Nam tử một thân cẩm bào màu đen, trên vạt áo thêu một đóa hoa anh túc lớn màu vàng, theo gió lay động, từng luồng hương tản ra. Dáng người hắn cao lớn, khí chất trầm lãnh u ám, thần bí mà cao quý.
Phong Thiên Hoa lạnh nhạt nhìn, tầm mắt dừng lại trên mặt hắn. Chỉ thấy môi hắn mỏng như kiếm, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài sâu như đáy hồ thu, đem mọi vật trên thế gian hút vào, mà giờ phút này, đôi mắt kia nhìn chăm chú Phong Thiên Hoa, như mưa tuyết lạnh và rất lạnh.
“Ra ngoài? Cô nương cần tiền?” Nam tử liếc qua Thu Cẩn, ánh mắt thoáng qua một tia trào phúng, lạnh lùng nói.
Phong Thiên Hoa nhìn Thu Cẩn, thấy nàng ta đang trợn mắt há hốc mồm nhìn bên này, nhíu mày. Môi nàng cong lên, kiêu ngạo nhìn nam tử, cười lạnh, “Không cần tiền, các hạ hiến sắc?”
Lời nói mang ý trêu tức, làm cho sát ý trong mắt nam tử xuất hiện, ống tay áo hắn phất một cái, một trận gió đập vào mặt nàng, lạnh đến khiếp người.
Phong Thiên Hoa khẽ giật môi, thanh đao trong tay run nhẹ. Trong lòng nàng khiếp sợ, nhưng trên mặt lại bất động, trong nháy mắt, một chưởng đánh bay xa phu. Ổn định thân mình, đao ở trong tay nàng xoay ba trăm sáu mươi độ, góc độ cực kỳ nguy hiểm đánh tới nam tử.
Không lùi mà tiến, Phong Thiên Hoa khí thế ngùn ngụt. Nàng phải thử, chân chính cổ đại cao thủ, rốt cuộc cao bao nhiêu!
Chưởng tốc độ như điện xẹt, hướng tới mặt nam tử.
Mà nam tử vẫn không sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng trào phúng nhìn Phong Thiên Hoa, chốc lát thân thể nhanh nhẹn nhảy lên, bay lên không trung, vạt áo phất phơ, xung quanh hắn tràn ngập sát khí.
Phong Thiên Hoa thấy hắn né tránh, có chút kinh ngạc, nhanh chóng thu đao lại, dùng nóc xe làm điểm tựa nhảy theo.
Trong không trung hai người giao thủ, bừng bừng quyết đấu.
Thu Cẩn ngơ ngác nhìn, nữ tử kia linh hoạt, từng đao tung ra đều không có kẽ hở, không chút hoảng sợ. Mà trước mặt nữ tử, nam tử tuyệt mỹ như tiên, động mà không động, ngay cả giờ phút này giữa hai người là sát khí tràn ngập, nhưng hình ảnh đẹp mắt này lại làm người ta đui mù. Hai người ngươi tới ta đi, mãi không phân được cao thấp.
Phong Thiên Hoa nhíu mày, võ công của đối phương nàng đã lờ mờ đánh giá được, thân thể mới này của nàng còn có chút gầy yếu, nếu như tiếp tục đấu, chỉ sợ chỉ có thể ngang cơ.
Tốc chiến tốc thắng!
Nàng nhảy lên, đao trong tay trút xuống toàn bộ lực đạo, mạnh mẽ đánh xuống.
Nam tử cả kinh, liền nghiêng người tránh đao của nàng, đứng ở rìa đường. Hắn ngước mắt nhìn nữ tử đối diện, khinh thường trong mắt đã biến mất, hơn nữa còn có một tia tán thưởng.
Trong thiên hạ người có thể ngang bằng hắn, có bao nhiêu? Huống hồ lại là nữ nhân!
Sắc mặt biến đổi, trong mắt hắn là sửng sốt.
Chỉ thấy lực đạo nàng cũng không thu về, thuận thế chém đứt càng xe, nhảy lên lưng ngựa, eo nhỏ cúi xuống kéo một nữ tử khác lên, hai chân thúc bụng ngựa, nhảy lên đi ra.
Một loạt động tác như vậy được làm một cách lưu loát nhanh chóng.
Sau khi kinh ngạc, trong mắt nam tử hiện lên ý cười, thì ra nàng nói cướp, đúng là cướp ngựa!
Hắn nhìn thân ảnh nữ tử càng ngày càng xa, bỗng nhiên người đang thản nhiên rong ruổi trên ngựa ngoái đầu nhìn lại.
Cả đất trời, chỉ thấy nữ tử tóc đen như mực, y phục trắng tinh thanh lãnh sáng chói, làm cho nàng nổi bật rõ ràng. Khuôn mặt nàng tuyệt mỹ, da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng yêu kiều, mũi nhỏ thẳng tắp, đôi mắt phương hơi hếch lên, trong mắt khiêu khích rõ ràng, sau đó, đôi mi thanh tú nhíu lại, con ngựa phi nhanh hơn, nháy mắt đã biến mất ở cuối con đường.
Nam tử nheo đôi mắt hẹp dài, trong đó có phức tạp cùng sâu xa.
Thụy Dương vương phủ.
Phong Thiên Hoa ném ngựa cho gã sai vặt, mắt lạnh đánh giá vương phủ trước mặt. Rừng cột chạm trổ, kiến trúc nguy nga, tầng tầng lớp lớp, chứng minh danh vọng cùng địa vị của chủ nhân.
“Vương gia vào triều chưa về, tiểu thư có thể làm quen một chút với vương phủ, không chừng lại nhớ ra.” Thu Cẩn rốt cục đã hồi hồn, đi theo sau Phong Thiên Hoa sùng bái nhìn nàng, trong miệng không ngừng giới thiệu.
Hôm nay tiểu thư thật oai phong, nàng ta đi theo Phong Thiên Hoa tám năm còn chưa thấy nàng như vậy. Trước kia tiểu thư rất thiện lương, chuyện gì cũng tình nguyện để bản thân chịu khổ, cũng không muốn ủy khuất người khác, cho nên mặc dù thân phận cao quý nhưng vẫn bị nhiều khi dễ.
Phu nhân năm đó tàn nhẫn, sau khi cùng lão gia tranh cãi một trận ầm ĩ, liền bỏ lại Phong Thiên Hoa tuổi nhỏ, đi Khánh An tự mười năm. Phong Thiên Hoa mỗi tháng đều đến thăm phu nhân một lần, nhưng nhiều năm mà phu nhân vẫn không chịu gặp tiểu thư, tiểu thư chỉ có thể ở trong am ni cô, ảm đạm rời đi.
Thu Cẩn đau lòng, nhưng khuyên thế nào cũng không được. Nhưng mà hôm nay thấy Phong Thiên Hoa thay đổi, trong lòng dâng lên cảm giác chờ mong, tiểu thư mạnh mẽ như vậy sau này sẽ không bị khi dễ, trọn đời bình an!
“Tiểu thư, đây là khuê phòng của người, phía trước là Nguyệt Trễ đình, bên trái là Lãm Uyên các, bên phải là Thu Hà viện, là tiểu viện của nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư.”
Phong Thiên Hoa không thèm nghe, chỉ miễn cưỡng nhìn Lãm Uyên các, đối với người khác, nàng căn bản không để trong lòng. Người khác liên quan gì đến nàng đâu, chỉ cần không đến trêu chọc nàng, mọi người sẽ không can hệ.
Hai người vừa mới tiến vào phòng, tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, sau đó thanh âm của nữ tử, giả dối thương tâm truyền đến, “Hoa Nhi đã trở lại sao, cho nhị nương nhìn xem, nghe nói là bị thương! A! Sao lại bị thương nặng như vậy!” Nữ tử đang nói chuyện như một cơn gió xông vào, không biết Phong Thiên Hoa bị thương hay suy yếu hay không, cầm vai nàng nắm lấy, trong mắt không cam lòng.
Trong mắt Phong Thiên Hoa sát ý chợt lóe lên, bả vai động một cái, lạnh lùng hất tay nữ nhân ra, cầm lấy trà Thu Cẩn đưa, lạnh nhạt uống.
Thu Cẩn bĩu môi, dù không muốn nhưng vẫn phải hành lễ, “Nô tỳ tham kiến Nhị phu nhân.”
Nhị phu nhân Từ thị run người, trong mắt thoáng qua một tia ngoan độc.
Bốp!
Thu Cẩn bị lãnh một cái bạt tai trên mặt, Từ thị âm hiểm cười mắng, “Ngươi nói cái gì phu nhân, thật sự là không có quy củ!”
Ngày hôm qua Phong Thụy An được tấn phong vương, nàng ta tự nhận mình đương nhiên là chính phi. Thu Cẩn một câu nói sai, vừa vặn trở thành lý do để nàng ta phát tiết, đánh rất sảng khoái!
Thu Cẩn cả kinh, trên mặt hiện lên dấu tay năm ngón đỏ bừng sưng tấy, mắt hạnh tràn đầy nước mắt cùng ủy khuất.
Khí tức trong lòng được giải, Từ thị kiêu ngạo nhìn Phong Thiên Hoa, giả dối nghiêm mặt, che giấu hận ý trong mắt thoáng qua, nói, “Hoa Nhi a, phụ vương con vừa mới trở về, sự vụ bận rộn. Con cho đại phu xem thương thế rồi nghỉ ngơi đi, cái khác không cần lo lắng, tất cả đã có nhị nương.”
Trên mặt mỉa mai cười, Từ thị đắc ý nói xong, chờ Phong Thiên Hoa mở miệng, chờ nàng như lúc trước, giận mà không dám nói gì, nhìn Phong Thiên Hoa như vậy trong lòng nàng ta thoải mái không nói nên lời.
Một tiểu cô nương mồ côi, dù là đích nữ thì sao?
Đấu với nàng ta, nàng ta sẽ dẫm nát nàng dưới chân, trọn đời không ngóc đầu lên được!