Trên đường lớn, có cơn gió thổi qua phấp phới, tiếng vang nhỏ vụn quanh quẩn bên trong không gian yên tĩnh, giống như tiếng kêu của chim ưng, làm cho trong lòng người ta như bị mảnh sứ cứa vào, tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh rơi.
Dân chúng một tiếng cũng không dám thốt, trong mắt hoảng sợ.
Hạ Hầu Uyên một thân cẩm bào xanh thẫm, trầm lãnh quý phái, trên mặt tuấn mỹ như trước lạnh như băng, mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng phía trước.
Chỉ thấy trên đường hỗn độn, thị vệ ngã xuống đất không dậy nôi, Đại Nghiên công chúa đương triều được sủng ái nhất đang bị người chế trụ cổ, hoảng sợ trợn tròn mắt run rẩy.
Mà “đầu sỏ” gây nên kia lại một mặt bình tĩnh, coi như việc đang làm chỉ như một việc nhỏ không đáng nói.
Bạc môi, nhanh chóng cong lên.
Nữ thổ phỉ này, quả nhiên to gan lớn mật!
Phong Thiên Hoa chuyển mắt, nhìn người đang tới, lập tức trong mặt hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
Oan quỷ quấn thân, không đâu không thấy…
Hạ Hầu Tử đang phe phẩy quạt theo sát sau đó, hưng phấn nhìn trái nhìn phải, tầm mắt dừng trên người thị vệ đầy đất, cực kỳ ghét bỏ phẩy tay, khinh thường, “Nhiều người như vậy thế nhưng ngay cả một cô nương cũng đánh không lại, thật sự là một đám phế vật, tất cả kéo xuống chém.”
Dân chúng đều ồ lên, Cửu hoàng tử thật là ác ma, nói chuyện là giết người!
Phiến quạt trong tay tự cho là tiêu sái lỗi lạc phe phẩy, Hạ Hầu Tử thong thả bước đến phía trước Phong Thiên Hoa, tò mò nhìn nàng, chậc chậc nói, “Không nghĩ tới, mỹ nhân ngàn chén không say thế nhưng ngay cả võ công cũng cao như vậy, thật là thú vị, thú vị…”
Liên tục mấy tiếng thú vị, Hạ Hầu Tử khoa trương lắc lắc đầu, trong đôi mắt to không che giấu được hưng phấn. Hắn nhìn Phong Thiên Hoa từ trên xuống dưới, vẻ mặt khoa trương mà nghiêm cẩn, nhìn như không thấy Hạ Hầu Thanh Nghiên cầu cứu.
“Cửu ca đừng vô nghĩa, mau giúp ta giết nàng.” Hạ Hầu Thanh Nghiên thấy người nào đó không nhìn, trừng mắt.
Hạ Hầu Tử trợn mắt, bĩu môi nói, “Ta không có bản sự cứu ngươi, nàng võ công cao như vậy, ta đánh không lại, ngươi vẫn nên cầu cứu hoàng thúc đi!”
Phong Thiên Hoa nhìn hắn, trong mắt xẹt qua ý cười, người này còn có ý tứ, chỉ là tính cách thật đáng đánh đòn.
“Phong tiểu thư.” Một thanh âm lạnh lùng của nam tử truyền đến, tuy nhẹ, lại mang theo cảm giác áp bách nồng đậm, trên phố nhay mắt lặng ngắt như từ, tất cả mọi người đều dừng lại động tác.
Phong Thiên Hoa khẽ nhíu mày, nhìn người vừa nói chuyện.
Hạ Hầu Uyên khoanh tay, khóe môi hơi nhếch lên tươi cười đùa cợt, nheo mắt lại nhìn nàng, lãnh liệt khiếp người.
Nàng nhìn thẳng vào hắn, trong phượng mâu nghiêm nghị cùng kiên định không chút nhượng bộ, còn có…sát khí nhè nhẹ.
Đôi mắt hắn híp lại, ống tay áo nhẹ nâng, ngón tay thon dài như ngọc vương lên, chậm rãi đặt lên tay Phong Thiên Hoa, mà trong tay Phong Thiên Hoa, giờ phút này đang cầm cổ non mịn của Hạ Hầu Thanh Nghiên.
Cảm xúc nhẵn nhụi, lực đạo của bàn tay, Hạ Hầu Uyên không thể không ngẩn ra, lập tức nhàn nhạt mở miệng, vô cùng trào phúng, “Bổn vương không biết, Phong tiểu thư thế nhưng thích…cướp bóc.”
Phong Thiên Hoa mỉm cười trả lời, “Đúng vậy, nhiều lần làm cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh!”
Không chút để ý trả lời, làm cho mi tâm Hạ Hầu Uyên nhăn lại, lực đạo trên tay tăng lên.
Phong Thiên Hoa không chút lùi bước!
Đồ thủ tướng bác, không một tiếng động tỷ thí, khí lực ở ngón tay truyền đến, tầm mắt hai người trong không trung va chạm, chỗ giao phong kia, dường như tóe lên ánh lửa…
Thời gian trôi qua rất chậm, chỉ vài lần hô hấp, dường như đã qua rất lâu, dần dần, tiếng động hỗn loạn trên đường tiêu thất, một mảnh tĩnh lặng, quỷ dị cảnh tượng này làm cho mọi người nhất tề ngậm miệng, ho cũng không dám một tiếng, trong trời đất dường như chỉ còn lại hai thân ảnh kia, mọi người đều nhìn vào.
Một đen một trắng, một kiêu ngạo vô cùng, một tinh tế linh lung, một tuấn mỹ vô kể, một quốc sắc thanh tuyệt…
Phong Thiên Hoa ánh mắt sắc bén, Hạ Hầu Uyên ánh mắt lạnh lẽo, hai người không ai nhường ai, đều đem tất cả thành nền.
Đây là trận chiến của hai người bọn họ, nhất định phải phân cao thấp!
Hạ Hầu Tử sờ sờ cằm, đem tròng mắt trừng rớt kéo về, nữ nhân này chẳng những không đem hắn để vào mắt, lại còn chống lại hoàng thúc. Nữ tử này, có ý tứ…
“Rõ như ban ngày thế này, hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, nhu tình mật ý, bọn ta làm sao chịu được a.” Hạ Hầu Tử một bộ rất khó tiêu, nhếch mi đầy trêu tức.
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Thanh âm lãnh liệt xen lẫn vào nhau vang lên, hai người đều nhất trí bừng bừng dõng dạc, đồng thời lập tức thu tay lại, khinh thường nhìn về phía đối phương.
Hạ Hầu Tử nhe răng một cái, vẻ mặt hưng phấn không thôi.
“Thả nàng, có thể bổn vương tha cho ngươi tội chết.” Trầm lãnh nói ra, lực đạo tay của Hạ Hầu Uyên càng mạnh.
“Vậy cần phải đa tạ vương gia, nhưng mà…” Phong Thiên Hoa không buông tay, không nhanh không chậm long long trước trán toái phát, mỉa mai nói, “Ta khinh thường!”
Tiếng nói vừa dứt, Hạ Hầu Uyên trong mắt càng sâu sắc, sâu như hồ thu không thấy đáy, như lốc xoáy cuồn cuộn cuốn lấy, có thể đem thời gian thu vào, cắn nuốt, giảo toái…
“Rất dũng cảm, nhưng mà, Phong tiểu thư có từng nghĩ tơi, hành động của ngươi hôm nay sẽ đem đến cho Thụy Dương vương hậu quả gì?” Ánh mắt một mảnh u ám, ý tứ hàm súc không nhìn Phong Thiên Hoa, ngược lại nhìn về phía sau nàng.
Phong Thiên Tuyết cả người run lên, nàng ta chỉ là muốn mượn tay Hạ Hầu Thanh Nghiên trừ bỏ Phong Thiên Hoa, lại không ngờ chuyện phát triển đến mức này, tuy rằng Phong Thụy An bây giờ quý vì vương gia, không phải tội danh tùy tiện có thể lay động hắn, nhưng nếu Hạ Hầu Uyên động thủ, chỉ sợ thiên hạ này không ai may mắn thoát khỏi.
Quả nhiên, trên trán mồ hôi lạnh, sau đó Phong Thiên Tuyết đột nhiên quỳ rạp xuống, “Vương gia, tỷ tỷ bởi vì mẫu thân qua đời, thần trí hỗn loạn mới có thể như vậy, mong vương gia thứ tội!”
Trợn trừng mắt nhìn Phong Thiên Hoa, nàng ta lúc này vô cùng hối hận, nếu như hôm nay biết sẽ đụng tới Tần vương, nàng ta như thế nào cũng không đi xúi giục Hạ Hầu Thanh Nghiên.
Ngàn tính vạn tính, thất sách lớn nhất là không dự đoán được, Phong Thiên Hoa thế nhưng ẩn giấu một chiêu, nàng bất động thanh sắc ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không ngờ bộ mặt thật của nàng đáng sợ như vậy!
Đột nhiên nới lỏng tay, Hạ Hầu Uyển giấu đi sắc bén nói, “Nếu là thần trí không rõ, vậy thì hồi phủ tĩnh dưỡng.”
Cảm giác lực đạo nhẹ dần từ cánh tay truyền đến, Phong Thiên Hoa bất động thánh sắc, mỉa mai nói, “Đa tạ vương gia quan tâm.”
Nếu đối phương đã nguyện ý hòa giải, nàng đương nhiên vui vẻ nhận, biến phức tạp thành đơn giản, thoải mái giải quyết!
Nhíu mày, Phong Thiên Hoa bất chợt xuất ra một cái khăn tay, cẩn thận chà lau ngón tay, trào phúng nhìn Hạ Hầu Uyên, vẫy tay, khăn tay nhanh chóng vứt đi, tao nhã xoay người khoanh tay rời đi.
Hạ Hầu Thanh Nghiên thoát khỏi kiềm chế, nhất thời mãnh liệt ho khan một hồi, định thần lại thấy Phong Thiên Hoa nghênh ngang rời đi, lập tức hô lên, “Tiện nhân, đứng lại cho bản cung!”
“Câm miệng, còn không mau hồi cung!” Hạ Hầu Uyên lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Thanh Nghiên, trong mắt hàn băng thấu triệt, cúi đầu khiển trách một tiếng, cũng khoanh tay rời đi.
Hạ Hầu Thanh Nghiên nhịn xuống, nhất thời sắc mặt khó coi, nhưng xưa nay nàng ta sợ nhất Hạ Hầu Uyên, cho nên ngay cả trong lòng đem Phong Thiên Hoa giết trăm ngàn lần, cũng chỉ có thể dẫn người vội vàng rời đi.
Phong Thiên Tuyết trong lòng hận ý bốc lên, cứng rắn quỳ gối trên đất, nhìn Phong Thiên Hoa thản nhiên đi xa…
Nhìn hai người bước đi hai hướng trái ngược cũng không quay đầu lại, Hạ Hầu Tử nhếch mi, hứng thú dạt dào nhìn thân ảnh nhạt nhòa của Phong Thiên Hoa, bỗng nhiên mắt vừa chuyển, khóe môi cong lên giảo hoạt, thân hình thẳng lên, hướng Thụy Dương vương phủ mà đi.