• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười một giờ đêm, người vắng, đường phố âm u.

Tuy Xuân Thành là một trong số những thành phố lớn trên đầu ngón tay ở phương Bắc, nhưng dù sao thì nó cũng không thể so sánh với các thành phố không đêm ở Phương Nam. Người phương Bắc không có thói quen sống về đêm, thường chỉ mới qua mười giờ, đường phố liền trở nên vắng vẻ. Ngay cả phố Đông Lâm, vốn nổi tiếng về sự phồn hoa, rực rỡ nhất Xuân Thành, về đêm chỉ có vài ba khách bộ hành…

Bến xe bus ở phố Đông Lâm thường chật kín người, nhưng lúc này chỉ còn lại một đôi "tiểu tình nhân" chờ đợi chuyến xe cuối cùng.

Nói bọn họ là tiểu tình nhân tuyệt không sai, bởi vì cả hai chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt còn búng ra sữa. Nếu tỉ mỉ quan sát, có thể thấy trên người họ vẫn còn đeo cặp, chắc hẳn tan học mà không về nhà, thay vào đó trực tiếp đi ra đây chàng chàng thiếp thiếp.

Bọn họ đứng ôm nhau ngay bên đường lớn, sau đó hôn nhẹ, sờ mó, hành động còn muốn lớn mật hơn người trưởng thành.

“Ngươi có yêu ta không?

“Yêu!”

“Yêu thật hay yêu giả?”

“Đương nhiên là yêu thật!”

“Ngươi yêu ta sâu bao nhiêu?”

"Rãnh Mariana sâu bao nhiêu, ta yêu ngươi bấy nhiêu, ngươi là bầu trời của lòng ta, ngươi là sinh mệnh của đời ta…”

Thông thường nói đến tình trạng này, tiểu nam sinh thương có thể làm tiểu nữ sinh mê mẩn bởi những lời đường mật của mình, sau đó hai bên liền bắt đầu nấu cháo lưỡi và thi xem ai có hơi dài hơn.

Tất cả đều rất hoàn mỹ, quả thực chẳng khác một phân cảnh phim tình cảm lãng mạn thuộc hàng kinh điển... Khóe miệng mở hé, dần dần sáp lại, đã sắp chạm vào nhau rồi…

“Xin hai vị nhường đường, ta muốn dán quảng cáo.” Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng tiểu nam sinh và hoàn toàn phá hủy bầu không khí đen tối vừa được tạo ra.

Ánh mắt của tiểu nam sinh vốn gắn chặt vào tiểu nữ sinh đang ngập tràn lửa giận.

Dán quảng cáo trái phép nơi đầu đường... có thể tha thứ.

Dán quảng cáo với thái độ hung hăng, không cần để ý người khác... cũng có thể tha thứ.

Nhưng dán quảng cáo nơi đầu đường xảy ra cùng lúc với việc quấy rối giai đoạn mờ ám của một đôi tình nhân, điều này... tuyệt đối không thể tha thứ.

Tiểu nam sinh há miệng chuẩn bị giao môi thắm thiết nhưng vì nghiến răng nghiến lợi mà tạo ra một loại âm thanh rất đáng sợ.

Vốn nhắm chặt hai mắt chờ đợi nụ hôn nồng nhiệt, tiểu nữ sinh mở mắt rồi đưa ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía sau bạn trai. Nàng định dạy dỗ cho cái kẻ phát quảng cáo đáng ghét kia một bài học sâu sắc, khó quên.

Nhưng, ngay khi nàng nhìn thấy cảnh tượng phía sau bạn trai, thái độ lập tức quay ngoắt 180 độ. Phẫn nộ đâu không thấy, chỉ thấy khuôn mặt vốn ửng hồng vì lửa giận và lửa tình bỗng trở nên tái nhợt như tờ giấy trắng. Cùng với khuôn mặt, toàn bộ thân thể đều run rẩy nhè nhẹ, nếu không phải có bạn trai chống đỡ, nàng nhất định đã ngã xuống đất.

Tiểu nam sinh quay về phía trước nên không biết sự chuyển biến tâm tình kịch liệt của bạn gái, trong lòng còn tưởng nàng tức giận đến run rẩy nên nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, sau đó hừ lạnh một cách khí thế rồi quay đầu, há mồm, giang tay... Tiểu nam sinh định dạy cho kẻ kia một bài học đến kiếp sau cũng không thể quên, đó là: Nếu dám phá vỡ giai đoạn mờ ám dẫn đến một trai một gái bất mãn sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào.

Chỉ là, khi cảnh sau lưng rơi vào mắt, hành động tiếp theo của tiểu nam sinh không phải là màn chửi bới của những kẻ trí thức sa cơ lỡ vận, cũng không phải là cảnh đấm đá của lưu manh đầu đường mà là … run rẩy, run rẩy và run rẩy.

Phía sau tiểu nam sinh không có người, chỉ có hai chồng quảng cáo trôi nổi giữa không trung. Chính ở chỗ này, chồng quảng cáo bay lên bay xuống, thể hiện một bộ dạng thiếu kiên nhẫn...

“Các vị chắn đường một cách lộ liễu, chúng ta dán quảng cáo là nhiệm vụ có định mức, mong các vị đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta.” Tuy giọng nói cực kỳ khách khí nhưng lại có chút hương vị thiếu kiên nhẫn. Vả lại, do âm thanh nặng nề này vang lên trong đêm nên người nghe không thể không sởn tóc gáy vài phần.

"Lạc, lạc, lạc..." Những tiếng khò khè, tựa như bọt khí vỡ tan, vang lên trong cổ họng tiểu nam sinh.

Bờ môi của hắn run rẩy hơn nửa ngày, cuối cũng cũng mở ra và bộc phát một tiếng gầm rú kinh thiên động địa: “Có quỷ aaaa!!!!”

Sau khi hú một tiếng thê lương, chẳng biết tiểu nam sinh lấy dũng khí từ nơi nào mà mạnh mẽ xô bạn gái trong lòng rồi vắt chân lên cổ bỏ chạy té khói. Chỉ thấy hắn đạp đất như đạp mây, di chuyển như sao băng trên trời... Chỉ trong nháy mắt, tiểu nam sinh đã bỏ chạy được một nửa quãng đường. Càng lợi hại hơn chính là, hắn vừa chạy, vừa thét một tiếng “Aaa”. Âm thanh này vang vọng suốt cả đoạn đường, khuấy động không khí u ám của cả con phố và tất nhiên làm tỉnh giác không biết bao nhiêu đứa trẻ đang say giấc nồng, làm kinh hãi bao khách làng chơi ngay tại trận và cũng khiến cho vô số cao thủ nội gia cảm thấy tự thẹn trong lòng...

Thấy bạn trai của mình mới trao lời ngon tiếng ngọt mà giờ đây nhẫn tâm vứt bỏ, tất nhiên tiểu nữ sinh không chịu không nổi đả kích. Chỉ thấy cặp mắt trắng dã đảo lên, nàng té xỉu tại chỗ, cũng không rên một tiếng nào.

“Làm sao vậy? Chẳng nhẽ ăn tầm bậy nên bội thực mà ngất đi?” Âm thanh bất mãn phát ra từ phía chồng quảng cáo trên không trung.

Đúng vậy, tiểu nam sinh cũng không có nói sai. Kẻ cầm mấy mẩu quảng cáo chính là hai con quỷ.

Một con quỷ thì hào hoa phong nhã, âu phục thẳng tắp, mặt trắng, mắt to, đầu tóc bóng mượt đến nỗi có thể soi gương, chỉ thiếu mỗi dòng chữ “Ta đây chính là Play boy chính hiệu” để biểu lộ thân phận. Vệt máu chảy ra từ thất khiếu cho thấy vị này chết do bị đầu độc.

(Thất khiếu chỉ bảy nơi bao gồm hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng)

Mà con quỷ còn lại vừa đen vừa gầy, đầu cạo trọc, bóng lưỡng. Tên này mặc áo ngắn, quần cộc, chân đi dép lào, ắt hẳn xuất thân từ tầng lớp lao động. Nguyên nhân cái chết của hắn cũng không rõ rãng như gã công tử nhà giàu kia. Chỉ biết trên ót có một lỗ hổng rõ ràng, óc não treo đầy lòng thòng sau lưng, có lẽ bị đồ vật nào đó đập trúng rồi chết.

Hình dáng của quỷ hồn chính là bộ dáng sau khi chết, thẳng cho đến khi đầu thai cũng không có bất cứ thay đổi hay biến hóa gì. Còn như trên phim ảnh hay trong tiểu thuyết, có thể thấy hình dáng quỷ hồn thiên biến vạn hóa, trang phục còn có thay đổi... Tất nhiên đó chỉ là tô vẽ thêm, tuyệt đối không có trong hiện thực.

Chủ nhân của hai câu lầm bầm chính là vị công tử nhà giàu kia.

“Bây giờ con nít có năng lực tiếp nhận thật quá kém.” Tiểu quỷ đen gầy có cái đầu bóng lưỡng cười nhạt, lộ ra bộ dáng rất hiên ngang: “Lúc ta bằng tuổi bọn nó, nửa đêm đã dám lên làm loạn tại bãi tha ma. Còn đầu lâu thì cầm như đồ chơi, nào sợ quỷ quái hù dọa.”

“Được rồi, được rồi, nhanh lên nào! Nhiệm vụ hôm nay còn chưa có hoàn thành đó.” Công tử nhà giàu vừa dán quảng cáo lên cột điện gần đấy, vừa than thở: “Thật không biết ông chủ nghĩ thế nào, ta đây anh tuấn tiêu sái. Nhìn kiểu nào cũng là một thiếu gia phong lưu phóng khoáng... Tại sao lại phái ta đi phát quảng cáo chứ?”

“Thiếu gia có tiền thì có gì đặc biệt hơn người? Không thấy đến đại minh tinh hay giáo sư cũng đi phải đi phát quảng cáo sao? Bây giờ công ty mới thành lập, ông chủ Ung cũng nói rồi, chờ việc kinh doanh đi vào quỹ đạo thì hắn sẽ để mỗi cá nhân làm việc đúng với chuyên môn trước đây. Theo ta thấy, bây giờ ngươi nên ngẫm lại xem mình giỏi cái gì... Không chừng đến lúc đó cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ phát quảng cáo ấy chứ.” Con quỷ đen gầy, đầu bóng lưỡng, nhìn công tử nhà giàu bằng ánh mắt khinh thường, trong lòng còn bổ sung thêm một câu: “Một thằng ăn bám thì có gì để huênh hoang!"

“Ta cần gì phải để ý?” Công tử nhà giàu cười lạnh, nói : “Ta có rất nhiều tiền, ngươi thì biết gì chứ? Ta thấy ngươi mới cần chuẩn bị phát quảng cáo cả năm đi.” Sau đó trong lòng hắn cũng tự bổ sung môt câu: “Cái gì cũng không biết mà còn đòi lên mặt!”

Hai con quỷ mở miệng nói nhưng động tác trên tay lại không trúc trắc. Chỉ thấy từng trang giấy bay đầy trời, chỉ trong chốc lát trạm xe đã dán đầy những mẩu quảng cáo.

"Muốn thuê quỷ sao? Giá cả có thể thương lượng, chủng loại đầy đủ, phục vụ mọi nơi, cho dù ngài muốn dùng để dọa người, đùa giỡn, giao hàng hóa hay gây hiệu quả về thị giác, diễn viên điện ảnh... Những phương diện ngài không thể tưởng tượng được chúng ta cũng có thể phục vụ. Còn do dự cái gì? Bổn công ty gần đây mới khai trương, giá cả đặc biệt giảm đến 50%, lại còn tặng quà kèm theo, tới trước được trước, chớ bỏ lỡ cơ hội tốt. Mau liên hệ điện thoại: 01231231234, Công ty cho thuê Quỷ!"

Trong thời gian hai cái tiểu quỷ hồ hởi phát quảng cáo, một chiếc xe đưa khách làng chơi kiêm taxi chậm rãi thả bộ trên đường, trong xe có hai người ngồi. Tài xế hơn ba mươi tuổi, mập mạp. Hành khách chừng hai mươi tuổi, mặt còn non nớt, đang ghé đầu lên cửa sổ. Bây giờ, người hành khách kích động chỉ về phía trạm xe, thấp giọng kêu: “Có quỷ a, Nhị thúc, chúng ta đi bắt chúng đi!”

Tài xế quét mắt nhìn hai con quỷ thì mới thấy chúng đang nghiêm túc làm việc nên cười nói: “Quỷ kia không thể bắt. Tiểu Ngụy này, ngươi nhìn kỹ đi, trên người bọn họ có dấu vết của bùa hiệp ước. Ắt hẳn được thuê để làm nhiệm vụ, có lẽ chủ nhân của chúng là nhân viên tạm thời hoặc hội viên cao cấp nào đó."

Tiểu Ngụy mở to mắt quan sát tỉ mỉ, quả nhiên phát hiện trên đỉnh đầu của hai con quỷ đều treo một tấm bùa có ký tự mờ nhạt nên hỏi lại : “Đó là pháp thuật của phái vậy?”

“Đó chỉ là biểu tượng tượng trưng cho phái Thiên Sư. Nghe nói gần đây mới có một hội viên gia nhập hiệp hội, vừa ra tay đã bắt được hơn bốn trăm quỷ hồn, từ đó trực tiếp trở thành hội viên cao cấp, chắc chắn đây là nhân viên tạm thời của công ty hắn.” Tài xế đỗ xe dừng ở ven đường, cũng không vội vã rời khỏi.

“Một lần bắt hơn bốn trăm quỷ hồn?” Tiểu Ngụy mơ màng rồi ao ước: “Nếu ta có được thời vận như vậy thì thật tốt biết bao.”

Tài xế liền cốc đầu Tiểu Ngụy: "Với trình độ của ngươi, nếu gặp hơn bốn trăm quỷ hồn, chỉ sợ mạng cũng không còn ấy chứ. Nên nhớ người ta dùng tay không, chẳng có công cụ hiện đại hóa gì cả. Bắt được hoàn toàn là nhờ vào bản lĩnh của mình. Ngươi vẫn cần phải nỗ lực hơn mới được.”

Tiểu Ngụy cười gượng, lại hỏi: “Vậy, căn cứ theo quy định của hiệp hội, hội viên cấp cao vừa có quyền thành lập công ty riêng vừa có quyền thuê hai hội viên. Nhị thúc, ngươi có thể giúp ta nghĩ biện pháp gia nhập công ty đó được không?”

"Chỉ bằng ngươi?” Tài xế cốc đầu Tiểu Ngụy một cái: “Điều kiện tối thiểu phải là hội viên trung cấp, có thực lực trị được cái đám thiên tài kia. Ngươi chỉ là hội viên sơ cấp mà cũng mơ tưởng đến công việc tại loại công ty kia ư? Hừ hừ, cứ nằm mơ đi.”

Tiểu ngụy le lưỡi không phục, nhưng cũng không nói gì thêm. Tài xế nhìn hai con quỷ hồn thì thấy chúng đã làm xong việc, hiện đang xoay người rời khỏi nên nói một cách thản nhiên: “Tiểu Ngụy, gọi một cú điện thoại về trung tâm.”

“Để làm gì?” Tiểu Ngụy không lý giải được mục đích của gã tài xế.

"Đồ ngu."

"Bang", lần thứ ba cốc đầu Tiểu Ngụy, tài xế tức tối nói: “Không thấy một cô bé bị ngất ở trước trạm xe bus sao?”

Tiểu Ngụy lầm bầm : “Có chuyện gì thì cứ nói là được rồi, cần gì phải đánh người? Dù có thông minh đến mấy thì bị đánh như thế cũng thành ngu mà thôi.”

“Ngươi nói cái gì?”

Bang, bang, bang

“Oa, ta sai rồi, nhẹ tay, nhẹ tay thôi..."

Bên trong xe taxi truyền ra tiếng kêu thảm thiết khiến hai con quỷ hồn đi chưa xa đã liền xoay người lại để xem chuyện gì xảy ra.

Đầu trọc hỏi: “Trong xe có hai người đàn ông, ngươi nói coi bọn họ làm gì?”

Công tử nhà giàu nhìn kỹ rồi khẳng định: "Ngươi không thấy một người đánh một người sao? Chắc chắn tài xế lái taxi muốn giết người cướp của. Xem ra chúng ta sắp có bạn mới rồi.”

“Nói nhảm.” Đầu trọc không tán thành ý kiến của công tử nhà giàu: “Hắn ra tay không nặng, hẳn là liếc mắt đưa tình. Ngươi không nghe người kia kêu nhẹ tay sao? Hắc hắc hắc…”

“Hai thằng đàn ông liếc mắt đưa tình?” Công tử nhà giàu vuốt cằm cười đểu, suy nghĩ chợt trở nên miên man: “Thì là là thế, huynh đệ nói thật đúng, chúng ta đừng quấy nhiễu người ta nữa, đi thôi.”

Hai con quỷ treo nụ cười dâm đãng trên mặt, xoay người bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang