Mạnh Kỳ nhìn thấy nơi ở của Thôi Hủ không phải sảnh chính của phủ thành chủ, cũng không phải thư phòng hay gì khác mà là hoa viên nằm giữa nội viện và ngoại viện. Về phần họ Thôi, đây là một người đàn ông trung niên gầy yếu nhưng có thể thấy được lúc trẻ y tuyệt đối là một nam tử xứng với tám chữ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Tuy hiện tại thời gian đã lưu lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt của lão nhưng chòm râu dài vẫn thể hiện được phong độ nhẹ nhàng cùng khí chất nho nhã, lạnh lùng vốn có.
Bên cạnh Thôi Hủ là còn có bốn người, hai trong số đó Mạnh Kỳ đã từng gặp qua. Một là Thôi đại tiểu thư Thôi Cẩm Tú xinh đẹp khả ái đang mặc một bộ xiêm y đỏ chói. Một người khác chính là tổng bộ đầu Phí Chính Thanh với bộ râu dài không lẫn đâu được. Hai người còn lại thoạt nhìn đều có vẻ lớn tuổi hơn Phí Chính Thanh bao gồm một lão già phúc hậu tóc tai bạc trắng, khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn thế nhưng thần sắc hồng nhuận phơn phớt, lưng eo thẳng tắp, lại mang ý cười thường trực trên gương mặt khiến người đối diện cảm thấy vô cùng thân ái hiền hòa. Người cuối cùng tuổi chừng năm mươi, khuôn mặt đỏ thẫm, lông mày râm rạp, râu tóc tươi tốt.
Khi vừa nhìn thấy năm người bọn họ, Mạnh Kỳ không khỏi ngạc nhiên. Thiếu thành chủ Thôi Cẩm Hoa lại không đi cùng Thôi đại tiểu thư, hẳn là hắn có việc ra ngoài rồi chăng?
“Thôi mỗ mạo muội cầu kiến vẫn mong pháp sư Chân Định thứ lỗi.” Tuy vẻ ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thân là Tông Sư chính đạo, Thôi Hủ cũng không mất đi cấp bậc lễ nghĩa.
Mạnh Kỳ nghe vậy bèn chắp tay trước ngực đáp lời:
“A Di Đà Phật, Thập Nhị Thú làm hại giang hồ, vốn mang nghiệp chướng nặng nề. Sau khi biết được Thân Hầu phạm phải huyết án tại thành Thiên Định, dù thành chủ không cho gọi, bần tăng cũng sẽ tự đến.”
Thôi Hủ nghe vậy sau khi lạnh nhạt gật đầu mới lại tiếp tục mở lời:
“Thôi mỗ thay mặt dân chúng thành Thiên ĐỊnh tạ ơn tấm lòng từ bi của pháp sư Chân Định.”
Sau khi hàn huyên vài câu, Phí Chính Thanh mới cười hì hì thay đổi chủ đề:
“Pháp sư Chân Định là khách phương xa, Phí mỗ mạn phép giới thiệu một chút. Tại hạ là tổng bộ đầu phụ trách an ninh của thành Thiên Định, tên gọi là Phí Chính Thanh. Cùng phụ trách truy bắt Thân Hầu còn có nghĩa huynh của thành chủ là Vưu Đồng Quang Vưu lão tiên sinh, cũng là người được thế gian tặng cho ngoại hiệu ‘Hoạt Tài Thần’.” Họ Phí vừa cười tủm tỉm vừa chỉ vào lão già bên cạnh.
Lão ta chính là Vưu Đồng Quang… Sau khi gật đầu chào hỏi, Mạnh Kỳ liền âm thầm nhớ kỹ hình dạng, dáng người cùng cung cách ăn mặc của đối phương.
“Vị này chính là Mục Sơn lão gia tử, thống lĩnh mười tám đạo thủy bình ở phía Nam, cũng là huynh đệ kết nghĩa của thành chủ, Mục tam gia.” Phí Chính Thanh tiếp tục giới thiệu lão giả có khuôn mặt đỏ thẫm cùng râu tóc rậm rạp.
Mục Sơn nghe vậy chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn qua Mạnh Kỳ tràn đầy hoài nghi.
“Chắc hẳn Phí mỗ không cần giới thiệu Cẩm Tú đâu nhỉ vì hai vị đã biết nhau rồi.” Sau khi thu hồi dáng vẻ tươi cười, Phí Chính Thanh lại lên tiếng thành khẩn.
“Pháp sư Chân Định, ngươi có thể đao chế Thân Hầu, ắt hẳn cũng là cao thủ nổi danh thiên hạ. Lần này bắt hắn, vẫn mong người ra tay tương trợ.”
“Hắc.” Mục Sơn cười cười ra vẻ khinh miệt thế nhưng cũng không làm ra hành động gì khác.
“Phí tổng bộ đầu cứ việc đặt câu hỏi.” Bởi vì dáng người bản vô cùng phổ biến, Mạnh Kỳ cũng không lo lắng Phí Chính Thanh có thể dựa vào quan sát bên ngoài mà đoán được hắn chính là Thân Hầu.
Phí Chính Thanh nhẹ gật đầu:
“Kính xin pháp sư bỏ qua cho nghi vấn của Phí mỗ, hành động vừa rồi chỉ là dựa theo thói quen mà thôi.”
Nhận thấy Mạnh Kỳ không có ý gì phản đối, y liền bắt đầu hỏi dò:
“Không biết pháp sư là người ở đâu, cơ duyên nào gặp gỡ Thân Hầu?”
“Bần tăng trở về từ cực Tây, vốn đang vân du thiên hạ. Trong lúc đi thuyền trên sông, lại ngẫu nhiên nhìn thấy họ Thân ra tay tàn sát vợ chồng Trương thí chủ…” Mạnh Kỳ nghe vậy bèn thật thật giả giả kể lại câu chuyện từ đâu đến cuối, từ lúc miêu tả đao pháp xuất chúng của bản thân đến khi xử ra một chiêu đả thương Thân Hầu nhưng gã lại giả chết thoát thân.
Phí Chính Thanh không ngừng dò hỏi trước sau thế nhưng y không hề biết Mạnh Kỳ sớm đã tính đến chuyện này vì vậy đã cùng vợ chồng Trương Tông Hiến bàn bạc kỹ lưỡng để đảm bảo không lộ ra bất cứ mâu thuẫn nào.
“Nói như vậy, pháp sư Chân Định quả thật là Đao đạo Tông sư mới có thể khiến cho công phu và đao pháp của Thân Hầu bại dưới tay người. Nói ra thật xấu hổ, dựa vào dấu vết lưu lại ở hiện trường, có thể thấy được lâu chủ Kim An Thành đã bị giết chết mà không chống cự được nhiều. Phí mỗ sợ rằng bản thân cũng không phải địch thủ của Thân Hầu.” Phí Chính Thanh tuy mỉm cười nhưng thần sắc vẫn lộ vẻ nghi hoặc.
Chỉ vì dù cho công phu Thân Hầu lợi hại đến mức nào, thương thế cũng không nặng nhưng có thể chiến thắng họ Phí trong tình trạng bị thương cũng là chuyện quá mức thần kỳ khiến người ta không cách tưởng tượng. Trừ khi võ công của họ Thân chỉ còn cách việc mở ra bí tàng Nhân thể nửa bước. Mà bởi vì như vậy, cao thủ có thể chiến thắng họ Thân lại ở độ tuổi của Chân Định quả thật là quá kinh khủng!
Không đợi Mạnh Kỳ trả lời, Mục Sơn đã âm hiểm cười vang hai tiếng, ánh mắt lợi hại như chim ưng nhìn chằm chằm về phía hắn:
“Pháp sư Chân Định, ngươi kể chuyện xưa nghe rất hay nhưng lão hủ vẫn có điểm thắc mắc. Tuy là kỳ tài ngút trời nhưng cũng phải dựa vào công phu thật sự để nói chuyện! Hãy để lão phu thỉnh giáo ngươi một chút!”
Đang khi nói chuyện, lão lại bất ngờ rút ra trường đao. Thôi Hủ, Phí Chính Thanh cùng Vưu Đồng Quang thấy vậy không những không ngăn mà còn chăm chú quan sát phản ứng của Mạnh Kỳ.
Nào ngờ Mạnh Kỳ chỉ mỉm cười, bất động không dời, nhẹ nhàng điểm lấy bộ phận yếu ớt của Mục Sơn khi lão chưa kịp xuất hết chiêu số. Đây không phải đao pháp Huyết Đao cũng chẳng phải Ngũ Hổ Đoạn Môn đao mà bản đơn giản của thức ‘Đoạn Thanh Tịnh’ mà Mạnh Kỳ diễn hóa trong lúc nghiên cứu đao pháp A Nan Phá Giới, đồng thời dựa trên nền tảng của hai bộ đao pháp của hắn. Sau một thời gian, Mạnh Kỳ hy vọng thứ này có thể trở thành một bộ đao pháp trọn vẹn, đáng chú ý ở Khai Khiếu kỳ. Dù không ẩn chứa Đao ý cùng biến hóa thâm ảo nhưng lấy tiêu chuẩn Súc Khí kỳ, những chiêu thức này cũng có thể xem là tinh diệu tuyệt luân.
Ở thế giới này, trừ bảy đại tông sư còn chưa giao thủ ra, Mạnh Kỳ thấy đám cao thủ cao cấp nhất cũng chỉ mới đạt Súc Khí đại thành, tiếp cận tới Khai Khiếu mà thôi. Không rõ vì sao, Mạnh Kỳ cảm thấy việc tu luyện ở thế giới này thiếu đi cái gì đó làm cho hiệu suất tu luyện còn xa mới theo kịp tốc độ tu luyện như ở Thiếu Lâm Tự của hắn.
Tận mắt nhìn thấy một đao lăng lệ của Mạnh Kỳ, Thôi Hủ nheo mắt, Phí Chính Thanh và Vưu Đồng Quang cũng lộ vẻ khác thường trên khuôn mặt, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Tại thời điểm mấu chốt, đao thế lại bị cắt đứt khiến Mục Sơn thấy khí huyết như lộn nhào, hô hấp khó khăn nhưng vẫn gắng duy trì thế công, chuyển thân vòng qua bên cạnh Mạnh Kỳ, thuận tay chém ra một đao.
Mạnh Kỳ không vội di chuyển, vung đao thế như thác nhằm vào điểm yếu trên trường đao của Mục Sơn chém xuống khiến hắn không thể không lui lại một bước.
Mục Sơn nổi giận gầm lên, trước sau hắn đã tấn công ba lượt nhưng đối phương lại chống đỡ rất nhàn hạ, nhìn thoáng qua chỉ như tiện tay phá giải mà thôi.
“Tam ca, không cần thăm dò nữa. Đao pháp của pháp sư Chân Định thực vô cùng tinh diệu.” Thôi Hủ mở miệng ngăn cản Mục Sơn đang muốn tiếp tục động thủ.
Mục Sơn dừng lại, há miệng thở phì phò, trong đầu hồi tưởng lại trận chiến vừa qua thì tâm tư háo thắng trong lòng hắn hoàn toàn vỡ vụn. Thấy thế, Mạnh Kỳ mỉm cười. “Thực không dám nhận lời khen ấy của thành chủ.”
Mấy chiêu đao pháp của hắn còn quá rời rạc, không linh hoạt, biến hóa không đủ. Nếu tiếp tục đánh nữa, đao pháp sẽ lộ ra sơ hở, bị Mục Sơn khám phá ra chỉ là chuyện nhanh chậm. Nếu thi triển Thần Hành Bách Biến thì Phí Chính Thanh sẽ nhận ra ngay. Tối hôm qua, nhờ có Thần Hành Bách Biến mà hắn mới chống đỡ được một lúc, nhưng cũng không dễ dàng thoải mái gì.
Thật may là Thôi Hủ đã kêu ngừng lại, giải nguy cho hắn.
Thôi Hủ quay đầu nhìn về Phí Chính Thanh, thấy hắn lắc đầu liền hiểu đao pháp này hoàn toàn không giống đao pháp của Thân Hầu. Đao pháp của Thân Hầu có nét yêu dị, dù là thân pháp hay đao thế xuất ra đều khó lường quỷ dị không giống với chính đạo, còn đao pháp của vị Chân Định pháp sư này thì ẩn hàm chính khí, tinh diệu tuyệt luân. Hai đao pháp thuộc về hai cấp độ hoàn toàn khác nhau.
Đại tiểu thư Thôi Cẩm Tú nhìn Mạnh Kỳ xuất đao mà không há miệng rồi không ngậm lại được, kinh ngạc nhìn hai người họ giao thủ, tới giờ mới mê mẩn nói. “Pháp sư, thì ra lúc giao thủ với ta, ngài còn chưa dùng hết sức…”, thế mà nàng còn nghĩ, nàng cùng vị pháp sư này và tên Thân Hầu có chênh lệch không bao nhiêu. Thật là…
Thôi Hủ đứng nghiêm, chắp tay nói. “Vì Thân Hầu đã bị thương từ trước, tối hôm qua Thôi mỗ nghi ngờ là pháp sư giả trang nhưng hôm nay xem ra, Thôi mỗ đúng là lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử rồi. Kính xin pháp sư thứ tội!”
“Thành chủ là người có tâm, vội vàng lo lắng cũng là chuyện bần tăng có thể lý giải được.” Mạnh Kỳ bình thản đáp.
Vừa lúc hắn muốn hỏi thêm sự tình về vụ án Thân Hầu thì từ ngoài hoa viên có tiếng gia đinh vọng vào, sau đó, một người mang theo vẻ mặt vô cùng sợ hãi chạy tới kêu lên. “Thành chủ! Thành chủ, xảy ra chuyện không hay rồi.”
Mạnh Kỳ cùng mấy người Thôi Hủ khẽ động, Thôi Hủ lạnh lùng quát khẽ. “Có chuyện gì, cứ từ từ nói.”
Tên gia đinh thở hổn hển một hồi, mang thiếp hồng đưa lên rồi nói. “Thành chủ, đây là chiến thư của Bạch Y Kiếm Thần, hắn hẹn bảy ngày sau sẽ tới nhà khiêu chiến ngài.”
Việc này đã được bàn tán xôn xao nên Thôi Hủ cũng không cần dấu giếm.
Bạch Y Kiếm Thần – Lạc Thanh? Là một trong bảy đại tông sư?
Đây chính là quyết đấu giữa hai vị tông sư!
Đám người Mạnh Kỳ nghe xong thì làm ra bộ dáng vô cùng kinh hãi, nhưng sắc mặt của Thôi Hủ lại không hề biến đổi. “Thôi mỗ cũng đã muốn lĩnh giáo kiếm pháp của Lạc đại hiệp đã lâu.”
Cuộc chiến tông sư này đã là chuyện không thể tránh né nữa rồi!
“Đúng là thời buổi rối ren a…”, Vưu Đồng Quang nhìn Phí Chính Thanh cảm khái.
Xảy ra chuyện này, sự chú ý của mọi người tới việc của Thân Hầu cũng tạm gác lại, Mạnh Kỳ nói chuyện với bọn họ thêm một lúc rồi cũng rời khỏi phủ. Trong lòng thầm nghĩ. “Thái độ của bọn họ với lời đồnn như vậy, hay là bọn họ đang muốn che giấu điều gì? Sợ sẽ đánh rắn động cỏ sao?” Chuyện này không dễ tìm ra lời giải khiến Mạnh Kỳ chỉ biết vò đầu bứt tai.
“Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tên Vưu Đồng Quang chắc sẽ về nhà rất muộn, ta lại có cơ hội rồi.” Mạnh Kỳ cân nhắc một lúc, không khỏi hứng khởi.
Vì Vưu Đồng Quang rất có thể là dư nghiệt của Tuyết Thần Cung, nắm giữ Huyễn Hình Đại Pháp nên Mạnh Kỳ không dùng cách trực tiếp tìm tới cửa như với Kim An Thành, hắn sẽ phải mất công một chút. Hơn nữa, hắn cũng muốn nhân cơ hội này tìm được cách giải quyết để hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến.
***
Màn đên vừa buông, quan sát thấy Vưu Đồng Quang chưa về phủ, Mạnh Kỳ lặng lẽ thay y phục, mang mặt nạ, triển khai thân pháp lặng lẽ tiến nhập thư phòng của hắn. Trong thư phòng không có vật gì đặc biệt, chỉ có một khối dương chi bạch ngọc điêu khắc thành một tượng Phật nhìn qua rất có giá trị. Hắn tìm tới phòng ngủ của Vưu Đồng Quang cũng không tìm thấy manh mối nào liên quan tới Tuyết Thần Cung nên quay trở lại thư phong, tìm một tờ giấy trắng, cố ý thay đổi bút pháp rồi viết.
“Sớm nghe thấy ngài có Phật tượng bằng bạch ngọc, có giá trị liên thành, tại hạ không nén được tò mò nên hôm nay tới đây xem xét một lần, thực không thất vọng. Nhưng không hỏi lại tự mang đi thì thật không phải lẽ. Tại hạ để lại mấy lời, sáu ngày sau sẽ đạp nguyệt tới lấy. Các hạ là người thông hiểu, tất sẽ không khiến ta phí công đi tới đi lui.”
“Thân Hầu bái thượng!”