• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nội điện.

Từ Tấn nằm trên giường, hồi tưởng đến những chuyện mà Triệu ma ma đã nói với y trong mười năm qua, y là tứ hoàng tử của Đại Ngu, sinh mẫu là công chúa Tĩnh Quốc Thục Phi, sau khi sinh y không bao lâu thì qua đời vì bệnh, bởi vì không có sinh mẫu nên địa vị của y trong cung không cao, bình thường cũng không qua lại với người bên ngoài, vẫn luôn được Triệu ma ma chăm sóc, mà y cũng không chịu thua kém, từ nhỏ đã tinh thông văn thao võ lược, mãi đến mười năm trước vô ý trượt chân rơi xuống nước, lúc được vớt lên đã ngừng thở, thái y đều nói không cứu được nên cử hành tang lễ, kết quả nghi thức vừa cử hành được một nửa thì Từ Tấn sống lại. Mà y quả thật tỉnh lại từ quan tài, lúc bước ra bên ngoài toàn là người, đều bị y làm cho sợ hãi nhốn nháo, điểm này Từ Tấn nhớ rõ, nên chưa từng cảm thấy lời của Triệu ma ma có gì không đúng. Hai năm đầu vừa tỉnh lại y không biết gì cả, thế giới xung quanh vừa xa lạ vừa đáng sợ, ngoại trừ thái y lạnh lùng như băng, cũng chỉ có Triệu ma ma kiên nhẫn giảng cho y lễ nghi phép tắc phức tạp, nhưng bà cũng không bao giờ chủ động đề cập đến quá khứ, đôi khi bị hỏi cũng chỉ nói lấp lửng hoặc nói không nhớ rõ, không hề có ý muốn đánh thức trí nhớ của y, nghĩ kỹ lại, nhiều năm qua đúng là có rất nhiều chuyện không hợp với lẽ thường. Huyết mạch hoàng thất phải được ghi vào ngọc phả, mẫu phi cũng có một đứa con, không thể làm giả được, nhưng bất luận là tuổi tác hay tư chất của y đều khác xa với Từ Tấn trong miệng Triệu ma ma, cộng thêm lời Hàn Diệp nói, Từ Tấn có một suy nghĩ mà thậm chí đến y cũng cảm thấy hoang đường.

Triệu ma ma gõ cửa đi vào, đặt tổ yến trên bàn nhỏ trước giường, kê hai chiếc gối mềm cho Từ Tấn, đỡ y dậy.


"Ma ma, bổn vương trông giống ba mươi mốt tuổi không?" Từ Tấn hỏi.

Triệu ma ma nhìn y, cười nói, "Điện hạ thân thể vàng ngọc, tính tình hoạt bát, đương nhiên là trẻ hơn so với bạn cùng tuổi."

"Vậy bổn vương thật sự mắc bệnh đậu mùa khi còn nhỏ sao? Vì sao trên người không có một chút dấu vết gì? Bệnh nứt da trên tay ma ma là có từ khi nào? Vì sao các hoàng tử khác vừa trưởng thành liền phong vương lập phủ, bổn vương hơn hai mươi tuổi vẫn còn ở trong cung? Ngươi nói trước khi mất trí nhớ bổn vương tinh thông văn thao võ lượt, vậy vì sao bổn vương chưa từng thấy bản ghi chép mà ta đã viết lúc trước, còn cả binh khí ta đã sử dụng qua? Vì sao bên cạnh bổn vương ngoại trừ ngươi thì không còn giữ người cũ nào? Bổn vương mất trí nhớ thật sự là do rơi xuống nước sao?" Từ Tấn nhìn Triệu ma ma, trong mắt có hoang mang cũng có sợ hãi phảng phất, "Ma ma, bổn vương... Ta... Thật sự là Từ Tấn sao?"

Triệu ma ma kinh ngạc nhìn Từ Tấn, "Điện hạ đang nói gì vậy? Người không phải Từ Tấn thì là ai? Người làm sao vậy? Lại phát sốt sao?" Nói xong còn sờ thử trán Từ Tấn.

Từ Tấn nhẹ nhàng chặn tay bà lại, nghiêm túc nói, "Ma ma đừng ngắt lời, ta muốn biết."

Triệu ma ma thở dài, ngồi xuống bên giường Từ Tấn, "Hôm nay điện hạ làm sao vậy? Có ai nói gì với người sao? Sao đột nhiên lại hỏi những chuyện này? Cũng quá dọa người rồi."

"Không cần quan tâm ai nói gì, chỉ là bây giờ ta càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, ma ma, có thể nói rõ ràng với ta không, ta rốt cuộc là ai? Trước khi ta mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì? Khụ! Khụ khụ!" Từ Tấn nóng vội lại ho khan, Triệu ma ma xoa ngực y.

"Được rồi được rồi, đều là chuyện cũ năm xưa nói nhiều lần cả rồi, không biết hôm nay điện hạ làm sao, ta nói người nghe lần nữa là được chứ gì." Triệu ma ma nói xong đưa tổ yến cho Từ Tấn

"Bệnh nứt da này có khi lão thân còn nhỏ, sau này theo nương nương nên mới tốt lên, nhưng mỗi khi đến mùa đông vẫn tái phát, thư pháp binh khí ta thấy người tỉnh lại tổn hại kí ức, nghĩ là không dùng đến nữa nên cất vào kho, nếu người không tin, khi nào về Túc Vương Phủ ta cho người xem, về phần mất trí nhớ có phải do rơi xuống nước hay không, không phải thái y đã nói rõ với người rồi sao? Khi đó người ngâm nước lâu tổn thương não, nếu điều dưỡng đàng hoàng, sau này vẫn có cơ hội hồi phục, đừng nghĩ nhiều nữa." Triệu ma ma nhìn Từ Tấn, nghiêm mặt nói: "Nhưng điện hạ, lão thân cũng phải nhắc người một câu, đây là Tĩnh Quốc, không phải Đại Ngu chúng ta, tâm tư người đơn thuần, đừng để bị bọn họ châm ngòi ly gián, nhất là hoàng thất Tĩnh Quốc, đều là một đám ác quỷ đội lốt người, giỏi nhất là mưu mô nham hiểm mê hoặc lòng người, lời bọn họ, người một chữ cũng không được tin."

"Ma ma, người và mẫu phi không tính là hoàng thất Tĩnh Quốc sao? Sao lại nói như vậy?" Từ Tấn khó hiểu.

"Aizz, chúng ta thì tính là hoàng thất gì chứ." Triệu ma ma cười lạnh một tiếng. "Ta thà rằng không bao giờ nhìn thấy chuyện dơ bẩn trong hoàng thất bọn họ." Dường như ý thực được mình thất thố, Triệu ma ma khôi phục lại vẻ dịu dàng hiền hòa như cũ, "Tóm lại, xin điện hạ hãy nghe lời lão thân, người cứ yên tâm dưỡng thương, đừng nghĩ lung tung, càng đừng nghe lời xằng bậy của kẻ khác, người chính là thái tử điện hạ được đích thân hoàng đế Đại Ngu sắc phong, không thể giả được."

"Vậy sao..." Từ Tấn cúi đầu nhìn chén tổ yến trong tay, "Ta còn tưởng Túc Vương thật sự đã chết, ta chỉ là một kẻ trông giống hắn nên được tìm đến để đóng giả hắn."

Từ Tấn ngẩng đầu nhìn Triệu ma ma, nói ra suy đoán trong lòng, "Túc Vương Từ Tấn chân chính, có phải là Cơ Phát của Tĩnh Quốc không? Bởi vì từ nhỏ tinh thông văn thao võ lượng, mẫu phi lại là công chúa Tĩnh Quốc, hiểu biết sâu rộng về hoàng thất Tĩnh Quốc, nên mới dùng tên giả là Cơ Phát, phụng mệnh lẻn vào hoàng cung Tĩnh Quốc làm mật thám? Lại vì có tình nghĩ sâu đậm với hoàng đế tĩnh quốc, sau khi chết hoàng đế Tĩnh Quốc vẫn điều tra chuyện của y, nên mới tìm một vừa người có dung mạo giống y vừa mất hết trí nhớ là ta đến ngụy trang thành y... Hay là, đến cả việc ta mất trí nhớ cũng không phải là ngẫu nhiên..."


Triệu ma ma bị lời này của Từ Tấn làm cho chết lặng, "Đứa nhỏ ngoan của ta, điện hạ nghe được điều bịa đặt này từ đâu vậy? Cũng quá hoang đường rồi, còn nữa, người nói Cơ Phát gì cơ? Lão thân chưa bao giờ nghe qua người này, vả lại, một việc nguy hiểm như mật thám sao có thể để cho hoàng tử cành vàng lá ngọc làm? Dù là thoại bản của dân gian cũng không dám viết như vậy."


"Hoang đường sao?" Từ Tấn cúi đầu xoa xoa tổ yến trong tay. "Từ lúc đến Tĩnh Quốc, có chuyện nào không hoang đường? Ma ma, ta thật sự sợ, giống như lúc mới tỉnh dậy, cảm giác hết thảy xung quanh đều là giả, ta không biết ta là ai, không biết vì sao ta lại bách độc bất xâm, cũng không biết vì sao ta lại đột nhiên chắn đao thay tên họ Hàn kia, bọn họ nói Cơ Phát là người Ngu Quốc, thiên tư thông minh, nhưng lại mất sớm, nếu còn sống cũng là ba mươi mốt tuổi, mà ta lại tư chất bình thường, tuổi tác cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi, chỉ có dung mạo là cực kỳ giống y, ta có cảm giác, Cơ Phát kia càng giống Từ Tấn mà ngươi nói, mà ta ngược lại chỉ là một kẻ giả mạo."


Triệu ma ma vỗ nhẹ đầu Từ Tấn, trong mắt lộ ra đau lòng, "Người xem, ta đã nói hoàng tộc Tĩnh Quốc này không tốt lành gì, bức điện hạ của ta thành dạng này, bọn họ chính là thấy người mất trí nhớ nên mới cố ý nói mấy lời đó để lừa người, nhất định là có âm mưu mà người không nhận ra." Triệu ma ma vỗ vỗ tay Từ Tấn, ôn nhu nói, "Năm đó người bị thương ở đầu nên mới không còn được như trước, nhưng mấy năm nay người học văn võ không phải cũng ra hình ra dạng sao? Người đó, sau này bớt nghe mấy lời bậy bạ, cũng đừng nghĩ lung tung nữa." Triệu ma ma không đợi Từ Tấn nói nữa, cầm lấy chén tổ yến còn thừa, đỡ Từ Tấn nằm xuống, buông màn, trấn an nói, "Điện hạ nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là ổn thôi." Nói xong liền lui ra ngoài.


Từ Tấn nhìn chằm chằm đầu giường, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong đầu hỗn loạn, cũng không nghĩ nhiều nữa, nhắm mặt nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK