Lúc này, dưới ánh sáng của nến, Hàn Diệp có thể thấy rõ cơ thể Cơ phát đầy những vết bầm tím và vết đỏ, vết thương mới đè lên vết thương cũ, có vết roi, vết siết cổ, còn có vài dấu vết không rõ nguồn gốc khác. Ý thức được Hàn Diệp đang nhìn mình, Cơ Phát cười nhạt, "Có gì đáng kinh ngạc chứ, ngươi cho rằng phụ hoàng ngươi nạp ta vào hậu cung chỉ để trưng cho đẹp thôi sao?"
Hàn Diệp muốn nói, lại không biết nên mở miệng thế nào, vô thức nắm chặt tay. Đợi đến khi Cơ Phát mặc xong y phục, Hàn Diệp mới run rẩy hỏi, "... Vì sao?"
"Vì sao?" Cơ Phát bật cười. "Hắn là thiên tử, mà ta chỉ là tội thần, hắn đồng ý tha mạng cho cả gia đình ta, ban thưởng cho ta vinh hoa phú quý, ta đương nhiên phải hi sinh tính mạng để báo đáp. Hi sinh thân thể này thì có là gì."
"Cơ Phát... Rõ ràng ngươi..." Hàn Diệp lại cảm nhận được đau đớn trong lòng đang lan ra, "Rõ ràng ngươi... Có thanh vân chi chí, vì bách tính thiên hạ..."
"Ta xứng sao?" Cơ Phát nhẹ giọng ngắt lời. "Bây giờ ta chỉ là một nam phi, là một món đồ chơi để tiêu khiển trong hậu cung mà thôi, dân gian sớm đã nói ta thành loạn quốc yêu phi mê hoặc chủ tử rồi, đời này của ta còn xứng đứng trong triều sao?"
"Không phải! Ngươi rõ ràng có tài học vấn... Lần gian lận khoa cử này ngươi không biết gì cả, ngươi đỗ Thám hoa là dựa vào thực lực thật sự!"
"Vậy thì sao?" Cơ Phát nhìn Hàn Diệp. "Cha ta bị buộc tội gian lận khoa cử, lại cộng thêm mười tội trạng lớn kia, hiện giờ nhờ ta phong phi mà được đặc xá, việc này dĩ nhiên sẽ có định luận chủ quan, người trong thiên hạ đều cho rằng bệ hạ bao che, ai sẽ tin ta?"
"Ta tin ngươi!" Ánh mắt Hàn Diệp vô cùng kiên định.
"Ngươi tin ta..." Cơ Phát cúi đầu không nhìn Hàn Diệp, thanh âm không nghe ra cảm xúc, "Ha... Đúng vậy... Trong thiên hạ này, có lẽ, cũng chỉ còn ngươi tin ta, thái tử điện hạ."
"Không phải, tài năng của ngươi ai cũng thấy rõ! Bọn họ... Bọn họ..." Hàn Diệp nóng vội, hắn không nhìn nổi bộ dạng cam chịu này của Cơ Phát, rõ ràng, y từng là một thiếu niên hoạt bát, kiếm chỉ trời cao.
"Bọn họ? Ngươi đang nói mấy triều thần dâng tấu sớ thỉnh trảm yêu phi? Hay là dân chúng dựa vào thoại bản mê hoặc mà phỉ nhổ ta? Hay là... Vị phụ hoàng mắt điếc tai ngơ, suốt ngày chìm đắm của ngươi?"
Hàn Diệp nhất thời nghẹn lời, như lời Cơ Phát nói, vụ án gian lận khoa cử ban đầu có không ít người đấu tranh cho Hữu tướng và Cơ Phát, nhưng sau khi chứng cứ xuất hiện, ngày càng nhiều người lựa chọn bảo trì im lặng, khi hoàng thượng hỏi tội các quan chức liên quan, bọn họ trăm miệng một lời, tất cả đều bắt đầu lên án công khai phe của Hữu tướng, thậm chí cũng có môn sinh còn bắt đầu thu thập chứng cứ phạm tội của Hữu tướng, sợ người ngoài cảm thấy mình là người của Hữu tướng. Hàn Diệp chạy khắp nơi để cầu viện cho Cơ Phát, nhưng không có người nào dám nhiều lời nửa chữ về Hữu tướng, ngay cả các vương hầu công tử ngày xưa tự nhận quan hệ thân thiết với hắn cũng như thế. Đến cuối cùng, ai cũng tham gia vạch tội Hữu tướng, thể hiện bản thân thanh chính liêm khiết, cương trực công chính.
Thấy Hàn Diệp không nói, Cơ Phát khẽ thở dài, "Thái tử điện hạ, việc đến nước này, một đời của Cơ Phát đã hủy, chỉ mong người có thể tự mình bảo trọng, Kỳ Vương đã có lòng muốn vào Đông Cung, sau này hành sự cẩn thận, thứ cho Cơ Phát bất tài không thể cùng điện hạ phân ưu. Bệ hạ bây giờ không màng chính sự, Kỳ Vương lại có dã tâm lớn, mong muốn thái bình thịnh cảnh, dân chúng an cư lạc nghiệp của điện hạ e là... Thỉnh điện hạ vì lê dân bách tính, cần phải phấn chấn lên."
"Cơ Phát, thịnh cảnh kia... Cũng là mong muốn cả đời của ngươi mà..." Hàn Diệp nhìn Cơ Phát, ánh mắt lóe lên. Mặc dù Hàn Diệp thân là thái tử, nhưng không hề hứng thú với ngôi vị cửu ngũ chí tôn, chỉ muốn cùng Cơ Phát phò tá thánh thượng, tạo phúc cho dân, ngày nào đó nếu có thể thoát khỏi gông xiềng thái tử, có thể làm một vị vương gia tiêu sái cả đời. Nhưng bây giờ Đại Tĩnh Quốc trong triều đấu đá không ngừng, căn bản không quan tâm đến đời sống của nhân dân, bên ngoài lại có Ngu Quốc như hổ rình mồi, biên cương chiến sự liên miên, loạn trong giặc ngoài, thân là thái tử, sao có thể không quan tâm? Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là thái bình thịnh cảnh, sợ là dân chúng ngay cả cơm cũng ăn không no, mà một nhân tài như Cơ Phát... Càng không thể lãng phí thời gian ở chốn thâm cung. Hàn Diệp bỗng nhiên trở nên kiên định, trịnh trọng nói, "Cơ Phát, ngươi có muốn phò tá hoàng đế không?"
Đôi mắt Cơ Phát khẽ động, rồi lại cụp xuống, "Hiện giờ ta một thân ô danh, sao xứng phò tá hoàng đế..."
"Ngươi cứ nói, muốn hay không?" Ngữ khí Hàn Diệp kiên quyết.
Cơ Phát chưa từng nhìn thấy Hàn Diệp như thế, khí chất đế vương như ẩn như hiện. Suy nghĩ một lát, Cơ Phát đứng dậy, hành lễ, "Nguyện vì thánh minh trừ ác, bằng lòng góp chút sức lực này."
"Được" Hàn Diệp đỡ Cơ Phát đứng dậy. "Ta, Hàn Diệp, tại đây xin thề, nếu có thể tạo ra thái bình muôn đời, thì ngươi chính là người sánh vai cùng ta trị quốc."
"Điện hạ..." Cơ Phát không nghĩ tới Hàn Diệp sẽ thề vì y.
Lúc này, canh năm vang.
Cơ Phát vội khoác hắc bào, nói với Hàn Diệp một câu "Điện hạ bảo trọng." rồi nhảy đến bên cửa sổ.
Tay đang định mở cửa, Cơ Phát đột nhiên dừng lại, quay đầu cười nói, "Quên nói với điện hạ, có thể là phụ hoàng ngươi không thích nam sắc, hao tổn tâm tư chế tạo các loại đan dược, đồ chơi, dùng hết mọi cách trên người ta cũng không thấy hắn có nửa điểm 'khởi sắc', không ngờ tới, điện hạ ngươi uống một chén rượu liền..." Cơ Phát hai má đỏ lên, vội quay đầu lại mở cửa sổ. "Coi như là ta đáp lễ cho phụ hoàng ngươi đi."
Hàn Diệp sững sờ nhìn theo hướng Cơ Phát rời đi, má ửng hồng.
Ngày hôm sau, Hàn Diệp viết một bài "Quý Quân Ân", sai người trình lên Gia Ninh Đế, Trong bài văn kể lại lỗi lầm của bản thân, hổ thẹn với quân ân, lời nói khẩn thiết, vô cùng cảm động, Gia Ninh Đế xem xong vui vẻ, liền giải trừ lệnh cấm túc thái tử.
Kể từ đó, Hàn Diệp mỗi ngày càng luyện tập chăm chỉ hơn, nhiều lần hiến kế ra mưu cho Gia Ninh Đế, kiểm tra muối, bình định loạn, cứu trợ thiên tai, tu sửa lăng mộ, còn dưới sự trợ giúp của Cơ Phát, vào lễ vạn thọ của Gia Ninh Đế, châm ngòi pháo hoa, trong bầu trời đêm biến thành tám chữ to "Vạn thọ vô cương, quốc thái dân an" sáng chói trong đêm đen, sứ thần các nước đều vỗ tay ca ngợi, Gia Ninh Đế trọng thưởng thái tử, màn đêm buông xuống liền ở tại hậu cung.
Dù Cơ Phát không còn được độc sủng như khi mới vào cung, nhưng cũng được sủng ái không ngừng, số lần chiêu hạnh ngang ngửa với quý phi, không khỏi dẫn tới sự ghen ghét đố kị của quý phi và những phi tần khác, dù có Gia Ninh Đế và hoàng hậu che chở, cũng không tránh khỏi bị tính kế, phải giải oan mấy lần, né được vài lần họa sát thân, chịu một số hình phạt không lớn không nhỏ. Những thiên tai trong những năm gần đây đều bị triều đình quy hết lên người Cơ Phát, từ khi y vào cung, tấu sớ định tội y cũng chưa bao giờ dừng. Phe Hữu tướng dần dần khôi phục thanh thế, còn phe Tả tướng thừa dịp tổ chức khoa cử, nhắc đến vụ án gian lận năm xưa, khiến lòng dân sôi trào, nhân cơ hội đó tạo áp lực cho phe Hữu tướng. Kỳ Vương và thái tử có địa vị ngang nhau, khó phân thắng bại, trừ việc quân cơ, những tấu chương khác đều do cả hai phê duyệt sắp xếp rồi mới trình lên Gia Ninh Đế, cứ như vậy, thời gian rảnh rỗi của Gia Ninh Đế đều dùng để tìm thuốc trường sinh bất lão, không hề để ý đến nạn hạn hán và nạn châu chấu ở nhiều nơi, tiếng oán than của dân chúng dậy đất. Mỗi lần quốc sư luyện thành thuốc tiên, Gia Ninh Đế đều ở lại trong cung của Cơ Phát, ban cho đan dược, mà những năm gần đây Cơ Phát càng tiều tụy hơn, thân thủ không như trước, đã không thể tránh thị vệ để tự do ra vào nữa.
Năm nay, Ngu Quốc lấy lí do tướng sĩ Đại Tĩnh Quốc quấy nhiễu dân chúng ở biên cảnh để tuyên chiến với Đại Tĩnh Quốc, thái tử và Kỳ Vương xin thân chinh ra biên quan cùng đại tướng quân nghênh địch. Gia Ninh Đế cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định để Kỳ Vương mang binh xuất chinh.
Trải qua nhiều năm khổ tâm, hơn một nửa thế lực trong triều đã về dưới trướng thái tử, ngay cả cấm vệ trong cung cũng có tay trong của thái tử và Cơ Phát, giờ đây Kỳ Vương đang ở biên giới xa xôi, đúng là thời cơ ngàn năm có một.
Hàn Diệp bí mật gặp Cơ Phát, thảo luận đại kế. Mà Cơ Phát lúc này bởi vì quanh năm uống các loại đan dược Gia Ninh Đế ban cho, thân thể suy kiệt, một ngụm máu tươi nhiễm đỏ trận đồ bày trí chưa thành, khiến lòng Hàn Diệp rối bời. Hàn Diệp không đành lòng để Cơ Phát chịu tra tấn thêm nữa, lập tức quyết định mười ngày sau khởi binh, bức vua thoái vị.