Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những chuyện vừa gặp phải trong nghi thức thăng cấp này đã vượt tầm kiểm soát của Bologo, nhưng Bologo vẫn giữ bình tĩnh, hắn biết rất rõ rằng sự hoảng loạn sẽ chỉ đẩy nhanh thất bại của mình mà thôi.

Bologo cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc, quan sát tất cả những điều này trên góc độ lý trí. Hắn không rõ về tình cảnh mà mình đang phải trải qua vào lúc này, vì thế chỉ có thể phân tích nó bằng kiến thức nông cạn của bản thân.

Vào lúc này, linh hồn của Bologo đã bị đông cứng lại thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng đứng trên đất. Còn tinh thần của hắn thì vọt ra, bị cơn bão chói lòa lôi đi, gần như bị cuốn vào trận gió rít chỉ trong nháy mắt như một chiếc lá rụng.

Khi đến gần hơn, Bologo buộc phải mở mắt ra để quan sát tâm bão. Đó là một ánh sáng rực rỡ. Sau khi nhìn thẳng vào nó trong một thời gian ngắn, hai mắt của Bologo có cảm giác đau vì bị bỏng, buộc hắn phải gắng gượng nhìn đi chỗ khác. Sau đó, Bologo nhìn thấy những hình bóng bay xung quanh nó.

Đó là hàng nghìn bóng ma, những bóng ma tương tự như Bologo, vô số bóng ma đang bao quanh rìa ngoài của cơn bão, tạo thành một phần của sự hủy diệt khổng lồ này.

Bologo khó có thể hiểu nổi tình cảnh hiện giờ, nó hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn. Thậm chí Bologo còn không phân biệt đâu là thật, đâu là biểu tượng của một thứ sức mạnh nào đó, chẳng hạn như thể xác, tinh thần và linh hồn của chính hắn.

Hắn đã trở thành một phần của cơn bão, bị sức gió kéo quay tròn. Cơn bão chói lòa tiếp tục tiến tới cánh đồng băng, nhấn chìm các tác phẩm điêu khắc bằng băng đứng trên đó. Hầu hết đều bị nứt vỡ, rồi hòa vào cơn bão ngay khi nó đến gần.

Dần dà, bức tượng băng của Bologo, hiện thân của linh hồn sẽ bị cơn bão nuốt chửng. Bologo trở nên lo lắng, hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi mình bị cơn bão nhấn chìm... Nhưng đối với Bologo thì đó chắc chắn không phải là tin tốt. Linh hồn của hắn vốn đã không hoàn chỉnh nên không thể để xảy ra sai sót gì.

Như một người sắp chết đuối, Bologo vung tay loạn xạ, cố gắng chộp lấy thứ gì đó trong tầm với, nhưng hắn chỉ có thể tóm được bụi tuyết bay lên, sau đó là hết hồn ma này đến hồn ma khác bay ngang qua hắn với âm thanh reo hò, và rồi Bologo va chạm trực diện với một hồn ma khác.

Bologo không va chạm với hồn ma này mà giao thoa với nó và chồng lên nhau. Ngay lập tức, Bologo nhìn thấy hàng ngàn bức ảnh bị vỡ, chúng như một cơn bão, tràn vào trong trí nhớ của Bologo.

Một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, bi bô tập nói, sau đó chập chững học đi cho đến khi theo sau người lớn như một chú nai...

Bologo đang trải nghiệm cuộc sống của người khác theo một cách thức kỳ diệu, nhìn con người xa lạ này dần lớn lên.

Người lạ này sống ở thời xa xưa hơn Bologo, khi đó người cai trị các vùng đất là vua và lãnh, không có đường sắt hay báo chí, giao thông thì nghèo nàn và dân chúng thì dốt nát.

Không giống như những người lớn đã chết lặng đó, người lạ này khao khát thế giới bên ngoài ngay từ khi còn nhỏ. Hắn thường ngồi trên bãi cỏ, nhìn những ngọn núi phía xa, tự hỏi điều gì nằm sau những ngọn núi đó.

Mỗi khi hắn nói điều này với cha mình, thì chỉ nhận được một câu trả lời chiếu lệ: “Sau núi vẫn sẽ là núi”.

"Sau đó thì sao? Sau những ngọn núi đó? Phải có thứ gì đó sau đó chứ?"

Đứa con nhìn cha mình với vẻ mặt mong đợi. Người cha im lặng. Người đàn ông mệt mỏi này chưa bao giờ đi xa đến vậy. Những ngọn núi cao đó là một bức tường không thể vượt qua đối với người dân trong làng.

Người cha xoa xoa đầu đứa nhỏ, "Đừng nghĩ mấy chuyện như vậy, thứ ở sau núi không có nghĩa lý gì cả, việc con nên làm chính là học nghề của ta."

Cha của hắn là một thợ rèn, là con trai của ông ấy, hắn hẳn sẽ là một thợ rèn trong tương lai.

Đứa nhỏ không hiểu ý nênn chỉ cười. Nhưng mà hắn không biết là khi hắn lớn lên, sự tò mò của hắn về những ngọn núi ngày càng lớn, đi kèm với đó sự kiềm chế đến từ người cha ngày càng trở nên ngột ngạt.

"Con phải quên thứ nằm sau những ngọn núi đó đi, tập trung học nghề từ ta để trở thành một thợ rèn. Chỉ như thế thì con mới có thể tự nuôi sống mình!"

Nhìn hắn lấm lem bùn đất và cỏ dại, người cha đã biết hắn vừa làm gì.

Vượt qua dãy núi.

Hắn vẫn luôn cố gắng leo qua những ngọn núi, nhưng lần nào cũng thất bại.

Đối mặt với lời khiển trách của cha mình, lúc đầu hắn sẽ phản bác lại vài lời, nhưng lâu dần chúng biến thành im lặng.

Hắn nhận ra rằng những ngọn núi đó quá lớn, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấy điểm cuối, có lẽ hắn nên nghe theo lời khuyên của cha mình, trở thành một thợ rèn và sống một cuộc sống yên bình ở ngôi làng hẻo lánh này.

Người lạ thỏa hiệp, cuộc sống bình thường tiếp tục diễn ra mà không có bất kỳ điều bất ngờ gì, hắn từ một đứa trẻ trở thành một thanh niên, tiếp quản cây búa của cha mình và trở thành thợ rèn giỏi nhất trong làng.

Hắn vốn cho rằng đây sẽ là cả cuộc đời của mình. Trong cửa tiệm nóng rực, không ngừng gõ, không ngừng rèn thép cho đến khi con của hắn nối nghiệp. Nhưng một ngày nọ, sự xuất hiện của một người tha phương đã phá vỡ mọi thứ.

Rất ít người tha phương đến ngôi làng xa xôi này, chỉ trong một khoảng thời gian nhất định mỗi năm khi mà có các đoàn lữ hành đi qua, hoặc là người thu thuế của lãnh chúa.

Vào ngày hôm đó, dân làng tụ tập quanh quán rượu, quan sát anh chàng ăn mặc kỳ lạ kia. Người tha phương ấy rất phóng túng, tu rượu ừng ực và kể những câu chuyện vô cùng mới lạ.

Nhà thơ lang thang. (Bard)

Đó là cách mà dân làng gọi người tha phương. Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy nhà thơ, hắn đã bị cuốn vào trong đó. Hắn không biết cảm xúc này là gì, nhưng giữa ngôi làng cổ kính và suy tàn này, nhà thơ ấy lại nổi bật, sống động đến thế.

Nhà thơ không còn trẻ nữa, gương mặt phong sương, tóc đã điểm hoa râm, nhưng khi cười, kể về chuyện nơi phương xa ấy, ông ta lại trở nên trẻ trung, vượt xa mọi người.

Người lạ trò chuyện với nhà thơ trong quán rượu đến tận khuya, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với người khác lâu đến như vậy, hắn rút tiền tiết kiệm ra để mời nhà thơ uống hết ly này đến ly khác, nhà thơ nói rằng ông ta sẽ không ở lại đây lâu, sẽ rời đi sau vài ngày nữa.

Vì lý do đó, người lạ đã mấy ngày nay không làm việc mà đóng cửa tiệm rèn, say mộng cùng nhà thơ, nói về rất nhiều chuyện, vượt qua cả ngọn núi.

Người lạ hỏi, "Ngươi có biết điều gì nằm sau những ngọn núi này không?"

Nhà thơ say sưa trả lời: “Sau núi ư? Vẫn là núi”.

Người lạ hơi thất vọng, câu trả lời này cũng giống như câu trả lời của cha hắn, nhưng hắn vẫn kiên trì hỏi tiếp: "Vậy sau núi nữa thì sao?"

Lần này nhà thơ im lặng, đặt ly rượu xuống, nghiêm túc đáp: “Đó là một thế giới bao la rộng lớn”.

"Có những cánh đồng bất tận, những dòng sông lớn chảy qua nhiều vương quốc, những đỉnh núi phủ đầy tuyết cao chót vót tạo thành dãy tường thành và cao nguyên lộng gió không ngớt."

Giọng nhà thơ bỗng dịu lại, nở một nụ cười ranh ma, miêu tả một thế giới như thế cho người lạ.

"Đó là một thế giới muôn màu muôn vẻ, thú vị hơn nhiều so với ngôi làng này, có rất nhiều thứ ngươi chưa từng trải qua, chưa từng biết, chưa từng sở hữu..."

Nhà thơ ôm chầm lấy người lạ, miệng nồng nặc mùi rượu và tự hào.

"Đó là cuộc sống, đó là sống, bạn của ta!"

“Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó phải không?” Người lạ không còn là trẻ con nữa, “Ngươi phiêu bạt khắp nơi, ngoại trừ thơ ca, hành trình của ngươi không khác gì lang thang, ngươi không có gì, ngay cả tiền uống rượu còn phải do ta trả."

Nhà thơ lắc đầu: "Không, ta có tất cả. Khi ta đặt chân vào cái đẹp bao la, cái đẹp bao la ấy sẽ thuộc về ta. Khi ta ngủ trên cỏ, vùng đất vô tận dưới chân sẽ là giường... Ta có thể thấy, bạn của ta, trong mắt ngươi ẩn chứa một niềm khao khát mãnh liệt, ngươi cũng khao khát thế giới đó phải không?"

Người lạ không nói gì.

"Tại sao không đi theo trái tim của mình? Có phải vì ngươi không thể từ bỏ cuộc sống an nhàn này?"

"Ta bị ràng buộc ở đây! Không, ta bằng lòng ở lại đây."

Cha của người lạ đã chết ngay sau khi hắn cầm búa, mẹ của hắn đã bỏ đi khi hắn còn nhỏ, Ở ngôi làng hẻo lánh này, đã không còn gì xứng để người lạ yêu thương. Chẳng có thứ gì đáng để hắn quan tâm, nhưng nó lại giống như một sức mạnh nhốt người lạ ở đây, không để hắn rời đi.

Nhà thơ khẽ mỉm cười, ông ta không nói gì nữa, người lạ nhìn ông ta, rõ ràng đã uống nhiều rượu như vậy nhưng lúc này đôi mắt của nhà thơ không hề mơ màng mà chỉ có sự sáng suốt và tỉnh táo. Dường như thứ say chỉ có thể xác của ông ta chứ không phải linh hồn.

Ông ta cầm cuốn sách ghim bên hông lên, bìa sách làm bằng da bò đã đầy vết nứt, giữa những trang giấy dày cộm còn kẹp rất nhiều ghi chú, nét chữ nguệch ngoạc lấp đầy từng inch trên đó.

Người lạ nói, "Đây là cái gì?"

"Ta là một nhà thơ," nhà thơ nói, "Và đây là bài thơ của ta."

Lật trang sách, nhà thơ cầm bút viết vài dòng chữ, vừa viết, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn người lạ.

"Ngươi đang viết gì?"

“Câu chuyện mà ta đã trải qua... Ở một vùng đất cổ xưa và mục nát, ta đã gặp được một trái tim tự do dính đầy bụi bặm. Tiếc rằng ta đến quá muộn, hắn đã hòa làm một với sự mục nát này rồi."

“Ngươi viết lại hết thì đã sao?” Người lạ biết nhà thơ ám chỉ mình, “Ngươi sẽ chết, những bài thơ của ngươi cũng vậy, hóa thành cát bụi, không còn ai biết đến.”

“Không, sẽ không,” hai mắt nhà thơ sáng lên, bác bỏ lời của người lạ, “Mọi thứ sẽ không bao giờ kết thúc.”

"Thánh Vịnh là vô tận... những bài thơ không có hồi kết!"

"Chỉ là mấy lời điên rồ mà thôi!"

Người lạ tức giận mà không biết vì sao, do nhà thơ quá hoàn mỹ chăng?

Đúng vậy, nhà thơ đã sống cuộc đời mà mình hằng mong ước, ông ta đã gửi lời mời đến mình, nhưng mình lại không đủ can đảm để chấp nhận sự thay đổi, để giữ phẩm giá kém cỏi ấy mà phủ nhận mọi thứ về nhà thơ.

Hắn nghĩ nhà thơ thông minh như vậy, mình hẳn đã bị nhà thơ nhìn thấu, vậy trong mắt nhà thơ mình nực cười đến mức nào?

Người lạ nhốt mình trong phòng mấy ngày, cố không nghĩ đến nhà thơ, không nghĩ đến những thứ ở sau ngọn núi, chỉ mong nhà thơ mau rời khỏi, trả lại cuộc sống bình yên cho hắn.

Và rồi...cuộc sống bình yên trở lại.

Nhà thơ đã chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Chi99
21 Tháng một, 2024 07:18
Nội dung hay nhưng văn án dài dòng quá
Phuc9177
21 Tháng một, 2024 00:05
Rất thích mấy chương mà Main nói chuyện với Nathaniel
Phuc9177
11 Tháng một, 2024 00:05
Palmer chạy nhanh gớm không thèm nói gì chạy luôn :))
Captain Duncan
07 Tháng một, 2024 22:14
Có bạn gái nhưng k hẳn là nữ 9. Khứa main đầu gỗ nên nhắc đến tình yêu của nó dị dạng lắm.
Khoa Anh
07 Tháng một, 2024 19:45
cho minh hoi bo nay co nu chinh khong ?
Captain Duncan
06 Tháng một, 2024 18:00
Haizz tích 1 quyển đọc 3 ngày và có cảm giác bộ này bắt đầu đi vào hồi cuối.
Captain Duncan
06 Tháng một, 2024 14:56
Quả bất tử quân đoàn ngầu điên, chất vkl.
Phuc9177
04 Tháng một, 2024 07:01
hazzz kết quyển 6 mà như cái cảm nghĩ là hay rồi
L2D4
04 Tháng một, 2024 04:13
Cái lùm mía plot twist gãy cổ
Phuc9177
31 Tháng mười hai, 2023 09:52
nha cuối cùng mới chịu lên vinh quang giả,chuẩn bị đi đá đít dạ vương phát nữa nào
Phuc9177
27 Tháng mười hai, 2023 10:21
Tác cho Sore chết ở Arc này là ổn,dù sao cũng hết vai trò rồi
Captain Duncan
19 Tháng mười hai, 2023 18:31
Nghe ông spoi mà ngứa hết người nhưng mà phải cố nhịn hết quyển này=)) khó chịu thật.
Phuc9177
19 Tháng mười hai, 2023 12:24
trận này Holt và Vaughn tỏa sáng quá đánh từ trên biển xuống vùng đất vĩnh dạ ,acr này main chắc chỉ đi support thôi chứ Severin với Nhiếp chính vương đã thế này thì lão Dạ Vương còn khó nhai nữa mà khả năng cao arc này lão tác cho Sore chết
Phuc9177
08 Tháng mười hai, 2023 18:01
Nói đến ngạo mạn mới nhớ thì từ đầu truyện tới giờ chưa thấy nhân vật nào trong truyện nhắc đến ngạo mạn nhỉ?
RyuYamada
02 Tháng mười hai, 2023 22:00
!Kinh tế khó khăn quá, các bác mua khô gà lá chanh, khô bò, khô heo cháy tỏi ủng hộ converter với ạ (T^T). Bác nào có lòng ủng hộ iên hệ em qua thông tin ở phần giới thiệu truyện nhé!
RyuYamada
24 Tháng mười một, 2023 23:28
đã sửa
connghien
24 Tháng mười một, 2023 00:02
Trùng 2 chương mới nhất rồi, chương Chúa cứu thế đâu?
RyuYamada
22 Tháng mười một, 2023 23:11
Giấy nghỉ phép Ban đêm đi ngủ không đóng cửa sổ, hôm nay tỉnh đông đầu có đau một chút, thần trí có chút không thanh tỉnh, mời một ngày, cảm ân, đông đông đông.
Phuc9177
21 Tháng mười một, 2023 10:38
Siêu phàm tai nạn thuế máu vĩnh hằng ,rất kinh khủng.Huyết dân trong vùng đất vĩnh ám vẫn còn có chút tự do vì dạ tộc không có nhiều tài nguyên,nếu như dạ tộc có thể bành trướng và là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến hừng đông thì có lẽ loài người sẽ bị bọn chúng chăn nuôi như gia súc,cho ăn vỗ béo rồi lấy máu đều đặn như chăn nuôi bò sữa
Captain Duncan
18 Tháng mười một, 2023 10:03
Thể loại LN nó thế mà ô :)) miêu tả tất cả mọi thứ xung quanh main, kiểu tạo linh hồn cho nó ấy.
binhhs123
18 Tháng mười một, 2023 09:18
Tạm thời thấy cốt truyện ổn, nhưng mà tác giả thích mô tả thừa thải quá. Vấn đề này rõ ràng nhất ở ch43. Có ai biết bản convert ở đâu cho tớ xin để đọc thử xem khác không nha. Cám ơn.
arxenlupanh
16 Tháng mười một, 2023 14:08
Ko biết mình cm chưa nhưng sau khi đọc xong vụ con bé người máy thì cảm giác truyện rất tốt, tác giả xây dựng tình huống, nhân vật, cảm xúc điều rất rất tuyệt, cực hiếm so với những bộ siêu phẩm ngày nay. Đa số bộ siêu phẩm thì nội dung khác kéo lên chứ yếu tố tâm lý nhân vật ít được khai thác hoặc khai thác còn ko tốt bằng bộ này. Nói chung là rất hứa hẹn. Hiện tại mình dừng lại một tg rồi vẫn còn nhớ để vào xem tiếp ko như nhiều truyện đọc xong 1 đoạn nghỉ cái quên luôn.
Captain Duncan
16 Tháng mười một, 2023 06:34
Đến giờ cá nhân tôi vânz thấy q3 hay nhất. "Tác giả bản chất chính là lừa gạt sư, lấy hư giả huyễn tưởng đi lừa gạt người khác." Moẹ đọc khúc này đỉnh cao luôn.
Phuc9177
12 Tháng mười một, 2023 12:56
khả năng cao là đi chém dạ vương mới hết quyển này
Captain Duncan
12 Tháng mười một, 2023 09:52
Sắp hết quyển này chưa vậy các bro? Đọc tới cao trào mà hết thì tức lắm.
BÌNH LUẬN FACEBOOK