Tầm mắt đang từ tối tăm trở nên sáng sủa, Mạnh Kỳ nhận ra mình đang ngồi trong một cái miếu rách nát, trên đầu đã thủng loạn xạ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuyên vào.
Ngồi đối diện hắn là đại hán ngang tàng kia, y ngồi tựa vào cái hương án đã muốn sụp, khoác bào đen, dáng người hùng vĩ, còn cao hơn Mạnh Kỳ một cái đầu, mặt mày bị hàm râu quai nón rậm rạp che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt thâm thúy như tinh không, bên trong lấp lóe những tia sáng.
Mạnh Kỳ vẫn còn đang chịu đựng di chứng của Xá Thân quyết, cả người yếu nhớt, đầu co rút đau đớn, nhưng Đại Hoàn đan cũng đang dần phát huy công dụng, hắn nói cực chậm: “Tiền bối...... “
“Sao gọi ta tiền bối, ta già lắm à?” Đại hán thở dài, “Gọi huynh đài. “
Y, không giống loại người cùng hung cực ác, hơn nữa theo phản ứng của Cố Tiểu Tang, xem ra người này cũng không phải loại người đầu đường xó chợ, nói không chừng là một cao thủ Địa bảng, mình có muốn phản kháng cũng vô ích: “Huynh đài, không biết ngươi mượn tại hạ để làm gì?”
Đại hán vỗ đùi: “Để mượn ‘Chân Hoàng tỉ’ của ngươi chứ làm gì. “
“Ngươi biết ‘Chân Hoàng tỉ’ đang ở trong người ta?” Mạnh Kỳ sửng sốt, mình còn tưởng thần không biết quỷ không hay, ngoài Vương đại thần côn thì không còn ai biết, còn ý đồ ngồi cười nhìn phong vân nổi, sao thực tế lại là ai chạy ngang qua cũng biết “Chân Hoàng tỉ” đang nằm trong tay mình thế này?
Đại hán cười ha hả: “Người khác không biết, chứ ta làm sao giấu được? ‘Chân Hoàng tỉ’ đương nhiên phải có liên ứng với hoàng giả thật sự chứ!”
Giọng y rất là đắc ý.
Hoàng giả thật sự...... Mạnh Kỳ nhìn cái mặt đầy râu, nhìn kiểu gì cũng không ra một hoàng giả thật sự.
Nhưng hắn đương nhiên không ngu nói ra miệng như thế: “Huynh đài, nếu chỉ là mượn ‘Chân Hoàng tỉ’, sao còn chưa đưa tại hạ đi?”
Tuy hắn rất cảm kích đại hán này đã cứu mình khỏi tay Cố Tiểu Tang, nhưng mà nếu chỉ cần mượn tỉ, cần gì phải bắt người?
Đại hán ngẩn người, vò tóc: “Ngươi không cảm thấy nói mượn tỉ giống với chặn đường cướp của hay sao? Nếu bảo là mượn người, thế có phong phạm cao nhân hơn chứ, đúng không ha ha...... “
Y cười gượng gạo, vẻ ‘đừng có để ý tới chi tiết quá’.
À, là vì hình tượng...... Mạnh Kỳ nghẹn họng trân trối nhìn đại hán, vô cùng có cảm xúc đây chính là bộ dáng của mình mấy chục năm sau.
Nếu, nếu ta biến thành cái loại ngu ngốc này, thà rằng đâm đầu chết còn hơn!
Quan tâm tới hình tượng cũng phải giấu ở trong lòng, không được nói ra thành miệng, trước sau nhất trí, hiểu không?
Hắn thở dài: “Huynh đài, lúc tại hạ lấy được ‘Chân Hoàng tỉ’ đã lập một lời thề nguyên thần là gánh chịu nhân quả của nó, nếu ngươi muốn mượn dùng, vậy cho ta một món gì làm đồ mượn nợ đi?”
Chỉ cần có thể “Bán” ra không lỗ, cũng coi như đã hoàn thành lời nhắc nhở của Tư Không Đồ.
“Đâu phải là không trả lại!” Đại hán vẻ xấu hổ, “Ta đi ra ngoài vội vàng, không mang theo cái gì đáng giá. “
Y quét mắt nhìn Mạnh Kỳ một lượt, gật đầu, trở nên trang trọng: “Nhân quả dây dưa, quả là hèn gì. Nếu ngươi gánh vác nhân quả, vậy ta dẫn ngươi đi theo, Chân Hoàng tỉ vẫn để cho ngươi giữ. “
Kỳ thật là do ngươi không lấy ra được bảo vật gì để đổi nên mới quyết định như thế mà thôi! Mạnh Kỳ bất đắc dĩ gật đầu, dù sao cũng không thể để cho ai cũng có thể mượn Chân Hoàng tỉ đi, chuyện gánh chịu nhân quả không phải là chuyện đùa.
“Huynh đài, xin hỏi cao tính đại danh?” Mạnh Kỳ cẩn thận lên tiếng, có thể nhìn ra nhân quả dây dưa , tuyệt không phải hạng người vô danh!
Đại hán ưỡn lưng ngồi thẳng lên, ngữ khí ra vẻ lạnh nhạt: “Ta nhiều năm không vào giang hồ, lại cũng không phải là người Nam tấn, e là tiểu huynh đệ ngươi chưa bao giờ nghe tới, ai, thanh danh chỉ là vật phù vân, không đáng nhắc đến. Tên ta là Cao Lãm. “
Mắt y sáng rực nhìn Mạnh Kỳ, vẻ đang đợi chờ hắn giật mình khiếp sợ.
Nam Tấn, là người Bắc Chu? Mạnh Kỳ nhíu mày: “Tại hạ quả thật chưa từng nghe qua. “
Ngoài tên của những người có trên Thiên Địa Nhân bảng, Mạnh Kỳ chẳng còn biết tới nhân sĩ giang hồ nào của Đại Tấn và Hãn Hải, ngay cả Địa bảng, vì tên ở trên đó nhiều quá, hắn cũng còn chưa biết hết nữa là.
Đại hán nhíu mày, giọng cấp bách: “Ngươi nhớ kĩ lại xem, Trường Nhạc Cao Lãm!”
Trường Nhạc Cao thị, Bắc Chu hoàng thất...... Thì ra là cường giả Cao gia, hèn gì Cố Tiểu Tang thất sắc...... Nghe đồn [ Tâm Tịch Vật Ngoại thiên ] của Cao gia cực đoan khó luyện, chỉ chút vô ý sẽ bị thành điên, nên Cao gia xưa nay luôn nổi danh là điên cuồng bạo ngược...... quá mức sẽ trở thành ngu ngốc giống như cái người trước mắt này...... Mạnh Kỳ cả kinh, im lặng, không dám kích thích Cao Lãm nữa.
Cao Lãm nhíu mày: “Còn chưa nhớ ra ta là ai? Ta nhắc lại lần nữa, điên vương, a, không đúng, Hiền vương Cao Lãm!”
Mạnh Kỳ vỗ mạnh cục gạch bên cạnh, ra vẻ mình rất là “Khiếp sợ”: “Thì ra là Cao Lãm đó! từ lâu vãn bối đã kính ngài đến vô cùng, thường hận chưa bao giờ được gặp, được nhìn thấy tiền bối, không ngờ hôm nay lại có được cơ duyên này!”
Nếu Tề Chính Ngôn có ở đây, chắc sẽ lại phải nhả ra một câu ‘nói khoác thấy gớm’, nhưng Cao Lãm ngửa đầu cười to, rất là vui sướng: “Ha ha, vốn tưởng nhiều năm không vào giang hồ, người trong giang hồ đã quên ta đi mất, không ngờ vẫn còn kẻ biết nhìn hàng như tiểu huynh đệ ngươi!”
“Không cần gọi ta tiền bối, gọi Cao đại ca là được!”
Cao đại ca, biểu hiện của ngươi cũng hơi bay bổng quá đấy...... mắt Mạnh Kỳ giật giật, đánh xà phải tùy côn, là nói đại thế thôi, chứ đâu dám nói tới một ví dụ thực tế nào, vì cơ bản hắn đâu có biết Cao Lãm là ai!
“Khách chủ” đều vui vẻ, Mạnh Kỳ dời đề tài: “Cao đại ca, chỗ huynh tới đó có cần giữ bí mật không? Tiểu đệ bị yêu nữ mang đi, e là bằng hữu lo lắng, muốn để lại cho họ mấy chữ, báo cho họ biết mình vẫn bình an. “
Cao Lãm không cười nữa, phất tay: “Không sao, chuyện ta muốn làm, trên đời không có ai cản được!”
Giọng điệu rất là hào khí ngất trời, bễ nghễ thiên hạ.
Tuy điên điên khùng khùng, nhưng quả thật là có phong phạm cường giả a...... Mạnh Kỳ thở phào: “Đa tạ Cao đại ca, nếu tí nữa có tới quận thành hay châu thành nào đó, xin cho tiểu đệ đi vào trong thành, tìm chỗ của Tẩy Kiếm các hoặc Hoán Hoa kiếm phái để lại tin tức...... “
Lời còn chưa dứt, Cao Lãm đã xán tới, hạ giọng, vẻ thần bí: “Nhưng nếu bị người ngăn trở, mọi chuyện sẽ không còn thuận lợi, nên ngươi nhắn tin thật là đơn giản thôi, đừng có để lộ hướng chúng ta đi. “
“...... “ Cao đại ca, ta mới khen ngươi có phong phạm cường giả! Mạnh Kỳ dại ra một lúc mới khôi phục, cười gượng: “Được!”
Dù sao ta cũng đâu có biết mình đi đâu......
............
An quận quận thành.
Có lẽ do nhiều năm không vào giang hồ, Cao Lãm nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, hứng chí bừng bừng, cứ như con nít, lúc thì cười ầm ĩ, lúc lại to tiếng bàn luận, quả thực là thích gì làm nấy.
“Đợi làm xong việc này, ta mời ngươi uống rượu, không say không về!” Cao Lãm vỗ vai Mạnh Kỳ.
Người này hình như trời sinh thần lực, dù Mạnh Kỳ tu luyện Bát Cửu huyền công, sức lực cơ thể rất mạnh, vậy mà cũng không chịu nổi.
Hai người tới “Phẩm Kiếm hiên”của Tẩy Kiếm các, Mạnh Kỳ hít một hơi, cất bước đi vào, đến thẳng phòng chủ sự.
“Tại hạ Tô Mạnh, xin chào tiền bối. “ Mạnh Kỳ đàng hoàng hành lễ.
Chủ sự biến sắc, nhìn hắn: “‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh?”
“Vâng, Tô mỗ đuổi theo Lang vương, rời khỏi Dĩnh thành, sợ Giang cô nương lo lắng, nên đến báo cho biết một tiếng. “ Cao Lãm ở ngay bên cạnh, Mạnh Kỳ đành phải lôi Lang vương ra lấy cớ.
Chủ sự thở ra: “Giang sư muội đang tìm ngươi, may quá, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. “
“Còn nữa, nhắc cô ấy giúp, Lang vương có chiêu thức pháp thân, có thể hóa tay làm kiếm, phải cẩn thận. “ Mạnh Kỳ nói thêm.
Mình có bảo binh, không bị thương nặng, nhưng tay trái của Lang vương nếu không cứu kịp sẽ bị phế, cộng với Trời giáng Ngũ Lôi oanh có tác dụng tàn phá kinh mạch càng khiến y bị thương nặng hơn, dù có linh đan diệu dược chữa khỏi, trong vòng một năm cũng đừng mơ mở ra huyền quan.
Hắn chớp mắt, cười tủm tỉm: “À, hôm trước Tô mỗ có nhìn thấy một vị gọi là Cao Lãm tiền bối, không biết huynh đài có biết người này không?”
Hắn làm ra vẻ đang đi thụ giáo.
Cao Lãm nhích sát lại gần, chuyên tâm lắng nghe.
“Cao Lãm? Trường Nhạc Cao Lãm?” chủ sự khiếp sợ.
Cao Lãm ho khẽ, khoanh tay, đứng dạng chân, bày ra vẻ cao thủ.
“Thì ra huynh đài cũng biết . “ Mạnh Kỳ “Sửng sốt”.
Chủ sự thở ra: “Làm sao mà không biết? Nói không khoác chứ, gần hai mươi năm trước, Tô sư thúc chính là trong một đêm trăng sáng, chiếu rọi Nhân bảng và Địa bảng, là một người giang hồ tài tuấn thời ấy không ai bì được, nhưng trước thời của người hai mươi năm, chính là thời song tinh diệu thế, một người là ‘Ma Sư’ Hàn Quảng, người thứ hai chính là ‘Điên vương’ Cao Lãm, hai người không phân cao thấp, sau này ‘Ma Sư’ chứng pháp thân, mới kéo ra chênh lệch. “
“Nhưng, khi ‘Ma Sư’ vẫn lạc trong tay Không Văn La Hán, ‘Điên vương’ vì phát cuồng, bị môn phái và thế gia Bắc Chu liên thủ trấn áp ở Trường Nhạc, đã tọa hóa nhiều năm, họ đã trở thành mây khói thoảng qua...... Không ngờ Điên Vương vẫn còn chưa chết, Tô công tử, ngươi có phải nhận sai người hay không?”
Càng nói, mặt Cao Lãm càng trở nên lặng đi, khí thế thu dần vào trong, như một cái hồ sâu không đáy.
Y chắp tay sau lưng, thong thả đi ra ngoài, Mạnh Kỳ không dám chậm trễ, vội vàng cáo từ, chạy ra theo.
Cao Lãm nhìn trời, bỗng nhiên thở dài:
“Đi thôi, đi Long Đài.”