Đại Chu buôn bán phát đạt, hoàng kim là mạch máu kinh tế của Đại Chu, toàn bộ đô thành dường như được bao phủ bởi một mảnh kim quang, bên trong dòng người tấp nập, còn nhiều quan to quý nhân, phú thương nhân vật nổi tiếng, thậm chí cả người bán hàng rong ven đường cũng rất có thể diện, trong giơ tay nhấc chân đều lộ ra kiêu ngạo.
Phong Thiên Hoa đi trên đường lớn, thong thả tản mạn, từ sau yến hội trong cung tối qua, một ý tưởng trong đầu nàng nảy sinh, chính là để hành động, nàng phải hiểu biết sâu sắc về thế giới hiện tại.
“Tiểu thư, nghe nói người tối hôm qua chuốc say Cửu hoàng tử? Tiểu thư, người thật sự quá lợi hại.” Thu Cẩn ánh mắt sùng bái nói, chỉ cần nhớ tới Cửu hoàng tử ác ma kiêu ngạo người người sợ hãi cam chịu, trong lòng nàng ta liền sảng khoái.
Phong Thiên Hoa nhíu nhíu lông mày, nghĩ đến bộ dạng buồn cười của Hạ Hầu Tử tối hôm qua, quả thật buồn cười.
Bên trong phượng mắt xẹt qua ý cười, khóe môi khẽ cong lên, bỗng nhiên đôi mắt thoáng nhìn bốn vị nữ tử đang đến gần.
Không phải mấy vị kia làm người ta chú ý, mà là một vị trong đó đang hung tợn nhìn nàng.
Thu Cẩn cũng nhận ra người đối diện, căm phẫn nói, “Thật sự là oan gia ngõ hẹp!”
Trong lòng suy tư một hồi, nhận ra thân phận người này, Phong Thiên Hoa trên mặt bất động thanh sắc, xoay người, hờ hững đi qua vài nữ tử bên cạnh.
“Di, hóa ra là Phong tiểu thư, ta tưởng là ai, không coi ai ra gì như vậy.” Nữ tử đang nói chuyện, một thân la quần màu đỏ, cổ áo thêu mẫu đơn phấn bạch, mặt mày như hoa đào, thân mình mềm mại.
Hình như có chút quen mắt…
“Nô tì tham kiến Đại Nghiên công chúa, công chúa thiên tuế.” Thu Cẩn quỳ xuống đất, thỉnh an.
Hóa ra là công chúa, hôm qua yến hội ngồi bàn khác, khó trách…
Phong Thiên Hoa cười lạnh một tiếng, kéo Thu Cẩn xoay người rời đi.
“Đứng lại, bản công chúa đang nói chuyện với ngươi, ngươi thế nhưng hờ hững, chẳng lẽ Phong Thụy An dạy ngươi như vậy sao, ta không hiểu, đều là tỷ muội, vì sao ngươi ngay cả ngón chân của Tuyết Nhi muội muội còn kém hơn!” Hạ Hầu Thanh Nghiên đột nhiên giữ chặt cánh tay Phong Thiên Hoa, híp mắt, trào phúng nhìn nàng.
Nữ tử này đêm qua thật nổi bật, hôm nay văn võ trong triều, thậm chí toàn bộ đàm luận đều là, Phong Thiên Hoa đại khí thong dong, không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Hôm nay lại gặp được nàng ta, nàng ta sẽ cho mọi người thấy, đây chỉ là một nữ nhân phế vật không biết trời cao đất rộng, thô tục kiêu ngạo mà thôi!
Phía sau Tuyết Nhi bị đề danh, cũng chính là Vương phủ Nhị tiểu thư Phong Thiên Tuyết, trong mắt đắc ý xẹt qua, vui sướng khi người gặp họa nhìn Phong Thiên Hoa.
Phượng mâu cụp xuống, che đi sát ý trong mắt, Phong Thiên Hoa khi ngước mắt đã là bình tĩnh lạnh nhạt, cánh tay đột nhiên run lên, khí thế cường ngạnh, mạnh mẽ mãnh liệt, làm cho cánh tay Hạ Hầu Thanh Nghiên nhất thời tê dại, kêu thảm thiết một tiếng, không tự chủ được buông ra.
Tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn này, nháy mắt, làm cho những người trên đường khác chú ý.
Hạ Hầu Thanh Nghiên ôm cánh tay, vẻ mặt giận dữ chửi ầm lên, “Tiện nhân, ngươi thật to gan! Bản cung phải về bẩm phụ hoàng, diệt Phong phủ của ngươi…”
Bỗng nhiên, tiếng mắng của nàng ta im bặt.
Trong mắt xẹt qua một tia khinh cụ, mặt Hạ Hầu Thanh Nghiên đỏ lên.
Phế vật trước mặt này, lúc này giống như thần đế ngạo nghễ, tư thái kiêu ngạo thanh lãnh, làm cho dung nhan vốn đã tuyệt mỹ bao phủ bởi một tầng vầng sáng, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Phong Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, Phong Thiên Hoa như vậy nàng ta chưa bao giờ gặp qua, bất tri bất giác nàng sinh ra một cảm giác kém nàng một bậc, dường như, nàng trời sinh khí chất vương giả, cao quý không hoa mĩ, một đời này đều phải phủ phục trước nàng, ngưỡng vọng nàng.
Trong lòng không cam lòng, khóe môi Phong Thiên Tuyết cười lạnh, bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Hạ Hầu Thanh Nghiên, nhẹ giọng nức nở nói, “Công chúa, tỷ tỷ nàng không phải cố ý, nàng bình thường rất ít khi đi ra ngoài, không biết cấp bậc lễ nghĩa, nếu công chúa muốn phạt thì phạt Tuyết Nhi đi, làm muội muội, Tuyết Nhi nguyện chịu thay đại tỷ chịu hết thảy trừng phạt!”
Nàng ta chính là một bộ dáng nhu nhược, ngũ quan dịu dàng, bây giờ một bộ lê hoa đái vũ, bộ dạng tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, không khỏi làm cho người ta đau lòng một phen, hận người làm cho nàng ta khóc.
Nhưng giờ phút này trong lòng nàng ta, đều là đắc ý!
Ngày hôm qua Từ thị bị nữ tử này đánh, còn bị Phong Thụy An giam cầm, nàng ta cũng vì vậy bị lạnh nhạt, nữ tử này lại ở yến hội náo động, cho tới bây giờ người khác chỉ biết là Thụy Dương vương phủ chỉ có một bị tiểu thư, bây giờ, danh vọng bị gió thổi đi, nàng ta sao có thể cam tâm?
Phong Thiên Hoa, nhìn xem hôm nay ngươi sẽ chết như thế nào!
Mắt Phong Thiên Hoa chậm rãi nheo lại, giống như hồ nước sâu không lường được, khóe môi tươi cười thanh lãnh, ngạo nghễ khó lường…
Phong Thiên Tuyết này, bản lĩnh diễn trò dường như đã xuất thần nhập hóa, nếu không phải hận ý âm lãnh đáy mắt nàng ta, Phong Thiên Hoa đã tưởng nàng ta thật nói vì mình.
Hạ Hầu Thanh Nghiên đẩy người ra đỡ nàng ta, thiên giải nhân ý kéo Phong Thiên Tuyết, hiên ngang lẫm liệt nói, “Chuyện này không liên quan tới ngươi, cũng vì tính tình tốt này của ngươi mới có thể dung được điêu phụ này, hôm nay bản cung nếu như không trừng trị nàng, sau này nàng sẽ còn vô pháp vô thiên.”
Trên ngã tư đường, nhất thời dân chúng tụ tập chỉ trỏ.
“Đây là Phong đại tiểu thư hôm qua đem Cửu hoàng tử chuốc say đến gục?”
“Quả nhiên giống như lời đồn, dung mạo thiên tiên, khí chất cao quý a!”
“Nhưng mà vận khí cũng không tốt, hôm qua đắc tội Cửu hoàng tư, hôm nay lại đắc tội Đại Nghiên công chúa, chỉ sợ không thể sống lâu a…”
Mọi người bảy miệng tám lời thảo luận, lời nói truyền đến tai Phong Thiên Tuyết, trong mắt một tia ngoan độc xẹt qua, nàng lập tức nói, “Công chúa nếu như thật sự muốn trừng phạt tỷ tỷ, liền đem nàng đến Khánh An tự đi, tỷ tỷ sợ là hoài niệm mẫu thân đến nỗi thần trí không rõ, đi đến đó tâm tình cũng sẽ tốt lên.”
Hạ Hầu Thanh Nghiên tán thưởng nhìn Phong Thiên Tuyết, cười lạnh nói, “Tốt, bản cung liền nhìn mặt mũi Tuyết Nhi, tha cho ngươi một lần, đi Khánh Am tự tĩnh dưỡng cho tốt đi!”
Hộ vệ đi theo phía sau, nghe thấy nàng ta phân phó, liền xông lên.
Muốn đem Phong Thiên Hoa trói chặt ngay tại chỗ, tiễn bước!
Thu Cẩn hai mắt đỏ đậm gấp gáp, dập đầu liều mạng xin tha thứ, “Công chúa muốn phạt thì phạt nô tì đi, tiểu thư nhà ta thật sự không cố ý…”
Phong Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, trong mắt đắc ý thoáng qua.
“Bắt ta?” Bỗng nhiên trong tiếng người ồn ào, một thanh âm thanh lãnh truyền đến, nhất lời mọi người ngậm miệng, nhìn người vừa lên tiếng.
Chỉ thấy Phong Thiên Hoa thản nhiên phất tay áo, mắt lạnh nhìn Hạ Hầu Thanh Nghiên, quanh thân phóng ra sát khí vô hình, lạnh lùng phun, “Cũng nên hỏi một chút ta có nguyện ý hay không!”
Híp mắt, nhanh như cắt nàng nhấc chân đá văng thị vệ bên cạnh, thân hình như chớp xuyên qua mọi người.
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết cao thấp nối tiếp!
Trong nháy mắt, tình huống biến đổi làm mọi người choáng váng!
Cực kỳ thoải mái, mấy chục thị vệ đã ngã xuống đất không dậy nổi, vặn vẹo thống khổ rên rỉ!
Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, thân hình chợt động, nữ tử vốn bị vây vào hoàn cảnh xấu đã thản nhiên đứng trước Hạ Hầu Thanh Nghiên.
Bàn tay trắng nõn, khẽ giơ lên…
“A…” Hạ Hầu Thanh Nghiên sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn Phong Thiên Hoa như sát thần trước mắt.
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ liên tục lui về phía sau, không dám tin nhìn Phong Thiên Hoa, nữ tử này khi nào trở nên lợi hại như vậy, ngày hôm qua nghe Từ thị nói, nàng ta còn cười nhạt.
Hôm nay, nàng ta rốt cuộc tin!
Tay, bàn tay trắng nõn ôn nhuận, năm ngón tay thon dài nhìn qua mềm mại vạn phần, lúc này đặt trên cổ Hạ Hầu Thanh Nghiên, dường như ẩn chứa sức mạnh tối thượng. Hạ Hầu Thanh Nghiên trước mắt sợ hãi, cả người không ngừng run run, mặc dù không nguyện tin tưởng, nàng ta cũng có một dự cảm lớn, bàn tay trắng nõn này hơi dùng một chút lực, cổ nàng ta, sẽ bị gãy!
Phong Thiên Hoa khinh thường cười khẽ, thanh âm cũng là trầm lãnh, “Ta nếu như muốn giết ngươi, thì sẽ ra tay, cho nên, không cần khiêu chiến nhẫn nại của ta!”
“Dừng tay!” Bỗng nhiên không khí yên tĩnh, một tiếng quát trầm lãnh truyền đến, trong giọng nói xen lẫn tức giận vô cùng.
Hạ Hầu Thanh Nghiên kinh hỉ nhìn người đang tới, lập tức khóc lớn, “Hoàng thúc cứu ta!”