Nhắm thật chuẩn thế tới của quỷ cổ, Ung Bác Văn liền lộn nhào một vòng để tránh thoát đòn tấn công. Sau đó, hắn đi đến trước bàn, rút ra một thanh kiếm gỗ đào dài nửa xích từ trong hộc rồi múa mấy cái trên không trung. Lúc này, Ung Bác Văn mới chịu kẹp lá bùa một vòng xung quanh thân kiếm, miệng niệm: "Thần binh hỏa cấp như pháp lệnh!". Trên thân kiếm chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ, phảng phất như rực lửa rồi biến mất, độ ấm trong phòng từ lúc này lập tức tăng lên vài phần. Mà Ung Bác Văn thì giơ cao kiếm chém về phía quỷ cổ.
Con quỷ cổ này thật là hiền lành, cứ như biết rõ không thể đỡ kiếm từ chính diện nên đột nhiên linh hoạt như con người tạm dừng thế tới và lui về phía sau.
Ung Bác Văn vung kiếm dí sát không rời, đồng thời la: "Tiểu Vân, chiếu vào nó!"
Elle Vân đang đứng bên cửa sổ không biết nên làm thế nào cho phải, đến khi nghe được hướng dẫn liền lập tức làm theo. Lúc này, nàng tận lực hướng kính bát quái để chiếu tia sáng phản xạ từ ánh nắng mặt trời lên trên người của quỷ cổ.
Con quỷ cổ kia nhất thời không kịp đề phòng nên liền bị tia sáng của kính bát quái quét qua, trên người nó liền toát ra một đám khói xanh. Con quỷ này không khỏi rên rỉ oa oa rồi bối rối vỗ cánh né tránh ánh mặt trời.
Thuở nhỏ, Ung Bác Văn cùng Elle Vân chơi đùa và học tập nên hợp tác đã rất quen tay. Đến giờ phút này, khi phải đối phó với quỷ cổ cũng phối hợp rất có nét, một tia sáng một đường kiếm bao vây, chặn đánh dần bức con quỷ cổ kia vào trong góc phòng.
Nhưng con quỷ cổ này không hổ là một loài vật hung dữ hiếm thấy. Tuy ở trong cảnh túng quẫn nhưng chẳng có vẻ e ngại, đã thế nó còn ỷ vào sự linh hoạt và tốc độ của mình để né tránh đòn công kích trí mạng trong mỗi lần cứ tưởng như đã trúng đòn, dù vậy con quỷ này cũng chẳng thể tránh khỏi thương tích đầy mình, chỉ là không có nguy hiểm đến tính mạng.
"Nghe nói tâm linh của cổ tương thông với chủ nhân, chẳng lẽ nó muốn kéo dài thời gian để gọi cứu bình à?" Ung Bác Văn có suy nghĩ như vậy, trong lòng có hơi lo lắng, chỉ sợ nếu chậm trễ trong chốc lát nữa thì biến cố nào đó sẽ xảy đến. Trong lúc tiện tay, hắn đã giật cái thứ dơ dáy vốn đã không còn là chiếc sơ mi ra khỏi người rồi ném về phía hướng mà con quỷ cổ đang bay đến, nhất thời vừa vặn che kín nó.
Trong giây lát, con quỷ cổ bị che kín nên lộ ra dáng vẻ cực kỳ bối rối đến nỗi đập cánh bay loạn xạ, tiếp đó cái đầu của nó bỗng đụng trúng vách tường.
Ung Bác Văn xống về phía trước một bước, kiếm giơ cao đâm mạnh khiến quỷ cổ dính chặt trên tường, dịch thể màu xanh lá cây theo bức tường chảy xuống ồ ạt.
Con quỷ cổ đau đến nỗi thân thể vặn vẹo, gào rú mãi không dứt. Chẳng những vậy, nó còn bay loạn xà ngầu khiến chiếc áo sơ mi kia bị xé đến nát bấy.
Ung Bác Văn thừa thắng xông lên, tay lại móc ra một lá bùa rồi dán vào ngay giữa cái vòi và xúc tu của quỷ cổ, ngón bên tay còn lại vẽ bát quái, miệng niệm chú thật gấp gáp: "Chúc dung trì cấm, bất tỏa viêm thành, phi thiên hốt hỏa, đại bố dương tinh, hách nhật cảo sí, bát phương phi diễm, mau lập tức tuân lệnh!" Cố vung tay chém thật mạnh về phía quỷ cổ.
Hỏa diễm nóng rực xuất hiện trên kiếm gỗ đào, sau khi đốt lá bùa dẫn lửa, toàn thân quỷ cổ cứ như được tưới xăng, lửa cứ theo đó mà quấn quanh thân thể của quỷ cổ.
"Mau đưa cho anh!" Ung Bác Văn đưa tay về phía Elle Vân, Elle Vân cũng hiểu ý, lập tức ném kính bát quái cho hắn. Ung Bác Văn xoay kính bát quái nhắm vào quỷ cổ đang bị lửa thiêu hừng hực. Trong kính đang phản xạ ánh lửa và cũng hình thành một ngọn lửa sinh động bên trong bát quái đồ.
Quỷ cổ giãy dụa bên trong ngọn lửa, dần dần không có chút động tĩnh nào. Sau một lát, ngọn lửa dần tắt ngấm, trên mặt đất chỉ còn vẻn vẹn một đống tro tàn vụn vặt. Mặc dù cây kiếm gỗ đào cắm trong lửa nửa ngày trời nhưng lại không tổn hao một chút nào, đến một vệt lửa cũng không hề có.
Ung Bác Văn vẫn cảm thấy lo lắng như trước, hắn quay người trở lại bàn rồi lấy ra một chai thuốc tiêu viêm rồi đổ thuốc ra mặt bàn. Ngay sau đó, hắn cẩn thận hốt tro tàn vào trong chai thuốc và lấy ra một lá bùa nhét vào, vặn nắp bình. Cuối cùng mới để lại trên bàn, kính bát quái thì đặt bên trên.
Xử lí xong những thứ bề bộn này, Ung Bác Văn mới cảm thấy an tâm, nhất thời toàn thân không còn một chút sức lực nào. Vì thế, hắn đành vịn vào bàn học rồi vừa thở dốc một hơi vừa tra xét khắp nơi. Phí Tính vẫn đang bất tỉnh nhân sự trên bàn, còn Elle Vân vẫn mang sắc mặt khẩn trương như gặp phải đại địch, có lẽ do nàng chưa rõ Ung Bác Văn đã tiêu diệt xong quỷ cổ hay chưa.
Ung Bác Văn đến bên cạnh Elle Vân, tay khẽ vuốt ve sau lưng nàng. Tuy cách một lớp áo nhưng cũng cảm thấy cơ bắp của Elle Vân run rẩy nhè nhẹ, hắn lập tức vỗ vai an ủi, miệng nói: "Tiểu Vân tỷ, không sao rồi."
Elle Vân bị hắn vỗ thì sợ run cả người, đến lúc ngẩng đầu liếc hắn, bỗng nàng chép miệng, đột nhiên òa khóc.
Ung Bác Văn biết Elle Vân đang sợ hãi nên tranh thủ ôm nàng vào trong lồng ngực, hiền hòa nói: "Không sao rồi, không sao rồi, chẳng cần sợ nữa, khóc nhiều sẽ biến thành mèo đó."
Elle Vân ghé vào trong ngực Ung Bác Văn một lát, cảm xúc dần vững vàng hơn, đến khi nước mắt đã khô thì mới cố ý đẩy hắn ra rồi liếc nhìn Phí Tính. Khi thấy ông lão này vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, Elle Vân mới thoáng yên tâm lau đi vệt nước mắt ngập tràn mặt mũi. Bỗng nàng nhíu mày khi thấy Ung Bác Văn đang ở trần: "Đây chính là áo sơ mi hàng hiệu, anh có biết nó bao nhiêu tiền hay không?"
Đúng lúc tâm thần của Elle Vân không ổn định, hơn nữa tấm lòng thấy thuốc như cha như mẹ, nên lập tức trúng kế của hắn. Sau khi đến bên cạnh Phí Tính, nàng vừa kiểm tra vừa hỏi: "Tiểu Văn, vừa rồi là thứ vì vậy? Đó không phải là quỷ chứ?"
"Đó là quỷ cổ, có một vài bộ phận của quỷ nên có thể coi là quỷ. Nếu nói đúng hơn, vậy hẳn là một loại quái thai tạp chủng chứ không phải giống quỷ do kết quả từ tự nhiên sinh ra! Em đã nghe nói qua cổ rồi chứ? Loại quỷ cổ này trước hết phải dùng phương pháp luyện cổ để tạo ra cổ, sau đó lại dùng phương pháp luyện quỷ để luyện cổ thành quỷ, cuối cùng dùng phương pháp kỳ bí luyện nó thành quỷ cổ. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì anh cũng không rõ lắm. Dù sao đây là loại vật tà môn, trên sách nói một khi đã phóng ra quỷ cổ liền có thể khiến người sống biến thành lệ quỷ. Nhưng mà anh nghe nói tâm linh của cổ tương thông với chủ nhân, nếu cổ bị chết do đạo pháp thì có lẽ chủ nhân cũng sẽ chết theo..."
Khi Ung Bác Văn nói xong những câu này thì trong lòng của hắn cũng cảm thấy không thiết thực. Nếu chủ nhân của quỷ cổ không chết thì sao? Vậy nhất định hắn sẽ tìm đến nhà để báo thù. Mà người có thể luyện thành thứ đồ vật tà môn như vậy ắt hẳn chẳng phải là thứ dễ đối phó. Vì dự phòng nguy cơ nhỏ có thể sẽ xảy ra, hắn phải mau chóng xử lí sạch sẽ tro tàn của quỷ cổ để phòng ngừa manh mối còn tồn lại.
Tuy Ung Bác Văn nghĩ như vậy nhưng vì sợ Elle Vân lo lắng nên hắn không dám nói ra. Vừa giải thích vấn đề của quỷ cổ, hắn vừa mở một cánh cửa sổ ra, ngay sau đó tự lấy thùng nước, cây lau nhà và các loãi cung cụ ở phía sau ra để bắt đầu dọn dẹp phòng ốc. Thấy trên tay bận việc không thôi, trong lòng hắn không khỏi cảm khái. Lúc trước, Ung Bác Văn xem phim có quỷ toàn thấy đại sư bắt quỷ dù làm việc cực khổ nhưng hễ cứ xong việc thì chẳng bao giờ dọn dẹp phòng. Còn mình vừa phải liều mạng bắt quỷ vừa phải đích thân quét dọn, quả thật bất công à nha.
Chỉ trong chốc lát, Elle Vân đã kiểm tra mọi thứ rồi mới quay đầu nói: "Ông ấy không có chuyện gì, chỉ là kinh hãi quá lớn mà thôi. Hơn nữa trên người còn bị hư thoát, hình như gần đây không chú ý sức khỏe..."
Ung Bác Văn cũng không rõ về phương diện y học cho lắm, mới nghe mấy câu đã thấy nhức đầu nên vội vàng cắt lời: "Không chết là được rồi, đã vậy chúng ta không cần gánh nhưng thứ không liên quan."
"Anh nói cái gì vậy!" Tuy trong lòng Elle Vân cũng nghĩ như vậy nhưng không thích dùng lời nói vô sỉ, ti bỉ như hắn. Ngay lập tức, nàng liếc xéo nhìn hắn rồi xoay người mát xa cho Phí Tính.
Thủ pháp của Elle Vân vừa xuất ra, Phí Tính liền thở hắt ra, mắt mở trừng nhưng có chút mê mang nhìn người đẹp ở trước mắt, miệng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vừa rồi..." Elle Vân cảm thấy không thể nào giải thích thật tốt nên liền liếc nhìn Ung Bác Văn như muốn cầu cứu hắn.
Ung Bác Văn ném cây lau nhà sang một bên rồi ngồi xuống trước mặt hai người, mắt nhìn chằm chằm vào Phí Tính, miệng hỏi: "Phí lão tiên sinh, trước khi ông hôn mê liệu có thấy thứ gì hay không?"
Phí Tính cau mày suy nghĩ một lát, liền hoảng sợ nói: "Tôi nhìn thấy, tôi nhìn thấy một con quái vật đen như mực nhào đầu về phía ra, toàn thân nó đầy máu, giống như đã giập nát một nửa."
Ung Bác Văn gật gù, mặt nghiêm túc nói: "Phí lão tiên sinh, cho dù không có tin hay không thì tôi cũng phải nói cho ông biết, đó là một con quỷ hấp khí, nó một mực bám trên người ông và hấp thụ dương khí. Gần đây ông cảm thấy không khỏe do công nó mà ra đấy! Sỡ dĩ ông có thể nhìn thấy con quỷ này bởi vì nó đã bị tôi dùng đạo pháp bức khỏi thân thể. Sau khi ra ngoài, nó tự động ngưng hình dạng nhờ vào dương khí của ông, trên thực tế, thứ ông chứng kiến chính là do dương khí của chính ông tạo ra."
"Cậu nói tôi bị quỷ nhập vào người!" Phí Tính kinh ngạc nhìn thanh niên này, hắn khơng thể nào tin điều mình vừa nghe: "Điều này sao có thể xảy ra?"
"Ông không tin phải không?" Ung Bác Văn hỏi ngược lại, thật ra đây là phản ứng rất bình thường của người hiện đại. Hắn thấy Phí Tính nói vậy cũng không cảm thấy kì quái bao nhiêu.
"Không phải, không phải... " Trong lòng Phí Tính như đang suy nghĩ gì đó, dường như tâm hồn đang để ở nơi nào, bỗng miệng thì thào mấy câu rồi hỏi: "Con quỷ kia thế nào rồi?"
"Chết đi rồi!" Ung Bác Văn trả lời: "Loại ác quỷ hại người như vậy, không thể thay đổi bản tính được."
"Cậu đã giết chết nó?" Phí Tính lộ ra vẻ mất hồn, thoạt nhìn cũng sợ hãi không ít. Miệng khép mở không rõ ràng, cũng chẳng biết đang nói cái gì. Nhưng lão chỉ ngây người trong chốc lát rồi đột nhiên đứng dậy nhìn uế vật trên người, miệng nói: "Cảm ơn hai bị, ơn cứu mạng sau này sẽ trả, tôi xin đi trước!" Nói xong, vội vội vàng vàng rời khỏi.
Tuy Ung Bác Văn đã thầm đoán trước phản ứng của Phí Tính nhưng hắn cũng chỉ nghĩ đến có lẽ ông lão này cũng không tin và thỉnh giáo biện pháp để giải cứu hoặc là vô cùng cảm kích... Nào ngờ Phí Tính lại vội vàng chạy trốn như chạy nạn khiến hắn không khỏi sửng sốt một chút. Lúc này, Ung Bác Văn mới nhớ đến những lời mình chưa nói hết nên liền đuổi theo sau, lớn tiếng nói: "Phí lão tiên sinh, tôi dám khẳng định có người đứng sau sai khiến con quỷ kia đấy. Chính ông phải cẩn thận đề phòng. Nếu có gì khó khăn, hãy trở lại đây tìm tôi!"
Đầu của Phí Tính cũng chẳng thèm ngoảnh lại, hoàn toàn không để ý đến lời của Ung Bác Văn mà chỉ vùi đầu chạy về phía trước. Dáng vẻ kia thật giống như Ung Bác Văn chính là ác quỷ đòi mạng vậy. Bên kia, Ung Bác Văn vẫn cảm thấy không yên lòng, hắn đang định đuổi theo thì cửa thông với phòng bên cạnh bỗng mở ra, một bà lão gầy ốm nhô đầu ra, cười nói: "Chàng trai, cái lí do này đã quá cũ trong giang hồ rồi. Bây giờ, cậu còn cho rằng ông ta sẽ tin hay sao? Đến người già cả như tôi còn không thèm xài, vậy mà cậu vẫn còn dùng! Trách không được ở đây đã lâu thế nhưng vẫn chưa kéo được một vị khách nào. Chi bằng cậu hãy như tôi để theo kịp thủy triều của thời đại đi thôi!"
Ung Bác Văn cũng biết người vừa lên tiếng. Bà lão này họ Lưu, vốn là một thầy tướng số, nghe nói trước kia bà ta cũng bày bát quái, bói Dịch Kinh. Về sau, thứ đó không còn lưu hành nên liền đổi sang bói chiêm tinh, bài Tarot. Đến bây giờ, bà lão này dứt khoát trở thành thầy tướng số vi tính, còn nói cái gì mà "công nghệ cao có thể dự đoán tương lai", vân vân... Bà chủ yếu xem bói cho một ít học sinh trung học, một mực tin tưởng những phương pháp bói toán của nước ngoài và xì mũi coi thường phương pháp xem bói truyền thống. Vừa rồi, bà lão hiện thân chỉ là vì muốn dạy dỗ lớp thần côn đời sau.
Ung Bác Văn không có cảm tình gì đối với những bà cốt hay lừa gạt trẻ con, huống chi hắn là một pháp sư có khả năng bắt quỷ trừ tà thật sự, sao có thể đánh đồng cùng nhau cho được. Vừa nghe mấy câu dạy dỗ này, trong lòng liền cảm thấy khó chịu nhưng do lễ phép nên không dám phản bác mà chỉ đành miễn cưỡng nhe răng chào bà ta. Đến khi quay đầu nhìn lại, bóng dáng của Phí Tính đã không còn.
Ung Bác Văn nghĩ ngợi chút ít, liền cảm thấy thật mất mặt. Rốt cuộc không thèm đuổi theo nữa mà quay người trở về phòng. Lúc này, Elle Vân lặng lẽ ngồi trên ghế nhìn chai thuốc chưa tro tàn của quỷ cổ ở trên bàn một cách ngơ ngác. Ung Bác Văn cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, lập tức đi đến gần, đoạn cười hỏi: "Làm sao vậy? Em vẫn còn sợ à! Con quỷ cổ kia đã bị anh giết, thu lại tro cốt chỉ là vì phòng ngừa, những thứ tro tàn của cổ thường có độc nên anh phải xử lí thích đáng."
"Rất nguy hiểm." Giọng nói của Elle Vân nhàn nhạt. Khi quay đầu nhìn Ung Bác Văn, ánh mắt của nàng có phần cổ quái khiến lòng của hắn nhảy loạn một hồi, cuối cùng mới hỏi: "Tiểu Vân tỷ, em bị gì vậy?"
"Không có gì, em chỉ đang nghĩ có phải sau này anh đều muốn sống cuộc sống như thế này hay không?" Elle Vân lắc đầu rồi nhìn người con trai ở chung với nàng từ nhỏ đến lớn, giọng nói có vẻ buồn bã: "Anh có biết hay không? Vừa rồi nếu không có tiếng hét của em, thì người mất mạng chính là anh, chứ không phải con quỷ cổ đó."
Tình hình lúc nãy có thể nói là nhìn cân treo sợi tóc, bây giờ nhớ tới, Ung Bác Văn không nhịn được rét run cả sống lưng: "Anh biết em là người đối tốt với anh nhất..."
"Không cần nói những câu này!" Elle Vân cắt đứt lời nói của hắn: "Em chỉ muốn biết, lần sau nếu gặp quỷ, chẳng lẽ anh cũng muốn quên mình như hôm nay sao?"
"Đây là sứ mạng của anh!" Ung Bác Văn đã đoán được nguyên nhân dẫn đến thái độ cổ quái của Elle Vân nên liền nắm chặt bờ vai của nàng, mắt nhìn chằm chằm vào Elle Vân, nói rành mạch mỗi chữ mỗi câu: "Anh đã sinh ra trong một gia đình như vậy, nếu thế hệ này đã là thiên sư thì anh không thể trốn tránh trách nhiệm." Kỳ thật lời này chính là câu mà cha của Ung Bác Văn thích nói nhất. Từ lúc nhỏ, đây có lẽ chính là đáp án tiêu chuẩn trong đầu hắn. Chỉ là khi hai chân vẫn còn mềm nhũn như chi chi, Ung Bác Văn nói ra mà không cần nghĩ ngợi gì, cũng có thể xem đây chính là ý nghĩ thực sự của hắn. Vốn Ung Văn còn định giải thích "Đây là kỳ vọng từ trước đến nay cha và ông để lại..." để giải thích nhưng cô gái trước mặt không cho hắn một cơ hội như vậy bao giờ.
Nghe Ung Bác Văn nói đến đây, Elle Vân khẽ gật đầu, đẩy bàn tay trên vai mình xuống rồi đứng lên, quay người bước ra khỏi phòng mà không nói một lời nào.
"Tiểu Vân tỷ, em..." Ung Bác Văn chưa từng thấy Elle Vân biểu hiện như vậy bao giờ nên không biết phải làm thế nào. Hẳn chỉ đành đứng nhìn, miệng gọi vậy nhưng không biết phải nói ra sao.
Elle Vân dừng bước, xoay đầu trả lời: "Em không sao, chỉ là muốn một chút yên tĩnh mà thôi." Suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Còn công việc của anh..."
"Sẽ tìm, buổi chiều liền đi." Ung Bác Văn lập tức trả lời mà không hề do dự: "Anh đã nói thì nhất định sẽ không đổi ý."
"Vậy thì tốt rồi." Khuôn mặt của Elle Vân giãn ra: "Như vậy đi, công ty Song Tháp Văn Hóa muốn muốn tìm một biên tập tạo hình mỹ thuật, buổi chiều anh với em qua đó em. Em đi trước đây."
Đi được vài bước, nàng lại ngừng: "Tiểu Văn, sự việc xảy ra hôm nay tuyệt đối không thể cho ba mẹ em biết rõ, nói cách khác..."
"Tốt, tốt." Lúc này Elle Vân mới rời khỏi.
Ung Bác Văn nhìn bóng lưng của bạn gái đến ngẩn người, đến khi không còn nhìn thấy, hắn mới thở dài một cái để lấy lại tinh thần nhưng rồi lại ngồi đờ đẫn như trước, miệng lẩm bẩm: "Thoạt nhìn có lẽ mình phải làm như lời bà lão đó mới được." Ung Bác Văn nói đến đây, tay vuốt ve bình thuốc, thầm suy tính.
Hắn đã gặp quỷ, hơn nữa không chỉ thấy được mà còn bắt được một con quỷ cổ hiếm thấy. Rốt cuộc thứ đã học hơn hai mươi năm đã phát huy không ít công dụng. Nhớ ngày đó, tâm nguyện lớn nhất của ông nội và cha chính là gặp quỷ một lần để chứng minh một thân bản lĩnh không phải không có tác dụng. Nếu so điểm này với hai người, kẻ chỉ chờ hai mươi mấy năm đã gặp quỷ như hắn đã có thể nói là may mắn vô cùng. Nhưng tâm nguyện của cha chú đã thành, sau đó phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ vẫn phải chờ đợi như trước sao?
Ung Bác Văn cảm thấy rất hoang mang, trước khi gặp quỷ, hắn đã tưởng tượng rất nhiều khả năng. Sự hấp dẫn này chính là động lực để hắn chờ đợi. Đến hôm nay đã gặp quỷ, hắn cũng khó có thể kiên định đợi quỷ xuất hiện như trước.
Con người là vậy, lúc chưa đạt được mục tiêu thì nhiệt tình đầy người. Đến khi đã thực hiện xong mục đích ban đầu sẽ mất đi phương hướng phấn đấu, để rồi cảm thấy hoang mang, vô lực.
Tâm nguyện lớn nhất đã hoàn thành trong ngày hôm nay nhưng có vẻ như cảm giác chờ đợi, lo lắng khi gặp quỷ trong Ung Bác Văn cũng đã không còn. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là từ nhỏ hắn sống sự che chở của người thân, nguy hiểm lớn nhất chỉ là gãy một cái răng khi té từ trên cây xuống. Ung Bác Hắn không nghĩ một ngày sẽ tính mạng để đi chém giết. Trong suy nghĩ của hắn, thiên sư bắt quỷ ắt hẳn là một chuyện dễ dàng, chẳng khác nào nghĩ khi loại đồ vật yếu ớt như quỷ gặp thiên sư mạnh mẽ sẽ lập tức quỷ xuống dập đầu xin tha, sau đó tự nguyện buông tay chịu trói.
Và sự thật đã chứng minh, đây chẳng qua là tưởng tượng rất chủ quan của Ung Bác Văn mà thôi.
Bắt quỷ rõ ràng là một nghề nghiệp có tỷ lệ nguy hiểm chênh lệch với tỉ lệ hồi báo. Lần đầu ra tay, đến thù lao cũng không có mà suýt đã đi tong cái mạng nhỏ.
"Rất nguy hiểm..." Ung Bác Văn không khỏi nói một câu y như câu Elle Vân vừa nói, trong lòng cũng cảm nhận được sự sợ hãi, lo lắng của bạn gái. Nói thật, khi hồi tưởng lại một màn nguy hiểm đã xảy ra, cả người vẫn còn rét run không thôi.
Con mèo đen trốn ở ngoài cửa cả một buổi cẩn thận đi tới tựa bên cạnh bàn chân của chủ nhân rồi dùng đầu cọ xát, miệng kêu meo meo.
Ung Bác Văn ôm mèo đen, bắt đầu hỏi nghiêm túc: "Bông, mày nói xem tao phải làm gì bây giờ? Hay là sau nay không bắt quỷ nữa, thay vào đó thành thật tìm một công việc đứng đắn rồi cố gắng kiếm tiền để cưới Tiểu Vân tỷ về nhà?"
Con mèo đen kêu meo meo, mắt nhìn chăm chằm gã chủ nhân đang sa sút phong độ.
Ung Bác Văn lại nói: "Không được, sao mình lại có thể buông tha như vậy? Đây chính là sứ mạng của phái Thiên Sư, kỳ vọng của cả nhà đều đặt lên trên người mình mà."
Hắc Miêu lắc đầu.
Ung Bác Văn sửng sốt một chút rồi gật đầu nói: "Mày cũng không đồng ý sao? Đúng rồi, việc này quả thật quá nguy hiểm. Chắc hẳn Tiểu Vân tỷ bị hù dọa không ít. À, lúc nghe ba và ông kể chuyện những thiên sư thường độc thân, rất có thể đều do quỷ dọa chạy. Mặc dù nói đại trượng phu rất cần vợ, nhưng rõ ràng tao đường đường là một Thiên Sư, căn bản không cần sợ cái này. Tuy nhiên công việc này, tạm không nói đến nguy hiểm, quả thật thù lao quá thấp. Mày xem, vừa rồi chưa kịp thu một xu. Tiểu Vân tỷ nói cũng đúng, tao không thể ăn không khí để sống."
Con mèo đen dùng hau móng che tai, khổ sở nằm trên đùi chủ nhân, cũng không thèm lên tiếng.
Ung Bác Văn trái lo phải nghĩ, trong lòng thầm do dự. Sau khi suy nghĩ được nửa ngày, rốt cuộc cũng quyết định: "Dù sao quỷ cũng không dễ đụng như vậy. Chỉ cần về sau mình không chủ động đi tìm thì theo xác suất có lẽ cũng phải ba mươi năm sau mới đụng. Ha ha, đợi ba mươi năm sau, khi đã cưới vợ sinh con rồi lại gặp quỷ thì sẽ tính sau." Làm theo thói quen "không giải quyết được vấn đề thì tạm thời để sang một bên" của mình, trong lòng Ung Bác Văn chợt cảm khoan khoái hơn không ít. Ngay lập tức không thèm để ý đến chuyện này nữa, thay vào đó tiếp tục thu dọn căn phòng đang rất bừa bộn.