Nghĩ đến đó, Mạnh Kỳ không kìm được lắc đầu tự giễu. Mặc kệ đám người kia làm trò khỉ gió gì cũng đâu ảnh hướng đến việc tu luyện Kim Chung Tráo của hắn.
Không biết qua bao lâu, khi lần nữa nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến, Mạnh Kỳ liền biết ngay đám người Chân Thường đã trở về. Vốn mang sẵn lòng hiếu kỳ đối yêu vật trốn chạy khỏi Thôi gia, lúc này hắn liền mở to hai mắt, nín thở chờ đợi.
Sau khi bốn người bước vào, đi sau bọn họ là một đại hán chân bước tập tễnh, tóc dài rối tung che lấp khuôn mặt, chỉ có điều trên người y lại không hề xuất hiện đặc điểm khiến người khác nghĩ đến kẻ đứng trước mặt lại là một yêu vật đáng sợ.
“Yêu vật sau khi hóa hình không hề để lộ chút sơ hở nào, về sau làm sao có thể nhận biết được chứ…” Mạnh Kỳ thấy vậy không khỏi có chút lo lắng thế nhưng nghĩ đến Yêu tộc vốn có lịch sử lâu đời chẳng phải vẫn bị Nhân tộc giành quyền thống trị đấy sao. Từ đó có thể thấy được các bậc tiền bối đi trước đã có không ít kinh nghiệm chuyên dùng đối phó bọn chúng.
Khi nhìn thấy Mạnh Kỳ, đám người Huyền Bi, Chân Thường cùng nam tử trung niên của Thôi gia đều không đặt nhiều sự chú ý bởi dù sao công phu mà hắn tu luyện cũng không phải thứ gì ly kỳ cổ quái. Ngược lại, gã thanh niên trẻ nhất trong số bốn người lại cố ý đi chậm một chút, để có thể tới gần nhà tù giam giữ Hàn Quy nhằm quan sát cẩn thận yêu vật sau khi hóa hình. Gã vốn dĩ cảm thấy vô cùng tò mò vì vậy trên đường đến đây vẫn luôn tìm kiếm cơ hội nhìn qua một lần thế nhưng gã cũng biết rõ phần lớn yêu vật bị giam ở đây đều có thực lực vô cùng khủng bố. Nếu như tùy tiện tới gần nhiều khả năng sẽ bị khí tức của chúng làm cho bị thương do đó lúc này nhìn thấy Hàn Quy cùng Hỏa Hộc gã liền không nén nổi tò mò. Một tiểu hòa thượng tuổi đời không lớn, thực lực thấp kém lại có thể tu luyện thoải mái bên ngoài nhà tù, điều đó khiến gã cho rằng rằng đám phế vật kia cũng không phải yêu quái mạnh mẽ hung ác giống như lời đồn. Nghĩ đến đây, thanh niên họ Thôi liền vận công khiến cho làn da nổi lên một tầng hào quang tím nhạt đánh tan hàn ý xung quanh, đồng thời nghênh ngang tiến đến trước mặt Hàn Quy.
Rống!
Cảm nhận ý tứ khiêu khích của nhân loại trước mặt, Hàn Quy đột nhiên nổi điên nhào đến phía trước song sắt đồng thời mở to cái miệng gớm ghiếc, gào thét rung trời hơn nữa còn không ngừng phun ra hàn khí lạnh lẽo. Đúng lúc này, Vạn Từ Phù bốn phía lồng giam cũng không chậm trễ luân phiên rực sáng mang theo kinh âm Phật hiệu vang vọng bốn phương khiến cho hàn khí cùng yêu khí liền bị chặn lại. Nào ngờ, dư chấn xung quanh dường như kích thích Hỏa Hộc vốn đang náu mình trong góc phòng giam. Chỉ thấy gã đột nhiên bộc phát hỏa diễm cùng yêu khí vô cùng mạnh mẽ, dù có lao lung cản trở thế nhưng yêu khí tỏa kết hợp khí tức băng hỏa lưỡng cực vẫn tạo thành tình cảnh vô cùng đáng sợ khiến cho Mạnh Kỳ kêu khổ không thôi. Kim Chung Tráo tầng thứ tư cũng vì thế liền được kích hoạt mang theo Ám Kim bao bọc thân thể của hắn.
Nam tử trẻ tuổi chưa từng kinh qua sự khủng khiếp của yêu khí liền bị chấn nhiếp một cách dễ dàng, chỉ thấy hai chân của hắn lập tức nhũn ra, làn da tím biếc lại như đông cứng hoàn toàn. Huyền Khổ cùng Chân Thường dường như cũng bất ngờ với tình huống trước mắt nên cũng bị yêu khí cùng khí tức băng hàn nóng bỏng làm cho hoảng loạn trong giây lát. Trong lúc đó, yêu vật tóc dài vẫn lặng yên cúi đầu, giống như mọi chuyện xung quanh không hề liên quan đến gã. Thì ra người đàn ông trung niên họ Thôi dù bận xuất trảo chộp lấy hài nhi của mình nhưng vẫn để mắt đến gã một cách cẩn thận.
Đúng lúc này, Mạnh Kỳ vốn đang bị đau đớn giày vò đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn thẳng về phía Hàn Quy cùng Hỏa Hộc, hai tên đầu sỏ gây nên chuyện này!
Đón nhận ánh nhìn lạnh lẽo của Mạnh Kỳ, Hàn Quy thoáng trở nên sửng sốt tựa như nhớ ra gì đó bèn gấp rút lui nhanh trở lại góc phòng đồng thời vội vã co rụt tứ chi vào trong. Gần như cùng lúc, phòng giam của Hỏa Hộc cũng liền khôi phục sự yên tĩnh.
“Ách….” Phản ứng kỳ lạ như vậy khiến Mạnh Kỳ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Hạo nhi, đi thôi.” Lúc này, nam tử họ Thôi bỗng nhiên trầm giọng lên tiếng. Bởi vì xung quanh đã không còn gì nguy hiểm nên tay phải của y lần nữa lại được thu về sau lưng.
Gã trai trẻ tuổi dường như vẫn bị biến cố phát sinh làm cho sợ hãi bèn lặng lẽ bước theo trưởng bối của mình. Huyền Khổ cùng Chân Thường bên cạnh vốn không khá hơn là bao, lúc này cũng đành mang theo kinh ngạc lặng yên tiến về phía trước.
Sau khi rời khỏi nhà tù, chờ khi Huyền Khổ cùng Chân Thường đến chỗ tăng nhân thủ tháp để xóa bỏ ‘Đề Thủ lệnh bài’, nam tử trẻ tuổi rốt cuộc mới hồi phục tinh thần bèn nổi giận oán trách:
“Cha à, chính tên tiểu hòa thượng kia đã sai sử yêu vật để chúng dọa ta sợ hãi! Người xem lúc sau chẳng phải bọn chúng một mực nghe theo lời gã hay sao, nhất định cả đám đều bị tên nhãi kia thuần dưỡng thành thục!”
“Hắn không phải là người sai sử yêu vật.” Người đàn ông trung niên nghe vậy bèn thở dài sau đó nói tiếp:
“Hạo nhi, chẳng lẽ ngươi không nhận ra lúc sau đám yêu vật kia không phải kính cẩn nghe theo mà là bị dọa cho sợ hãi.”
“Sợ hãi?” Nam tử dường như không tin yêu quái cường đại như vậy lại e sợ một sa di nhỏ yếu bèn giật mình hỏi lại.
Nam tử trung niên nghe vậy chỉ nhàn nhạt nhìn lại:
“Hạo Nhi, có phải ngươi định thừa dịp lần này ra ngoài lịch lãm một phen đúng không?”
“Đúng vậy.” Gã trai trẻ tuổi không rõ vì sao cha mình lại đột nhiên hỏi đến việc này.
Nam tử trung niên chỉ chắp tay nhìn theo Chân Thường cùng Huyền Khổ sau đó không nhanh không chậm giải thích:
“Với nhãn lực của ngươi hiện tại, ra ngoài lịch lãm chính là tự mình tìm chết, ta nghĩ chuyện này vẫn nên hoãn lại chừng hai năm rồi hẵng tính tiếp.”
“Cha!” Câu nói vừa rồi giống sét đang ngang tai nam tử trẻ tuổi.
“Vi phụ sẽ cùng ngươi đến gặp Tam bá.” Người đàn ông họ Thôi trả lời không chút khoan nhượng.
…
“Chúng lại biết sợ ta hay sao?” Lúc này, Mạnh Kỳ không ngừng nhớ lại tình cảnh vừa rồi. Điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu chính là tại sao hai đại yêu vật thực lực mạnh mẽ kia lại e ngại một tiểu hòa thượng như mình!
“Chẳng lẽ rồi mình lại chìm đắm vào trong trạng thái lĩnh ngộ huyền diệu kia, khiến cho Đao ý ‘A Nan Phá giới đao pháp’ xâm nhập vào người hai tên kia đột ngột thức tỉnh?”
Thế nhưng sau một hồi suy nghĩ, Mạnh Kỳ cũng dần bỏ qua ý tưởng vừa rồi, bởi lẽ tình huống thi triển đao pháp lần trước vốn diễn ra chỉ trong nháy mắt căn bản không thể lưu lại hiệu quả lâu dài như vậy. Có lẽ, đám yêu vật kia trải qua thời gian dài phong ấn đã không cách nào phát huy thực lực chân chính. Lại thêm tinh thần liên tục chịu sự dày vò, trấn áp của Xá Lợi Tử ‘Phật Quang’ cùng âm thanh kinh kệ bên trong tòa tháp phía trên dẫn đến tinh thần trở nên vô cùng bạc nhược.
Lúc này, bởi vì Hỏa Hộc cùng Hàn Quy đều đã buông lỏng yêu khí khiến cho hiệu quả rèn luyện kém đi rất nhiều, hơn nữa bản thân lại không mang theo Linh Chi Bổ Khí Hoàn, Mạnh Kỳ liền dứt khoát đứng dậy, khẽ động tay chây rồi mặc lại tăng bào, rời khỏi Xá Lợi tháp.
Lập tức, khí hậu ngày xuân liền theo ánh nắng tươi sáng ập đến trước mặt.
“Ba tháng qua không hề nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không ngờ cái thứ tròn tròn trên cao kia lại có trở nên đẹp đẽ như vậy.” Mạnh Kỳ cười hắc hắc, sau khi hé mắt, hít sâu vài cái hắn liền cảm thấy cuộc sống thế này thật sự vô cùng tươi đẹp.
Thời gian vừa qua, mỗi ngày Mạnh Kỳ đều nhẫn nại đi sớm về trễ. Thường thường sau khi dùng xong bữa sáng, không chờ mặt trời hoàn toàn ló dạng hắn đã tiến vào Xá Lợi tháp, đến khi ánh nắng cuối cùng cũng đã khuất dạng hắn mới lặng lẽ trở về nơi ở của mình. Đương nhiên, điều này một phần cũng do thời điểm cuối đông ngày ngắn đêm dài.
Lúc này, Mạnh Kỳ đang nhẹ nhàng thi triển bô pháp, không ngừng lao nhanh về phía hậu sơn. Ven đường, thỉnh thoảng có vài tăng nhân tuần tra bắt gặp hành tung của hắn đều không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Tiểu tử kia sao lại đi sớm như vậy? Chẳng lẽ rốt cuộc sinh ra lười biếng hay sao? Bọn họ tuy vẫn tuần tự đổi phiên thế nhưng trải qua ba tháng, mỗi người đều biết bên trong Xá Lợi tháp có một chú tiểu cần mẫn rèn luyện đến khi tối mịt mới dám ngưng tay. Thế nhưng, Mạnh Kỳ dường như không thèm để ý ánh mắt tò của bọn họ. Tâm tình của hắn đang được không khí tươi đẹp ngày xuân khiến cho khoan khoái dễ chịu, một ít bùn đất đỏ sẫm dưới chân cũng không cách nào cản trở bước tiến của hắn. Xuyên qua ngõ hẹp giữa hai ngọn núi, Mạnh Kỳ đã về tới nơi mà hắn quen thuộc, ánh mắt có chút hồi hộp chăm chú quan sát phiến rừng trước mặt.
Tuy không có liên hệ rõ ràng nào cả, thế nhưng nếu có thể qua mặt những người canh gác nơi đây thì có thể chứng thực lực bản thân đã có bước nhảy vọt. Vì vậy mới mới nhẹ bước một cách chậm rãi, ý định xem xem mật đạo phía trước có người canh gác hay không. Quả nhiên, bên cạnh tảng đá lớn đỏ sẫm đằng xa là hai vị tăng nhân áo vàng đang cẩn thận quan sát bốn phía. Sợ bị phát hiện, Mạnh Kỳ bèn bỏ đi ý định tiến gần thêm nữa. Tuy chưa thể nhìn ngó các nơi trọng yếu thế nhưng việc thoải mái ra vào khu vực hậu sơn đã đủ khiến hắn thích thú không thôi. Chính vào lúc này, Mạnh Kỳ đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang tiến nhanh tới.
“Chân Vĩnh sư huynh?” Mạnh Kỳ thốt lên một cách ngạc nhiên.
Chân Vĩnh dường như bất ngờ bèn lui nhanh về sau mấy bước, đến khi nhìn rõ người ở trước mặt chính là Mạnh Kỳ mới không ngừng vỗ vỗ lên ngực:
“Chân Định sư đệ, sao ngươi lại có mặt ở đây, làm ta sợ muốn chết!”’
“Ta cảm thấy hiếu kỳ với mật đạo đằng kia nên mới lặng lẽ tiến đến nhìn ngó một phen.” Mạnh Kỳ không hề có ý che giấu, dù sao việc này cũng không có gì to tát, bản thân cũng không bị tăng nhân trấn thủ bắt được tại chỗ.
“Chân Vĩnh sư huynh, ngươi thì sao?”
Chân Vĩnh ôm vậy bèn cười cười trả lời:
“Ngươi cũng không cần gấp, hôm nay ta có việc phải trông coi địa phương phía trước.”
“Ra vậy.” Nghĩ đến lúc trước bản thân từng lấy cớ này để tiến đến luyện đao vì vậy tuy cảm thấy có chút kỳ quái nhưng Mạnh Kỳ cũng lập tức rời đi chứ không nói gì thêm.
Khi trở lại tiểu viện, Mạnh Kỳ đã thấy sư phụ Huyền Bi của mình đang diễn luyện đao pháp.
“Hôm nay sao lại về sớm như vậy? Phải chăng băng hỏa lưỡng cực khiến con cảm thấy không khỏe?” Huyền Bi thấy hắn trở về liền thu hồi giới đạo, không những không lên tiếng trách cứ mà còn ân cần hỏi thăm.
Sau khi trở về, Mạnh Kỳ vẫn đang do dự không biết giải thích làm sao với vị sư phụ này thế nhưng nhớ đến đám người Huyền Khổ cùng Chân Thường đã nhìn thấy bản thân lộ ra Ám Kim khi chống cự khí tức nóng lạnh toát ra, cũng chính biểu hiện bên người khi luyện thành cửa thứ tư của Kim Chung Tráo, hắn rốt cuộc đã hạ quyết tâm!
Nhìn thấy Mạnh Kỳ do dự, Huyền Bi lập tức tươi cười trấn an:
“Dục tốc bất đạt, cũng do vi sư thúc ép ngươi quá nhiều, tuy vậy ngươi cũng chớ nên nản chí.”
Mạnh Kỳ cúi đầu xuống, thành thật trả lời:
“Sư phụ, con đã luyện thành tầng thứ tư của Kim Chung Tráo.”