Triệu Hằng, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đi qua một sơn đạo hẹp, hai bên đường vừa có màu tối tăm, cây màu xanh đen, vừa hòa với những đốm sáng phật quang thanh tịnh trang nghiêm, chúng quấn giao vào nhau, không thể phân ra được.
Cuối đường là một sơn cốc, Nguyễn Ngọc Thư ngồi trên một tảng đá, bạch y như tuyết, thanh lãnh như ánh trăng, trên người chốc chốc lại tỏa ra nhân luân tiên khí, tiếng nhạc huyền diệu, nhưng lúc lại có hắc quang vòng quanh, âm thanh chói tai.
Gương mặt của cô cũng vậy, khi thì lãnh diễm cao quý, lúc yêu dị quỷ mị.
- Cô ấy có vật hộ thân, đang chống lại ý thức Nguyên Ma, chúng ta mau tới giúp!
Mạnh Kỳ nói nhanh.
Hắn tăng tốc, như một trận gió ào về phía Nguyễn Ngọc Thư.
Giang Chỉ Vi và Triệu Hằng chạy theo, để Mạnh Kỳ thu hút sự chú ý, hai người lặng lẽ tới gần, một kích đắc thủ, bởi vì tiếng đàn của Nguyễn Ngọc Thư có phạm vi công kích rất rộng, dù có từ hướng nào xông tới thì cũng phải chống đỡ nổi mới tới gần được!
Nguyễn thị có bí pháp, nhạc đánh ra có thể tự chọn đối tượng công kích riêng biệt, nên nếu là một đội thì không sợ bị ngộ thương, nhưng bây giờ cô đã sắp nhập ma, chắc chắn sẽ dùng công kích toàn bộ, không phân biệt địch ta.
Nguyễn Ngọc Thư chợt ngừng thở, tiên khí bị áp xuống, hai tay khẽ gảy một cái.
Tiếng đàn lọt vào tai, tâm thần Mạnh Kỳ hoảng loạn, hai chân như bị trói cứng vào cự thạch ngàn cân, bước đi không nổi, Giang Chỉ Vi và Triệu Hằng cũng tương tự.
Mạnh Kỳ lập tức khóa nhĩ khiếu, chạy tới.
Tranh!
Tiếng đàn thay đổi, chuyển thành sát phạt, khiến linh hồn của Mạnh Kỳ như bị nện một chùy.
Cả người hắn lảo đảo, như bị dính chặt xuống đất.
Chủy, niêm, lạp, toàn, Thiên Long Bát Âm, sau tám tiếng, nhất định mất mạng!
Mi tâm nóng lên, tinh thần ngoại phóng, Mạnh Kỳ vận chuyển Biến Thiên Kích Địa đại pháp, cả người hóa thân thành thương khung nhìn xuống nhân gian thương hải tang điền, bi hoan ly hợp, luân hồi không ngớt, đầy vô tình vô cảm, Thiên Long bát âm không còn ảnh hưởng gì được hắn.
Lấy tinh thần bí pháp đối kháng nhiễu thần diệu âm!
Giang Chỉ Vi không có nguyên thần cường đại như Mạnh Kỳ, cô phải thúc giục kiếm ý trong lòng lên hết cỡ, kiên định bước tới, chém đứt tầng tầng tiếng đàn trói buộc.
Triệu Hằng bị Thiên Long Bát Âm làm thất khiếu đổ máu, vội nghiêm mặt, mi tâm lóe ánh sáng vàng, ánh sáng vàng tỏa ra, bao phủ quanh người, bát âm không còn chui vào được.
Đây không phải là tinh thần bí pháp. Mạnh Kỳ từng nghe tới nó, là Huyền Hoàng Trấn Thần Ấn ghi trong Kinh Thế Thư, chính tâm thành ý, thủ hộ nguyên thần.
Khoảng cách hai bên tiếp tục được kéo gần, tiếng đàn của Nguyễn Ngọc Thư lại thay đổi, như ánh trăng chiếu xuống hồ trong, chiếu ánh sáng lấp lánh, thanh lãnh u tĩnh, đầy ưu thương và tĩnh lặng khiến cả cõi lòng yên tĩnh.
Thương khung như bị đông lại, tư duy của Mạnh Kỳ chậm hẳn đi, một luồng khí lạnh từ đáy lòng dâng lên, nguyên thần sắp bị biến thành “khắc băng”.
Quảng Hàn Chú? Mạnh Kỳ bỗng nhớ tới cầm phổ Ngoại cảnh này của Nguyễn Ngọc Thư, thực không ngờ sau khi luyện thành, người đầu tiên được nếm thử khúc đàn này lại là mình!
Giang Chỉ Vi cũng bị chậm hẳn lại, cô không có được bí pháp tinh thần mạnh mẽ như Mạnh Kỳ nên không còn theo kịp được hắn.
Nhưng cô vẫn cố gắng tiến lên, đấu với kẻ địch này quá khó, đánh thì không được, lại không thể dùng chiêu thức Ngoại cảnh để chống đỡ, chỉ có thể dựa vào nguyên thần và chân khí để cố gắng chống đỡ, nếu đây là kẻ địch thật sự, cô đã sớm kích phát bảo binh, từ xa công kích, nhưng như thế cô cũng không khống chế được uy lực của nó, sợ sẽ giết mất Nguyễn Ngọc Thư nên cô không muốn dùng tới hiểm chiêu này.
Triệu Hằng cũng càng đi càng chậm, ánh sáng vàng ở trán dần chuyển thành màu trắng, như muốn sắp kết thành băng.
Long khí sau lưng hắn đã ngưng tụ, đạt đủ tiêu chuẩn để công kích từ xa, hắn muốn làm ảnh hưởng Nguyễn Ngọc Thư.
Một quyền đánh ra, kình lực mạnh mẽ, nhấc lên cuồng phong, đánh thẳng ra trước mặt.
Nguyễn Ngọc Thư đánh đàn không ngừng, mỗi một ngón tay bắn lên đều đánh ra một đạo kiếm khí, lúc cổ xưa, khi mạnh mẽ, khi cường, khi hoạt, vô cùng khó lường, xen vào nhau như một tấm võng.
Tiếng đàn không ngừng, trong lòng càng thêm lạnh, khí long tan rã, nhưng cuồng phong cũng thổi tới trước mặt Nguyễn Ngọc Thư, khiến tóc và áo của cô bay phần phật.
Nguyễn Ngọc Thư hơi dừng tay, như muốn đánh ra mười hai Lang Hoàn Thần Âm.
Mạnh Kỳ còn cách cô một quãng, không cản kịp, đành phải dùng Thiên Chi Thương!
Nhưng đúng lúc này, khí tức của cô thay đổi, tiên khí trọng thịnh, ngăn chặn ma ý, hai mắt thoáng muốn tỉnh táo, hai tay ngừng lại động tác, nhưng hắc quang ngoan cố không chịu lùi, muốn lại đoạt thượng phong.
Thấy vậy, Mạnh Kỳ trong lòng vừa động, linh cơ chợt lóe, cao giọng quát:
- Cá khô!
Nguyễn Ngọc Thư ngẩn ra, tiên khí lại tăng thêm một chút, mắt cũng tỉnh thêm một chút.
Có hiệu quả! Mạnh Kỳ chạy như điên, vừa chạy vừa rống:
- Chưng dê con, chưng tay gấu, chưng lộc huơu, gà nướng, ngỗng nướng, gà hấp, thịt khô, hấp cua hồ, tôm hùm ba món, thịt chưng, xúc xích, thập cẩm, gà xông khói, heo hấp bát bảo, giang thước nhưỡng áp tử, gà rừng, chim cút kho thập cẩm, ngỗng kho, mắm tôm, tôm chưng, tôm nướng bóc vỏ, chim trĩ, thỏ bọc, cá bạc, chưng yêu nhi, chưng điều nhi, trộn áp ti nhi(*)...
(*) Lời dịch giả: toàn món ăn mà có những cái chẳng hiểu là cái gì, ôi!
Tiên khí càng ngày càng cao, hai mắt Nguyễn Ngọc Thư càng thêm trong, hai bàn tay ngừng hẳn lại.
Đã tới khoảng cách yêu cầu, Mạnh Kỳ kích phát Phật Tiền Thanh Đăng, quang mang tản ra, chiếu rọi mười phương, bao phủ Nguyễn Ngọc Thư khiến hắc quang khựng lại, sau đó từ từ tiêu tán, hắn nhanh chóng nhào tới áp sát, thi triển Biến Thiên Kích Địa đại pháp.
Lần này, Mạnh Kỳ nhìn thấy những món ăn mà hắn vừa hô hào, thèm tới mức nước miếng chảy ào ào, cuối cùng còn nhìn thấy bản thân đang phụ trách tính tiền...
Có bảo bối hộ thân và Phật Tiền Thanh Đăng hai món cùng đánh, Nguyễn Ngọc Thư dễ dàng đánh tan ý thức Nguyên Ma, lôi Bạt Uế Đan ra nuốt, tiết hết uế khí trong người ra ngoài.
Giang Chỉ Vi vui vẻ, ghẹo một câu:
- Tiểu hòa thượng, vừa rồi ngươi rất giống, giống...
Nói tới đây, cô bật cười thành tiếng.
- Giống điểm nhị liệt kê danh sách món ăn.
Nguyễn Ngọc Thư phun ra uế vật, nghiêm trang bổ sung cho Giang Chỉ Vi.
Mạnh Kỳ cười hắc hắc, không hề so đo, lảng sang chuyện khác:
-Mau tìm Tề sư huynh, không nên chậm trễ.
Cứu người quan trọng, Nguyễn Ngọc Thư lập tức đứng dậy, ôm Tê Phượng Cầm đi theo, một miếng ngọc bội trên người nứt thành hai nửa.
Bọn họ vừa chạy ra sơn cốc, trước mặt đã đi tới một người, mặc bào xanh, khí độ trầm ổn, mặt không chút thay đổi, chính là Tề Chính Ngôn.
- Tề sư huynh, dừng!
Mạnh Kỳ vui vẻ, chợt quát.
Hắn nhìn thấy hai mắt Tề Chính Ngôn rất tỉnh táo, trên người không hề có khí dơ thì khó hiểu:
- Tề sư huynh, huynh không bị ý thức Nguyên Ma phụ thể?
Tề Chính Ngôn thấy Đám Mạnh Kỳ cũng không giống bị phụ thể, trầm giọng:
- Hồn Thiên Bảo Giám từ lúc súc khí đã hấp thu năng lượng kì dị trong trời đất, câu thông trong ngoài, ý thức Nguyên Ma muốn phụ thể đã bị Mai Hà Đãng thiêu diệt.
Mai Hà Đãng chính là hỏa chúc.
- Là vậy à...
Mạnh Kỳ không tu luyện Hồn Thiên Bảo Giám, không biết có phải như vậy hay không nên cẩn thận làm đầu:
- Tề sư huynh, ta lo trong người huynh vẫn còn bị sót ý thức Nguyên Ma, để chiếu Phật Tiền Thanh Đăng vô người huynh một cái, chúng ta cũng cùng chiếu, cho huynh yên tâm.
Tề Chính Ngôn sửng sốt:
- Ừ!
Thanh Đăng hóa to ra, chiếu ra khắp chốn, ánh sáng ấm áp, trên người Tề Chính Ngôn được phủ một tầng ánh lửa, không hề có hắc khí dơ bẩn, đám Mạnh Kỳ cũng thế.
Quả thực không bị sao! Mạnh Kỳ thở phào, nghiêm mặt:
- Tề sư huynh, cười một cái.
Tề Chính Ngôn ngớ ra chưa hiểu, thấy Mạnh Kỳ vẻ trịnh trọng quá, tưởng làm cái này để xác định có bị ý thức Nguyên Ma phụ thể hay không nên cố rặn ra một cái cười.
- Cười mà khó khăn như vậy, quả nhiên Tề sư huynh không có bị phụ thể!
Mạnh Kỳ phá ra cười rạng rỡ, khoe đủ tám cái răng trắng bóc.
Phì, Giang Chỉ Vi phì cười, Nguyễn Ngọc Thư cũng nhếch mép, mặt Triệu Hằng run run, nếu là y, hẳn y đã tẩn cho Tô Mạnh một trận!
Mắt Tề Chính Ngôn giật giật, Mạnh Kỳ lùi lại, la to:
- Nơi này đã có dị biến, chúng ta mau chạy về lối vào, trên đường tranh thủ giết thêm một con tà ma nữa, để mau rời khỏi đây thôi!
Lời này không sai nên Tề Chính Ngôn cũng nén lại cảm xúc, cùng đám Giang Chỉ Vi xác định phương hướng, chạy đi.
***
Ngoài Cực Thiên Điện, Vũ Khúc Tinh Quân và Tây Vương Mẫu lặng lẽ hạ xuống nhưng không đi vào, vì sợ bên trong có mai phục.
Sâu trong Ma giới, đợi tới khi quái vật đáng sợ đi xa, Bích Hà Nguyên Quân mới dám rời khỏi chỗ núp, chạy về phía lối vào.
Bỗng cô phát hiện phật quang xung quanh mình đang biến mất!
Không, không phải là biến mất mà chính xác là đang co lại về một chỗ, phật quang gần như ngưng tụ thành thực chất, bọc lấy nơi ma khí nồng đậm nhất.
Khí tức của con quái vật đáng sợ kia cũng đang tỏa ra từ chỗ đó.
“Chuyện gì vậy nhỉ?” Bích Hà nguyên quân khó hiểu, nghĩ có lẽ Ma giới này đã tới lúc biến chuyển, cô nghiến răng, ỷ trong người có một món đồ bảo mạng, nên áp sát tới chỗ kia, muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra!
***
Đám Mạnh Kỳ dừng chân, nghiêm mặt, trong lòng sợ hãi.
Đứng ngay trước mặt họ có một con quái vật!
Đây là một cái thây khô, không hề bị hư thối, trên người khoác tăng bào màu vàng, trong mặc cà sa màu hồng đậm, một nửa người tối đen như mực, nửa còn lại nổi lên ánh sáng lưu ly.
Hai nửa không ngừng tranh đấu với nhau, lúc thì lưu ly lấn qua, khi thì ma khí càn ngược lại.