Mục lục
Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một thành phố khủng khiếp, đêm mưa ở Opus lạnh hơn bất kỳ ở nơi nào mà Ginny từng trải qua, từng giọt mưa đều mang theo cảm giác lạnh đến thấu xương, trút xuống từ đám mây đen trên trời.

Như thể có một trời đông lạnh giá, trút tuyết lỏng xuống mọi người trên trần thế.

Ginny ngẩng đầu, từ từ đưa tay ra, cảm nhận những hạt mưa nhỏ ấy.

Trời mưa, lại một đêm mưa nữa.

Mưa mùa này rõ ràng không hợp với lẽ thường, nhưng mà dùng cái từ lẽ thường này cũng không thích hợp với Opus, bất cứ ai ở đây ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy sương mù dày đặc tràn ra từ khe nứt lớn, chúng giống như những cây cột chống trời bằng sương mù cao ngất ngưởng.

Thỉnh thoảng, sương mù từ trong khe nứt lớn sẽ tràn ra, tạo thành một cơn thủy triều tro bụi độc hại xâm chiếm khu vực xung quanh. Bất cứ một điểm nào xuất hiện trên một thành phố, đều có thể được coi là bất thường, nhưng chúng lại kết hợp với nhau và cùng xuất hiện ở Opus.

Chính vì lẽ đó, những người dân sống ở đây từ lâu đã có tố chất thần kinh vững, và cũng đã "quen" với những điều "lạ thường" ở Opus, kể cả với một người tha hương như Ginny, sau khi sống ở đây một thời gian, cũng đã quen với tất cả.

Quấn chặt quần áo, nàng gắng sức chống chọi với cái lạnh, sau khi phát bệnh, Ginny luôn cảm thấy yếu ớt, thường xuyên bị rét lạnh, lúc nào cũng đói, rõ ràng là đã ăn rất nhiều đồ ăn nhưng mãi mà không thể cảm thấy no bụng.

Kodling nói đây là một dấu hiệu tốt, nói cơ thể của mình đang tiêu hóa thức ăn và chuyển hóa thành năng lượng để phục hồi, nói Ginny càng ăn nhiều thì sẽ hồi phục càng nhanh.

Hắn là một người như vậy, luôn tìm ra cách để động viên bất kỳ ai trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Đối với Ginny mà nói, Kodling chẳng khác nào ánh mặt trời ấm áp.

Nghĩ đến đây, Ginny nhìn về phía trước, Kodling đang mang hành lý và tranh cãi với vài người trên sân ga.

Ginny không quấy rầy Kodling, nàng có thể cảm nhận được Kodling đã rất mệt, vì vậy mình không nên ảnh hưởng đến hắn.

Nhấc hành lý lên và đi tới đến băng ghế dưới tán cây, Ginny có chút hiếu kỳ sao David lại không đến.

David và Kodling là hai người bạn rất tốt, khi mình kết hôn với Kodling, David còn nhìn mình đầy u oán trong đám cưới và nói cái gì mà mình đã cướp đi người anh em tốt của hắn, vân vân.

Kodling cũng đùa rằng nếu David không có nơi nào để sống trong tương lai, hắn có thể cân nhắc việc để lại tầng áp mái cho David ở.

Không rõ tại sao Kodling lại vội vàng rời Opus như vậy, nhưng hắn đã không đưa David theo cùng, điều này khiến Ginny rất ngạc nhiên.

Ginny không tiếp tục suy nghĩ nữa, suy nghĩ của nàng có chút lơ mơ, dựa vào băng ghế, ý thức rơi vào giữa tỉnh và mê.

Từ khi mắc bệnh, nàng thường xuyên bị như này, Kodling nói rằng đó là tác dụng phụ do thuốc nên Ginny thường xuyên ngủ mê man.

Thực ra, Ginny rất ghét uống thuốc, nói chính xác là nàng ghét chìm vào giấc ngủ, bởi vì một khi đã ngủ, nàng sẽ mơ một giấc mơ, và giấc mơ ấy sẽ luôn có cùng một cảnh tượng.

Tựa như hiện tại.

Ginny nhớ đó là một đêm mưa, cũng giống đêm mưa hôm nay.

Những hạt mưa rét lạnh rơi tí tách, trong giấc mơ, Ginny ngồi ở cửa nhà, đợi Kodling trở về trong đêm.

Khi đó họ vừa mới đến Opus, cũng như bao người xa lạ, họ đã phải rất vất vả để sinh tồn tại đây, lúc đó Kodling đang trong tình trạng vô cùng tồi tệ. Để kiếm sống, hắn phải chạy đôn chạy đáo giữa các rạp hát, nhưng những người đó chỉ sẵn sàng để hắn đóng một số vai nhỏ, thậm chí không có cả lời thoại, và mức lương thì thấp đến đáng thương.

Kodling không thể ngủ yên vào ban đêm, đôi khi hắn sẽ hoài nghi chính mình, rằng liệu mình có thực sự có năng lực, rằng liệu lựa chọn của mình có đúng hay không.

Nỗi mê mang trong thống khổ này dày vò Kodling, hắn không có đủ dũng khí để từ bỏ ước mơ của mình, nhưng lại không thể thuyết phục bản thân rằng mình thực sự chỉ là một kẻ tầm thường.

Nửa vời, không ngừng mê man.

Ginny cũng chẳng thể làm gì được, nàng chỉ có thể lặng lẽ ôm Kodling để hắn cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng.

Đôi khi không chỉ Kodling tự hoài nghi mình, mà Ginny cũng nghi ngờ chính bản thân, đối mặt với nỗi thống khổ của Kodling, nàng chỉ biết bất lực và tự trách, ngoài ôm ra thì chẳng thể làm gì khác.

Nhưng rồi... một bước ngoặt đã đến.

Sự nghiệp diễn xuất của Kodling ngày càng suôn sẻ, họ kiếm được nhiều tiền, đổi một ngôi nhà lớn ơn, ngày càng có nhiều người nhận ra họ, mọi người cùng nhau hô vang cái tên Kodling.

Ginny cảm thấy Kodling sắp thực hiện được ước mơ của mình, nhưng khi mình nhìn Kodling lại hắn không có vẻ gì là vui vẻ, đôi khi Kodling còn nhìn lại chính mình với vẻ lo lắng.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Ginny cảm thấy như thể nàng đã quên chuyện gì đó, nhưng lại không thể nhớ mình đã quên những gì, chỉ biết điều đó rất quan trọng...

Sấm sét rạch ngang bầu trời đêm, phản chiếu thế giới thành hai màu đen và trắng, mọi thứ tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó lại chuyển động, phát ra những âm thanh ầm ĩ vang trời.

Ginny nhớ lại, nàng không nói nên lời trong giây lát, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tất cả những gì đã xảy ra.

Hình bóng quỷ dị và mờ ảo sền sệt hệt như hắc ín, ngọ ngoạy leo ra khỏi bóng tối sâu thẳm, mặc một chiếc áo choàng đen và đứng trước mặt Ginny với vài phần hư ảo.

Tí tách, tí tách, cơn mưa nhẹ trút lên người hắn, nhưng tất cả lại xuyên qua một cách quỷ dị và hắt vào mặt đất.

Ginny không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng cảm nhận được một bầu không khí quen thuộc, xen lẫn một chút bất an.

"Nguyện vọng của ngươi... Ta nghe được."

Trong trí nhớ, người đàn ông đó nói và đưa tay ra.

Nghe được... Sau đó... Sau đó...

Vẻ mặt của Ginny dần trở nên sợ hãi, nàng không thể phân rõ được đó là ký ức, là giấc mơ hay là hiện thực.

Sự thật và giả dối bị trộn lẫn với nhau, gộp lại một cách thô bạo, sau đó bị xé nát một cách dữ dội.

Lời nói của người đàn ông rất ngắn gọn, nhưng Ginny hiểu rõ toàn bộ ý của hắn.

Thực hiện một nguyện vọng cần phải trả giá, ngươi có sẵn sàng trả cái giá này không?

Ginny run rẩy đưa tay lên, hàng ngàn cảm xúc đập vào tim nàng như một ngôi sao băng, sợ hãi và lo lắng, hoảng sợ tràn ngập trái tim nàng, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng gào thét vang lên từ chính linh hồn mình.

Đừng, đừng vươn tay ra, nếu ngươi đồng ý, điều tồi tệ sẽ xảy đến.

Còn tệ hơn cả cái chết.

Thế nhưng...

Gương mặt của Kodling lóe lên trong mắt Ginny, hắn đứng trên sân khấu để chào đón những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả, rồi cúi chào đám đông trong lễ hội cuồng hoan...

Nếu điều ước của hắn có thể thành hiện thực, có lẽ cái giá phải trả này cũng không quá cao, ít nhất đối với Ginny là như vậy.

Đôi khi con người là thế, họ có thể chịu đựng những đau khổ của chính mình, nhưng họ không thể làm ngơ trước những đau khổ của người khác.

Thế là trong cái đêm mưa lạnh giá đó, nàng đã vươn tay ra với người đàn ông.

Ginny nhớ, nhớ lại sự khởi đầu của tất cả cơn ác mộng này.

"Ginny?"

Giọng nói dịu dàng phá tan mộng ảo, Ginny tỉnh lại sau cơn ác mộng, nàng định rút bàn tay đang dang ra của mình, nhưng đã bị người đàn ông nắm chặt lại, không thể rời đi.

"Ginny!"

Giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn, Ginny cố gắng bình tĩnh lại, bóng đen quỷ dị đã biến mất, thay vào đó là Kodling.

Hắn đang đứng trước mặt mình, nắm lấy bàn tay đang dang ra của mình, mộng ảo và chân thật lẫn lộn vào nhau.

"Ngươi không sao chứ?" Kodling có chút lo âu.

"Ta... ta không sao, hình như vừa rồi lại gặp ảo giác, chắc là do tác dụng phụ của thuốc."

Ginny cười khổ, sau đó ôm lấy Kodling, hai người ôm trong chốc lát rồi tách ra, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và cô đơn.

Kodling ngồi bên cạnh Ginny, nhỏ giọng phàn nàn: "Tàu đến muộn, chúng ta cần phải đợi một lát."

Nói như vậy, trong lòng Kodling tràn ngập bất an, có phải thực sự là do muộn hay không? Hay vẫn còn một bí mật nào khác.

Hắn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, không bao giờ hoảng loạn trước mắt Ginny.

“Không sao đâu.” Ginny nói, rồi tựa đầu vào vai Kodling.

Âm thanh đơn điệu của hạt mưa tạt vào vòm cây lúc này nghe khiến người ta yên tâm đến lạ thường.

Ginny ấn tay Kodling vào trước ngực, cố gắng cảm nhận hơi ấm từ làn da hắn, dường như mọi thứ trước mắt Ginny đều là giả dối, chỉ có bàn tay mà nàng đang nắm, và những gì nàng thực sự chạm vào mới là chân thực.

Dưới cái chạm của Ginny, trái tim bồn chồn của Kodling hiếm khi bình tĩnh lại, giống như trận mưa đêm nay.

Đột nhiên Kodling có một hy vọng xa vời khác, hắn hy vọng giây phút này có thể trở thành vĩnh hằng, chìm đắm trong thế giới như này đã là một niềm hạnh phúc hiếm có đối với hắn.

Nhưng dù sao đây cũng là chỉ là một hy vọng xa vời.

"Kodling... đã có chuyện xảy ra, đúng không?" Ginny nhỏ giọng hỏi.

"Ừm."

Lần này Kodling không tiếp tục giấu diếm.

"Là do ta, đúng không?"

Chất lỏng ấm áp sượt qua cánh tay của Kodling, Ginny lặng lẽ khóc, nàng lờ mờ nhận ra nguồn gốc của tất cả những chuyện này.

"Không phải bệnh tật gì, cũng chẳng có thuốc men gì", Ginny nói, "Ta nhớ ra rồi, người đàn ông đó, kẻ chẳng lành đó... mọi thứ đã bắt đầu từ đó".

"Đó không phải lỗi của ngươi."

Kodling xoa đầu Ginny và lau khô nước mắt cho nàng.

"Chỉ là sai thời điểm, sai địa điểm, sai người và sai sự việc, nên mới gây ra nguyên trạng sai lầm như này."

Kodling kéo vali bên cạnh lại gần một chút, hắn chân thành nói.

"Nhưng yên tâm, ta sẽ xử lý tốt."

Tiếng phanh gấp chói tai truyền đến từ phía xa, như thể một kẻ liều mạng đang phi nước đại mà đến.

Kodling đoán hắn hẳn là một tay lái xe cừ khôi, không đợi xe dừng lại, hắn đã đẩy cửa xe và nhảy ra ngoài, cùng với trang bị đầy sát khí, mặc cho chiếc xe mất kiểm soát lao tự do, tông ầm vào một bức tường, màn pháo hoa đổ cái bóng gớm ghiếc của hắn xuống mặt đất.

Chiếc xe mới gặp tài xế được có mấy tiếng đồng hồ, nhưng đã chở tên sát thần này đi chém bay không biết bao nhiêu cái đầu, lốp xe rách nát ma sát với mặt đường bốc cháy, thân xe bóng loáng màu trắng bạc cũng bị bao phủ bởi vô số vết đạn.

Kodling cứ tưởng rằng hắn sẽ đẩy cửa xe ra, nhưng thật ra cửa xe đã bị tài xế giật xuống từ lâu và dùng như một khiên chắn, đón lấy làn mưa bom bão đạn và xông vào một bãi săn khác.

Có thể nói, một tình bạn cách mạng sâu sắc đã được hình thành giữa hai bên, nhưng đến giờ cuối cùng nó cũng không chịu tải nổi được nữa, nổ tung và bùng cháy dưới cách lái xe thô bạo của tài xế.

Ngọn lửa hừng hực bốc thẳng lên trời, đám lính canh hét lên, nhưng sau vài tiếng súng nổ, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.

Kodling lấy lọ thuốc trong vali ra, hắn an ủi Ginny, sau đó thì tiêm nó vào trong người nàng dọc theo cánh tay. Sau một vài giây, tinh thần Ginny lại chìm vào mê man, sau đó yên giấc thiếp đi.

"Đợi ta một chút."

Kodling nói, rồi ôm Ginny lên, đặt nàng lên băng ghế, cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Ginny rồi quấn cẩn thận cho nàng.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ginny, Kodling nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó lấy khẩu súng lục và dao găm từ trong vali ra, quay lại nhìn bóng người đang bước đến trong mưa.

"Cám ơn."

Kodling cảm ơn, những hoa văn sáng chói chạy dọc cổ hắn, phía bên kia màn mưa, vị khách vừa đến cũng chìa ra cây búa vuốt và con dao gấp trên tay.

Bologo sải bước về phía trước, cùng với một vệt sáng lóe lên trên tay, như thể đang cầm một ngọn đuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng tư, 2022 10:54
truyện hay, kiểu như k dính dáng gì mấy cái tư tưởng hay kí ức tiền kiếp. Tỉ lệ đại háng là vô hạn đến 0%.
Hieu Le
18 Tháng tư, 2022 16:38
cầu bạo chương
Hieu Le
16 Tháng tư, 2022 00:39
2 chương vèo cái hết
Hieu Le
13 Tháng tư, 2022 22:13
lại thiếu thuốc
cyv97
13 Tháng tư, 2022 14:21
yên tâm bác ơi, vài chương nữa sẽ có đoạn nói về thiên địch của Bologo, với lại bố cục bộ trước của tác tui thấy viết cũng ổn lắm
Hieu Le
13 Tháng tư, 2022 13:17
hy vọng tác giả cứng tay.Bolozo đã bất tử còn lấy đc sức mạnh chúa tể.
cyv97
12 Tháng tư, 2022 22:11
Cảm nghĩ lên giá của tác giả, nguyên raw nhé mình lười edit cái này, tận 5k chữ lận :V "Lên khung cảm nghĩ Mọi người tốt, nơi này là, ngài muốn lên khung trung thực bằng hữu. Ta trước đó một mực đang nghĩ, lên khung cảm nghĩ nên viết chút gì, đàm luận tác phẩm khởi nguyên? Vẫn là một chút kịch bản nguyên do? Nhưng ta cảm thấy những việc này, có thể lưu đến quyển mạt cảm nghĩ bên trong viết. Cho nên nghĩ nửa ngày về sau, cảm thấy không bằng tâm sự ta sáng tác mạch suy nghĩ. Quen thuộc ta độc giả hẳn là đều biết, tác giả ta tại gõ chữ trước đó, là cái học mỹ thuật... Cũng không thể nói là mỹ thuật, ta cái này trường học thứ đồ gì đều dạy, bọn hắn thậm chí dạy ta Wechat công chúng hào vận doanh (vận doanh thủ đoạn chính là chui vào các loại group chat phát quảng cáo). Cá nhân ta là yêu thích mỹ thuật, nhận những này ảnh hưởng, ta viết văn lúc, kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ một chút mỹ thuật cảm giác... Cái này nghe có chút nói nhảm, dù sao ta bây giờ nghĩ pháp vật dẫn là văn tự, mà không phải bức hoạ. Nhưng ta liền muốn dạng này có khuynh hướng đây, đang động bút viết quyển sách trước đó, ta cũng cùng người thảo luận, ta chỗ viết cố sự, bị ta tự thân Logic có hạn chế, tỉ như ta liền tương đối quan tâm mỹ thuật phong cách thống nhất dạng này, điều này sẽ đưa đến ta tại viết sách lúc, ta sẽ cực lực phòng ngừa những cái kia, cùng cố sự họa phong không hợp đồ vật. Tương ứng, ta cũng nghĩ viết ra một chút mới lạ đồ vật, một chút có thể để cho mọi người cảm thấy "Mới lạ" đồ vật. Tỉ như trong tiểu thuyết thường gặp một chút vũ khí, đao thương kiếm kích, mọi người đã tập mãi thành thói quen, vì mang đến một chút mới lạ cảm giác, một loại "Quen thuộc vừa xa lạ" cảm giác, ta lựa chọn gãy đao cái này một vũ khí, toàn bộ Opus tạo dựng bên trên, ta cũng thử càng tới gần tại thiết kế cảm giác. Nhìn qua ta quyển sách trước độc giả, hẳn là có thể cảm giác được, quyển sách trước cũ thật thà linh hoạt là như vậy, cả tòa thành thị hiện ra một loại đại thụ cảm giác, trên bầu trời tuần tra lấy phi thuyền, to lớn thật thà Linh Tháp xông thẳng tới chân trời, đỉnh tháp chính là trung tâm chỉ huy vỡ vụn mái vòm, dưới thân tháp là to lớn hơi nước hệ thống lò luyện chi trụ, dưới đất chỗ sâu còn có nghiên cứu khoa học trung tâm, phức tạp đường ống cùng đường sắt trải rộng mặt đất cùng dưới mặt đất, tại hắc ám cuối cùng, còn có ai rơi chi địa vì kết thúc công việc. Quyển sách trước bởi vì chuyện xưa thiên về, ta không có viết quá nhiều liên quan tới kiến trúc bộ phận, cá nhân ta vẫn là rất thích kiến trúc thiết kế, hoàn cảnh loại hình, cho nên tại bản này bên trong, ta nghĩ ta sẽ tốt hơn tạo dựng tòa thành thị này, cũng đem nó dung nhập kịch bản bên trong. Trước đó tại tấu chương nói, thấy có người đề « song thành chi chiến », kỳ thật Opus cùng lớn kẽ nứt tạo dựng cũng không phải là tổ an cùng da thành. Tổ an địa phương quỷ quái này mặc dù rối bời, nhưng ít nhiều vẫn là cái lẽ thường hạ thành thị, ta tưởng tượng bên trong bàng hoàng lối rẽ, càng giống là một cái tiền tiêu căn cứ, phía trước chính là vực sâu khổng lồ, bên trong cất giấu đếm không hết ác mộng, một đám kẻ liều mạng ở chỗ này sống tạm, hướng về trong vực sâu không biết tồn tại hiến tế, đổi được sinh tồn không gian. Ta đây trình độ nhất định là nhận lấy « đến từ vực sâu » dẫn dắt, một tòa xây dựng ở phế tích phía trên thành thị, tại trung tâm của nó có một đạo vết rách to lớn vực sâu, bên trong ẩn giấu đủ loại quái dị, đồng thời không người biết được nó cuối cùng, tất cả âm mưu cùng bí mật, đều chờ đợi hậu nhân đi dò xét. Đó là cái phi thường chữa trị tác phẩm, mọi người có hứng thú có thể đi nhìn xem, có sao nói vậy, ta còn đặt trước cái bình minh khanh đồ chơi, từ năm trước kéo dài thời hạn đến 3 tháng, tê. Ta thích vô cùng Ngân Hà ác ma thành loại trò chơi, tỉ như « trống rỗng kỵ sĩ » «ori » các loại, ta thích loại kia, theo kịch bản thúc đẩy, không ngừng thăm dò mới địa đồ, loại kia thăm dò cảm giác, tại ta thiết kế bên trong, lớn kẽ nứt cũng là chỗ như vậy, theo kịch bản thúc đẩy, nó biết chun chút hiện ra ở độc giả trước mắt. Càng quan trọng hơn là, hoành bản hình thức, để nó có minh xác trên dưới trái phải, có minh xác chỉ tiêu, người chơi liền sẽ nghĩ sai bên cạnh cuối cùng là cái gì, bên phải cuối cùng là cái gì, trên cùng là cái gì, phía dưới cùng lại là cái gì. Cho nên ta muốn đem loại này cuối cùng cảm giác, cũng dung nhập trong chuyện xưa, khiến thành thị trở nên có "Thọc sâu" cảm giác. Đương nhiên, ta hi vọng ta những này thiết kế ở giữa, tương hỗ là có liên quan liên, mà không phải làm việc không kế hoạch, tỉ như « con sói » bên trong vi danh thành cùng xung quanh địa khu liên hệ, cũng rất không tệ, Bọn chúng tương hỗ ở giữa liên quan, đồng thời chặt chẽ liên hệ. Ta thích loại kia trạng thái bình thường hạ vặn vẹo, loại kia quái đản cảm giác, cho nên Opus tại lẽ thường dưới, lại sẽ có lấy đủ loại kỳ dị, cái này đến cái khác kỳ diệu truyền thuyết đô thị. Kỳ thật từ nơi này mọi người cũng hẳn là có thể cảm giác được, viết quyển sách này lúc, ta nghĩ càng nhiều hơn chính là, nếu như đây là một cái trò chơi, ta sẽ làm thế nào, cho nên kịch bản thúc đẩy, tựa như Ngân Hà ác ma thành loại trò chơi, không ngừng đạt được năng lực mới, kiến thức mới, từ đó đi thăm dò mới khu vực, khu vực ở giữa lại tương hỗ liên quan, sẽ không xuất hiện đổi chỗ đồ cái chủng loại kia đột ngột cảm giác. Sau đó nói về một cái khác mọi người xách tương đối nhiều, Cục Trật tự nguyên hình. Cái này ban đầu đến giảng đến có một đêm, ta đang nghe bọn Tây sau bằng khắc, không biết là lịch sử nhân tố, vẫn là cái gì, ta cảm giác bọn Tây sau bằng khắc đều rất có vị, đang nghe một bài «Клетка » lúc, ta nhìn album trang bìa rất tán. Lúc ấy ta chính khổ vì làm như thế nào vì sách mới tăng thêm "Cảm giác mới lạ", mặc dù là văn tự, ta cũng nghĩ để nó có thể hiện ra có chút hình tượng cảm giác, ta nhìn thấy album trang bìa là một cái lỗ mãng chủ nghĩa kiến trúc, lại nhìn mấy trương đại biểu đồ về sau, lúc ấy ta liền khai ngộ. Lúc này đúng vị. Cục Trật tự chủ yếu mỹ thuật phong cách chính là lỗ mãng chủ nghĩa, mọi người tương đối quen thuộc trò chơi « khống chế » chính là cái này phong cách, cái trò chơi này thiết kế cho ta cực lớn dẫn dắt. Cái trò chơi này so với nó cái gì kịch bản vẫn là trò chơi tính, ta cảm thấy nhất tán chính là, nó nghệ thuật thiết kế. Vô luận là hội ngân sách quái đản phong cách, vẫn là siêu năng lực xạ kích, mọi người hẳn là đều chơi qua không ít, nhưng dạng này thú vị, hoàn toàn lối kiến trúc, ta còn là lần thứ nhất ở trong game trải nghiệm. Nó đem rất nhiều danh gia thiết kế chỉnh hợp ở cùng nhau, tỉ như an dây leo trung hùng quang chi giáo đường, hoa phu bánh cách, ở chỗ này ta liền không báo tên món ăn, xách những cái kia đại lão tên. Bản thân cái trò chơi này nguyên hình, chính là hiện thực tồn tại, nước Mỹ dây dài cao ốc, kia là một tòa không có bất kỳ cái gì cửa sổ bê tông cao ốc, đứng vững tại trong thành thị thành lũy. Tại lật xem tương quan mỹ thuật phân tích về sau, ta chỉ bằng mượn cảm giác đến, dùng mọi người dễ dàng cho lý giải, đại khái chính là to lớn, quái dị, nguội lạnh, cường quyền, bê tông, bê tông vẫn là mẹ nó bê tông. Chỉ đùa một chút, thứ này còn rất phức tạp, theo ta hiểu rõ cũng là tương đối dễ hiểu, hứng thú độc giả mình xâm nhập tìm hiểu một chút. A, đúng, lúc ấy còn vừa xem hết « cồn cát », ta cảm thấy lỗ mãng chủ nghĩa lại phối hợp cự vật sợ hãi, không nên quá tốt, cuối cùng Cục Trật tự liền biến thành một tòa dựng đứng tại Opus khổng lồ phương bia, tựa như trong thần thoại tháp Babel, ngươi ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy nó, phảng phất nó là không thuộc về loài người tạo vật. Nói đến, ta lúc ấy đi học trong phòng trang trí nội thất giống như không dạy qua cái đồ chơi này a. Cuối cùng ta quyết định đem Cục Trật tự miêu tả thành dạng này, một cái để ngươi khi làm việc cảm giác tại ngục giam ngồi tù địa phương, rõ ràng là an toàn nhất đại bản doanh, nhưng ngươi nhưng dù sao cảm thấy, sát vách trong văn phòng cất giấu quái vật. Trang nghiêm, kiềm chế, quyền lực, phế tích phía dưới trần trụi ra cốt thép, ta cảm thấy loại này cực độ lý tính phong cách cùng siêu phàm sắc thái thần bí tập hợp lại cùng nhau, loại mâu thuẫn này cùng cắt đứt cảm giác rất không tệ. Trừ ra lỗ mãng chủ nghĩa bộ phận này, để cho ta đối kiến trúc thiết kế sinh ra rất hưng thịnh thú, còn có nhị bình miễn « », hắn manga bên trong, thường xuyên sẽ xuất hiện loại này cự vật, lạnh lùng kiến trúc, tăng thêm nhân vật trầm mặc ít nói, nhiều khi nhìn hắn manga, càng giống là nhìn một cái tương lai kiến trúc bản thiết kế tập. Bí mật, bí mật cùng bí mật, cái này đến cái khác gạch đỏ, đem chân tướng gắt gao phong tại bụi bặm bên trong. Mọi người có hứng thú, có thể giải một chút lỗ mãng chủ nghĩa, loại này hiện đại không thấy nhiều lối kiến trúc, tại trò chơi chờ vật dẫn dưới, toả sáng mới sinh cơ. Cá nhân ta rất thích mới chuyện lạ, quái hạch, quắc hạn không gian loại hình đồ vật, tóm lại càng quái càng tốt, thậm chí nói có chút "Hiếu kỳ" . Loại này tồn tại ở gần hiện đại đồ vật, thường để chúng ta ở lại thành thị trở nên không có như vậy an toàn, tựa như từng cái hỏng bét truyền thuyết đô thị, ngươi tại diễn đàn bên trên tùy ý miệng này lấy những thứ này thật giả, sau đó có một ngày đi tại trong hành lang, phát hiện ánh đèn tắt hết... Quỷ xui xẻo, ngươi thật giống như đi vào trong đó. An toàn thành thị không an toàn nữa, lại hoặc là nói, chúng ta cùng quái dị cộng đồng sinh hoạt chung một chỗ, chỉ là bình thường nhìn không thấy đối phương mà thôi. Tập hợp trở lên yếu tố, ta dựa theo trò chơi như thế, làm cái danh vọng hệ thống, cũng chính là truyền thuyết đô thị, đến tiến một bước bổ sung thành phố này. Một cái tràn ngập các loại loạn thất bát tao quái dị thành thị, nhưng may mắn là ngươi sẽ không chết, đồng thời còn có được siêu năng lực. Đúng vậy a, quyển sách trên thực tế do ta viết thời điểm, dự đoán chính là một cái, các loại quái dị hoành hành đô thị dị năng. Dùng mọi người dễ dàng cho lý giải phương thức tới nói, chính là cơ động đặc khiển đội thành viên ngày làm việc thường. Có chuyện lạ loại hình yếu tố, như vậy cũng hẳn là có San giá trị loại hình thiết kế, nhưng ta không muốn trực tiếp thô bạo làm cái gì San giá trị rãnh, đến biểu thị nhân vật trạng thái tinh thần. Tại xác định miêu tả Opus tòa thành thị này lúc, ta cảm thấy chẳng bằng từ chung quanh hoàn cảnh vào tay. Cục Trật tự khắp nơi đều tồn tại tuyệt đối lý tính khối hình học, góc cạnh rõ ràng trật tự cảm giác kéo căng, nhưng theo quyền hạn tăng lên, mọi người trong mắt "Khẩn thất" cũng phát sinh biến hóa, tuyệt đối lý tính khối hình học bắt đầu trở nên mềm mại, đường thẳng đầu không còn, thay vào đó thì là một đống quỷ dị đường cong, tựa như quái vật vặn vẹo dữ tợn bộ dáng. Đây là ta tại viết sách lúc nảy mầm một cái mới ý nghĩ, dùng lý tính khối hình học đại biểu ổn định trật tự, nhưng khi khối hình học bắt đầu sụp đổ, trở nên mềm mại vặn vẹo lúc, chính là điên cuồng bắt đầu, từ khía cạnh biểu hiện San đáng giá chập trùng. Cho nên trạng thái bình thường dưới, Cục Trật tự là tuyệt đối lý tính khối hình học, mà bàng hoàng lối rẽ thì là vặn vẹo uốn lượn khu kiến trúc. Bất quá Opus chung quy là một tòa phàm nhân thành thị, siêu năng lực giả lẫn nhau đại chiến cũng không thể biến thành thành thị phá dỡ, cho nên có "Miền ảo" một loại thiết kế, tựa như từng cái phó bản , chờ lấy đại gia hỏa hạ bản. Bề ngoài thoạt nhìn là tòa căn phòng, bên trong trên thực tế là cái cự đại mê cung, loại này không gian đảo lộn cảm giác ta rất thích, tỉ như « khống chế » bên trong Thái Cổ phòng, hội ngân sách một cái hạng mục "Gặp quỷ Nghi gia đồ dùng trong nhà thành", cái nhà này cỗ thành lớn đến khủng khiếp, đem rất nhiều người đều vây lại đi vào, cùng Nghi gia nhân viên đấu trí đấu dũng, còn có một cái hạng mục ta không nhớ rõ lắm, hẳn là "Cửu Long thành trại", miêu tả cùng "Nghi gia ở không thành" không sai biệt lắm, cũng là nội bộ không gian vặn vẹo, lớn đến khủng khiếp. Quen thuộc Ngân Hà ác ma thành loại trò chơi độc giả hẳn phải biết, làm ngươi đem một cái khu vực thăm dò không sai biệt lắm lúc, ngươi thường thường sẽ mở ra một cái "Đường tắt", nhường đất mưu toan ở giữa liên hệ tới, cũng tỷ như "Phòng khai hoang" "Khu phế tích" bên trong, sẽ có hay không có cánh cửa, thông hướng một chút kỳ quái địa phương. Ta rất thích kỹ càng miêu tả một tòa thành thị, tựa như quyển sách trước bên trong cũ thật thà linh, ta đang nhìn rất nhiều tác phẩm lúc, bọn chúng sẽ rất ít đi miêu tả những này, ta nhớ được ta khi còn bé nhìn « Naruto » lúc, liền rất hiếu kì Naruto nhà đến cùng là cái gì cấu tạo, những ninja này cùng trên cây khỉ, kiến trúc cũng biến thành loạn thất bát tao, ở đâu đều có thể treo người, ta đã cảm thấy, loại cảm giác này mười phần mới lạ. Đương nhiên, cũng có người hỏi "Thành thị này cùng ca đàm, làm sao yêu ma quỷ quái tất cả cái này" . Đừng hỏi, hỏi chính là phục bút, ta người này từ trước đến nay đào hố tất lấp, đến lúc đó sẽ cho các vị một cái hài lòng đáp án. Sau đó mọi người cũng có thể cảm giác được, ta đang cố ý thiết kế một chút ký hiệu, Cục Trật tự bản thân, cùng từng cái bộ môn, ta đều tại tưởng tượng một chút hoàn thiện ô biểu tượng , liên đới lấy Ngã Ba Vô Định Mammon đồng vân vân. Bộ phận này ta nhận Robert lan trèo lên ảnh hưởng tương đối lớn, hắn là đan Blanc dưới ngòi bút hư cấu nhân vật, một vị khoa học giáo sư, mỗi lần nhìn thấy hắn đối một cái ký hiệu chậm rãi mà nói, giảng phía sau hàm nghĩa cùng lịch sử lúc, ta đều cảm thấy "Cỏ tốt huyễn khốc a", từ sau lúc đó, ta liền bắt đầu vô tình hay cố ý thiết kế những thứ này. Xiềng xích cùng kiếm, rắn độc quấn quanh trái cây, trượng kiếm vân vân. Phim phương diện đối ta gần đây ảnh hưởng khá lớn chính là « tập kích », ta cảm giác cái này phim nhựa thật đổi mới phim hành động, huyết tương, quyền quyền đến thịt, từ đầu đánh tới đuôi. Kịch bản? Cái gì là kịch bản, kịch bản chính là thời gian, địa điểm cùng muốn đánh mấy người, là đánh cho tàn phế vẫn là đánh chết. Thật quá khen, các vị có hứng thú nhất định phải nhìn xem, thụ này phiến ảnh hưởng, ta trở thành một cái "Hành lang chiến thần" kẻ yêu thích. Căn cứ vào trở lên đây hết thảy, tăng thêm ta trước đó làm mỹ thuật, có thể là bệnh nghề nghiệp nguyên nhân, ta luôn luôn muốn tận khả năng mà hiện lên loại kia hình tượng cảm giác, nếm thử đem chuyện xưa của ta phong cách hóa. Tựa như một đoạn trò chơi khúc chủ đề, mặc dù thay đổi triều đại, nhưng khúc chủ đề giai điệu sẽ không thay đổi, nhiều nhất chỉ là biến tấu mà thôi. Giá rẻ huyết tương cùng chói tai âm nhạc, còn có hai cái táo bạo lão ca, chuyện trò vui vẻ cạy mở đại môn... Ta rất thích loại này màu đen hài hước, còn có một số kỳ dị, khó mà dùng miêu tả quái đản cảm giác, cho ta loại cảm giác này sâu nhất, ấn tượng đại khái là khinh nhờn ba bộ khúc bên trong « Thánh Sơn », phần cuối bên trong hình tượng kéo dài, camera xuất hiện trong hình, một nháy mắt đầu óc đều cảm giác muốn nổ. Trở lên đại khái chính là trước mắt độc giả hiếu kì một vài vấn đề, tựa như ta tại "Thời gian qua đi 11 7 ngày đi làm" bên trong viết như thế, viết sách là cái rất huyền học sự tình, tư duy là có liên quan liên tính, cái này đến cái khác ý nghĩ đụng vào nhau, không chừng ngay tại cái nào bị dẫn dắt. Nói đến, giảng cái cười lạnh, ban sơ có quyển sách này ý nghĩ lúc, cố sự hoàn toàn không giống. Quyển sách thời đại bối cảnh ước là thế kỷ 20, mà ban sơ nguyên trạng, là cái sau khải kỳ lục, nhân vật chính cũng cái kẻ bất tử, nhưng trên bản chất là cái vận hành không biết nhiều năm người máy, mà dẫn dắt ta ban sơ ý nghĩ tác phẩm, là « dị chủng tộc xx cửa hàng ». Về phần làm sao dẫn dắt, ta liền không nói. Không nghĩ tới đi, các vị, ta cũng không nghĩ tới, A ha ha ha, chết cười, lúc ấy cùng bằng hữu trò chuyện, ta ban sơ ý nghĩ lúc, hắn hỏi ta là cái gì nghĩ tới, ta là thật là không có có ý tốt nói ra, cũng may cuối cùng đổi hoàn toàn thay đổi. Lại tỉ như "Trạm trung chuyển" bên trong san sát tại trong bóng tối rất nhiều đại môn, kỳ thật tấu chương nói bên trong một cái lão ca đoán đúng, ta lúc ấy viết vật này lúc, nghĩ chính là « quái vật công ty điện lực ». Ta tưởng tượng qua như thế một cái tình huống, « quái vật công ty điện lực » bên trong, mỗi một cánh cửa đều thông hướng thế giới nhân loại, bọn quái vật thì phải xâm lấn trong đó, nhưng nếu bọn hắn nhân vật trao đổi đâu? Nhân loại đối mặt với đếm không hết đại môn, mà phía sau cửa cất giấu cái này đến cái khác những thứ không biết, những này cửa khả năng thông hướng quán bar, viên công túc xá, cũng có thể là thông hướng một loại nào đó điên cuồng tử cảnh, hoặc là ngủ say quái vật. Càng hỏng bét chính là, có rất nhiều cửa đã bị người quên lãng, bọn chúng liền giấu ở trong bóng tối, không chừng ngày nào liền bị từ một chỗ khác mở ra. Cũng tỷ như Ngôi nhà hướng mặt trời mọc. "Chìa khoá" cùng "cửa", tựa như đặc biệt truyền tống môn, để thành thị không gian trở nên càng thêm phức tạp. Còn có chính là "Tràng cảnh động thái", tựa như ta trước đó đề cập thành thị kiến trúc thiết kế, ta rất để ý loại này không khí cảm giác, loại hoàn cảnh này biến hóa. Trước đó tại cùng người trò chuyện sáng tác ý nghĩ lúc, ta liền nói, một chút tiểu thuyết Boss chiến, tựa như lôi đài chiến, giống như ở đâu đánh nhau cũng không trọng yếu, chỉ là hai người lẫn nhau đánh nhau, sau đó kết thúc. Ta liền muốn vì cái gì không cho tràng cảnh, cũng gia nhập chiến đấu bên trong đâu? Tỉ như chiến trường bị thiết trí tại một cái động thái hoàn cảnh bên trong, tỷ như phi nhanh xe lửa, hỗn loạn chiến trường, cuồng hoan đám người, mất khống chế phi thuyền... Những này là ta ở trên trong quyển sách dùng đến Boss chiến trường cảnh, tại các nhân vật chính đại sát tứ phương đồng thời, tràng cảnh cũng tại cấp tốc biến hóa. Càng quan trọng hơn là cùng hoàn cảnh hỗ động, cũng tỷ như thành rồng tiến vào đồ dùng trong nhà thành dạng này, lợi dụng hoàn cảnh đánh ra các loại xử quyết, lại hoặc là nhặt đạo cụ, sau đó chặt chặt chặt dạng này. Sau đó tâm sự, ta là thế nào đi đến gõ chữ con đường, chuyện này ta trước đó cũng đề cập qua mấy lần, tỉ như ta từ sơ trung lúc kỳ thật liền bắt đầu viết chút loạn bảy tám đồ vật. Ta cảm giác thúc đẩy ta viết làm, càng nhiều hơn chính là ta tự thân chia sẻ muốn, ta là rất nóng lòng tại chia xẻ người, dùng mọi người quen thuộc nói tới nói, chính là Amway cuồng nhân, ta thường thích đem ta thích đồ vật một mạch kín đáo đưa cho người khác. Sơ trung lúc ta ngược lại huyễn tưởng qua, tương lai ngày nào đó ta có thể hay không trở thành một cái gõ chữ công, nhưng đối với ngay lúc đó ta mà nói, quả thật có chút không thực tế, loại này không thực tế cảm giác một mực kéo dài đến đại học. Thẳng đến viết xong « tro tàn chi súng » lúc, ta mới có loại giật mình cảm giác. Dựa vào, ta giống như thật thành gõ chữ công. Nói như thế nào đây? Có loại không quên sơ tâm cảm giác, liền rất quái lạ, cũng rất may mắn, dù sao không quên sơ tâm chuyện này còn rất khó khăn. Sau đó là một chút thiết lập bên trên sự tình, ta thích phế vật lợi dụng, một chút không thể triển khai thiết lập, ta nghĩ tại sau này tác phẩm bên trong, đem bọn nó kỹ càng triển khai. Nếu có vị kia độc giả nhìn qua ta tất cả tác phẩm, hẳn là đối với sách bên trong một chút thiết lập từ ngữ cũng không lạ lẫm, tỉ như Thanh kiếm bí mật của Đức Vua là ta ban đầu một quyển sách « tro tàn chi dực » bên trong tổ chức, lúc ấy ta bút lực non nớt, viết đồ vật đơn giản không có mắt thấy a, nhưng dầu gì cũng là xuất đạo làm, ngoại trừ có chút xấu hổ bên ngoài, cũng không có cảm giác gì. Cục Trật tự là « bẻ cong người » bên trong, chỉ toàn trừ cơ quan cũng là « bẻ cong người » bên trong, nhưng « tro tàn chi súng » dùng qua, liền không lại dùng. Năng lượng bí mật hệ thống là trực tiếp đào « bẻ cong người » quyền năng hệ thống, còn có một số nhân vật mô bản, là từ trước đó trong chuyện xưa đẩy ra ngoài, xây một chút sửa đổi một chút đạt được, đem một vài ta rất thích, nhưng không thể tại trong chuyện xưa kỹ càng miêu tả nhân vật, để bọn hắn từ vai phụ biến thành diễn viên chính đoàn đội dạng này. Tỉ như may mắn đỏ chim cắt. A ha ha ha. Đây là ta tại viết « tro tàn chi súng » lúc chuyện, lúc ấy ta nghiên cứu làm như thế nào để một cái đè nén cố sự trở nên thú vị chút, bằng hữu nói, vì cái gì không thêm cái hài kịch nhân vật đâu? Dạng này đã tránh khỏi nhân vật chính liên tiếp khôi hài, để cho người ta xuất diễn, lại có thể gia tăng cố sự thú vị, cuối cùng ta liền chọn trúng đỏ chim cắt nhân vật này. Rất nhiều sách đều thêm vào tác giả "Việc tư", đối với ta mà nói, ta việc tư đại khái chính là một chút hài kịch, ta thích vô cùng màu đen hài hước, một bên cầm cưa điện cưa ác ma, một bên giảng cười lạnh, nghiên cứu ban đêm ăn cái gì, sau đó đối phương nhìn xem một chỗ huyết tương nói, cái này nhan sắc không tệ, nếu như ban đêm ăn nấu canh đi. Như vậy ta đem rất nhiều ta ý nghĩ gia nhập nhân vật bên trong, cũng bởi vì hài kịch nhân vật là vô địch, đỏ chim cắt ở trên quyển sách trong chuyện xưa sống đến cuối cùng. Nói đến, ta nhiều khi so với nhân vật chính càng thiên vị một chút vai phụ, đại khái là những nhân vật này không cần gánh chịu nhân vật chính "Chủ ống kính" áp lực, có thể để cho ta tùy ý phát huy. Ngươi hỏi ta chơi hỏng làm sao bây giờ? Ngươi nghe nói qua lĩnh cơm hộp sao? A ha ha ha. Nhân vật chính đoàn trước mắt liền biến thành dạng này, suy nghĩ kỹ một chút, chính là không có đầu não cùng không cao hứng a. Sau đó trở lên mặc dù hàn huyên nhiều như vậy thiết lập vấn đề, nhưng các vị không cần lo lắng cái gì đọc cánh cửa, ta các quyển sách cố sự ở giữa không có cái gì liên quan, đều là độc lập. Chí ít hiện tại vẫn là độc lập. Trước mắt ta tưởng tượng năm cái lớn nhỏ không đều kịch bản, UU đọc sách có là một đoạn, có là nguyên một quyển, ở chỗ này liền không nói nhiều cái gì, tiếp tục hướng xuống viết, mọi người kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy. Lên khung về sau, ta hẳn là sẽ bảo trì mỗi ngày hai canh, ít nhất canh một, bởi vì ta nghĩ càng chăm chú đối đãi quyển sách, ta cần một chút tốt đẹp tồn cảo lượng, đến cam đoan mình có thời gian suy nghĩ, sửa đổi. Cho nên ta thời khắc cam đoan mình có chút 6w tả hữu tồn cảo, đến làm giảm xóc. Cũng tỷ như mọi người bây giờ thấy lên khung bộ phận này kịch bản, ta là ban đầu viết mấy bản, đại khái đến sửa lại bảy lần, cuối cùng bản cho vận doanh quan nhìn về sau, vận doanh quan cho ta đề ý gặp, ta lại lấy hay bỏ, sửa chữa, sau đó tại tuyên bố trước đó, chính ta lại sẽ lại nhìn một lần, đang tiến hành một lần sửa đổi. Nói đến, cũng coi là tinh tu nhiều lần, làm sao ta liền phát hiện không được chữ sai đâu? Ân, không sai biệt lắm chỉ chút này, còn lại, liền lưu đến quyển mạt cảm nghĩ bên trong viết. Mọi người cũng có thể là phát hiện, ta người này chia sẻ muốn tương đối mãnh liệt, cho nên ta chương tiết cảm nghĩ cái gì, đều ngoài ý muốn dài, trở lên nâng lên một vài thứ, mọi người có hứng thú, có thể đi giải một chút, đều rất không tệ. (những này cũng không phải là một hơi viết xong, đứt quãng viết cao minh có tầm một tháng, con người của ta viết cảm nghĩ, trên thực tế là nghĩ đến cái gì, liền viết chút gì , chờ cần phát thời điểm, liền phát hiện toàn một đống cảm tưởng, sau đó một hơi phát ra tới. ) Hôm nay thật là một cái ngày tốt lành, lão đầu vòng cũng đem bán, ta đi trước xoa biết bơi hí. Không huynh đệ, phạm pháp vòng, ta toàn 15w tồn cảo, nhưng tiêu hao 6w tồn cảo, hẳn là có thể nhận đến ta đánh xong trò chơi. Hôm nay lên khung bạo càng cái gì, đã định thời gian ban bố, đều sẽ thả ra. Hôm nay rốt cục 12 điểm, cũng liền sau một giờ, chưng bài, cảm tạ các vị đặt mua."
Hieu Le
12 Tháng tư, 2022 00:05
đang hay thì hết.
cyv97
09 Tháng tư, 2022 20:41
Đợt nghỉ lễ này mình rỗi nên sẽ làm ngày 2-3c cho ae nhé ^^
Hieu Le
09 Tháng tư, 2022 19:04
đói thuốc quá rồi
Hieu Le
06 Tháng tư, 2022 23:49
đọc mấy trương đầu thấy nội dung hay nhưng main lại bị quản lý thế nên chán chả đọc nữa
Hieu Le
03 Tháng tư, 2022 00:47
truyện hay lắm bác.co gắng lên bác oi
cyv97
31 Tháng ba, 2022 07:49
tình hình là mình mới nghịch dại cài lại Win nên mất sạch dữ liệu, chắc phải đến cuối tuần mới convert bù lại được nhé, mong mn thông cảm :((
cyv97
28 Tháng ba, 2022 17:52
mới tập tành convert nên làm chậm lắm bác ơi, với tui còn dịch 1 bộ nữa nên thế này là nhanh hết cỡ ùi @_@
Hieu Le
28 Tháng ba, 2022 16:32
ước gì đc bao chương
0901328836
25 Tháng ba, 2022 23:49
hay
Hieu Le
25 Tháng ba, 2022 17:53
truyện càng lúc càng hay
Hieu Le
02 Tháng ba, 2022 10:33
Hieu Le
02 Tháng ba, 2022 10:33
mình đọc thấy hay mà nhỉ
cyv97
01 Tháng ba, 2022 17:40
thông tin này ở đâu nhỉ b, có link thì cho m xin với, m cám ơn
thoixinemhayvedi
01 Tháng ba, 2022 16:10
Cảnh báo cho ai nhảy hố Cuốn này bên tàu ít phiếu quá, nên tác giả nản muốn drop viết cuốn khác Mà thật ra nên bỏ bố cục tệ quá
Hieu Le
01 Tháng ba, 2022 09:29
truyện hay . mà ít chương quá . cầu Chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK