Thay đổi quá nhanh, ngoài Thanh Huyết Long Vương và Xích Mi Đao Vương, những người còn lại vẫn còn đang ngơ ra, sao đi cáo tế tổ tông lại biến thành công kích, uy hiếp Văn công tử thế này?
Ngay cả Hoàng Phủ phu nhân và Hoàng Phủ Phỉ cũng ngơ ngẩn: "Thì ra đây là 'diệu kế' của Thanh Nguyên đạo trưởng..."
Nhưng mà có thể ở giữa hai đại hộ pháp bắt được Văn Hoành Thủy, thực lực của hắn quả là kinh khủng thực!
Về phần đây có phải là diệu kế hay không ư, thoát được thân thì chính là diệu kế!
Mặt Thanh Huyết Long Vương thoắt xanh thoắt tím vì giận, là nửa bước Ngoại cảnh, bị một tên tiểu bối Khai khiếu đường đường chính chính đánh bại chưa nói, còn không bảo vệ được thiếu chủ, là ai cũng phải nổi giận, chỉ mong đập đầu chết trước mặt Tẩy Nguyệt tiên sinh cho rồi.
Chuyện này mà truyền ra, mặt mình chỉ còn nước đi quét rác!
Tuy trước giờ vốn cũng chẳng phải thanh danh thơm tho gì, nhưng cũng đủ khiến người ta sợ hãi, còn từ ngày hôm nay, e là chỉ làm người ta chê cười!
Lão quay qua nhìn Hoàng Phủ Phỉ và Hoàng Phủ phu nhân, nghĩ xem có nên nhân lúc hai người chưa kịp hoàn hồn, tóm lấy họ để làm con tin trao đổi hay không.
Nhưng Mạnh Kỳ đâu để sơ sót như vậy, ho một cái:
- Long Vương và Đao Vương nghĩ bần đạo không dám khai sát giới chăng?
- Hoàng Phủ phu nhân và Hoàng Phủ tiểu thư chẳng phải người thân thích gì bần đạo, bần đạo chỉ là muốn báo đáp ân của Hoàng Phủ trang chủ mà thôi, nếu có chuyện xảy ra, chắc chắn bần đạo sẽ lo cho mình trước, cùng lắm thì giết luôn Văn thí chủ để báo thù cho họ trước, sau này sẽ từ từ tính toán với hai vị sau.
Vừa nói, hắn vừa ra hiệu cho hai mẹ con Hoàng Phủ phu nhân đi về phía mình, mũi kiếm chọc vào cổ Văn Hoành Thủy, rỉ ra một ít máu tươi, giọng nói vô cùng bình thản lạnh lùng.
Thanh Huyết Long Vương và Xích Mi Đao Vương trợn trừng mắt giận dữ, nhưng ném chuột sợ vỡ đồ, đành trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Phỉ và Hoàng Phủ phu nhân đi qua, trốn sau lưng Mạnh Kỳ.
Họ đều là người từng trải, biết Mạnh Kỳ chỉ là mạnh miệng, không thể không chú ý tới hai mẹ con Hoàng Phủ Phỉ, nhưng họ không dám đánh cược, vì con tin là thiếu chủ, nếu có sơ xuất, cả đám người mình đều không gánh nổi tránh nhiệm, không thể đưa thiếu chủ ra mạo hiểm.
- Thanh Nguyên đạo trưởng, ngươi phải nghĩ cho kĩ, muốn kết thù oán không chết không thôi với Nguyệt Chi Hương chúng ta thực hay sao?
Thanh Huyết Long Vương nghiến răng.
Lão đưa tay ra hiệu, ý bảo mình sẽ kéo dài thời gian, những người khác mau tìm cách báo cho Tẩy Nguyệt tiên sinh, để ông ta tới chặn đường, xử lý tên nhóc đạo sĩ đáng chết này!
Mạnh Kỳ cười:
- Nếu bần đạo sợ chết, đã không tới Tụ Thần Trang, Long Vương cần gì phải đe dọa như thế? Chuẩn bị xe ngựa đi, bần đạo không muốn gặp Tẩy Nguyệt tiên sinh đâu!
Hắn bóc trần ý đồ của Thanh Huyết Long Vương.
Hoàng Phủ Phỉ ra lệnh cho người hầu đi chuẩn bị xe ngựa, để ngoài trang.
Người hầu không biết làm sao, nhìn Thanh Huyết Long Vương.
Mạnh Kỳ ấn mạnh tay hơn, Văn Hoành Thủy bị đau hít sâu một cái, cả người run lên.
Máu tươi chảy theo mũi kiếm, rơi xuống đất.
Thanh Huyết Long Vương giận dữ, nhưng phải gật đầu.
- Đại khái cần bao lâu?
Mạnh Kỳ hỏi Hoàng Phủ Phỉ.
- Chừng một khắc là đủ.
Hoàng Phủ Phỉ đáp.
Mạnh Kỳ nói với người hầu:
- Sau một khắc nữa nếu ta vẫn chưa nhìn thấy xe ngoài cửa trang, các ngươi chờ nhặt xác hắn đi.
Thanh Huyết Long Vương giận lắm, nhưng cố gắng nhìn xuống, Xích Mi Đao Vương dựng đứng lông mày, trong lòng băm vằm Mạnh Kỳ không biết mấy trăm lần.
Hai người trơ ra nhìn Mạnh Kỳ kéo theo Văn Hoành Thủy, bảo vệ mẹ con Hoàng Phủ Phỉ đi ra cửa trang, hai người lặng lẽ phát tín hiệu báo cho Tẩy Nguyệt tiên sinh, cũng nhận ra đám đệ tử Thích Thiếu Xung không biết đã biến mất khỏi Tụ Thần Trang từ lúc nào, Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà cũng thế.
Ra thôn trang chưa lâu, xe ngựa từ từ chạy tới, bốn con ngựa kéo, đều là loại ngựa chuyên kéo xe đi trong trời tuyết.
Mạnh Kỳ để hai mẹ con Hoàng Phủ Phỉ tới kiểm tra xe, xong mới leo lên, đuổi người đánh xe đi, xách Văn Hoành Thủy ngồi ngay đầu xe, tay trái vòng qua cổ y, thúc ngựa chạy đi.
- Long Vương, Đao Vương, không cần tiễn! Tới khi đến chỗ an toàn, bần đạo sẽ giải huyệt đạo cho Văn thí chủ, không làm tổn thương tới tính mạng của y, nhưng nếu các ngươi dám lén đi theo, để bần đạo phát hiện được, sẽ giết người.
Mạnh Kỳ to giọng uy hiếp.
Cảm ơn mấy bộ phim nha, đã giúp hắn có kinh nghiệm đi bắt con tin!
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là con tin của hắn rất có trọng lượng, chứ nếu không thì đã không thành công.
Thanh Huyết Long Vương dừng lại, đầy hận ý:
- Thanh Nguyên đạo trưởng, sau này tất sẽ gặp lại!
- Ha ha, gặp lại cũng tốt.
Mạnh Kỳ đáp qua loa theo thói quen.
Xe ngựa dần tăng tốc, biến mất trong trời tuyết.
***
"Giờ mà có xe trượt tuyết còn đi nhanh được hơn nhiều…" Mạnh Kỳ cảm khái.
Đương nhiên, nếu hắn cùng hai mẹ con Hoàng Phủ phu nhân dùng khinh công, toàn lực mà chạy, chắc chắn còn hoàn hảo hơn là đi xe trượt tuyết, nhưng như thế không đi lâu được, vì tinh thần sẽ bị tiêu hao, hơn nữa có xe ngựa thay đi bộ, mình cũng có thể dùng thời gian này để chữa thương, chuẩn bị tinh thần lên mức tốt nhất.
Mạnh Kỳ lấy đan dược chữa thương của Lục Phiến Môn ra dùng, không ngừng cảnh giác, phóng tinh thần ra ngoài để quan sát, cảm ứng chung quanh.
Ngày đông trời lạnh giá, đâu cũng toàn tuyết với tuyết, khó nhìn thấy dã thú.
Đi được một lúc, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa đạp tuyết, quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc xe ngựa chạy tới, người đánh xe là một đạo sĩ trẻ, khuôn mặt tuấn tú, khí chất xuất trần.
Ồ, lại còn có một người như vậy tự mình đánh xe, mơ hồ làm cho người ta cảm thấy cái xe ngựa này không đơn giản.
Xe ngựa chạy thẳng về phía lâm hải.
Hoàng Phủ Phỉ biết Mạnh Kỳ muốn chữa thương, nhưng không đòi ra đánh xe và kềm chế con tin cho hắn, chỉ kiên nhẫn ngồi trong xe chờ.
Văn Hoành Thủy bị điểm huyệt, đầy giận dữ nhìn chằm chằm Mạnh Kỳ, ước gì ánh mắt mình có thể chọc thủng làn da hắn.
Mạnh Kỳ vừa đi, vừa tính toán thời gian Tẩy Nguyệt tiên sinh đuổi tới.
Đi một lúc lâu, thương thế nho nhỏ của Mạnh Kỳ đã khôi phục, cảm ứng chung quanh, không phát hiện tung tích đệ tử Nguyệt Chi Hương.
Nhưng hắn đã xách Thiên Chi Thương lên, cười một cái, ném mạnh Văn Hoành Thủy ra phía sau:
- Văn thí chủ, không cần tống tiễn!
Lời còn chưa dứt, trong một đống tuyết bên đường vọt ra một bóng người, đánh thẳng vào xe ngựa, chính là Thanh Huyết Long Vương.
Mấy con ngựa run lên, sắp bị đông cứng.
Chưởng lực cuồn cuộn, tuyết cũng bị nhuộm một màu xanh ma trơi, cuồng bạo ào tới muốn giết chết Mạnh Kỳ!
Nhưng mắt lão đã hoa lên một cái, người ngồi đánh xe ngựa kia đã biến mất!
Không, không phải biến mất, mà là bay vọt lên cao, từ giữa không trung, một đao chém thẳng về phía Văn Hoành Thủy, như thương ưng chụp mồi!
Trong mắt Mạnh Kỳ chỉ còn có thanh đao trong tay và Văn Hoành Thủy, đao thế nhanh như lôi đình, điện quang lóng lánh, trong khi Văn Hoành Thủy vẫn còn chưa được giải huyệt đạo!
Thiếu chủ!
Thanh Huyết Long Vương vội vung tay, thân hình gập lại, bay vọt lên, đánh vào lưng Mạnh Kỳ, bỏ qua mẹ con Hoàng Phủ Phỉ và bốn con ngựa.
Thanh Nguyên đạo sĩ ở giữa không trung, lẽ ra không có chỗ nào mượn lực được để mà chuyển hướng, thế nhưng lại như đại bàng giương cánh, quỷ dị đổi hướng, vòng ra phía bên kia thiếu chủ, trở thành đối diện với mình!
Làm sao như thế được?
Nhóc đạo sĩ không phải Ngoại cảnh, sao lại đổi hướng được giữa không trung?
Thanh Huyết Long Vương không đoán ra được biến cố này nên không kịp đuổi theo, đành đứng sững nhìn Mạnh Kỳ đâm ra một kiếm.
Đùng một cái, từ dưới đất như có một ngọn lửa phụt lên, nhưng ngọn lửa không rõ ràng, vì uy lực đã được thu liễm ở bên trong!
Kiếm quang tuyệt đẹp, như kinh hồng, tự du long, như tiên nhân từ trên trời bay xuống, đâm vào mi tâm Thanh Huyết Long Vương.
Bàn chân lão lập tức như bốc cháy âm hỏa, thiêu đốt âm phong quỷ khí, mi tâm lấp lóe sáng, là Bát Bộ Thiên Long Hỏa, vô cùng âm tà.
Mạnh Kỳ đâm Văn Hoành Thủy nhưng mục tiêu lại không phải là y, mà là Thanh Huyết Long Vương!
"A!" Thanh Huyết Long Vương hét lên một tiếng, cả người phừng phực ma trơi như một cây đuốc xanh, quanh người âm phong nồng đậm như chuyển thành màu đen, song chưởng đánh ra âm nhu đến cực điểm.
"Phụt!" Hỏa diễm tắt, âm phong dừng lại, Mạnh Kỳ mượn lực đằng không, bay về xe ngựa, vững vàng ngồi lại vị trí cũ ở đầu xe.
Ngựa vẫn tiếp tục chạy, Mạnh Kỳ cao giọng cười to:
- Đa tạ Long Vương đưa tiễn!
Thanh Huyết Long Vương ôm Văn Hoành Thủy hạ xuống, vừa kịp nhìn thấy xe ngựa chạy mất hút.
Vừa hạ xuống, hai chân lão cũng nhũn ra, suýt nữa ngã nhào, ngực trào máu tươi, sắc mặt trắng bệch, khí tức mỏng manh.
Lão đã trúng một kiếm vào ngực phải, vết thương nhìn đáng sợ nhưng thực ra đối với loại cường giả như lão thì lại chẳng nặng lắm, đấu tiếp ba trăm hiệp cũng còn được.
Nhưng vì đối địch quá gấp, giữa không trung không có chỗ mượn lực, âm hỏa và Bát Bộ Thiên Long Hỏa không chống đỡ được hết, làm kinh mạch bị bỏng, tổn thương nguyên thần, nội thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu bây giờ kích phát tinh huyết tiếp tục đuổi theo, nếu trúng phải sát chiêu nữa, chết là cái chắc!
"Dù sao cũng cứu được thiếu chủ về rồi..." Thanh Huyết Long Vương xách Văn Hoành Thủy, nhìn theo hướng xe ngựa biến mất, đôi mắt lạnh băng, trong tai vẫn còn vang vọng tiếng cười của Mạnh Kỳ:
- Đa tạ Long Vương đưa tiễn!