Mục lục
[Dịch] Nhất Thế Chi Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu đã tới đây thì đừng lén lút.

Mạnh Kỳ từ đầu đã phóng tinh thần ra khắp xung quanh, không hề có một giây lơi lỏng.

Vì hắn từng bị Lang vương ám tập, đối với loại địch nhân “xem” không thấy, “nghe” không được, “cảm ứng” không ra đã sinh ra một sự ám ảnh, nên trong lòng vô cùng cảnh giác.

Lang vương đã như vậy, lỡ là nửa bước ngoại cảnh ám kích thì sao?

Trong tứ ma có tới hai người là nửa bước ngoại cảnh!

Hơn nữa tà ma thường giỏi ẩn nấp, giỏi đánh lén, nếu vô ý sẽ trở thành chết không có chỗ chôn.

Quả nhiên, trong trạng thái không linh, Mạnh Kỳ thông qua Thiên Chi Thương cảm ứng được một tia nguy hiểm, nhưng lại không nắm được tung tích đối phương nên hét to để phá cục, để đối phương tưởng hắn đã nhìn thấy chỗ mình ẩn nấp, quyết định thò ra.

- Hừ, cũng có vài phần bản sự...

Một giọng nói lạnh lùng, trong ánh lửa yếu ớt, hiện ra một bóng người.

Người này mặc trường bào đỏ, không có tóc, không có lông mi, không có một sợi lông, làn da quanh thân phát ra ánh sáng, như một lớp lửa đỏ, nâng tay chụp vào Mạnh Kỳ.

Ồ, là một trong hai nửa bước ngoại cảnh, Hỏa Ma!

Bàn tay đánh tới, càng biến càng lớn, chiếm cứ tầm mắt, dòng khí xung quanh trở nên nóng rực, toàn bộ bốc cháy, cả áo bào xanh của Mạnh Kỳ cũng bốc cháy, lan vào da.

Mỗi lần hít thở đều là hít vào khí nóng, hít nhiều sẽ làm bỏng buồng phổi, yết hầu bị thương nặng.

Là nửa bước ngoại cảnh hàng thật giá thật!

Không phải loại già cỗi, đã yếu đi như Xà Vương, cũng không phải loại đã bị giảm thực lực như Thanh Tán Nhân, mà là nửa bước ngoại cảnh bình thường thật sự, giống như Ba Nhi Bá trước kia!

Mạnh Kỳ không chút chậm trễ, trường đao mạnh chém ra. Ánh sáng như điện, mau như lôi, cắt đôi hỏa diễm, chém thẳng vào bàn tay kia.

Mạnh Kỳ thân theo đao thế, rời khỏi đầu tường, quanh người đều bị bốc cháy nhưng da hắn đã rực màu ám kim, đầy vẻ sáng lạn và thần thánh.

Liệt hỏa lộ chân kim!

Hoàng Đại và Phạm Vũ nhìn mà hai chân run rẩy, là Hỏa Ma đáng sợ!

Trước khi y bị ma khí quán thể đã không thua sư phụ, sau nhờ có ma khí, thực lực càng tăng lên, giơ tay nhấc chân đều làm cho thiên tượng biến hóa, đốt cháy đối phương!

Nghe đồn tính tình của y rất hung tàn, thích nhất là nướng người sống, sau đó ăn thịt.

Vậy mà Đao Trấn Bát Phương Tô thiếu hiệp nhìn có vẻ hoàn toàn không hề sợ lửa của y!

Còn dám lấy công đối công!

Mạnh Kỳ vừa quát lên, Chính Ngôn đã vọt tới, định liên thủ, bỗng quanh người y hơi nước bốc hơi, như liên hoa nở rộ, cánh cánh mở ra, đẩy ra một nửa cái móc sắt, tránh thoát một kích trí mệnh.

Từ trong hư không hiện ra một ma đầu cao lớn, mặc bào đen, tay trái là nửa cái móc sắt, tay phải đột nhiên bổ ra, hóa thành một cây ma đao đen ngòm, từng sợi hắc khí quấn quanh, như muốn ăn mòn tất cả.

Binh Ma! Phạm Vũ và Hoàng Đại hết hồn, bên này có tới hai đại ma đầu!

Binh Ma, ý như từ, là tà ma có thể là lây dính ma khí cho người khác, mỗi một bộ phận trên cơ thể, tay, chân, mắt mũi, lưỡi, tai, tóc, móng... đều có thể hóa thành binh khí, ám khí, giơ tay nhấc chân đều là sát chiêu, rất khó đối phó.

Ma đao Chém Tề Chính Ngôn, mái tóc dài của nó cũng quét qua một cái, nếu cắt đứt da, sẽ khiến người ta vừa bị ma khí nhập thể, vừa bị trúng kịch độc.

Tề Chính Ngôn không dám chậm trễ, vẩy Xích Hà, đẩy mái tóc dài kia ra, sau đó thả ra tín hiệu màu tím, ý bảo bên này có tới hai ma đầu, trong đó có một nửa bước ngoại cảnh, mau tới tiếp viện.

Pháo hoa bay lên, nở bùng rực rỡ, quanh Tề Chính Ngôn sương trắng tràn ngập, che khuất tầm nhìn.

Lợi dụng cơ hội, y lùi lại kéo giãn khoảng cách, tả chưởng hữu đao, một bên dùng Bích Băng Tuyết chân khí chém ra cực đống hàn quang, một bên khu động những vật kim loại ở xung quanh, những làn ô quang từ trong phế tích bay ra, từ khắp các hướng công kích Binh Ma.

Nhìn Tề Chính Ngôn nâng tay là địa liệt, giơ kiếm là tỏa hàn quang, nhìn những làn xích hàn trong màn sương trắng, Hoàng Đại và Phạm Vũ trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa quên luôn có ma đầu đột kích.

Đây nhất định là thần linh a!

- Hừ!

Binh Ma hừ lạnh, hiểu đối thủ muốn dùng võ công đặc dị, đánh từ xa để làm hao tổn mình.

Khí thế của gã nhanh chóng kéo lên tới đỉnh phong, tay trái đột nhiên tản ra, hóa thành ma khí dày đặc, hư không chung quanh tối sầm lại, dòng khí đột nhiên thu hẹp, hóa khu vực mười trượng quanh đó thành ma ngục u ám dơ bẩn, ăn mòn sương trắng, làm hàn quang yếu đi, các vật kim loại bị trói chặt.

Dựa vào ma khí để đạt tới thiên nhân giao cảm!

***

Phích Lịch Kiếm Tiên Đồng Dao và Bát Chỉ Thần Chưởng Tổ Văn Trung cùng thủ ở cửa chờ ma đầu.

Hai người không ai nói gì, vì cả hai người họ đều yếu hơn ma đầu, họ đều là ôm tâm quyết tử, áp lực không khí rất nặng nề.

Bỗng vòng ngọc trên tay trái Đồng Dao lóe lên ánh sáng trắng.

- Thi ma!

Bà cao giọng cảnh báo, may mà mình có linh vật cảm ứng thi khí.

Tổ Văn Trung thả pháo hoa, định cùng Đồng Dao liều chết cản địch, chờ cứu viện.

Từ trong bóng tối bước ra một bóng người cao to, tóc dài tới eo, mặt u ám, hai tay móng dài ngoằn, chi khí xám trắng quấn quanh, mỗi khi bước một bước đều làm đại địa dao động.

Sau lưng nó có một ma đầu cao to rắn chắc, đen thui như mặc khôi giáp.

Tới hai ma đầu... Đồng Dao và Tổ Văn Trung nghiến răng, chỉ hi vọng Bách Trượng đạo nhân mau chóng chạy tới.

***

Bách Trượng đạo nhân và Triệu Hằng hầu như nhìn thấy hai làn pháo hoa nở cùng một lúc, nghĩa là hai bên đều có nửa bước ngoại cảnh.

- Thí chủ, chúng ta đi hỗ trợ Đồng phu nhân và Tổ tiên sinh, bên kia đànhnhờ hai người Giang thí chủ.

Bách Trượng đạo nhân quyết định rất nhanh.

Triệu Hằng đang định trả lời, phía trước đã có sương mù xám trắng lan tới, bên trong là những cương thi dữ tợn, cả người toàn là nước mủ hư thối, có răng nanh lợi giáp, ước chừng trên trăm.

Quay đầu nhìn các giang hồ hảo hán còn đang tìm tìm, Triệu Hằng mở miệng:

- Bách Trượng tiền bối, ngài đi trước giúp Đồng phu nhân, nơi này giao cho vãn bối, không thể để chúng nó hại nghĩa sĩ.

- Huynh đệ chắc được chứ?

Bách Trượng đạo nhân nhìn thấy hơn trăm cương thi, sợ Triệu Hằng một mình không đối phó nổi?

Triệu Hằng cười:

- Tiền bối đã quên danh hiệu của vãn bối?

Kinh Thiên Động Địa, đương nhiên là phải kinh thiên động địa!

Bách Trượng đạo nhân không lần chần nữa, nói hai chữ cẩn thận, rồi vội vàng vọt đi nhanh như gió.

Đối mặt hơn trăm cương thi, Triệu Hằng không rút kiếm, tay trái vỗ vỗ tà áo, tay phải chậm rãi đánh ra.

***

Giang Chỉ Vi ôm kiếm đứng ngoài phế tích, Nguyễn Ngọc Thư khoanh chân ngồi dưới tường, hai tay đặt hờ lên Tê Phượng Cầm, nhắm mắt.

Pháo hoa nở rộ, Giang Chỉ Vi xoay người, định đi hỗ trợ đám Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư cũng ôm lấy đàn cổ.

Nhưng đã có nhiều thân ảnh áp tới, cơ thể của họ đều không trọn vẹn, tư thái cũng khác nhau, nhưng ai cũng đầy người là máu, ma khí quấn quanh, trong mắt chỉ có hiếu sát.

Những sợi ma khí quấn vào nhau như một phiến mây đen bay tới.

- Chỉ Vi tỷ tỷ, ta thủ ở đây, cô đi giúp đỡ bọn họ.

Nguyễn Ngọc Thư dời tay lên trên Tê Phượng Cầm.

Giang Chỉ Vi biết đối phó với những kẻ địch số lượng đông đảo nhưng yếu kém này, Nguyễn Ngọc Thư có ưu thế hơn mình, Mạnh Kỳ từng lén chọc gọi cô là “vũ khí có tính sát thương quy mô lớn”, hơn nữa lại không có ma đầu, với thực lực của cô, đủ sức chống đỡ được đến khi mình quay lại.

- Được.

Giang Chỉ Vi gật đầu, phóng đi.

Nguyễn Ngọc Thư lạnh nhạt bắt đầu đánh đàn, những tiếng phật tụng xa xăm vọng lên, tiêu tán oán khí và ma khí.

A!

Những ma vật bị dính ma khí mức nhẹ ôm đầu kêu lên thảm thiết, hắc khí nhanh chóng bị tiêu tán.

Sau nửa khúc Độ Ma Chú, những thân ảnh đầy khắp núi như lúa bị gặt, đã giảm đi hẳn, những kẻ còn lại đều là những kẻ mạnh mẽ hơn.

Chúng không hề lùi bước, tiếp tục chạy tới.

Nguyễn Ngọc Thư bạch y như tuyết, không nhiễm bụi trần ai, hai tay khẽ vuốt, như tiên tử hạ phàm, tiếng đàn biến đổi, chuyển thành sát phạt.

Tranh tranh thương thương!

Một ma đầu chạy ra tám bước, đột nhiên ngã quỵ, tai mắt mũi miệng đều chảy máu đen.

Một bài đàn này, khiến phần đông ma vật thân tử.

Một ma đầu cao lớn túm lấy đồng bọn, ném thẳng vào Nguyễn Ngọc Thư, để cản cô đánh đàn.

Nguyễn Ngọc Thư vẫn ưu nhã đánh đàn, hai ngón út hơi cong, kiếm khí tung hoành, sưu sưu hai phát đánh văng ma vật bay tới, tiếng đàn không chút đứt ngừng, vẫn tiêu sái thản nhiên.

***

Ánh đao cắt ra biển lửa, chém lên bàn tay đỏ rực.

Bàn tay bấm lại bắn ra, hỏa diễm rút vào trong chỉ phong, điểm vào ngực trái Mạnh Kỳ, chỉ chưa tới, hơi nóng đã tới trước, như muốn xuyên qua da!

Đây là Hỏa Ma, căn cứ vào chân khí lưu động và cơ nhục phản ứng của Mạnh Kỳ để mai phục cạm bẫy, nhìn cứ như hắn chủ động đâm vào chỉ phong tự sát, vì một đao này quá nhanh, nhìn như không kịp né tránh.

Nhưng đao thế của Mạnh Kỳ lại bỗng xoay vòng, kéo cơ thể xoay tròn theo, lướt sát qua chỉ phong, ánh đao trở nên trống trơn mênh mông.

Ngay từ đầu, hắn đã không hề có ý tử thủ.

Mình khác với Vương Tái, Trương sư huynh, tác dụng mạnh nhất của Bát Cửu huyền công và Kim Chung tráo không phải là phòng ngự, mà là tiến công!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK