Mục lục
[Dịch]Vô Tận Thần Công- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụt phụt phụt phụt phụt!

Xung quanh trung tâm Chân Võ Môn có nhiều trận pháp, cấm chế. Giờ phút này, Dương Thạc vọt tới, trận pháp, cấm chế lập tức khởi động, công kích ồ ạt như thủy triều ập hướng Dương Thạc. Nhưng uy lực của những trận pháp, cấm chế không đủ, gần như không thể tạo thành tổn thương thực chất cho Dương Thạc.

Ngay sau đó, Dương Thạc đã tới trung tâm Chân Võ Môn.

Đằng trước có một tòa đại điện heienj ra trước mặt Dương Thạc.

- Chân Võ điện? Đây là điện đường trung tâm nhất của Chân Võ Môn? Quả nhiên là hùng vĩ tráng lệ, trước Chân Võ điện thì dù là cường giả phu nhân cũng chịu áp lực rất lớn, phập phồng lo sợ, không dám có chút bất kính ...

Chân Võ điện trước mắt Dương Thạc cỡ hai, ba chục trượng, cao năm, sáu trượng. Ở trước đại điện, Dương Thạc cảm giác toàn bộ Chân Võ điện như là một vị cường giả võ đạo cực kỳ mạnh mẽ toát ra uy nhiếp đậm đặc. Bây giờ Dương Thạc mạnh như vậy, có tu vi võ đạo đẳng cấp Võ Thánh, lực lượng khí huyết hư không đẳng cấp Võ Thánh mà chịu khí thế Chân Võ điện nhiếp hồn, như gặp phải hồng hoang mãnh thú.

May là Dương Thạc có tâm cảnh cứng cỏi, đây chỉ là một tòa đại điện, dù tràn ra khí thế mạnh hơn nữa muốn hù sợ hắn là không thể nào.

Vù vù vù vù vù!

Dương Thạc lập tức vọt vào trong đại điện.

- A?

Dương Thạc tới trung tâm đại điện thì người run lên.

Trong đại điện có một tòa thần tượng đất to lớn dựng đứng.

Thần tượng cao khoảng ba trượng, là một lão nhân đạo nhân, pháp tướng trang nghiêm, tay trái cầm chân võ kiếm, tay phải nâng phất trần, toát ra khí thế hùng hồn.

Dương Thạc chưa từng cảm nhận khí thế như vậy, dù ở cường giả võ đạo thứ nhất đương thời Trấn Quốc Công, Dương Thiên cũng không có.

Dương Thạc chỉ cảm giác hơi thở cùng loại ở bên cửu sắc hư không ngoài Nhân Hoàng huyệt.

Hơi thở hư không.

Trong đầu Dương Thạc toát ra suy nghĩ:

- Pho tượng này là tổ sư của Chân Võ Môn, đánh vỡ hư không, tiến vào một thế giới khác, siêu cấp cường giả, Chân Võ đại đế sao?

Chân Võ đại đế, tổ sư của Chân Võ Môn.

Người này là kinh thế tuyệt luân siêu cấp kỳ tài, tiềm tu trong thần long liệt khôn đao một giáp sáu mươi năm, sáng lập ra Chân Võ Môn, đánh vỡ hư không, tiến vào một thế giới khác. Chân Võ đại đế là Võ Thánh hư không chân chính, bàn về cảnh giới võ đạo thì cao hơn Dương Thiên rất là nhiều.

Hiện tại Chân Võ đại đế chỉ là một pho tượng đất đã toát ra hơi thở hư không, chỉ điểm này đủ chứng minh Chân Võ đại đế lợi hại cỡ nào.

- Chân Võ đại đế tuyệt đối là cao nhân tiền bối của giới võ đạo! Dù bây giờ ta xâm nhập vào Chân Võ Môn cướp Cửu Dương Huyền Công nhưng nếu gặp phải pho tượng Chân Võ đại đế thì nên bái lạy.

Dương Thạc thầm nghĩ, lắc người đáp xuống đất.

Dương Thạc thẳng người lạy pho tượng Chân Võ đại đế ba cái.

Két két két!

Trước mặt Dương Thạc, Chân Võ đại đế xoay mình đảo ngược, mặt trái hướng hắn.

- Ủa?

Dương Thạc lập tức phát hiện sau lưng pho tượng Chân Võ đại đế có hang to đi thông mặt đất.

Trong không gian thập phương cà sa, Dương Địch cảm giác tình hình bên ngoài, nói với Dương Thạc:

- Thiếu gia, trung tâm Chân Võ Môn ở dưới đất, là tòa hầm ngầm tháp cao bảy tầng treo ngược, đồn là bí bảo, cường khí, bí tịch, công pháp của Chân Võ Môn đều ở trong tháp dưới đất này. Cái lỗ to sau pho tượng Chân Võ đại đế chắc là lối vào tháp cao treo ngược.

- Vậy sao?

Dương Thạc nói:

- Đi vào tìm!

Dương Thạc vèo một tiếng chui vào cái hang.

Ngay sau đó, Dương Thạc cảm giác đang ở trong mật thất ngầm rất rộng, phạm vi khoảng năm, sáu chục trượng. Trong mật thất bày kệ đá, bên trên rải rác chút pháp khí, bí bảo bình thường, và đê giai công pháp, võ kỹ, bí tịch.

Một loạt kệ đá này hình thành trận pháp cực lớn, Dương Thạc liếc khắp nơi cảm giác đầu choáng váng, vội nhắm mắt lại mới tỉnh táo.

Giọng Dương Địch lại vang lên:

- Thiếu gia, đây là tầng thứ nhất chân võ mật thất, những kệ đá là mê ảo trận, muốn tìm được cửa vào tầng thứ hai thì phải cở bỏ trận pháp.

Dương Thạc nhướng mày nói:

- Cởi bỏ mê ảo trận?

Dương Thạc nói:

- Rắc rối quá, chỉ là mật thất ngầm, không thấy cửa vào tầng thứ hai thì chúng ta dùng bạo lực, đập ra con đường đi xuống tầng hai.

Dương Thạc nói xong khẽ quát, thần long liệt khôn đao xuất hiện trong tay chém mạnh xuống dưới chân mình.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Động đất, mặt đất bị Dương Thạc dùng thần long liệt khôn đao đập ra cái hố to sâu bốn, năm thước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dương Thạc không ngừng lại, tiếp tục chặt chém, chốc lát sau mặt đất có hố to sâu một trượng. Lại một đao chém xuống, bùm một tiếng, đá dưới Dương Thạc rơi xuống, đả thông tầng thứ hai lòng đất.

Vù vù vù vù vù!

Dương Thạc nhanh chóng vui vào lòng đất tầng thứ hai.

Tầng thứ hai có phạm vi bốn năm mươi trượng, rất rộng rãi, cũng có trận pháp kệ đá.

- Tiếp tục đả thông xuống.

Dương Thạc không hề dừng lại, tay xoay thần long liệt khôn đao chém xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lòng đất tầng ba, phạm vi ba mươi lăm trượng.

Lòng đất tầng bốn, phạm vi hai mươi tám trượng.

Lòng đất tầng năm chỉ cóp hạm vi mười bảy, tám trượng.

- Nguy rồi, Dương Thạc săp đánh rồi!

- Chặn hắn lại!

Khi Dương Thạc rơi xuống lòng đất tầng năm thì có hai cái bóng vọt hướng hắn, định ngăn cản. Hai người này chính là hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ, lúc trước họ tiềm tu tại lòng đất tầng thứ năm.

- A! Là người trong hoàng thất Đại Chu hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ? Hai gã đại tông sư mà mơ ngăn cản ta sao?

Dương Thạc sớm cảm nhận hơi thở của hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ, giờ đây hắn đối mặt cường giả đẳng cấp đỉnh đại tông sư thì khinh thường ra tay, trong cơ thể nhanh chóng toát ra khí thế Võ Thánh đậm đặc. Hai tiếng nổ vang, đánh văng hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ ra xa vài chục trượng. Vang tiếng nổ điếc tai, hai người rớt xuống đất.

Dương Thạc lẩm bẩm:

- Không dây dưa với các ngươi, chắc Cửu Dương Huyền Công ở lòng đất tầng thứ bảy, đi tới tiếp.

Dương Thạc vung trường đao chém xuống đất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khi Dương Thạc chém xuống thì động đất.

Dưới chân Dương Thạc, lòng đất tầng thứ sáu nằm bên dưới tầng năm, hoặc là tầng bảy càng sâu hơn bỗng toát ra hơi thở mạnh mẽ đến mức tận cùng. Hơi thở này mạnh hơn của Dương Thiên gấp trăm, ngàn lần. Hơi thở đánh vào, Dương Thạc có cảm giác hắn như con kiến gặp voi, cực kỳ nhỏ bé.

Một thanh âm cực trầm thấp vang bên tai Dương Thạc:

- Thật uy phong nhỉ? Dám bị thương đệ tử của Chân Võ Môn ta, nhảy vào trung tâm Chân Võ Môn. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là loại người nào có bản lĩnh như vậy.

- Đây là ... hư không Võ Thánh?

- Đáy Chân Võ Môn, trong thất tầng có cường giả đẳng cấp hư không Võ Thánh?

Khi Dương Thạc cảm nhận hơi thở mạnh mẽ kia, nghe thanh âm trầm thấp thì người run rẩy, mặt hiện vẻ khó tin.

Trong lòng Dương Thạc chỉ có một suy nghĩ duy nhất là ... Áp lực phát ra từ tầng bảy trung tâm Chân Võ Môn tuyệt đối là của cường giả đẳng cấp hư không Võ Thánh. Dương Thiên có ngũ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh không cách nào so sánh với uy nhiếp này.

Dưới uy nhiếp lực lượng khí huyết đẳng cấp hư không Võ Thánh, tu vi đẳng cấp Võ Thánh của Dương Thạc không thể nhúc nhích.

Nên biết lúc trước dưới uy nhiếp của Dương Thiên thì Dương Thạc cũng không thể cử động, nhưng khi đó Dương Thiên là ngũ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh, Dương Thạc thì chưa lên tới đẳng cấp đại tông sư, hai người chênh lệch thật sự quá lớn.

Nếu lấy thực lực hiện tại của Dương Thạc đù đối mặt Dương Thiên thì không có khả năng bị uy nhiếp khí thế của gã khuất phục.

Tuyệt đối có sức phản kháng!

Dương Thiên đã là ngũ trọng lôi âm Võ Thánh, chỉ kém một bước liền đi vào đẳng cấp hư không Võ Thánh. Hiện tại uy nhiếp phát ra từ tầng bảy lòng đất Chân Võ Môn mạnh hơn uy nhiếp khí thế của Dương Thiên rất nhiều, chỉ từ điểm này liền hiểu đó là đẳng cấp hư không Võ Thánh.

Dương Thạc khiếp sợ, cảm thán rằng:

- Hư không Võ Thánh lợi hại như vậy sao?

- Uy nhiếp khí thế mạnh hơn ngũ trọng lôi âm Võ Thánh gấp chục lần.

Hư không Võ Thánh là khe rãnh rất lớn trong võ đạo.

Trước hư không Võ Thánh, như là tứ trọng lôi âm Võ Thánh, tam trọng lôi âm Võ Thánh, những giai tầng này dù chênh lệch thực lực rõ ràng nhưng không phải không thể bù lại.

Như Đại Bằng Kim Sí Vương có thực lực tứ trọng lôi âm Võ Thánh, dựa vào thiên phú mạnh mẽ đủ so sánh với Dương Thiên ngũ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh, đều là siêu cấp cường giả có sức chiến đấu đệ nhất đương thời.

Như Dương Thạc hiện tại có thể lấy tu vi võ đạo tam trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh giết tứ trọng lôi âm Võ Thánh.

Nhưng dù là võ giả nào, kinh thế tuyệt luân bao nhiêu, tư chất cao cỡ nào, công pháp tu luyện mạnh đến độ nào, bí bảo pháp khí cao tới đâu muốn lấy ngũ trọng lôi âm Võ Thánh đỉnh chi cảnh đánh nhau với hư không Võ Thánh không sử dụng công pháp, không có pháp khí, thậm chí không có kinh nghiệm chiến đấu thì người chết tuyệt đối là ngũ trọng lôi âm Võ Thánh!

Chênh lệch như lạch trời.

Dương Thạc vốn nghĩ trời đời này không có hư không Võ Thánh.

Không ngờ lúc này trong hầm ngầm Chân Võ Môn, Dương Thạc cảm nhận lực lượng mạnh mẽ của hư không Võ Thánh.

Dương Thạc thầm nghĩ:

- Chân Võ Môn không uổng là con bài tẩy thánh địa võ đạo đệ nhất, quá đáng sợ. Chỉ cần vị hư không Võ Thánh này tọa trấn thì không ai dám đảo điên thánh địa võ đạo đệ nhất thiên hạ này.

Giờ phút này, Dương Thạc bềnh bồng giữa không trung, không dám nhúc nhích.

Nhưng biểu tình Dương Thạc bình tĩnh, vì hắn cảm nhận được dù bị hư không Võ Thánh dưới lòng đất tầng bảy Chân Võ Môn trấn áp nhưng hình như hư không Võ Thánh không có ý định giết hắn.

Không phải cảm giác của Dương Thạc mà đến từ thập phương cà sa. Thập phương cà sa rất nhạy với nguy hiểm, giờ nó không cảm giác sát khí từ hư không Võ Thánh. Bởi vậy dù Dương Thạc sợ nhưng bình tĩnh.

- Hay cho Dương Thạc, dám xâm nhập vào hầm ngầm Chân Võ Môn Càn gia Đại Chu ta không dễ chọc như vậy đâu!

- Phiên thiên ấn pháp!

Khi Dương Thạc bị khí thế của hư không Võ Thánh trấn áp thì Càn Minh Chân hét to.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Càn Minh Chân mới bị Dương Thạc đánh văng ra sắc mặt âm trầm lại đánh tới.

Càn Minh Chân lật tay, sử dụng phiên thiên ấn pháp trong Nhân Hoàng phiên thiên quyết.

Càn Minh Chân sử dụng phiên thiên ấn pháp, khí thế hoàn toàn thay đổi, từ tu vi võ đạo đẳng cấp đỉnh đại tông sư biến đổi, thực lực tăng cao, giống như đệ nhị trọng hắc hùng biến thân của Dương Thạc, trong phút chốc tăng khí thế lên một bậc, đạt tới đỉnh đẳng cấp Võ Thánh.

Một kích ấn pháp mang theo khí thế kinh thiên động địa đập mạnh vào lưng Dương Thạc.

Giờ phút này, Dương Thạc bị khí thế của hư không Võ Thánh trấn áp không thể trốn tránh.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Phiên thiên ấn pháp tới sau lưng Dương Thạc.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khi phiên thiên ấn pháp đến gần Dương Thạc dường như bị kí thế gì ngăn chặn, khí thế đỉnh Võ Thánh phiên thiên ấn pháp tầng tầng tan rã, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Khí thế đỉnh Võ Thánh, phiên thiên ấn pháp chỉ còn lại lực lượng bản thân Càn Minh Chân, đẳng cấp đại tông sư ầm một tiếng đập vào người Dương Thạc.

Thân hình Dương Thạc không nhúc nhích, thậm chí không rung lên chút nào.

Càn Minh Chân thì người run bần bật, hoàn toàn biến sắc mặt, cảm thấy cánh tay tê rần, văng ra sau, phụt một tiếng hộc búng máu.

- Hoàng huynh!

Vù vù vù vù vù!

Càn Minh Võ lắc người đỡ lấy Càn Minh Chân.

Càn Minh Võ nhỏ giọng nói:

- Hoàng huynh, mới vừa rồi hình như là hơi thở mạnh mẽ phát ra từ tầng bảy lòng đất trói buộc Dương Thạc. Mới nãy phiên thiên ấn của hoàng huynh đụng vào hơi thở mạnh mẽ kia mới bị đánh tan. Bây giờ hãy để tiền bổi tầng bảy nói chuyện với Dương Thạc, chúng ta đừng xen vào.

Mới nãy khí thế tràn ra từ tầng bảy lòng đất trói buộc Dương Thạc nhưng không làm gì hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ, bởi vậy Càn Minh Chân mới quá tức giận công kích Dương Thạc. Tâm tình của Càn Minh Võ trầm ổn hơn chút, lập tức phát hiện manh mối, không cho Càn Minh Chân hành động thiếu suy nghĩ.

Nghe Càn Minh Võ nói, Càn Minh Chân biến sắc mặt nói:

- Hơi thở mạnh mẽ phát ra từ tầng bảy lòng đất trói buộc Dương Thạc?

Càn Minh Chân thì thòa:

- Phiên thiên ấn pháp của ta công kích đạt tới khí thế đỉnh cao thì có lực lượng đỉnh Võ Thánh, hơi thở mạnh mẽ chớp mắt đánh tan nó ... Không lẽ ... Hơi thở này đạt tới đẳng cấp hư không Võ Thánh?

Nghĩ đến đây, Càn Minh Chân không dám có hành động gì nữa.

Hư không Võ Thánh là sự tồn tại siêu nhiệt vượt qua đẳng cấp võ đạo của thế giới này.

Dù Càn Minh Chân là hoàng đế Đại Chu triều, nắm giữ quyền lợi vô tận nhưng ở trước mặt hư không Võ Thánh tựa như con kiến. Đừng nói Càn Minh Chân, dù là Dương Thiên ngũ trọng lôi âm Võ Thánh, nắm trong tay một nửa giang sơn Đại Chu triều cũng không thể chống lại hư không Võ Thánh.

Nếu hư không Võ Thánh ra tay thì chuyện tiếp theo từ y giải quyết với Dương Thạc.

Trong khi Càn Minh Chân suy nghĩ thì thanh âm uy nghiêm hư vô lại vang lên:

- Tiểu tử, ngươi, đến tầng thứ bảy.

Hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ kinh ngạc nói:

- Khiến Dương Thạc đến tầng thứ bảy lòng đất?

Nên biết bí địa Chân Võ Môn tuyệt đối không phải người bình thường có thể đi vào. Tầng thứ nhất chứa nhiều bí tịch công pháp, đệ tử Chân Võ Môn bình thường có thể tiến vào. Nhưng tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư cần có thânp hạn mới vào được. Như tầng thứ năm phải là cường giả cấp bậc trưởng lão của Chân Võ Môn. Một vài người giống Từ Thanh Dương, Triệu Kiếm Dương mới được phép vào.

Hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ có đãi ngộ trưởng lão Chân Võ Môn dã khá lắm rồi.

Tầng thứ sáu là chưởng môn của Chân Võ Môn Trác Tử Dương mới được vào.

Về phần tầng thứ bảy, nghe đồn khi nào Chân Võ Môn có sự việc gì rất quan trọng thì Trác Tử Dương mới đi vào.

Nhưng bây giờ thnah âm phát ra từ tầng thứ bảy khiến Dương Thạc đi vào, điều này làm hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ rất kinh sợ.

- Sao có thể như vậy?

- Có phải thanh âm này là Dương Thạc tự mình tạo ra?

Càn Minh Chân nhướng mày nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK