- Khí huyết và sinh cơ của cơ thể mà tiêu tán hết thì ý niệm thần hồn của ta chỉ sợ cũng tiêu tán...để thần hồn xuất khiếu, ngưng tụ Cửu Dương Chân Thân thôi... Ít nhất dù thân thể tổn thương thì cũng giữ được thần hồn!
Dương Thạc thần nghĩ.
Ý niệm thần hồn chính là căn bản, tuyệt đối không thể để mất!
Vút!!
Tâm niệm máy động, thần hồn của Dương Thạc chuẩn bị xuất khiếu.
Ầm ầm ầm!
Vừa mới xuất khiếu, Dương Thạc lập tức cảm nhận được một luồng kình khí mênh mông đánh ập tới, hầu như đánh tan triệt để thần hồn của hắn!
- Không ổn!
- Dương Thiên và thượng cổ Long Hoàng giao chiến bên cạnh, khí kình tung hoành, dù thần hồn của ta xuất khiếu thuận lợi, ngưng tụ thành Cửu Dương Chân Thân nhưng chỉ sợ cũng bị kình khí của bọn họ đánh tan lập tức...
Trong nội tâm Dương Thạc thầm cười khổ.
Chẳng lẽ lại thực sự ngồi chờ chết sao?
...
Bên ngoài mấy trăm trượng.
Dương Thành trên Thiên Binh Chiến Xa chau mày, nhìn chằm chằm vào chỗ thượng cổ Long Hoàng và Dương Thiên đang chiến đấu, đồng thời sự chú ý cũng nhìn lên thân thể bị tàn phá của Dương Thạc kia.
- Dương Thạc bị thượng cổ Long Hoàng đánh thương, phải cứu hắn trở về! Âu Dương, ngươi thúc dục Thiên Binh Chiến Xa, chúng ta tiến lên, xem thử có khả năng cứu Dương Thạc không!
Dương Thành trầm giọng nói.
- Mạt tướng sẽ cố hết sức cứu Dương công tử ra!
Âu Dương Ngự bên cạnh lập tức nghe lệnh, nói.
- Nguyên soái ngồi vững!
Quát khẽ một tiếng, Âu Dương Ngự thúc dục Thiên Binh Chiến Xa, ầm một tiếng liền khởi động, tốc độ tăng lên tới cực hạn, hầu như mở ra hư không, vọt tới vị trí Dương Thạc.
- Hả? còn muốn cứu tiểu súc sinh kia sao?
Lúc này, chỉ thấy Dương Thiên dùng Thần Tượng Quyết đnáh bay thượng cổ Long Hoàng ra xa hơn mười trượng, đưa mắt nhìn về phía thi thể tàn phá của Dương Thạc.
- Tiểu súc sinh này giết Mặc nhi của ta, đối nghịch với ta thì đã nhất định phải chết rồi! Dương Thành, ngươi là đệ tử của Trấn Quốc Công, chỉ tiếc lại bị Càn Minh Vũ đầu độc, cam tâm bán mạng cho Đại Chu. Hiện tại Mặc nhi coi như đã chết, ngươi chỉ cần đoạn tuyệt với hoàng thất Đại Chu, đưa Đại Thần quân vào thì ngươi có thể thay thế Mặc nhi, trở thành Đại Thần Vương mới. Tương lai cướp lấy được thiên hạ rồi, ngươi chính là hoàng đế khai quốc của Đại Thần!
Nhìn Dương Thành cưỡi Thiên Binh Chiến Xa muốn cứu Dương Thạc, Dương Thiên nhanh chóng nói.
- Dương Thiên, ngươi bạc tình bạc nghĩa, lạnh lẽo vô cảm. Muốn ta trở lại Trấn Quốc Công sao? Không thể nào.
Dương Thành cự tuyệt không chút do dự.
- Như vậy sao?
- Ta biết rõ lúc trước Trình phu nhân đã xếp đặt để sát hại mẹ ngươi!
- Nếu ngươi trở lại Trấn Quốc Công phủ, ta lập tức giết Trình phu nhân, lập mẹ ngươi thành phu nhân!
Dương Thiên lại nói tiếp.
- Chuyện này ngươi không cần trả lời ta ngay. Cho ngươi ba tháng từ từ cân nhắc. Chẳng qua trong ba tháng này, ngươi phải ở cùng cha!
Dương Thiên nói, duỗi tay ra. Trong tiếng ầm ầm, một bàn tay vô hình chụp về phía Dương Thành, hiển nhiên là muốn bắt ngay lấy hắn.
- Uy thế mạnh thật!
Một trảo của Dương Thiên chụp qua hư không tới, khiến Dương Thành và Âu Dương Ngự đều biến sắc.
- Ra!
Ngay sau đó một khắc, Âu Dương Ngự chợt quát một tiếng.
Ầm ầm!
Phía trên Thiên Binh Chiến Xa bay lên một vầng sáng như mui xe, muốn ngăn cản một trảo này của Dương Thiên.
Ầm ầm!
Chỉ tiếc là vầng sáng vừa hiện lên trên Thiên Binh Chiến Xa này tiếp xúc với bàn tay Dương Thiên liền lập tức bị đánh nát.
Răng rắc!
Bàn tay vô hình này không ngờ nắm chặt cả Thiên Binh Chiến Xa, khiến cho chiến xa to lớn không thể nhúc nhích chút nào.
- Khốn kiếp!
Sắc mặt Dương Thành biến hóa nhanh chóng. Thiên Binh Chiến Xa bị khống chế, Dương Thiên nếu muốn tiến tới cứu Dương Thạc thì hầu như không có nửa phần khả năng. Hiện tại Dương Thạc chỉ có thể đứng xa xa nhìn Dương Thạc ở cách đó hai ba mươi trượng, bất đắc dĩ nhìn khí huyết và sinh cơ trong Dương Thạc bị xói mòn nhanh chóng...
- Nguyên soái, mạt tướng ngăn cản Dương Thiên, mời nguyên soái điều khiển Thiên Binh Chiến Xa đi cứu Dương công tử!
Nghe lúc này lại nghe thấy Âu Dương Ngự hét lớn một tiếng.
Hai chân hắn đạp mạnh Thiên Binh Chiến Xa một cái, toàn thân vèo một cái liền nhảy khỏi Thiên Binh Chiến Xa, bay lên mười trượng, hét lớn một tiếng, một thanh trường đao trong tay chém mạnh về phía Dương Thiên cách đó không xa.
- Không biết tự lượng sức mình!
Tiếng nói lạnh như băng truyền ra từ miệng Dương Thiên.
Ầm ầm!
Tay phải hắn vung nhẹ lên.
Ùm ... Bò...... Một tiếng bò rống vang lên!
Tiếng bò rống đột nhiên vang lên. Trong tay Dương Thiên tràn ra một luồng thần hoang nguyên lực, nhanh chóng hóa thành một con bò cực lớn, rầm rầm lao tới đâm vào người Âu Dương Ngự. Âu Dương Ngự đáng thương chỉ là võ giả cấp độ Đại Tông Sư, bị Man Ngưu va chạm, áo giáp trên người nứt vỡ, xương cốt nát vụn, nội tạng vỡ tan, rầm một tiếng liền vỡ thành một đám mưa máu, bay tung trong không trung.
- Âu Dương!
Dương Thành trợn to mắt như sắp nứt.
Theo bản năng, Dương Thành cũng muốn lao tới công kích Dương Thiên như Âu Dương Ngự.
Răng rắc!
Mà tại thời điểm này, trên mặt đất lại đột nhiên vang lên tiếng chấn động rất nhỏ.
Tại vị trị thân thể bị tàn phá của Dương Thạc, một mô đất đột nhiên trồi lên!
Rầm!
Sau một khắc, mô đất này sụp xuống. Một con chuột hình thể cực đại, cao chừng bảy xích màu tím xuất hiện bên cạnh thân thể Dương Thạc.
- Dương Thiên, Dương Thạc này có ơn với bổn tọa, bổn tọa mang hắn đi!
Tiếng nói khàn khàn truyền ra từ miệng con chuột lớn màu tím này.
Vút!
Sau một khắc, con chuột lớn màu tím này giữ chặt lấy thân thể của Dương Thạc, nhoáng lên rồi chui xuống dưới mặt đất.
- Hả? Tử Thử Yêu Thánh ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?
Động tác của con chuột lớn màu tím này rất nhanh, một lời chưa dứt liền mang thân thể Dương Thạc đi. Dương Thiên còn chưa kịp phản ứng, con chuột lớn màu tím này đã mang Dương Thạc chui sâu vào lòng đất. Lông mày Dương Thiên không khỏi nhíu chặt lại.
Đệ tứ Yêu Thánh thiên hạ, Tử Thử Yêu Thánh!
Giờ khắc này, sắc mặt Dương Thiên vô cùng khó coi.
Hắn vạn lần không ngờ Dương Thạc còn có giao tình với Tử Thử Yêu Thánh, thậm chí còn khiến Tử Thử Yêu Thánh cứu thân thể tàn phá của Dương Thạc ra.
Dương Thiên đã sớm quyết định số mệnh Dương Thạc, tất nhiên muốn lưu lại.
Có lẽ hai năm trước, Dương Thiên còn ôm một chút ảo tưởng với Dương Thạc. Hắn tưởng tượng rằng chỉ cần bản thân coi trọng Dương Thạc, Dương Thạc tất nhiên sẽ cảm động rơi nước mắt, ngoan ngoãn nghe theo lệnh Dương Thiên. Nhưng trong hai năm qua, Dương Thạc nhiều lần đối nghịch với Dương Thiên, thậm chí lúc này đây còn trực tiếp chém giết Dương Tử Mặc. Điều này khiến ảo tưởng cuối cùng của Dương Thiên với Dương Thạc hoàn toàn tan vỡ.
Lôi kéo Dương Thạc chẳng bằng lôi kéo Dương Thành!
Nếu không có tác dụng với ta, vậy liền…
Giết!
Trong mắt Dương Thiên, Dương Thạc đã sớm trở thành một người chết.
Đừng nói là Dương Thạc bị Long Hoàng thượng cổ đánh trọng thương, cho dù Dương Thạc ở thời kỳ toàn thịnh thì cũng đều tuyệt đối không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay Dương Thiên.
Chỉ cần Dương Thiên có lòng muốn giết Dương Thạc, Dương Thạc liền hẳn phải chết không nghi ngờ!
Giống như một quyền dễ dàng đánh nát cường giả Đại Tông Sư, Âu Dương Ngự vậy.
Chính bởi vì như thế, trong mắt Dương Thiên, Dương Thạc sớm đã hẳn phải chết. Cho nên lúc này hắn xuất hiện, cũng không lập tức động thủ với Dương Thạc, hoàn toàn giết chết Dương Thạc mà là ra tay với địch nhân lớn nhất của hắn, Long Hoàng thượng cổ. Dù sao Long Hoàng thượng cổ chính là thần hồn hai đại năng thượng cổ kết hợp lại. Có thể giao thủ với đại năng thượng cổ, đây cũng là tâm nguyện bình sinh của Dương Thiên!
Chẳng qua là hắn vạn lần không ngờ khi hắn đang chém giết Long Hoàng thượng cổ, thậm chí còn một quyền chém giết chủ nhân Thiên Binh Chiến Xa, hoàn toàn khống chế Dương Thành. Lúc gần như muốn tuyên án tử hình Dương Thạc, Tử Thử Yêu Thánh, vị thiên hạ Đệ Tứ Yêu Thánh đang ẩn cư trong núi Đại Hành này lại ra tay, thoáng cái cướp thân thể Dương Thạc đi…
- Muốn chạy trốn trên tay Bổn công sao? Tử Thử, chỉ bằng ngươi, còn không làm được điểm này! Đừng nói là ngươi, cho dù Đại Bằng Vương đích thân đến, Thần Quy Vương xuất thế, nếu Bổn công muốn giữ lại chúng, chúng cũng không có khả năng đào tẩu dễ dàng như thế!
Âm thanh lạnh như băng truyền ra từ trong miệng Dương Thiên.
- Dương Thiên, nói miệng không bằng chứng!
- Có bản lĩnh thì đuổi theo ta!
Trong chỗ sâu dưới mặt đất, âm thanh khàn khàn nhanh chóng truyền đến.
Uỳnh!
Gần như lúc âm thanh khàn khàn này truyền đến thì đồng thời, Dương Thiên đột nhiên xoay người công kích.
Một tiếng bạo nổ vang lên.
Dương Thiên ầm ầm một quyền, trực tiếp đánh thành một cái động lớn trên mặt đất.
Trên thân thể, thần hoang nguyên lực nhanh chóng bạo phát ra.
Tê tê tê! Tê tê tê!
Ở trước mặt Dương Thiên, thần hoang nguyên lực đột nhiên ngưng tụ thành Đại Xà Kim Thân!
Bát Hoang Quyết, Thần Xà Quyết!
Con Đại Xà Kim Thân này vừa ngưng tụ xong, thân thể mạnh mẽ xoay chuyển một cái, giống như một cái khoan lớn, mãnh liệt tiến về mặt đất. Trong tiếng vang tạch tạch tạch, đá vụn bay tán loạn, Đại Xà Kim Thân này nhanh chóng đánh ra một cái động, nhanh chóng đuổi theo hướng Tử Thử Yêu Thánh đào tẩu.
Chíu!!
Thân hình Dương Thiên khẽ nhoáng lên, cũng chui vào lòng đất, đuổi sát theo.
Tạch tạch tạch! Tạch tạch tạch!
Tốc độ đào đất của Đại Xà Kim Thân này nhanh đến cực hạn.
Nhanh gấp đôi Võ Thánh bình thường chạy trên mặt đất!
Dương Thiên đuổi theo đằng sau, phát tán lĩnh vực ra. Trong phạm vi sáu bảy mươi trượng, nguyên khí thiên địa đều bị Dương Thiên điều động. Dưới sự điều khiển của Dương Thiên, cấu tạo và tính chất của đất đai dưới lòng đất trở nên vô cùng xốp. Tốc độ đào đất của Đại Xà Kim Thân này càng nhanh gấp bội, còn nhanh hơn tốc độ đào tẩu của Tử Thử Yêu Thánh một chút!
- Ồ? Dương Thiên, ngươi thật sự truy kích tới đây?
Tử Thử Yêu Thánh trong lòng đất phía trước vừa đánh tan động đá tiến lên, vừa cảm giác thấy Dương Thiên đang đến.
Cảm giác Dương Thiên đuổi theo, Tử Thử Yêu Thánh chẳng những không chút kinh hoảng, ngược lại còn cười hắc hắc.
Tốc độ đột nhiên giảm xuống vài phần.
Dường như là đang chờ Dương Thiên vậy!
- Dương Thiên, ngươi được xưng là đệ nhất nhân võ đạo đương thời, thực sự nghĩ bản thân là vô địch thiên hạ sao?
- Đúng vậy. Trên đất bằng, thậm chí là trên không trung, bổn tọa chém giết với ngươi đều không có nửa phần thắng. Nhưng ở dưới lòng đất này, ngươi muốn đuổi kịp bổn tọa, ngăn bổn tọa lại? Hầu như không có chút khả năng! Ngươi đã không phục, vậy thì bổn tọa sẽ khiến ngươi phải phục!
Trong miệng Tử Thử Yêu Thánh này tuôn ra lời nói hào khí ngàn vạn.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Một luồng khí thế tuyệt cường đột nhiên bộc phát ra từ trong thân thể Tử Thử Yêu Thánh.
Trong phạm vi ba mươi trượng đều bị luồng khí thế này bao phủ!
Rất rõ ràng, phạm vi ba mươi trượng này chính là không gian lĩnh vực của Tử Thử Yêu Thánh!
Đúng lúc Tử Thử Yêu Thánh bạo phát lĩnh vực bản thân ra thì đồng thời, Dương Thiên cũng gần như đuổi tới ba mươi trượng sau lưng Tử Thử Yêu Thánh!
Liền sắp tiếp xúc với không gian lĩnh vực của Tử Thử Yêu Thánh!
- Dương Thiên, tốc độ đào đất của ngươi cũng không phải chậm. Nhưng hiện tại thử đào đất trong không gian Tử Tinh của ta đi!
Tử Thử Yêu Thánh khẽ quát một tiếng. Trong phạm vi lĩnh vực của nó, bùn đất nham thạch xung quanh đột nhiên phát ra âm thanh răng rắc. Dưới sự điều khiển của Tử Thử Yêu Thánh, những thứ bùn đất nham thạch bình thường này rõ ràng nhanh chóng biến hóa, ngưng tụ thành từng viên tinh thể kỳ dị màu tím.
Tinh thể kỳ dị màu tím này cứng rắn đến cực hạn, chỉ sợ Tam Cấp Thần Binh bình thường đều không thể so về độ cứng được.
Trong suốt phạm vi ba mươi trượng, toàn bộ đều là Tử Tinh loại này!
Hoàn toàn chế tạo ra một không gian Tử Tinh!
Hơn nữa hiện tại Tử Thử Yêu Thánh cũng đang nhanh chóng tiến lên. Nó đi đến nơi nào, phạm vi ba mươi trượng xung quanh nó đều lập tức hình thành không gian Tử Tinh. Tử Tinh loại này, phải qua thời gian bảy tám lần hô hấp mới có thể biến thành bùn đất tơi xốp, nham thạch bình thường.
Vút vút vút! Vút vút vút!
Phía trước đột nhiên xuất hiện không gian Tử Tinh, Đại Xà Kim Thân do thần hoang nguyên lực của Dương Thiên hình thành hung hăng va chạm vào.
Tiếng xuy xuy chói tai truyền đến.
Đại Xà Kim Thân này hình thành mũi khoan lớn chui vào Tử Tinh, vậy mà phát ra tiếng vang chói tai như thanh thiết đao bình thường cạo lên bề mặt lưu ly vậy.
Muốn phá vỡ rất khó khăn!
Hơn nữa không ngừng va chạm với Tử Tinh này, Đại Xà Kim Thân do thần hoang nguyên lực hình thành ông ông loạn hưởng, dường như sắp sụp đổ vậy…
- Hay cho một cái không gian Tử Tinh!
Lông mày Dương Thiên lập tức nhăn lại.
- Ha ha ha ha… Dương Thiên, ngươi muốn truy kích bổn tọa? Si tâm vọng tưởng rồi! Hay là ngoan ngoãn trở về đi, đừng để Long Hoàng thượng cổ kia chạy mất. Một khi hắn khôi phục thực lực, tương lai nhất định sẽ là một đại địch của ngươi!
Dương Thiên ở trong không gian Tử Tinh này, còn chưa tiến được một trượng, Tử Thử Yêu Thánh kia dĩ nhiên đã nhân cơ hội chạy hơn mười dặm. Âm thanh khàn khàn kia lại truyền tới.
Sắc mặt Dương Thiên âm trầm.
- Cũng được. Giờ tạm tha một mạng nhỏ cho các ngươi!
Hai mắt hơi nheo lại, trong miệng Dương Thiên truyền ra âm thanh như vậy.
Chíu!!
Không đuổi theo Tử Thử Yêu Thánh này nữa, thân hình Dương Thiên khẽ nhoáng lên, nhanh chóng lui lại.
Bên ngoài kinh thành Đại Chu.
Ầm ầm!
Một tiếng bạo nổ vang lên. Dương Thiên phá vỡ mặt đất, lại xuất hiện. Trên y phục của hắn thậm chí không thấy được một chút nước bùn.
Lúc trước hắn đuổi theo Tử Thử Yêu Thánh chẳng qua chỉ tốn thời gian mười mấy lần hô hấp mà thôi. Trong đoạn thời gian cực ngắn này, kinh thành Đại Chu cũng đã xảy ra một chút biến hóa.
- Hả? Long Hoàng thượng cổ kia đã chạy thoát rồi?
Hai mắt quét nhìn bốn phía, Dương Thiên mới phát hiện Long Hoàng thượng cổ đã biến mất từ lúc nào.
Long Hoàng thượng cổ này mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, bản thân có năng lực xé mở hư không đào tẩy. Lúc trước chém giết với Dương Thiên, chẳng qua là hắn khinh thường sử dụng mà thôi. Huống hồ dùng năng lực của Dương Thiên, cũng sẽ không cho hắn có cơ hội xé mở hư không chạy thoát. Mà hiện tại Dương Thiên đuổi theo Tử Thử Yêu Thánh rồi. Long Hoàng thượng cổ này biết hắn tạm thời không phải là đối thủ của Dương Thiên, đương nhiên sẽ không ngây ngốc ở đây chờ Dương Thiên trở về. Mở hư không rời đi cũng là chuyện rất bình thường.