Hàn Diệp nhướng mày, nhẹ giọng hỏi, "Còn chưa tỉnh sao?"
Từ Tấn tiếp tục giả vờ ngủ.
Hàn Diệp cầm bát thuốc trước giường lên, nếm thử, độ ấm vừa phải, nói "Đến giờ uống thuốc rồi." liền đưa thuốc đến bên miệng Từ Tấn.
Từ Tấn cảm nhận được chất lỏng ấm áp dính trên môi, nhất thời không biết người hôn mê nên cắn chặt răng hay nên để thuốc chảy vào miệng rồi nuốc xuống.
Hàn Diệp "ồ" một tiếng, "Kỳ quái, xưa nay thuốc đến bên miệng đều là tự mình nuốt xuống, sao hôm nay lại không có phản ứng? Chẳng lẽ là tỉnh rồi?"
Từ Tấn nghe vậy, vội vàng ngậm hết thuốc vào miệng, ngoan ngoãn nuốc xuống, vị đắng nhất thời dâng trào mãnh liệt, đắng đến nỗi khiến Từ Tấn suýt chút nữa nôn ra.
Hàn Diệp cười khẽ, lại đút Từ Tấn một thìa nữa.
Từ Tấn có tiếng là sợ uống thuốc, trước đây thà châm kim cũng nhất quyết không uống một ngụm, nếu thật sự phải uống thì cũng hận không thể uống một ngụm thuốc liền ăn mười viên kẹo. Bây giờ phải nuốt hai ngụm, đúng là đòi mạng y mà.
Mà càng đòi mạng hơn là Hàn Diệp đút thuốc rất chậm, hận không thể nhỏ từng giọt từng giọt lên môi y, vốn đang gấp muốn đi vệ sinh, đút như vậy không biết tới khi nào, huống hồ vị đắng kéo dài không hết, một hơi uống cạn còn dễ chịu hơn.
Khi uống đến ngụm thứ năm, Từ Tấn quyết định ngả bài với tên họ Hàn, thà rằng bị hắn chém ngay tại chỗ cũng không muốn chịu đựng sự tra tấn này.
Lúc này Hàn Diệp lại kêu lên, "Xem trẫm kìa, vậy mà lại quên mất ở đây còn có nước đường, uống một thìa nước đường cho bớt đắng đi."
Từ Tấn nghe vậy như sắp được đại xá, nghĩ thầm, tên họ Hàn này cuối cùng cũng có lương tâm, tràn đầy mong chờ nước đường, thìa vừa chạm vào môi liền vội vàng hút vào một ngụm, nháy mắt liền bị vị đắng đánh úp, bởi vì không kịp phòng bị, vị đắng xông thẳng lên đại não, Từ Tấn đá chăn, tức giận nói, "Tên họ Hàn ngươi dám giở trò... Ưm!"
Lời còn chưa dứt đã được nhét một viên mứt hoa quả vào miệng, vị ngọt thấm đến tận ruột gan, vị đắng trong miệng lập tức được xua tan.
"Tỉnh rồi?" Hàn Diệp thu tay, ung dung nhìn Từ Tấn đang ngây ngốc.
Từ Tấn nhất thời không biết nên phát hỏa hay nên tiếp tục giả vờ, ngơ ngác nuốt mứt hoa quả xuống, vị đắng lại dần dâng lên, vì thế bĩu môi hỏi, "Còn nữa không?"
Hàn Diệp cúi đầu cười, lấy một viên khác từ trong lọ mật bỏ vào miệng Từ Tấn.
Nhìn đối phương bỏ mứt vào miệng mình như vậy, Từ Tấn có chút không tự nhiên, nhất là khi đầu ngón tay lướt qua môi, cảm thấy tai nóng rần lên.
"Khụ, ta tự làm là được rồi." Từ Tấn với tay lấy lọ mật.
"Vết thương của ngươi chưa lành, không nên cử động lung tung, để trẫm làm là được." Hàn Diệp đặt lọ mật lên bàn phía sau, lại lấy một viên khác bỏ vào miệng Từ Tấn, "Xem như trả ơn cứu mạng của ngươi."
"Không ngờ đường đường là hoàng đế Đại Tĩnh, ơn cứu mạng này chỉ đáng giá bằng mấy viên mứt hoa quả thôi sao?" Từ Tấn ăn mứt ngọt, cảm thấy vui sướng, lại bắt đầu không ngăn được miệng.
"Vậy ngươi... Muốn gì?" Hàn Diệp nhìn Từ Tấn, biết thế nào y cũng sẽ đề ra yêu cầu, với tình hình hiện tại của Ngu Quốc, có lẽ y sẽ không cầu gì ngoài thành trì, cống nạp hàng năm, hoặc là... Tự do.
"Ít nhất thì phải thêm một lọ mứt quýt mật ong, cộng thêm phô mai sữa đậu, bánh mật ong, bánh hoa sen, còn có nước đường, trong nước đường của Ngu Quốc bọn ta có đường mạch nha, mật hoa và sữa, Tĩnh Quốc các ngươi không được thiếu nguyên liệu nào, mật hoa bổn vương chỉ ăn mật hoa hồng." Từ Tấn lúc này trong miệng đắng ngắt, món gì ngọt cũng đều muốn ăn, nhất là nước đường lúc nãy vừa mới mong chờ.
Hàn Diệp sững sờ nhìn Từ Tấn, cơ hội tốt như vậy mà y chỉ đòi đồ ăn? Vì thế lại hỏi, "Ngươi nghĩ kỹ chưa? Trẫm cho ngươi đổi lại lần nữa."
"Vậy... Nếu thật sự không có mật hoa hồng, đổi thành mật hoa hòe cũng không phải không được..." Từ Tấn thấy Hàn Diệp không đáp, không chắc chắc hỏi, "Ngay cả mật hoa hòe cũng không có sao...?"
Hàn Diệp nhìn y một hồi, cúi đầu bật cười thành tiếng, "Có, thứ ngươi muốn đều có. Người đâu, lấy một lọ mứt quýt mật ong, đun mật hoa hồng, thêm đường mạch nha và sữa vừa đủ."
Nói xong, lại cười nói với Từ Tấn, "Phô mai sữa đậu, bánh hoa sen ghi nợ trước, ngươi mới vừa khỏi bệnh, nên ăn đồ nhẹ dễ tiêu, đợi ngươi bình phục, muốn ăn gì, trẫm sẽ đích thân đưa tới cho ngươi."
"Ồ... Được." Từ Tấn không hiểu sao Hàn Diệp đột nhiên lại đối tốt với mình như vậy, hình như còn rất vui vẻ, chẳng lẽ y thay hắn đỡ một dao, thật sự có thể xóa bỏ tội đánh cắp tình báo và Vương công công ám sát sao?
Không bao lâu sau, cung nhân đã trình lên một lọ mứt quýt mật ong và nước đường. Từ Tấn nhìn một lọ nước đường lớn có chút hối hận, nhưng lại ngại nói với Hàn Diệp mình muốn đi vệ sinh, đang do dự, Hàn Diệp đã đổ nước đường ra bát, múc một thìa đưa đến bên miệng Từ Tấn.
Uống một ngụm chắc không sao đâu, hắn là hoàng đế, chính sự bận rộn, uống xong thì hắn có thể rời đi nhanh một chút, nghĩ vậy, Từ Tấn há miệng nuốt nước đường vào.
"Hình Bộ nói Vương công công đã khai rồi." Hàn Diệp nói xong lại đút thêm một thìa.
"Khụ khụ... Khụ... Khụ khụ..." Từ Tấn sặc nước, "Lão ta... Lão ta khai chuyện gì?"
"Cẩn thận chút." Hàn Diệp vội giúp Từ Tấn xoa xoa, "Đừng uống như như vậy, lão ta khai không ít, bao gồm việc hãm hại Hiền Phi và danh sách đồng đảng trong cung, không ngờ lão ta có thể ẩn náu trong cung hơn mười năm."
Từ Tấn không dám tưởng tượng y vừa mới đến Tĩnh Quốc chưa đến một tháng đã đào tận gốc Ngu Quốc mai phục hơn mười năm lên, cảm thấy đời này có lẽ thật sự không thể trở về Ngu Quốc được nữa, chi bằng tạo quan hệ tốt với Hàn Diệp, dựa vào ân tình đỡ thay hắn một dao, nói không chừng thật sự có thể yên ổn định cư ở đây.
"Bất quá trẫm cảm thấy lão ta còn chưa khai ra sạch sẽ, hiện giờ một nửa xương cốt trên người lão ta đã gãy, mười tám khổ hình rút da lột gân đều đã dùng qua, thái y nói nếu tiếp tục dụng hình sợ là khó giữ được mạng, nên trẫm đang suy nghĩ một cách khác."
Từ Tấn đổ mồ hôi lạnh, Tĩnh Quốc này còn đáng sợ hơn Ngu Quốc nữa, lỡ như không hỏi ra từ chỗ Vương công công, còn muốn thẩm vấn đến chỗ y luôn sao?
"Dọa ngươi sợ à?" Hàn Diệp thấy sắc mặt Từ Tấn không tốt, ôn nhu nói, "Đừng sợ, trước đây ngươi ở Ngu Quốc tránh xa quyền mưu tranh đấu, sau này ngươi sẽ biết, đôi khi đối phó với loại mật thám cứng đầu này, dùng một ít thủ đoạn tàn khốc cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."
Không, ta không muốn biết... Từ Tấn nhìn gương mặt tươi cười vô hại của Hàn Diệp, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, càng muốn đi vệ sinh...
"Ta cũng là thân bất do kỷ... Đó thật sự chỉ là trùng hợp..." Từ Tấn nhỏ giọng giải thích.
"Trẫm biết." Ngữ khí Hàn Diệp ôn hòa, "Lần này ngươi đến Tĩnh làm chất tử, hoàng đế Ngu Quốc hẳn sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi, mỗi lời nói hành động đều bị giám sát, ngươi có lập trường và nỗi khó xử riêng của ngươi, trẫm hiểu. Ngươi cứ làm nhiệm vụ như bình thường là được rồi, chuyện khác để trẫm lo."
"Không có nhiệm vụ." Ngay cả bồ câu đưa tin cũng bị hắn cướp mất rồi, còn có nhiệm vụ gì nữa. Bất quá nhìn thái độ của Hàn Diệp, có lẽ là đã tha cho y rồi? Người này rốt cuộc muốn làm trò gì vậy chứ?
"Ngươi nói không có thì không có." Hàn Diệp biết Từ Tấn vẫn chưa buông lỏng cảnh giác với mình. Lúc này Triệu ma ma bưng tổ yến vào, Hàn Diệp lại tỏ vẻ lạnh lùng, đứng dậy nói với Từ Tấn: "Trẫm còn phải xử lý một số việc, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác trẫm lại đến thăm ngươi."
Hàn Diệp vừa ra khỏi cửa, Từ Tấn lập tức nhờ Triệu ma ma đỡ mình dậy, chuẩn bị đi vệ sinh, Triệu ma ma lại lui ra ngoài.
Hàn Diệp chưa đi được mấy bước, đột nhiên nhớ tới nước đường uống lạnh sẽ đau bụng, phải uống lúc còn nóng, liền quay lại định dặn dò Từ Tấn vài câu, nhưng vừa mở cửa đã gặp phải Triệu ma ma đang bước ra, mà Từ Tấn đang vịn thành giường, đứng một mình trong phòng.
"Sao ngươi lại ngồi dậy?" Hàn Diệp vội vào đỡ Từ Tấn, giọng điệu không tốt, "Cung nhân của Ngu Quốc đều hầu hạ chủ tử thế này sao?"
"Không phải... Ta..." Từ Tấn nhất thời không biết phải làm sao mới phải, trực tiếp đuổi hắn đi thì có đắc tội hắn không? Nhưng y không thể nhịn được nữa... Đang bối rối, đai lưng lúc nãy được Ngô Dư buộc lại một nữa bỗng nhiên nới lỏng, Từ Tấn chỉ cảm thấy giữa hai chân chợt lạnh, quần tuột xuống.
Hàn Diệp giật mình nhìn Từ Tấn, Từ Tấn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Hàn Diệp bước đến, cởi áo choàng khoác cho y. Từ Tấn đã sắp đến cực hạn, cúi đầu kiềm chế, cả người run rẩy.
Hàn Diệp thấy thế, biết y không muốn, thấp giọng nói, "Đây là nhiệm vụ Ngu Quốc giao cho ngươi? Ngươi tội gì phải..." Nói xông, hắn lập tức xông thẳng ra cửa, lúc đi ngang qua Triệu ma ma còn cố ý nói với Lưu công công, "Đêm nay đến Trường Xuân Cung, nói Hiền Phi chuẩn bị một chút, nữ tử ôn nhu xinh đẹp như nàng ấy là hợp với trẫm nhất."
Triệu ma ma nghi hoặc nhìn Hàn Diệp, giúp Từ Tấn đóng cửa rồi xoay người rời đi.
Từ Tấn cuối cùng cũng trút được gánh nặng, bước ra từ phía sau bình phong, được Ngô Dư dìu về giường.
"Điện hạ, người và hoàng đế Tĩnh Quốc cãi nhau chuyện gì sao? Lúc nãy mạt tướng thấy hắn vội vội vàng vàng, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng. Hiện giờ chúng ta đang ăn nhờ ở đậu, người phải thu liễm một chút."
"Thật ra không có cãi nhau." Từ Tấn có chút thương cảm nhìn áo choàng của Hàn Diệp, "Chỉ là khi đi vệ sinh vô tình để hắn thấy bổn vương... Có thể là khiến hắn tự cảm thấy xấu hổ."
"Khó trách hắn la hét muốn đi sủng hạnh phi tử, ai, cũng thật đáng thương." Ngô Dư nói xong cũng thương cảm nhìn về phía áo choàng của Hàn Diệp.