• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sảnh lớn, bàn ghế bị đập hỏng, đồ ăn trong bát đĩa bay tứ tung, như bị người ta phá hoại qua, hỗn độn một mảnh không thể tả nổi.

Một tia sáng từ ngoài chiếu vào trong khe cửa, hơi hơi phiêu động, chiếu lên bạch y “nam tử” bên trong đang đặt chân lên băng ghế, tư thế ngạ nghễ không kiềm chế được, khóe môi mang theo ý cười, không chút để ý nhìn về mười mấy người như hổ rình mồi phía đối diện.

Người cầm đầu dáng người không cao, làn da đen sạm, một bộ cao lớn vạm vỡ, thô lỗ, nhưng lại cầm quạt giấy, mặc áo dài tay áo hẹp thu thắt lưng đang lưu hành trong văn nhân tài tử, đem cái bụng phì hiện ra, quả phá lệ buồn cười.

Nghịch nghịch cây tăm trong tay, Phong Thiên Hoa nhíu mày nói, “Ngô…Ngươi không ngờ nhắc nhở ta, cực diện hôm nay đã là bắt ba ba trong rọ!”

“Ngươi…Làm càn, đánh cho ta!” Vương Phủ Nhậm hai nắm đấm huơ huơ, mười mấy đả thủ nhất lượt đi lên, đao kiến côn bổng, đồng thời nhằm về phía Phong Thiên Hoa cùng Thu Cẩn.

Trên lầu, Hạ Hầu Tử che miệng cười, hưng phấn nói, “Nữ tử này chẳng nhưng kiêu ngạo, còn đủ độc miệng…” Lời nói đột nhiên dừng lại, hắn bỗng nhiên nhớ tới, ngày hôm qua chính hắn cũng bị nàng độc miệng công kích, lập tức trầm mặt xuống, ngậm miệng, tức giận ngồi một bên.

Trong mắt Hạ Hầu Uyên xẹt qua một tia hiểu rõ, nhìn Hạ Hầu Tử bỗng nhiên nói, “Ngươi đã lĩnh hội qua?”

Hạ Hầu Tử hai mắt trợn tròn, nắm chặt nắm tay, căm giận nói, “Ta không có, nữ nhân kia không phải là đối thủ của ta!”

“Ha ha, Cửu đệ, đệ thật sự là dõng dạc, là ai cả ngày kêu gào bản thân tửu lượng thiên hạ đệ nhất, lại bị người ta tùy tùy tiện tiện đánh gục!” Hạ Hầu Trí có vẻ lo sợ thiên hạ không loạn, đáy mắt tràn đầy châm chọc.

Hạ Hầu Tử mặt đỏ bừng, phất tay áo đang muốn tức giận, lại nghe Hạ Hầu Dật một bên nói, “Đối phương nhiều người như vậy, Phong cô nương sẽ không có chuyện gì chứ!”

Khóe miệng Hạ Hầu Uyển khẽ giật, nữ thổ phỉ kia, có xảy ra chuyện?

Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn lại phía dưới lầu, đều không ngờ ngẩn ra.

Chỉ thấy người nằm đầy đất, Phong Thiên Hoa khoanh tay, tóc đen bay lên, tươi cười tuyệt mỹ, tư thái tùy tiện tiêu sái…đạp Vương Phủ Nhậm!

“Đại hiệp tha mạng a, chỉ cần người thả tiểu nhân, người muốn cái gì, tiểu nhân đều đồng ý!” Vương Phủ Nhậm mặt đầu canh rau, chất lỏng nhớt nhớt chảy dài, bị nước mắt nước mũi giàn giụa của hắn nghẹn lại.

Phong Thiên Hoa vừa lòng gật đầu, đá thân thịt béo của hắn nói, “Tốt! Vậy đem tất cả khế ước thuê mướn phòng đến đây, ta lo lắng cho cái điếm của ngươi!”

Hạ Hầu Uyên nhếch miệng, bất giác rung động…

Thổ phỉ chính là thổ phỉ!

Hạ Hầu Dật một miệng trà, “phụt” một tiếng phun lên người Hạ Hầu Trí đối diện, che miệng ho khan không ngừng!

Nữ tử này, thật thú vị!

Hạ Hầu Tử bật cười, ôm bụng nói, “Quả nhiên là cướp bóc, ha ha…”

Dưới lầu, Vương Phủ Nhậm bị dọa run rẩy, hắn thật sự không nhớ rõ đã đắc tội “nam tử” này.

“Đại hiệp nếu như muốn gì, tiểu nhân nhất định cho ngài, chỉ mong ngài buông tha tiểu nhân!”

“Thật không, đều cho ta?” Phong Thiên Hoa xoay người, nhắc lại lời Vương Phủ Nhậm, cưới bí hiểm, “Vậy chẳng phải là cô phụ Từ Cửu Lý Hương đối với ngươi một phen sao?”

Vương Phủ Nhậm ngẩn ra, không dám nhìn Phong Thiên Hoa, thịt béo trên mặt giật giật không thôi!

Hắn cùng Từ thị quan hệ cá nhân mười năm, tự hỏi thiên y vô phùng, Phong Thụy An nhiều năm như vậy đều không hề phát hiện! Nhưng mà, người trước mặt này làm sao biết được, hơn nữa, nói chắc chắn như vậy! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

“Ngươi…Ngươi rốt cuộc là ai, nói cái gì, ta nghe không hiểu!”

Trong lòng khinh thường, Phong Thiên Hoa nhíu mày, lạnh lùng nói, “Không biết? Nhìn, xem ta là ai!”

Lời nói thanh lãnh như tình thiên phích lịch, Vương Phủ Nhậm nhất thời đứng yên, sắc mặt nhanh chóng biến hoa!

Từ thị nói, Phong Thiên Hoa tay trói gà không chặt, lại nhát gan sợ phiền phức, cho nên hắn tùy tiện tìm hai lưu manh, căn bản không nghĩ tới…

Người trước mắt, nhát gan sợ phiền phức, tay trói gà không chặt?

Phong Thiên Hoa nhìn sắc mặt lộ ra hoảng sợ của hắn, hiểu rõ gật đầu, “Tốt nhất nhớ rõ! Còn có chuyện khác, cũng cần ngươi suy nghĩ một chút.”

Nói xong, bàn tay trắng nõn nhấc lên, đem Vương Phủ Nhâm giống như một bãi bùn nhão, kéo đến hậu viện. Bỗng nhiên bước chân ngừng lại một chút, Phong Thiên Hoa từ từ ngoài đầu hướng trên lầu nhìn lại, khóe môi nhếch lên tươi cười.

“Các vị, trò hay đã hết, các vị trở về nhà đi!”

Nói xong lạnh nhạt xoay người, biến mất ở cửa.

Tươi cười cứng nhắc nơi khóe miệng, Hạ Hầu Tử trợn mắt há hốc mồm.

Hạ Hầu Dật kinh ngạc, bỗng nhiên tươi cười khóe môi chậm rãi lớn dần, trong con người thanh nhuận tràn đầy thưởng thức…

Hạ Hầu Uyên liếc mắt, nhìn Phong Thiên Hoa dưới ánh mặt trời tươi cười xinh đẹp, tinh thuần cùng tuyệt mỹ khó kiềm chế đực, đáy mắt có chút dị sắc xẹt qua…

Dường như mỗi một lần gặp được nàng, nàng đều là cực kỳ cường thế, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy, sau tươi cười kia, như có như không bất đắc dĩ ẩn sâu…

Hắn tra qua hết thảy về Phong Thiên Hoa lúc trước, nữ tử này trừ bỏ diện mạo, cái khác không có gì giống Phong Thiên Hoa.

Nhưng mà, về nữ tử này, cái gì cũng không tra đến, thậm chí một chút manh mối đều không có!

Trong lòng trầm tư, Hạ Hầu Uyên đột nhiên đứng dậy.

“Hoàng thúc, người đi đâu?”

Hạ Hầu Uyên bước đi, đầu cũng không quay lại, “Về nhà!”

Mấy người Hạ Hầu Dật hai mặt nhìn nhau, bất khả tư nghị…

Hoàng thúc đây là, đang đùa?!

Trong xe ngựa, Hạ Hầu Uyên hai trong mắt nhàn nhạt nheo lại, máy kiếm anh khí hơi nhíu lại, một luồng áp lực trầm lãnh từ từ tản ra.

Ngoài xe, Lỗ Thầm điều khiển xe ngựa, dè dặt cẩn trọng hội báo, “Chủ tử, tin tức của Lan Nguyệt, Vũ Văn Thác dạo này âm thầm cùng quan viên Đại Chu liên tục gặp mặt.” Lời nói dừng lại, đối mắt hắn cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, nói tiếp, “Ngài có muốn thông tri đi tra nguyên nhân?”

Hạ Hầu Uyên không hề có vẻ kinh ngạc, thản nhiên nói, “Tra rõ ràng rốt cuộc là người nao, có mục đích gì. Không được hành động thiếu suy nghĩ!”

Lỗ Thầm lĩnh mệnh, bỗng nhiên trân mặt một chút kỳ quái thoáng qua, “Có chuyện này, thuộc hạ không biết nên nói hay không.”

“Nói!” Thanh âm trầm lãnh thiếu lãnh liệt lúc trước, nhưng vẫn uy nghiêm, không cho người ta phản kháng.

“Thuộc hạ nghe nói, đêm quay Xích Diễm lâu nhận một vụ ám sát, ra tay năm trăm lượng hoàng kim, mua…đầu của Phong cô nương!”

Ra tay thật ngoan tuyệt!

Xích Diễm lâu dùng giá để định thức bậc, năm trăm lượng hoàng kim, đủ để mua sát thủ cao cấp nhất trong lâu!

Phong cô nương, rốt cuộc đắc tội người nào, thế nhưng có người khẩn cấp muốn mạng nàng.

Hạ Hầu Uyên mí mắt hơi động, mi tâm không vui nhíu lại.

“Bảo Vụ Ảnh đi theo nàng!”

Lỗ Thầm sửng sốt, ngây ngốc quên điều khiển xe ngựa, xoay quá mức kinh ngạc nhìn cách mang che Hạ Hầu Uyên, không thể suy xét, “Chủ tử bảo vệ Phong cô nương?”

Nếu như hắn không cảm giác sai, chủ tử phải thật chán ghét Phong cô nương mới đúng, làm sao có thể bảo vệ nàng?

“Ngươi vượt quá!” Thanh âm không có cảm tình làm cho Lỗ Thầm nháy mắt đổi nét mặt, cúi đầu.

Lần thứ hai, hắn lần thứ hai nhìn thấy chủ tử vì chuyện người khác tức giận, một lần trước là nhiều năm trước lúc lão thái phi trúng độc!

Trực giác, Phong cô nương này hình như rất đặc biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK