Trên đường lát đá xám, Vương Hạo đang đi đến Thư tịch khu.
Trên đường đi, Vương Hạo không ngừng suy nghĩ về những kiến thức mình được học trong ngày hôm nay rồi sau đó lại cố gắng nhớ lại những quyển sách mà mình đã từng đọc qua ở Địa cầu. Trên đường, có nhiều người nhận ra Vương Hạo, xì xầm bàn tán nhưng hắn chẳng thèm để tâm đến.
Phế vật thì sao? Thiên tài thì sao? Cứ cố gắng rồi thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Vương Hạo nhủ thầm trong lòng.
Mặc dù là người có số điểm khảo nghiệm cao nhất học viện nhưng cũng là người duy nhất trong học viện không có được thuộc tính chân nguyên. Hiển nhiên Vương Hạo chính là chủ đề bàn tán của mọi người.
Thư tịch khu, là một tòa tháp nằm ở phía đông bắc của Đại học viện, nó là một tòa tháp với 4 tầng.
Vương Hạo đang đứng trước tòa tháp, nhìn về phía tòa tháp, Vương Hạo thấy trên cửa vào có một tấm bảng đề là “Tàng Thư Tháp”. Lúc này Vương Hạo thở mạnh một hơi rồi bước vào trong tháp.
Trong tháp, Vương Hạo nhìn thấy một người trung niên ngồi ở cái bàn giữa tháp. Người này nhìn thấy Vương Hạo lúc đầu hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở nên bình thường.
Bài trí trong tháp thì có một cái cầu thang uống lượng phía bên trái, một cái bàn bố trí tinh xảo ở giữa tháp để cho người quản lý tháp ngồi, xung quanh thì rất trống trải, sau lưng vị trí ngồi giữa tháp đối diện với cửa chính là một giá sách, phía bên phải thì có một cái bàn trà dài, mùi đàn hương thì thoang thoảng từ một cái tiểu đỉnh trên bàn trà dài bốc lên làm cho không khí ở trong này rất dễ chịu.
Bước đến trước bàn, Vương Hạo đưa cho người trung niên thẻ bài thân phận của mình, người trung niên nhận lấy thẻ bài nhìn một chút xong thì trả lại cho Vương Hạo rồi nói:
Thư tịch tháp là nơi chứa đựng các loại sách dành cho việc học hành và nghiên cứu của học viên học viện. Học viên vào cửa thì miễn phí nhưng khi xem sách thì phải tốn Tinh điểm học đồ hiểu rõ điều này chứ?
Trung niên nhân tên là Dương Thường Trực, là một trong các vị Lão sư của học viện này. Dương lão sư chính là người trông coi Tàng thư tháp này.
Học trò hiểu rõ, nhưng cũng mong Dương lão sư chỉ điểm cho học trò thêm. Vương Hạo lễ phép trả lời.
Thấy sự lễ phép của Vương Hạo, Dương lão sư cảm thấy rất hài lòng.
Dương lão sư nói tiếp “học đồ chỉ cần lựa chọn sách mà mình muốn đọc, tại vị trí đặt sách sẽ có lời giới thiệu về quyển sách đó, nếu học đồ muốn đọc thì chỉ cần lấy thẻ bài của mình quét qua cái khe tại vị trí để sách đó thì cấm chế sẽ được mở ra và học đồ có thể tùy ý lấy ra mà đọc. Tùy vào loại sách mà số tinh điểm cần thiết để đọc sẽ khác nhau”. Học đồ hiểu rõ chưa?
Học trò đã rõ, cám ơn Dương lão sư đã giải thích.
Sau khi cám ơn Dương lão sư, Vương Hạo tiến đến cầu thang để lên tầng 1.
Học đồ chỉ nên đọc sách ở tầng 1 thôi, tầng 2 và tầng 3 là sách dành cho võ giả trung và cao giai, phí dụng đọc sách rất mắc. Dương lão sư dường như sực nhớ mà nhắc nhở Vương Hạo.
Học trò đã hiểu, xin cám ơn Dương lão sư nhắc nhở. Nói xong Vương Hạo thi lễ rồi tiến lên tầng 1.
Dương lão sư thấy Vương Hạo lễ phép như vậy hảo cảm đối với đứa học đồ này cũng tăng lên không ít. Mặc dù mang danh là người quản lý của Tàng thư tháp này, nhưng thực tế chẳng khác người giữ kho là mấy. Điều này làm cho Dương lão sư cảm thấy rất khó chịu về mặt mũi, và đôi khi có một số tên học đồ chẳng có chút tôn trọng, điều này khiến cho Dương lão sư ngày càng trở nên cáu gắt hơn. Nhưng hôm nay gặp được Vương Hạo, nhận được sự kính trọng từ tên học đồ này làm cho Dương lão sư rất vui. “Biết kính trọng người trên, khiêm tốn, có lẽ tên học đồ này cũng là một người đáng để ta đào tạo đấy chứ” Dương lão sư nhủ thầm trong lòng.
Vương Hạo bước lên bậc thang cuối cùng thì tầng 1 của Tàng thư tháp đã hiện ra trong mắt. Tầng 1 diện tích cũng giống như tầng dưới, khoản 100 tất (~100m2 TG). Tòa tháp có hình cửu giác, do đó các kệ được xếp làm chín dãy ngang theo hình cửu giác. Chính giữa tầng 1 chính là cầu thang thông lên tầng 2. Tầng này có 270 kệ để sách, mỗi kệ có 9 tầng, trên đó để đầy các loại sách.
Vương Hạo thấy thế thì hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng cảm thấy bình thường. Đại học viện là nơi nào? Tất nhiên là phải có nhiều sách rồi! Vương Hạo nhủ thầm trong lòng. Sau đó bước chậm tới kệ sách trước mặt mình, lướt sơ qua một số sách thì Vương Hạo cũng phải âm thầm thán phục, chủng loại sách được phân loại khá rõ ràng, lĩnh vực thì rất nhiều, mỗi một quyển sách là một lĩnh vực khác nhau. Có luyện khí, luyện đan, luyện dược, luyện thể, luyện thần, địa lý, lịch sử, văn thi, … cái gì cũng có, tuy vậy những quyển sách này chủ yếu là nhập môn và rất sơ lược về những vấn đề này. Do đây chỉ là tầng một, chủ yếu để cho những học đồ sơ cấp vào nghiên cứu mà thôi.
Đi một vòng, nhìn qua các quyển sách trên các kệ, Vương Hạo cảm giác được rằng thứ mình cần tìm đọc có thể có ở đây, nhưng cụ thể nằm ở đâu thì hắn không biết. Dù sao thì số lượng sách ở đây vô cùng nhiều.
Vương Hạo đang đăm chiêu vì số lượng sách ở đây quá nhiều so với tưởng tượng của mình do đó Vương Hạo cảm thấy hơi bối rối. Vương Hạo vô thức đi về phía cầu thang lên tầng 2, ở đây hắn nhìn thấy được một cái bảng hướng dẫn và phân loại sách trong tầng 1 này. Tới đây thì Vương Hạo mới vỗ trán mình một cái thầm than ngu ngốc. Tàng thư tháp lớn thế này, sách nhiều thế này nếu như không có hướng dẫn thì học đồ bọn hắn có thể nào mà tìm được đúng loại sách mình cần chứ.
Nghĩ như vậy, Vương Hạo tập trung và cái bảng phía trước. Trên bản vẽ hình của tầng 1, trong đó chia ra là 9 dãy kệ sách, mỗi một dãy tương ứng với một thuộc tính chân nguyên, chia ra là Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ - Lôi - Phong - Quang - Ám. Mỗi một dãy ứng với một thuộc tính thì sẽ chứa đựng những kiến thức về thuộc tính đó.
Đọc tới đây, Vương Hạo cảm thấy sự bối rối còn lớn hơn lúc nãy. Bởi vì Vương Hạo không biết được thuộc tính chân nguyên của bản thân là gì, như vậy thì sẽ phải lựa chọn loại sách nào để mà đọc đây? Bất chợt thở dài một hơi.
Hết nửa ngày suy nghĩ, cuối cùng Vương Hạo quyết định sẽ lấy những quyển sách nhập môn cơ bản của cả 9 thuộc tính về nghiên cứu, theo sau đó là lấy luôn một quyển Võ giả sơ giai chú giải về nghiên cứu, đây chính là quyển sách mà giáo viên đã giảng buổi sáng. Trong đó có một đoạn mà khi hắn ở Địa cầu đã tìm được. Đây chính là mục đích của Vương Hạo khi đến Tàng thư tháp này. Tổng cộng Vương hạo lấy đi 10 quyển sách, tiêu tốn hết thảy 100 tinh điểm.
Dương lão sư vẫn thần thanh khí thản ngồi ở bàn uống trà, thấy Vương Hạo đi xuống trên tay cầm 10 quyển sách thì cũng hơi ngạc nhiên, tuy vậy vẫn không nói gì, chỉ cười nhẹ với hắn.
Dương lão sư, học trò lấy những quyển này. Vương Hạo đưa ra trước người mình mười quyển sách.
Tốt, người trẻ tuổi cố gắng đọc sách sẽ rất là tốt. Dương lão sư nói.
Dương lão sư, như vậy học trò lấy sách về là được phải không, có thời gian để trả lại hay không? Vương Hạo thắc mắc hỏi.
Học đồ cứ lấy về, chỉ cần không đem sách rời khỏi đại học viện là được. Mỗi quyển sách chỉ được mượn bảy ngày mà thôi, hết thời gian thì quyển sách đó sẽ tự động về lại Tàng thư tháp, không cần mang trả. Nếu đem ra khỏi đại học viện thì sách sẽ tự động về Tàng thư tháp, Học đồ nhớ kỹ. Dương lão sư không nặng không nhẹ nói.
Học trò đã rõ. Vương Hạo nghe kỹ rồi gật đầu trả lời Dương lão sư sau đó từ giả ra về.
Cầm trên tay mười quyển sách, khóe miệng Vương Hạo có nét cười mỉm rồi hướng về khu nhà ở mà cất bước.
Ánh chiều cũng đã buông xuống, lối đi được nhuộm bởi một màu đỏ nhạt của chiều tà.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2018 16:10
Mình là một nhà văn hoá nè. Nhưng học thuyết đó nó không đúng chỉ có vài phần thôi bạn. Đầu tiên hiện tại thì chung ta chia trung quốc làm 3 phân vùng văn hoá chính: một số dân tộc phương Bắc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Trung Nguyên dân tộc hoa và hạ giờ gọi là hoa hạ. Và 9/10 các tộc bách việt còn lại bên bờ nam sông Dương Tư. Hiện nay chỉ mới có lịch âm dương là co nghiên cứu chứng minh của các tộc người Bách Việt. Bách Việt nói chung. Còn việt Nam chỉ gồm 2
Tộc người âu và lạc Việt và những tộc người khác xuất phát từ gốc ngươi indonedian.
10 Tháng tư, 2018 22:35
Lời đầu tiên mình xin cám ơn bạn đã theo dõi truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ của mình.
Đúng như bạn đã góp ý, ngôn ngữ trong truyện đôi khi xen lẫn giữa Việt và Hán Việt, nhưng đây chính là chủ đích của mình.
Bởi vì bản thân mình đã nghiên cứu các tư liệu lịch sử và các nghiên cứu độc lập của các nhà nghiên cứu về văn hóa lịch sử về thuyết "Văn hóa Trung Hoa bắt nguồn từ Văn hóa Việt". Do đó, mình đã đúc kết được rằng tiếng Việt có trước, tiếng Hán có sau, và tiếng Hán Việt chẳng qua là một cột mốc lịch sử mà từ tiếng Hán tìm về được cội nguồn của mình là Tiếng Việt.
Đôi lời cùng bạn.
10 Tháng tư, 2018 09:19
Bối cảnh Việt Nam nhân vật chính và bối cảnh hiện đại nhưng cách dùng ngôn ngữ hán hoá và tên Họ Trung Quốc quá. Phát triển được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK