Chỉ thấy Hạ Hầu Uyên một thân tử sắc trường bào, dáng người thon dài cao ngất, như ẩn như hiện dưới ánh sáng, quanh thân tản ra hơi thở lãnh khốc, còn chưa tới gần người mà đã cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt.
Phong Thiên Hoa sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nhìn hắn, miễn cưỡng nói: “Thì ra con ngựa kia tên Long Quyển Phong."
Ngày đó nàng ở ven đường cướp một con ngựa, chỉ một canh giờ liền có thể vào thành. Con ngựa kia tốc độ cực nhanh cũng làm cho đáy lòng nàng cảm thấy ưa thích, hiện tại xem ra cái tên “Long Quyển Phong” này quả thật là xứng với nó.
Hạ Hầu Uyên lạnh như băng, mặt mày nhìn không ra cảm xúc gì thật giống như trên đời này không có một việc gì có làm cho cảm xúc của hắn dao động.
“Long Quyển Phong của bổn vương khi nào thì trả lại!”
Lại là câu nói mà lại không phải câu hỏi. Xem ra Hạ Hầu Uyên hôm nay đến xem Phong Thiên Hoa nếu như không nghìn thấy ngựa sẽ không bỏ qua.
Phong Thiên Hoa gặp phải loại người cường ngạnh liền cảm thấy tức giận, lười nhác dựa vào cột đá bên cạnh, khiêu khích nhìn hắn, nói: “Tần vương thật đúng là dễ quên a, ngựa của ngươi như thế nào mà đánh mất?”
Hạ Hầu Uyên ánh mắt chợt lóe, hơi hơi nheo lại chờ đợi câu tiếp theo của nàng.
“Cướp bóc!”
Nhàn nhạt hai chữ từ đôi môi đỏ mọng phun ra, Phong Thiên Hoa ngạo nghễ nhìn hắn.
Hạ Hầu Uyên nhớ lại tình hình ngày hôm đó cùng hai chữ này chính là đồng dạng, nhưng lại nhớ đến tin tức mà hắn nghe được cách đây không lâu, mặc dù hai hoàn cảnh bất đồng nhưng rất xuôi tai, nhất thời làm cho hơi thở quanh thân hắn càng thêm mãnh liệt!
Phong Thiên Hoa không chút để ý, tao nhã xoay người, khoát tay ở sau lưng, nói: “Tần vương nếu như muốn đem ngựa về, chi bằng đoạt lại đi.”
Quả quyết xoay người, bạch y ở trong đêm tối như một đóa hoa hạ đang duyên dáng khoe độ cong, Hạ Hầu Uyên ngửi được ở trong không khí mùi hương nhàn nhạt phiêu tán còn lẫn thêm cả hơi rượu, ánh mắt dần dần thâm trầm, một tia phức tạp khó hiểu ở trong đáy mắt khẽ lướt qua.
Bỗng nhiên tay hắn ở trong tay áo thủ sẵn thành hình tia chớp, lấy khí thế sét đánh hướng vai trái của Phong Thiên Hoa chộp tới, lực đạo mạnh mẽ mười phần, hoàn toàn không lưu lại đường sống!
Cảm giác nguy hiểm từ phía sau áp tới gần, Phong Thiên Hoa theo bản năng hạ thắt lưng, xoay người, đá lại!
Một loạt động tác rành mạch lưu loát tránh đi một trảo kia.
Đứng thăng bằng trở lại, hai người mặt đối mặt!
Một cái mãnh liệt, một cái thanh tuyệt, ánh mắt đều là am hiểu mà thiết huyết.
Hạ Hầu Uyên hạ một trảo bị nàng dễ dàng tránh thoát cũng không tính toán ra tay lần nữa, chậm rãi khoanh tay, ngạo nghễ đứng thẳng nhìn xuống Phong Thanh Hoa, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Trên khuôn mặt tuyệt mĩ trong nháy mắt có chút kinh ngạc nhưng rồi lại khôi phục vẻ lãnh ngạo, không chút yếu thế nhìn lại hắn: “Tần vương nói thế là có ý gì?”
“Ý gì?” Hạ Hầu Uyên lạnh lùng cười một tiếng: “Phong Thiên Hoa là dạng người gì, ta và ngươi đều rõ ràng. Mặc kệ ngươi là ai, tốt nhất thu hồi tâm tư của mình đi, nếu không...”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, sát khí tràn ngập: "Đừng trách bổn vương không nể mặt!"
Tao nhã phủi phủi bả vai, Phong Thiên Hoa trong mắt tràn ngập sự ghét bỏ, giống như nơi vừa bị hắn đụng là cực kỳ dơ bẩn.
Nàng khẽ cười một tiếng, nhún vai nói: “Ta thế nhưng lại không biết, ngươi đối với ta trong lúc đó lại có tình cảm không thể nói?”
Tầm mắt giao nhau, châm chọc đối đầu, không ai nhường ai!
Thẳng qua nửa ngày, hai người đồng thời thu hồi ánh mắt, Phong Thiên Hoa nhíu mày, khóe môi là trào phúng ý cười, xoay người, vừa đi, một bên thản nhiên nói: "Ngươi nếu như muốn đòi lại ngựa ta luôn luôn đợi, chuyện khác... Cùng ngươi không quan hệ!"
Dứt lời, biến mất vào trong bóng đêm đen kịt.
Hạ Hầu Uyên khoanh tay, nhìn về phía nàng biến mất phương hướng, trong mắt một mảnh trầm tư...
Bên trong ám sắc có bóng người tự nóc nhà hạ xuống, quỳ một gối xuống phía sau Hạ Hầu Uyên, thấp giọng nói: "Chủ tử, muốn hay không thủ hạ đi?"
Hạ Hầu Uyên lạnh lùng xoay người, trong mắt lại khôi phục sâu thẳm, nói: "Không cần!"
Đoạt lại đi?
Nàng cho rằng người khác đều cùng nàng giống nhau, là thổ phỉ sao!
Khóe môi không tự giác nhếch, một chút không dễ phát hiện ý cười, tự khóe miệng ẩn hiện!
Mục Thầm quỳ trên mặt đất , ngẩng ngẩng đầu lên nhanh chóng nhìn nhìn chủ tử của mình!
Vừa rồi, trên mặt chủ tử , là tươi cười?
Mục thầm tư thế quỳ không thay đổi, theo bàn chân đến cái ót, đều hóa đá!
...
Trong xe ngựa, Phong Thiên Hoa tà dựa vào ngồi, cảm giác sau khi Phong Thụy An từ trong cung đi ra, cảm xúc như có như không khác thường, nghĩ nghĩ, nàng mở miệng nói: "Ta có đề nghị, không biết ngươi cần phải nghe một chút?"
Phong Thụy An giật mình, làm như bừng tỉnh xem nàng, nhu hòa cười nói: "Hoa nhi có ý nghĩ gì, cứ việc nói với cha!"
Nàng xem Phong Thụy An, ánh sáng trong mắt sâu xa mà thâm trầm, chậm rãi nói: "Ngươi bây giờ long ân thịnh sủng, địa vị không người theo kịp, Thụy Dương vương phủ chỉ sợ đã là mặt trời giữa ban trưa, nhưng mà, huy hoàng sau đó là vực sâu, thậm chí là chết, xưa nay quân vương đều là như thế, nếu như muốn hoàn toàn giết ngươi liền đặt ngươi trước người, đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió, một khi ngươi trước mắt bao người phạm vào một chút sai lầm, sẽ bị người có tâm cơ phóng đại, mà quân vương liền có thể mượn nước đẩy thuyền, đem ngươi đẩy xuống, đến lúc đó..."
Nàng khẽ nheo lại mắt, nhìn Phong Thụy An đang khiếp sợ trước mắt, khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng phun ra: "Tan xương nát thịt!"
Phong Thụy An ngây người xem nàng, theo bản năng mở miệng hỏi: "Nếu như không muốn tan xương nát thịt, phải làm như thế nào?"
Phong Thiên Hoa cười nhẹ, trước mắt bình tĩnh, coi như thế cục thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay nàng, từ từ nói: "Nếu như ngươi không muốn có kết cục như vậy, chỉ có một biện pháp, từ hôm nay trở đi, ngươi phải thu liễm, việc gì cũng không xuất đầu, chỉ phụ họa mọi người, thiết không thể một mình chuyên hành, chờ thời cơ đã chín muồi, liền tìm cơ hội ẩn lui."
Lúc này Phong Thụy An đã khiếp sợ tột đỉnh, Phong Thiên Hoa nói , hắn làm sao không hiểu rõ, nhưng mà hắn bây giờ là đâm lao phải theo lao, thế cục căn bản không trong khống chế của hắn!
Hắn nghĩ tới vô số biện pháp, cũng cùng thuộc hạ môn khách trắng đêm đàm đạo, lại đều là không nghĩ ra.
Nhưng mà hôm nay, mấu chốt của trăm suy tư không giải được của hắn, từ trong miệng nữ nhi luôn vâng vâng dạ dạ nói ra, làm sao không làm hắn khiếp sợ, không làm hắn kinh hỉ!
Quả nhiên nữ nhi của Phong Thụy An hắn, không phải vô năng như bên ngoài, cơ trí của nàng còn hơn cả tài tử khắp thiên hạ.
Giờ này khắc này, trong mắt Phong Thụy An trong mắt, Phong Thiên Hoa đã không còn là nữ nhi hắn, mà là một bằng hữu, một trí giả có thể cùng hắn nói về thế cục quốc gia, vận mệnh vương phủ.
Giống như nữ nhi xuất sắc này, trong lòng Phong Thụy An, chỉ cảm thấy lo lắng vơi bớt, dâng lên một cảm giác tự hào...
Nhưng mà, nàng cuối cùng chỉ là nữ tử, bây giờ mặt ngoài triều đình nhìn như yên lặng, kỳ thực sớm gợn sóng phong vân, hắn có toàn thân trở ra hay không không biết được.
Phong Thụy An nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, nhất định phải bảo hộ nàng một đời thái bình, vô ưu vô lự.
Tâm tư của Phong Thụy An, Phong Thiên Hoa không biết, nàng là hắc đạo, còn là thương nhân, thương nhân am hiểu là ích lợi tương hỗ, nàng bây giờ là nữ nhi của Phong Thụy An, cái gọi là cùng vinh cùng hại, nếu như hắn có việc, nàng chắc chịu liên lụy.
Nàng đã đưa ra biện pháp giải quyết, liền nhất định sẽ giúp hắn.
Nếu có người muốn động nàng…
Đáy mắt lóe lên u ám, Phong Thiên Hoa nhấc lên một góc màn xe, lạnh lùng nhìn hoàng cung phía sau càng lúc càng xa.
Vậy nhìn xem, có hay không bản sự!