• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làn gió mát nhẹ lướt, hoa rơi rực rỡ.

Hoàng hôn nhàn nhạt chiếu sáng, đem một bên tiểu viện nhiễm một tầng vàng rực, cực kỳ lịch sự tao nhã.

Nhưng mà tại Lam Uyển các yên tĩnh này, không khí lúc này nặng nề làm cho tim của người ta đập nhanh.

Trong vương phủ hơn hai mươi quản sự song song đứng, vụng trộm nhìn nữ tử thản nhiên ngồi chính giữa, trong lòng bất ổn.

Luôn nghe nói Đại tiểu thư nhưng chưa bao giờ gặp qua người thật, đồn rằng Đại tiểu thư tính tình yếu đuối, thấy người liền sợ hãi. Nhưng vì sao hôm nay nhìn thấy, cùng lời đồn chênh lệch lớn như vậy.

“Nói đi, khoản đó giải thích thế nào?”

Một nữ thanh lành lạnh vang lên, Phong Thiên Hoa tựa trên ghế, khoanh hai tay, hai chân bắt chéo, rốt cuộc nhếch lên mí mắt.

Mọi người sắc mặt căng thẳng, nhìn vế phía sổ sách được bày biện chỉnh tề một bàn.

Chẳng lẽ nàng nhìn ra cái gì?! Vương phủ mấy trăm gian thôn trang cửa hàng, sổ cái khắp nơi số lượng khổng lồ, ngày hôm trước bọn họ tự nhiên nhận được chỉ thị, đem tất cả sổ sách giao cho Lưu tổng quản.

Mới ngắn ngủi hai ngày, Đại tiểu thư chẳng những xem xong sổ sách, còn có thể phát hiện vấn đề?

Một tia lóe lên đáy mắt, Vương phủ tổng quản Lưu Thuận tiến lên một bước, ngẩng đầu không hành lễ, nói: “Không biết Đại tiểu thư nói khoản nào?”

Phong Thiên Hoa nhíu mày, cũng không nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, “Thu Cẩn, nói cho hắn!”

Thu Cẩn lĩnh mệnh, trào phúng nhìn Lưu Thuận, tùy tay từ trong đống sổ sách rút ra một quyển, lẩm bẩm. “Thải dực tơ lụa hai tháng tồn kho bốn ngàn tám trăm bảy, ba tháng tồn kho hai ngàn bảy, trong sổ cái lợi nhuận lại chỉ có ba trăm hai mươi lượng bạc…Tề hồng thước, năm trước thu hoạch được sáu ngàn đảm, năm nay đầu năm, lại báo không tồn kho, hiệu cầm đồ Thụy Dương…”

Thu Cẩn niệm xong mấy chỗ, tùy tay lại đổi bản khác, một hơi niệm hơn mười chỗ vấn đề, nhanh đến cực điểm.

Trái lại Lưu Thuận, sớm sau lưng mồ hôi ròng ròng, nắm tay không ngừng phát run.

Tiền Vương phủ không có người tra cho nên hắn làm chuyện gì cũng không lo bại lộ, dần dần tùy tiện làm gian, huồng hồ phía trên còn có Từ Nhị phu nhân chịu trách nhiệm, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới có một ngày có người đến tra bọn họ.

Nhưng ngay cả như thế, nếu như không nhìn kĩ sổ sách các nơi phối hợp thu chi so sánh, cũng rất khó phát hiện trong đó có vấn đề.

Mà Đại tiểu thư dùng hai ngày, thế nhưng phát hiện nhiều vấn đề như vậy!

Nhấc mắt, nhìn thấy Thu Cẩn lại đổi sổ, đang muốn niệm…

Lưu Thuận phịch một cái quỳ xuống, nói dối, “Đều là lỗi của nô tài quản giáo phong thu chi không nghiêm, làm cho bọn họ nhàn hạ buông lỏng, nô tài trở về nhất định nghiêm khắc trách phạt, một lần nữa sửa lại các mục rồi trình lại cho Đại tiểu thư.”

Trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, Phong Thiên Hoa nheo mắt…

Thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, loại tình huống này thế nhưng đem trách nhiệm đổ lên phòng thu chi!

Cho nàng là ngốc tử sao!?

“Các ngươi…Cảm thấy thế nào?” Ngước mắt nhìn phía sau Lưu Thuận, tất cả được phân công quản lý đều cúi đầu, thản nhiên hỏi.

Mọi người không lên tiếng.

Bọn họ đều là bị Nhị phu nhân cùng Lưu tổng quản áp bách, hàng năm không thể không phối hợp làm giả, hơn nữa trong số bọn họ ai cũng được nhận một phần.

Nói thế nào đi nữa, bọn họ đều không sạch sẽ!

Chỉ mong Đại tiểu thư truy cứu nhẹ bọn họ.

“Tất cả…Tất cả Đại tiểu thư làm chủ!”

Phong Thiên Hoa vừa lòng nhếch môi, liếc mắt nhìn về phía Lưu Thuận, thản nhiên nói, “Lưu tổng quản, sổ sách không cần sửa lại nữa, ta xem…Ngươi có thể giúp qua."

Lưu Thuận sửng sốt, lo sợ không yên ngẩng đầu…

Tiện tay nhấc lên, chén trà trong tay Phong Thiên Hoa “choang” một tiếng, ở trên mặt bán. Nước trà bắn ra, nàng lạnh như băng nói, “Người đâu! Bắt Lưu Thuận lại, cùng những người có liên quan đến quan phủ!”

Tham ô thiếu hụt, chứng cứ vô cùng xác thực! Thế nhưng không biết sống chết nói xạo!

Lưu Thuận run rẩy ngã xuống, mồ hôi lạnh rơi, “Đại tiểu thư tha mạng, tha mạng a…Việc này đều là…Đều là từ…”

“Đây là làm sao? Làm như chuyện hệ trọng không bằng, đều đứng lên đi!” Lời nói của Lưu Thuận, đột nhiên bị một nữ thanh cao giọng đánh gãy, dứt lời, Từ thị bước chân đã đi tới.

Nhìn cũng không thèm nhìn Phong Thiên Hoa, nàng ta nghênh ngang đi đến bên cạnh ngồi xuống, nghiễm nhiên xem bản thân trở thành chủ nhân.

"Nhị... Nhị phu nhân cứu ta!" Lưu Thuận vừa thấy cứu tinh đến, vội vàng trèo lên cầu cứu.

Từ thị chán ghét nhìn hắn một cái, quay đầu chất vấn: "Hoa Nhi làm cái gì vậy? Trong Vương phủ luôn luôn là ta kiểm tra thực hư, chẳng lẽ Hoa Nhi đang hoài nghi ta sao!"

Phong Thiên Hoa không cho là đúng cười cười, đến vừa vặn, đỡ phải nàng bảo người ta đi “thỉnh”.

"Ngô... Ngươi nói không sai, nhưng mà không phải hoài nghi, mà là khẳng định!"

Lời nói nhàn nhạt, làm cho Từ thị nhất đổ, trợn tròn mắt, tức giận nói: "Ngươi dựa vào cái gì hoài nghi ta, ngay cả ngươi phụ vương cũng chưa từng hoài nghi ta, hôm nay ngươi nếu không đem lời nói rõ ràng, lấy không ra chứng cớ, ta sẽ bẩm báo Hoàng hậu, nhất định không bỏ qua!"

"Còn nữa, phủ ấn bây giờ vẫn là ta bảo quản, ngươi có tư cách gì xem xét? Dựa vào cái gì trách phạt các nàng?"

Buồn cười, muốn đấu với nàng ta, nằm mơ đi!

Chỉ bằng mấy bản sổ sách, có thể làm gì nàng ta!

"Chứng cớ?" Phong Thiên Hoa lười biếng híp mắt, nhìn thẳng vào mắt Lưu thị, con ngươi đen nhánh trong ánh tịch dương giống như chu giống như mặc, sát khí lẫm liệt.

"Tốt! Vậy cho ngươi xem chứng cớ!"

Nói xong, cửa sương phòng một bên đột nhiên mở ra!

Dẫn đầu đập vào mắt là hai gã sai vặt kéo một nam nhân mập mạp, nam nhân kia giống như cẩu xụi lơ trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, thấy không rõ tướng mạo, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng mỏng manh.

Từ thị bỗng nhiên đứng dậy!

Nguyên bản sắc mặt đắc ý dào dạt, phút chốc cứng đờ, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân kia, năm ngón tay bất giác túm chặt khăn, hai chân như đóng đinh, vẫn không nhúc nhích.

"Nhị phu nhân, không cần ta giới thiệu đi?" Phong Thiên Hoa cười vô hại, tay che mặt gò má miễn cưỡng nhìn Từ thị.

Từ thị đột nhiên bừng tỉnh, không dám tin nhìn về phía nàng, lập tức phát hiện bản thân thất thố, ngồi xuống nói: "Hoa nhi đây là ý gì?"

Phong Thiên Hoa thở dài, lại là một người không sợ chết .

Một chậu nước lạnh hắt lên đầu, nam nhân kia giật mình một cái tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phong Thiên Hoa thản nhiên ngồi trên chủ vị, như là nhìn thấy quỷ, một thân thịt béo cùng nhau run run.

"Đại tiểu thư tha mạng, đều là Nhị phu nhân bắt cho tiểu nhân làm... Là nhị phu nhân phân phó Lưu tổng quản làm cho cửa hàng đống cửa, bởi vì kinh doanh không tốt nên bị bán đi, rồi lại bảo tiểu nhân vụng trộm mua lại, thay nàng ta trông nom… Đều là Nhị phu nhân a! Đại tiểu thư, tha tiểu nhân một mạng đi!"

Từ thị ngẩn ra, ngay lập tức bị rối loạn, chửi ầm lên: "Đồ du côn lưu manh, thế nhưng nói xấu bổn Vương phi! Người đâu, đem hắn loạn côn đánh chết!"

Phong Thiên Hoa trào phúng cười cười, nhìn lướt qua các quản sự trong viện, chậm rãi nói: "Nhị phu nhân tuyệt tình như vậy nhưng bọn họ lại cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi, chậc chậc... Đúng là nói giết liền giết!"

Lời nói giọng mỉa mai, làm cho mọi người ở đây sắc mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Từ thị đã hoàn toàn thay đổi, hàm chứa vài phần cảnh giác vài phần phẫn hận, nhất là Lưu Thuận, hắn cùng với Vương Phủ Nhậm cùng là phụ tá đắc lực của Từ thị, mấy năm nay cùng nhau bán mạng cho Từ thị.

Không nghĩ tới, một khi xảy ra chuyện, Từ thị thế nhưng tuyệt tình như vậy!

Lưu Thuận tuyệt vọng, xem ra Từ thị căn bản không đáng tin cậy, hắn quỳ trên mặt đất suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nắm tay, vài bước đi đến trước mặt Phong Thiên Hoa, "Đại tiểu thư, tất cả này đều là nhị phu nhân phân phó chúng ta làm !"

Hoàng hôn từ từ hạ xuống, gió nhẹ từ từ thổi đến!

Hoa rụng từng từng từng cánh bay bay, rơi xuống sợi tóc góc áo Phong Thiên Hoa, đẹp đến bất phàm, nàng cười nhẹ, trong mắt toàn là ngạo nghễ cùng đoán trước, đuôi lông mày khẽ nhíu, lười biếng lên tiếng.

"Nga?"

"Vâng! Thuộc hạ có chứng cớ chứng minh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK