• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Điện hạ! Có chuyện không hay!" Ngô Dư vội vàng đẩy cửa chạy đến bên giường Từ Tấn.

"Sao lại hoảng sợ vậy? Là sắc thuốc quá lửa hay lại chọc tiểu cung nữ khóc rồi?" Từ Tấn tựa vào gối mềm, y đã sớm nhìn quen tật xấu làm quá mọi chuyện của Ngô Dư.

"Không phải, lần này thật sự có chuyện lớn rồi điện hạ!" Ngô Dư vội nói, "Vừa nãy ta nghe cung nhân đi ngang qua cửa nói, mấy ngày trước Vương công công được cứu, sau đó cùng đồng bọn vào cung ám sát hoàng thượng, kết quả ngộ sát Hiền Phi, hoàng thượng tức giận, đã lăng trì đám người Vương công công, bây giờ đang chuẩn bị xuất binh."

"Gì cơ?" Từ Tấn cả kinh. "Cướp ngục? Ám sát? Còn giết Hiền Phi? Tên Vương công công này điên rồi à? Hiên Phi chính là công chúa Nam Yên đó, làm vậy không phải đắc tội cả Tĩnh lẫn Yên sao? Bảo sao mấy ngày nay không thấy mặt mũi tên họ Hàn đâu, chẳng lẽ đang chuẩn bị tấn công Ngu Quốc lần nữa?"

"Tám chín phần mười, ta nghe cung nhân nói Định Bắc Hầu đã nhận ấn soái xuất chinh, còn nói sẽ nghênh đón đội quân Nam Yên."

"Xong rồi... Nam Yên muốn cùng Tĩnh Quốc tấn công Ngu Quốc..." Từ Tấn nhìn Ngô Dư, khóc không ra nước mắt, "Hiện giờ ta là chất tử, hai nước khai chiến, có phải ta sẽ bị đem ra tế cờ không?"


Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng nội giám thỉnh an hoàng thượng, Lưu công công vừa vào tới cửa liền kéo Ngô Dư ra ngoài tìm thuốc mỡ trị đau lưng.

Trong Thiên Điện chỉ còn Hàn Diệp và Từ Tấn. Hàn Diệp mang theo một hộp thức ăn ngồi xuống trước giường Từ Tấn, "Lâu rồi không đến gặp ngươi, đã bình phục chưa?"

Từ Tấn cảnh giác nhìn Hàn Diệp, trong lòng thầm nói định chờ ta khỏe lại liền kéo ta ra chiến trường sao? Vì thế y yếu đuối nói, "Cũng khỏe, nhưng lặn lội đường xa e là không chống đỡ nổi."

Hàn Diệp sửng sốt, không ngờ Từ Tấn lại có lòng muốn cùng hắn xuất chinh Bắc phạt, cười nói: "Tin tức của ngươi cũng nhanh thật, bất quá lần này trẫm cũng không định ngự giá thân chinh." Nói xong, Hàn Diệp mở hộp, lấy mấy món bên trong ra đặt trên bàn nhỏ.

Vậy nên ngươi đang niệm tình ta từng chắn đao cho ngươi, tới gặp ta lần cuối sao? Từ Tấn càng nghĩ càng bi thương.

"Đây, quân vô hí ngôn, những món lần trước trẫm đã hứa với ngươi." Hàn Diệp đẩy điểm tâm trên bàn đến trước mặt Từ Tấn, "Phô mai sữa đậu, bánh mật ong, bánh hoa sen, thử xem có hợp khẩu vị không."

Xong đời rồi, Từ Tấn nghĩ, đây là bữa cơm cuối cùng ư.

Lần đầu tiên Từ Tấn đối mặt với một bàn đầy món ngon nhưng lại cảm thấy không ngon miệng.

Hàn Diệp thấy y cúi đầu không nói, mỉm cười, "Sao? Còn đang giận trẫm à."

"Hả?" Từ Tấn ngẩng đầu ngốc lăng nhìn Hàn Diệp.

"Được rồi, trẫm xin lỗi ngươi, là trẫm hiểu lầm ngươi." Hàn Diệp múc một thìa phô mai đút cho Từ Tấn, "Nhờ có ngươi giúp trẫm vạch trần âm mưu của Bắc Tề và Nam Yên, không ngờ Vương công công kia đúng thật là mật thám Bắc Tề, hại trẫm suýt nữa vu oan ngươi, hôm ấy ngươi dẫn trẫm đến Thiên Lý Trì, ngươi đã sớm biết Hiền Phi muốn hạ Bạc Tình Cổ với trẫm sao?"

"Hả?... Hả..." Từ Tấn nuốt xuống, mờ mịt gật đầu. Tình huống gì đây? Nói tới nói lui, Vương công công lại là người Bắc Tề? Hiền Phi ý đồ mưu sát hoàng thượng? Đánh bậy đánh bạ lại giúp Hàn Diệp tìm ra mật thám hai nước? Cho nên... Từ đầu đến cuối Ngu Quốc căn bản không có chuyện gì? Y chẳng những vô tội, còn trở thành đại công thần của Tĩnh Quốc?

"Vất vả cho ngươi hao tâm tổn sức nghĩ cho trẫm, trẫm lại nghi ngờ ngươi, nhưng ngươi cũng thật là, mật thám Bắc Tề kia muốn vu oan ngươi, sao ngươi không giải thích?"

"Ta..." Từ Tấn thầm nói, lúc đó thật sự không ngờ lão ta lại muốn vu oan ta, nhưng bồ câu kia vẫn là ta tự tay thả đi.

"Vì trách trẫm không tin ngươi sao? Nhưng cũng không thể vì giận dỗi mà im lặng không nói, chuyện này không nhỏ, mật thám Bắc Tề kia muốn giá họa Ngu Quốc, nếu ngươi không tự chứng minh, một khi định tội, không chỉ mình ngươi, mà cả Ngu Quốc đều sẽ trở thành mục tiêu công kích, đến lúc đó, Đại Tĩnh phải tấn công không phải là Bắc Tề, mà là Ngu Quốc các ngươi." Hàn Diệp thở dài, "Ngươi còn nhỏ, hành động theo cảm tính, nhưng vẫn nên nghĩ đến dân chúng vô tội."

"Sao bổn vương lại hành động theo cảm tính, nói cứ như ngươi lớn hơn bổn vương nhiều lắm vậy." Đã hiểu rõ chân tướng, Từ Tấn nhẹ nhõm thở phào một hơi, nếu đã như vậy, phải tỏ vẻ oan ức giận dỗi mới hợp lý.

"Lẽ nào không đúng sao?" Hàn Diệp bị bộ dạng tức giận của Từ Tấn chọc cười, không nhịn được vươn tay búng vào trán y.

"Ngươi dám búng trán bổn vương?!" Từ Tấn ôm trán khiếp sợ nhìn hàn Diệp.

"Ngươi không ngoan, trẫm đương nhiên muốn thay huynh trưởng của ngươi quản giáo ngươi thật tốt."

"Ngươi còn muốn quản giáo ta? Không sợ tổn thọ sao?" Từ Tấn thầm nói, đến hoàng huynh của bổn vương cũng không dám vô lễ như vậy.

"Trẫm năm nay ba mươi, ngươi bao nhiêu?"

"Hừ, bổn vương năm nay ba mươi mốt." Từ Tấn ngẩng đầu đắc ý.

Hàn Diệp bật cười một tiếng, "Ngươi nói ngươi hai mươi trẫm còn miễn cưỡng tin được."

"Bổn vương ba mươi mốt! Khụ khụ khụ..."

"Được được được, ngươi lớn được chưa." Hàn Diệp vội xoa xoa lưng cho Từ Tấn.

Từ Tấn đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Hàn Diệp, "Ngươi vừa nói... Bổn vương trông giống hai mươi sao? Bổn vương trông trẻ như vậy sao?"

Hàn Diệp cũng ngạc nhiên, "Ngươi nhìn ngươi xem, trông có lớn tuổi hơn trẫm không?"

"Ta..." Từ Tấn nhất thời có chút bối rối, quả thật Hàn Diệp trông lớn hơn y rất nhiều, "Nhưng mười năm trước bổn vương từng hỏi qua, lúc đó Triệu ma ma nói bổn vương đã hai mươi mốt tuổi rồi."

"Ngươi thật sự... Mất trí nhớ?" Hàn Diệp thấy Từ Tấn không giống đang nói dối, ban đầu hắn vốn cho rằng mất trí nhớ là lý do mà Ngu Quốc thiết kế cho Từ Tấn để y không làm lộ dấu vết.

"Chuyện này có gì mà phải nói dối? Cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ."

"Nên tuổi tác, thân phận, thậm chí là mọi chuyện trong quá khứ của ngươi, đều là người khác nói với ngươi?" Hàn Diệp nheo mắt, trong đầu sắp xếp lại từng suy đoán trước kia.

"Không phải ngươi cũng muốn nói ma ma cố ý gạt ta đó chứ?" Từ Tấn có chút khó chịu, "Người Tĩnh Quốc các ngươi đều đa nghi vậy sao? Ma ma tuổi đã cao, có một số chuyện đã quên, hoặc nhớ nhầm cũng là bình thường, hà tất phải suy đoán như vậy? Lại nói, bổn vương khi đó không phải là hoàng tử được sủng ái, ma ma phí tâm tư ở chỗ ta làm gì?"

"Triệu ma ma có thể không, nhưng Ngu Quốc sẽ có." Hàn Diệp nâng cằm Từ Tấn, "Chỉ với gương mặt này của ngươi, đủ để Ngu Quốc dành mười năm bày ra một bàn cờ."

Từ Tấn gạt tay hàn Diệp ra, ngữ khí oán giận, "Ngươi có ý gì?"

"Hoàng thất quyền mưu, còn dơ bẩn hơn nhiều so với những gì ngươi nghĩ." Hàn Diệp thu tay, đưa bánh mật ong cho Từ Tấn, "Tức giận không tốt cho cơ thể, ăn chút đồ ngọt để hạ hỏa đi, ngươi có vẻ rất tin tưởng Triệu ma ma?"


"Đương nhiên rồi, mười năm qua ma ma vẫn luôn tận tâm chăm sóc ta, ta tin bà ấy là người tốt." Từ Tấn tiếp nhận bánh, cắn một miếng, từ khi biết bản thân bách độc bất xâm, đối với chuyện ăn uống lại càng không kiêng cử.


"Vậy ngươi biết Cơ Phát không?"


"Biết, Trường Tô nói với ta, y là thư đồng của ngươi, tình cảm hai người rất tốt, y hết lòng hết sức vì ngươi mà mất, ngươi truy phong y làm thừa tướng, còn giúp y giải oan, hơn nữa y và bổn vương trông rất giống nhau."


"Ừm, tình cảm giữa trẫm và Cơ Phát rất tốt, tốt đến nỗi... Nếu trẫm nhận nhầm ngươi thành Cơ Phát, dù ngươi có muốn cầm dao ám sát trẫm, trẫm cũng sẽ không né tránh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK