Lúc này, khí huyết trên người Ngân Diệu bành trướng, không hề thua kém so với biến thân Hắc Hùng tầng thứ hai của Dương Thạc, rõ ràng là hắn đã bước vào Võ Thánh trung kỳ, và chắc hắn cũng đã sớm cắn nuốt khối Ngân Diệu tinh phách kia vào bụng rồi.
- Người anh em Dương Thạc, quả nhiên là ngươi.
- Ha ha, ta đã sớm biết, mộ của Nhân Hoàng mở ra thì ngươi không thể không đến được.
Cảm tình giữa Ngân Diệu cùng Dương Thạc rất sâu đậm, nên lúc này nhìn thấy Dương Thạc, Ngân Diệu rất vui mừng, lập tức bay tới trước mặt Dương Thạc, hai chân cầm lấy hai cánh tay Dương Thạc, nhiệt tình nói.
- Ngân Diệu huynh cũng đã đến rồi. Mới mấy ngày không gặp mà thực lực của Ngân Diệu huynh cũng đã tăng lên rất nhiều nha… chỉ sợ không kém tiền bối Tử Thử bao nhiêu.