- Huyền Ưng? Hình như kẻ cứu La Tư Phật đi cũng cưỡi Huyền Ưng!
Trong đầu Lý tướng quân đột nhiên nghĩ.
- Lẽ nào…
Lý tướng quân nhíu mày.
Nhưng rồi ngay sau đó hắn lắc lắc đầu.
- Không thể, tuyệt đối không thể. Tên chạy việc của Công Gia tuy đoạt quán quân trong võ cử nhưng hắn dã bị Gia La Minh ám toán bằng Đại Chuyển Sinh Mộc Thuật, cả đời này cũng không thể bước lên tầng thứ Võ Sư. Con Huyền Ưng của hắn mấy tháng trước chỉ là Luyện Khí sơ giới, bây giờ là trung giới, không thể nào lại mạnh như vậy. Chắc chắn là kẻ khác.
Lý tướng quân lập tức phủ định suy đoán của mình trước đó.
Huyền Ưng vốn là một loài mãnh thú khá phổ biến, trong các loài thuộc họ nhà chim bay lượng, nó có thể coi là bá vương trên bầu trời, nhưng trong dị thú thì nó xếp hạng bét.
Chỉ trong mấy tháng mà một con Huyền Ưng có thể từ Luyện Khí sơ giới lên Võ Sư không?
Lý tướng quân căn bản không tin nó có thể xảy ra.
-Không cần đoán nữa, đến đó là biết hắn là ai thôi. Nhanh lên, không được để hắn chạy thoát!
Lý tướng quân hô lớn, đem theo bốn năm tuỳ tùng tăng tốc lên mấy lần đuổi về hướng của Dương Thạc.
Gâu! Gâu! Gâu!
Trong rừng sâu, Dương Thạc vừa mời thể nghiệm được uy lực lớn lao của Đại Nhiên Mộc Đao Pháp, thì từ phía xa vọng lại tiếng chó sủa.
- Hửm? Chó của Dương Mặc? Có người truy kích!
Nghe thấy thế, Dương Thạc chau mày.
- Cũng trách ta thi triển Đại Nhiên Mộc Đao Pháp, thiêu rụi mất một cây đại thụ, chúng truy kích theo luồng khói, đương nhiên sẽ dễ dàng tìm thấy ta…
Nghe tiếng chó càng ngày càng gần, Dương Thạc nghĩ bụng.
- Thôi kệ, binh đến ta chặn, nước đến đắp bờ. Đợi lát xem rõ kẻ nào truy kích, giết được thì đánh, cùng lắm là chạy luon. Đáng tiếc Huyết Phi bị thương, không thể chở mình nữa. Tiểu Hoả lại còn nhỏ, không thể cưỡi được…
Dương Thạc chau mày, Huyết Phi bị đả thương đã khiến kế hoạch của hắn đảo lộn.
Huyết Phi hiện giờ cùng lắm chỉ gắng gượng tự bay được ở tầng thấp, đem theo Dương Thạc nữa thì khó lòng bay nổi.
- Huyết Phi, ngươi tìm chỗ nào trốn đi đã, đợi khi thương thế hồi phụ thì về Yên Sơn ngay. Để ta cắt đuôi đám truy binh kia rồi về Yên Sơn tìm ngươi.
Dương Thạc dặn dò Huyết Phi.
Kéc kéc!
Huyết Phi vỗ cánh, tiếng kêu mang vài phần không nỡ.
- Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, ta còn có Tiểu Hoả, chúng chưa chắc đuổi được đâu. Thể hình ngươi quá lớn, lại bị thương, đi theo cũng sẽ thành gánh nặng, ngươi đi đi!
Dương Thạc vỗ vỗ đầu Huyết Phi.
Kéc kéc!
Lâm Phi lại kêu mấy tiếng, dường như muốn dặn Dương Thạc bảo trọng, rồi lảo đảo vỗ cánh bay đi.
Gâu! Gâu! Gâu!
Mấy con Mục Hổ Khuyển ngày một tới gần hơn.
- Đám chó này đúng là có chút phiền phức. Có chúng thì truy binh có thể đuổi theo khí tức của mình bất cứ lúc nào….
Dương Thạc cụp mắt nghĩ bụng.
- Ưng Khuyển…Ưng Khuyển, những thứ này đôi khi có tác dụng rất lớn.
Không chỉ có Dương Mặc có Ưng Khuyển của chính mình, ngay Dương Thạc không phải cũng có Huyết Phi, Tiêu Hoả đó sao?
- Hồi đó, ta giết được Kim Linh Điêu của Dương Mặc, nay lẽ nào lại không giết được mấy con Mục Hổ Khuyển kia?
Hai mắt Dương Thạc đột ngột mở ra, một luồng sáng sắc bén bắn ra.
- Tiểu Hoả, giết mấy con Mục Hổ Khuyển kia đi!
Grào! Grào!
Tiểu Hoả gầm lên một tiếng, hai cánh đập mạnh, bay thẳng lên trời nhằm về hướng mấy con Mục Hổ Khuyển.
Cách đó một dặm.
- Sắp tới rồi!
Cảm nhận được đối tượng đang đuổi theo chỉ còn cách một dặm, sắc mặt Lý tướng quân hiện vẻ mừng rỡ.
- Tìm được mấy lão trọc đó giết đi rồi mang Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng về, chắc chắn Đại Công sẽ trọng thưởng. Sau nay Công Gia đoạt thiên hạ, ta sẽ được phong hầu bái tướng!
Lý tướng quân vẽ ra viễn cảnh.
Grào!
Lý tướng quân đang nghĩ thì phía trước vọng lại một tiếng gầm thảm thiết.
- Hửm? Chuyện gì vậy?
Lý tướng quân chau mày rồi bay về phía trước.
Thấy trên một bãi đất trống mấy con Mục Hổ Khuyển đang chiến đấu với một con mãnh thú.
Thể hình con mãnh thú đó giống như bạch hổ, trên người mang hoa văn màu đỏ, trên lưng lại mọc đôi cánh lớn.
Mục Hổ Khuyển thuộc tầng thứ Võ Sư của Dương Mặc bị con mãnh thú kia húc trúng ngã lăn ra đất, trên người đã có mấy vết thương, máu chảy ào ạt. Thân thể con mãnh thú kia khẽ động đuổi theo, há mõm cắn rắc một tiếng gãy cổ con Mục Hổ Khuyển.
Mấy con Mục Hổ Khuyển còn lại nhiều nhất là Luyện Khí cao giới, toàn bộ bị con mãnh thú đẩy lùi.
Mãnh thú há mõm cắn vào hông của một con Mục Hổ Khuyển, rắc một tiếng gãy đôi.
Con Mục Hổ Khuyển gầm lên thảm thiết, hai chân trước cào mặt đất liên hồi.
Con mãnh thú kia tung bàn vuốt, phập một tiếng cắm vào bụng Mục Hổ Khuyển, chọc vỡ tâm mạch. Mục Hổ Khuyển người run lên, sinh cơ đoạn tuyệt, thân thể co giật mấy cái…
- Đây là mãnh thú gì vậy?
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lý tướng quân không khỏi hít vào hơi khí lạnh
- Lẽ nào…đây là dị thú Yên Sơn, Bạch Văn Cùng Kỳ? Không đúng trên người Bạch Văn Cùng Kỳ có hoa văn màu trắng. Còn con này sao lại có màu đỏ? Lẽ nào là loài Cùng Kỳ cao cấp hơn?
Lý tướng quân nghĩ.
Cùng Kỳ thú?
Cùng Kỳ loại yếu cũng là cảnh giới Đại Tông Sư, con trước mặt tuy chỉ là con con, thực lực Võ Sư trung giới, nhưng ai dám chắc chắn trong rừng không có con Cùng Kỳ trưởng thành?
Vạn nhất phía trước có một con Cùng Kỳ lớn thuộc tầng thứ Võ Thánh, đừng nói một cường giả Võ Tôn bình thường, ngay Dương Thạc, Tô Quân Ninh cùng hợp lực cũng không thể chống lại. Chính vì thế mà Lý tướng quân không muốn tiến lên.
Phập phập!
Tiểu Hoả vung bàn vuốt lên, chỉ trong nháy mắt mấy con Mục Hổ Khuyển đó đã chết hết trong tay nó. Nó lạnh lùng nhìn Lý tướng quân, hai cánh đập mạnh bay về chỗ của Dương Thạc.
Sắc mặt của Lý tướng quân sau đó biến đổi đến hai lần.
- Tướng lệnh của Đại Công bắt chúng ta phải truy kích La Tư Phật, giờ lại sợ mà rút lui thì chắc chắn sẽ bị Đại Công trị tội..
Ngay các hiệu uý cũng không thể làm được…tiếp tục tiến về phía trước, lấy được Cửu Dương Huyền Công mà La Tư Phật có thì tiền đồ vô lượng. Nếu sợ hãi rút lui thì tiền độ tận huỷ…Thôi vậy, liều một phen!
Chần chú một chút, cuối cùng Lý tướng quân nghiến răng, vung tay đưa bốn năm quân sĩ nam tỉnh tiếp tục tiến về phía trước.
Khoảnh cách trăm dặm, chỉ bay qua là xong.
Lý tướng quân có thể nhìn thấy rõ ràng phía trước không xa, trong khu rừng dường như có một người đang ngồi khoanh chân trên một khoảng đất trống.
- Là hắn?
Dương tướng quân mắt sáng lên.
- La Tư Phật bị Đại Công bắn trúng một tên, e là đã chết lâu rồi. Người này chắc chắn đã cứu La Tư Phật, bắn lấy hắn tìm ta Cửu Dương Huyền Công.
Hô một tiếng, sau lưng kéo thêm bốn năm tướng sĩ nữa, Lý tướng quân bay về phía đất trống.
- Hửm? Đến rồi sao?
Trên vùng đất trống là Dương Thạc đang ngồi tu luyện, hắn bống mở mắt.
- Một Võ Tôn, năm Võ Sư? Dựa vào các ngươi cũng muốn giết ta?
Dương Thạc trầm gọng nói.
Đối mặt với mấy người Lý tướng quan, Dương Thạc thân hình căn bản không động. Một tay rung lên, bắn nhanh như chớp!
Phù! Phù! Phù!
Một đạo chân khí do Dương Thạc tạo ra , chớp mắt đã thành một đạo chân khí dài hơn hai truọng.
Khí tức Thái Dương Chân Hoả mãnh liệt thiêu đốt rừng rực trên luồng chân khí.
Đạo chân khí này chớp mắt đã tới nay trước mặt mấy người Lý tướng quân.
Đại Nhiên Mộc Đao Pháp!
- Nguy rồi!
Sắc mặt Lý tướng quân thay đổi, bất giác xuất quyền.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Grào! Grào! Grào!
Hắn là võ giả tầng thứ Võ Tôn, biết đệ nhất trùng Hổ Báo Lôi Âm, một quyền đánh ra, tiếng thú gầm, tiếng sấm rền cùng vang lên, sức mạnh cuồng bạo đánh tan Thái Dương Chân Hoả trước mặt.
Thế nhưng hắn đánh tan được Thái Dương Chân Hoả còn mấy quân sĩ phía sau hắn thì không thể. Tuy cũng tung quyền về phía Thái Dương Chân Hoả nhưng căn bản không thể đánh tan nó mà còn bị Thái Dương Chân Hoả bám lên cánh tay, phừng phừng mấy tiếng, lửa bùng cháy toàn thân.
Tiếng kêu thảm thiết vọng ra, mấy người đó nháy mắt đã bị thiêu thành tro.
Vừa ra tay Đại Nhiên Mộc Đao Pháp đã giết năm quân sĩ Võ Sư sơ giới.
- Nguy rồi!
Thấy toàn bộ năm thủ hạ của mình đều thành tro, sắc mặt Lý tướng quân đại biến.
- Chỉ khẽ vung tay đã giết năm cường giả Võ Sư sơ giới? Có Cùng Kỳ là sủng thú? Kẻ này rốt cuộc là ai? Thực lực của hắn ít nhất cũng là Đại Tông Sư, ta không phải đối thủ của hắn, đi thôi!
Thấy Dương Thạc dễ dàng giết được năm cường giả Võ Sư, cộng với có Cùng Kỳ là sủng thú, Lý tướng quân lập tức dự đoán thực lực của Dương Thạc, cho rằng hắn là siêu cao thủ Đại Tông Sư.
- Rút lui!
Không chút do dự, Lý tướng quân nhanh chóng lùi về sau.
Đường đường là cường giả Võ Tôn bị Dương Thạc dễ dàng doạ cho đại kinh thất sắc, đái cả ra quần!