• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu Từ Tấn một trận nổ vang, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, vô cùng đau đầu.Khó khăn mơ mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bóng người mơ hồ, Từ Tấn cố gắng nhìn rõ, bóng người dần rõ ràng, là một nam tử diện mạo thanh tú, ước chừng ba mươi tuổi, một thân mặc quan phục ngự y huyền sắc, vẻ mặt lo lắng nhìn y, thấy y đã tĩnh, nhẹ giọng gọi:

"Cơ Phát?"

"Gì cơ?" Từ Tấn có chút hoảng hốt, âm thanh nói ra khàn khàn.

Thái y kia có chút kích động, ổn định cảm xúc: "Ngươi là Cơ Phát đúng không?"

"Hả?" Từ Tấn choáng váng, cố lý giải ý tứ của đối phương, lúc này mới chậm rãi nhớ lại chuyện trước khi ngất đi, tên họ Hàn kia quả thật có nói y và một người tên Cơ Phát rất giống nhau, còn nói y giả mạo người đó, giờ đến cả thái y cũng nhận lầm, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi, "Người đó rất giống bổn vương sao?"


Thái y kinh ngạc nhìn Từ Tấn, sau đó tự giễu cười, hành lễ với y, "Vi thần nhất thời thất thố, thỉnh điện hạ thứ tội, người và vị cố nhân kia thật sự rất giống nhau."

Từ Tấn thấy người này đối xử tử tế với mình, lại có quan hệ thân thiết với Cơ Phát, đúng lúc có thể hỏi xem Cơ Phát rốt cuộc là người thế nào, vì sao mọi người đều nói bọn họ giống nhau, còn có những giấc mộng kỳ quái, cùng hành động quỷ dị chắn đao cho Hàn Diệp, có lẽ cũng có quan hệ với Cơ Phát, vì thế y khách khí nói, "Đại nhân sao lại nói với, còn chưa cảm tạ đại nhân cẩn thận chữa trị cho bổn vương, không biết nên xưng hô với đại nhân thế nào? Cơ Phát lại là ai?"

Thái y ôn nhu đáp: "Hồi bẩm điện hạ, vi thần là thủ tọa Độc Cổ Ti của Thái Y Viện, người gọi vi thần Trường Tô là được rồi. Cơ Phát y... Là con trai của Hữu tướng đời trước, cũng là thư đồng khi đương kim thánh thượng làm thái tử, thần chưa bao giờ gặp qua người nào thông minh, đa mưu túc trí như y, mười sáu tuổi đã đỗ Thám Hoa, vốn có thể trở thành trụ cột của Đại Tĩnh, lại sa hãm vùng lầy, gánh nỗi oan gian lận khoa cử, không thể làm quan, nhưng y cũng không cam chịu, âm thầm phò trợ thái tử, hết lòng hết sức mấy năm, tạo phúc dân chúng, bình định phản loạn, cuối cùng giúp bệ hạ lên ngôi hoàng đế, nhưng y cũng vất vả lâu ngày thành bệnh, không bao lâu sau liền rời khỏi thế gian. Bệ hạ cảm lòng trung liệt, phúc thẩm lại vụ án gian lận khoa cử năm đó, cũng truy phong Cơ Phát làm thừa tướng, đích thân chủ trì tang lễ."

"Chẳng trách tên họ... À... Bệ hạ lại tốn công điều tra bổn vương như vật, hắn thật sự coi trọng Cơ Phát, sợ có người lấy danh nghĩa y làm điều bất chính." Từ Tấn nói xong, trong lòng ẩn ẩn một cảm giác không thể giải thích rõ, chỉ cảm thấy hoảng sợ. "Aiz... Đáng tiếc, cuối cùng y cũng không thể tận mắt nhìn thấy ngày chính mình được giải oan."

"Điện hạ đúng là tâm địa lương thiện, nếu Cơ Phát biết hiện giờ Đại Tĩnh quốc thái dân an, thánh thượng long thể khỏe mạnh, y có linh thiêng cũng có thể yên lòng. Như lời điện hạ đã nói, thánh thiện quả thật có tình sâu nghĩa nặng với Cơ Phát, đối với bệ hạ mà nói, Cơ Phát chỉnh là vảy ngược của người, từng có cung nhân thảo luận chuyện Cơ Phát, bệ hạ liền sai người cắt lưỡi cung nhân đó, treo trước cổng cung. Từ đó trong cung không ai dám nhắc đến cái tên Cơ Phát này nữa, hiện giờ cũng không còn mấy người biết chuyện năm đó."

"Vậy sao ngươi lại biết rõ về Cơ Phát vậy?" Từ Tấn khó hiểu.

"Hồi bẩm điện hạ, năm đó Cơ Phát vào cung phò trợ thái tử, nhiễm bệnh nặng, là thần chữa trị suốt thời gian đó."

"Thì ra là thế, vậy ngươi là thủ tọa Độc Cổ Ti, bệnh của y là do trúng độc sao?"

Trường Tô sửng sốt, lập tức cười nói: "Hồi bẩm điện hạ, vi thần khi ấy chỉ là một thái y bình thường, huống hồ, Thái Y Viện chỉ chuyên nghiên cứu y thuật, giống như ngoại thương và nội thương của người các thái y khác đều có thể chữa trị, nhưng muốn giải trừ hết độc còn sót trong cơ thể người, cả Thái Y Viện cũng chỉ có vi thần là thành thạo nhất, thái y khác có lẽ phải mất mười ngày nửa tháng, nhưng người chỉ cần uống thuốc thần kê cho, ba ngày nữa nhất định sẽ..."

"Tổ tông!!"

Trường Tô còn chưa nói xong, nghe Ngô Dư hét to một tiếng, từ cửa chạy vào, nhào tới quỳ bên giường Từ Tấn, hai mắt đỏ hoe, "Tổ tông! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Làm ta sợ chết được... Ta cứ nghĩ... Nghĩ..."

"Nghĩ gì?" Từ Tấn nhìn Ngô Dư cao lớn cường tráng cứ như sắp khóc, vừa đau lòng vừa buồn cười.

"Ta còn nghĩ người cứ như vậy mà ra đi không minh bạch... Cho dù là hồi quang phản chiếu cũng tốt, nói cho ta biết ai làm người bị thương, ta nhất định liều chết báo thù cho người..." Ngô Dư nước mắt lưng tròng.

"Tiểu tử thối... Khụ khụ!" Từ Tấn bị hắn chọc cười, động đến miệng vết thương, ho dữ dội, chấn động đến vết thương trên ngực, Trường Tô đỡ y, Từ Tấn đột nhiên phun một ngụm máu đen, lần nữa ngất đi.

Ngô Dư ngây dại, run giọng nói, "Này... Điện hạ... Chẳng lẽ... Thật sự là hồi quang phản chiếu...?"

Trường Tô vội bắt mạch cho Từ Tấn, ánh mắt khẽ động, quay đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Ngô Dư, lắc đầu.

"Điện hạ!!" Ngô Dư khóc lớn, "Sao lại... Sao lại như vậy?! Điện hạ... Người còn chưa kịp nói rốt cuộc là ai hạ người mà điện hạ! Nhất định là tên cẩu hoàng đế kia! Ta phải giết tên cẩu hoàng đế của Tĩnh Quốc để báo thù cho người!" Nói xong, Ngô Dư vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài.

"Đứng lại!" Trường Tô thấp giọng quát, "Ai nói hắn đã chết?"

Ngô Dư sửng sốt quay đầu lại, "Không phải... Ngươi vừa mới lắc đầu là có ý gì..."

"Ý của ta là hắn không sao cả, không phải hồi quang phản chiếu." Thái y đứng dậy mở hộp thuốc, bắt đầu chuẩn bị này nọ, "Bất quá nếu ngươi không đến giúp đỡ, có thể hắn sẽ vì mất máu quá nhiều mà..."

"Đến liền đến liền! Chỉ cần có thể cứu điện hạ, ngươi muốn ta làm gì cũng được!" Vừa nghe Từ Tấn có thể cứu, Ngô Dư lập tức nhiệt tình giúp đỡ.

Ngô Dư giúp Trường Tô băng bó cho Từ Tấn, may mà vết thương chỉ nứt ra một chút, cũng không có gì đáng lo ngại, mà lúc nãy Ngô Dư đánh bừa mà trúng, làm cho Từ Tấn phun ra máu tụ trong ngực, thải hết chất độc còn sót trong cơ thể, đến cả kinh mạch cũng thông hơn nhiều, hiện giờ chỉ cần cẩn thận dưỡng thương, sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.

Sau khi xử lý vết thương của Từ Tấn xong, Trường Tô hỏi Ngô Dư: "Ngươi theo hắn từ nhỏ sao?"

"Cũng không phải." Ngô Dư cẩn thận đắp chăn cho Từ Tấn, "Ta bắt đầu theo điện hạ từ bảy năm trước, khi đó hoàng thượng ban cho điện hạ phủ Túc Vương, ta được phân phó làm thị vệ bên người điện hạ."

"Vậy trước đó hắn vẫn luôn ở trong cung sao?"

"Hẳn là vậy, hoàng tử trước khi phong vươn lập phủ đều được nuôi dưỡng trong cung." Ngô Dư nghĩ.


"Xem ra điện hạ ở trong cung cũng không được sủng ái."


"Sao ngươi biết?" Ngô Dư cả kinh, quả thật Từ Tấn không được hoàng thượng thích lắm, nhưng bây giờ đã phong làm thái tử, theo lý mà nói người khác phải cảm thấy y được hoàng thượng yêu thương mới đúng chứ.


"Bởi vì hoàng tử phong vương lập phủ sẽ có cung nhân thị vệ đi theo, hoàng tử càng được sủng ái, thị vệ càng nhạy bén tài giỏi, nhất là chức vị quan trọng như thị vệ bên người. Cho nên..." Trường Tô thu dọn mọi thứ vào hộp thuốc, nói, "Làm phiền Ngô thị vệ chăm sóc điện hạ, cần phải uống thuốc đúng giờ, ngày mai ta lại đến."


"A... Được, mời thái y." Ngô Dư tiễn Trường Tô đi, gãi đầu, nhất thời không hiểu ý của thái y, mình tài giỏi nhạy bén vậy mà, hẳn phải khiến người ngoài cảm thấy điện hạ được sủng ái mới đúng chứ, sao lại đoán ra điện hạ không được sủng ái? Ừm... Nhất định thái y này là cao nhân, lần sau gặp được phải thỉnh giáo một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK