• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mặt có quỷ hồn cản đường, sau lưng có hoạt thi truy đuổi, không chừng trong bóng tối còn có một đám quỷ cổ đang chờ sơ hở để tập kích. Tình thế bây giờ quả thực nguy hiểm vô cùng. Lưu Ý sợ đến mức mặt vàng như nghệ, cả người run rẩy như đang lên cơn động kinh, gã quay đầu nhìn Hàn Nhã đang nằm trên vai mình, trong lòng không khỏi ước mong rằng mình cũng được ngất đi để tránh một hồi sợ hãi.

Cũng may tính cách của Ung Bác Văn có nhu có cương, đánh không được thì chạy, chạy không được thì cũng phải kiên cường cố gắng đến cùng, giữ vững lòng tin, không thể bỏ cuộc. Thế nên, tuy đang trong tình thế nguy cấp nhưng hắn lại không hề sợ hãi, chuẩn bị toàn lực đại chiến một trận. Tay phải cầm một nắm bi sắt phòng ngừa đám hoạt thi, cùng lúc đó tay trái lại móc ra một đám bùa, dưới nách lại kẹp một cái hồ lô màu đỏ, nắp hồ lô đã được mở sẵn. Ung Bác Văn đã chuẩn bị để thu thập quỷ hồn với số lượng lớn.

Lúc này, Phí Mặc hệt như một cái thi thể đã thối rữa nhiều ngày, lão vừa xuất hiện ở cửa, lập tức vách tường ở hai bên nổ tung, gạch đá bay loạn xạ. Ở bức tường xuất hiện một cái lỗ to bằng hình người, từ bên trong lại có một đám hoạt thi mặt mày cứng nhắc đi ra ngoài.

“Nghe đây, chỉ cần hai người này bị giết chết, các ngươi sẽ được giải thoát, cũng không còn phải chịu hành hạ khổ sở nữa.” Tiếng nói khàn khàn của Phí Mặc vang lên làm không khí tĩnh lặng bị phá vỡ, trong đêm tối, lợi hứa hẹn này quả thật rất mập mờ. Đám hoạt thi thì không có phản ứng gì, nhưng đám quỷ hồn thì lại như ăn Viagra, chúng vừa phát ra những tiếng gầm rú khó nghe vừa tăng tốc độ lao tới chỗ hai người Ung Bác Văn.

"Úm đề la ma lạt hống!" Ung Bác Văn niệm thần chú, tay vung ra một đống bùa thu quỷ. Thứ bùa này bay loạn xạ lên trời, bay được một đoạn, đống bùa liền đồng loạt bốc cháy. Trong chốc lát, khắp nơi bùng lên những ánh lửa đỏ rực, nhìn như bắn pháo hoa, cảnh tượng rất đẹp mắt.

Lúc trước, Ung Bác Văn đã dùng hết bùa định quỷ, bây giờ chỉ còn lại bùa thu quỷ mà thôi. Trong lúc cấp bách, Ung Bác Văn cũng chẳng thèm kiểm tra lại, cứ ném đại ra. Tiếp đến, hắn lại chập ngón trỏ vào ngón giữa, thành hình kiếm chỉ, một tay cầm hồ lô giơ lên. Ung Bác Văn chỉ chờ lửa phép cháy hết là có thể thoải mái bắt quỷ. Hắn cũng đã tính toán rõ ràng, hoàn cảnh bây giờ rất bất lợi. Từ thiên thời, địa lợi đến nhân hòa, tất cả đều không ủng hộ mình. Ở đây liều mạng rõ ràng là hành động ngu ngốc, cho dù hắn mang theo nhiều bùa chú nhưng thể lực, pháp lực lại có hạn. Cũng vì vậy, Ung Bác Văn không có khả năng chống chọi với nhiều quỷ hồn, hoạt thi như vầy. Hắn dùng bùa thu quỷ chỉ để phá vòng vây, kiếm đường bỏ chạy mà thôi.

Ung Bác Văn tính toán rất chính xác, nhưng "người tính không bằng trời tính". Chẳng ai nghĩ đám bùa chú của hắn vừa mới cháy được một nửa thì trong sân chợt nổi lên một cơn gió lạnh khiến lửa đều bị dập tắt, đống bùa cũng rơi lả tả xuống đất. Mà bùa chú không cháy hết thì chẳng có tác dụng gì, thậm chí chẳng hề hơn một tờ giấy trắng.

“Sao lại như vậy?” Ung Bác Văn chưa từng thấy qua chuyện này, trước kia đọc sách cũng không thấy miêu tả tình huống như vậy. Bấy giờ, Ung Bác Văn đã kinh ngạc đến độ há hốc mồm. Đống bùa thu quỷ không có tác dụng, vậy chỉ sợ tối hôm nay hắn sẽ lành ít dữ nhiều.

“Là do âm khí quá nặng.” Tuy Lưu Ý đang sợ hãi cực độ, nhưng cũng biết để có thể sống sót qua khỏi ngày hôm nay thì phải dựa vào Ung Bác Văn. Mà gã vừa thấy Ung Bác Văn ra tay đã gặp bất lợi mà không rõ nguyên nhân, liền vội vàng trấn an Ung Bác Văn rồi giải thích cho hắn hiểu: “Chỗ này địa thế rất xấu, lại cộng thêm trận pháp giam giữ ma quỷ trong thời gian dài khiến cho âm càng thêm âm. Bùa chú của ngươi mượn sức mạnh của dương hỏa nhưng uy lực lại không đủ nên bị âm khí ăn mòn. Bởi vậy nên lửa mới cháy được một nửa thì liền tắt ngấm. Ngươi phải sử dụng loại bùa không cần đốt cháy, hoặc thi triển phép thuật phóng điện lúc nãy mới được.”

“Con mẹ nó, ngươi nghĩ ta là máy phát điện chắc? Sử dụng phép ngũ lôi hộ thân tiêu hao rất nhiều pháp lực. Ta chỉ có thể dùng được mấy lần mà thôi, tiếc là ta đã sử dụng gần hết bùa định quỷ rồi…” Ung Bác Văn mắng lại một câu theo phản xạ. Bỗng nhiên trong lòng chợt động đậy, dường như đã nắm được điều gì từ trong câu nói của Lưu Ý, nhưng trong lúc cấp bách lại không thể nhớ rõ được nên hắn liền la lớn: “Ngươi mới nói cái gì?”

“Nói cái gì? À, ta nói dùng loại bùa không cần đốt cháy?” Lưu Ý khó hiểu hỏi lại.

“Không phải, là câu trước nữa.” Ung Bác Văn nhìn thấy đám hoạt thi đã tới gần lại vội vàng ném đống bi sắt trong tay ra, làm cho đám hoạt thi phải nhảy nhót né tránh không ngừng.

“Đống bùa của ngươi không chịu nổi sự ăn mòn của âm khí?” Lưu Ý lại nói một câu khác.

“Cũng không phải.” Khó khăn lắm Ung Bác Văn mới đẩy lùi được đám hoạt thi, chưa kịp thở dốc thì bọn quỷ hồn đã vọt tới gần, hắn lại vội vàng lấy ra một ít bùa định quỷ, là loại bùa chú không cần đốt cháy. Ung Bác Văn ném loại bùa này thì đám lệ quỷ liền chịu trói buộc tại chỗ. Nhưng do hắn vừa phải đề phòng hai phía, lại còn nói chuyện với Lưu Ý, nên chỉ trong chớp mắt đầu đã đổ đầy mồ hôi, tay chân luống cuống. Cứ theo tĩnh hình như thế này, chỉ sợ hắn không chống đỡ được bao lâu nữa.

“Trận pháp kia giam giữ quỷ hồn trong thời gian dài, khiến cho nơi này âm càng thêm âm…” Trí nhớ của Lưu Ý cũng tốt, trong tình huống cấp bách như thế này vẫn có thể nói lại không sai một chữ nào cả.

“Đúng, chính là câu này!” Ung Bác Văn bừng tỉnh, lập tức nắm bắt được ý nghĩ mơ hồ nào đó. Đám quỷ hồn đang công kích bọn họ vốn không phải là do Phí Mặc nuôi dưỡng mà là bị trận pháp vây khốn ở chỗ này. Đạo lý bên trong có thể dễ dàng nghĩ ra được, nếu như là quỷ hồn được nuôi dưỡng vậy thì sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng nếu chỉ là đám quỷ hồn bị khống chế để công kích bọn họ vậy cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như đám quỷ được nuôi dưỡng.

Ý nghĩ mơ hồ vừa được sáng tỏ, Ung Bác Văn cũng không kịp cân nhắc đúng sai mà vội vàng hô to: “Ta là truyền nhân chính tông của Bắc phái thiên sư, Thiên sư Ung Bác Văn...” Lưu Ý lập tức toát mồ hội, trong lòng không hiểu tên khùng này đang làm cái trò gì, lúc này không nhanh chóng nghĩ biện pháp bỏ chạy, lại tự giới thiệu làm gì nữa?

“Thiên sư của bắc phái chúng ta có sở trường bắt quỷ, nhưng lại nổi danh thiên hạ ở khả năng siêu độ quỷ hồn, các ngươi bị trận pháp giam giữ ở nhân gian, không có cách gì chuyển thế luân hồi, sau mười năm nữa sẽ không thể tự mình tiến vào cõi âm, sau hai trăm năm chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, không thể siêu sinh. Nhưng nếu ta trợ giúp thì các ngươi vẫn có thể khiến thoát khỏi kiếp giam cầm, có cơ hội chuyển thế đầu thai để làm lại cuộc đời mới…”

Nói xong những lời này, Ung Bác Văn đã toát mồ hôi đầm đìa, mấy lần suýt bị hoạt thi bắt được, phải nhờ con mèo đen ở trên vai kêu to nhắc nhở mới tránh được. Dường như đám quỷ không hề quan tâm đến lời của hắn, vẫn lao tới không dứt. Phí Mặc lại cười to châm chọc: “Nhóc con, ngươi sợ quá hóa rồ rồi sao? Hơi đâu lại kích động đám quỷ nhát gan này tạo phản? Bọn chúng đều bị giam giữ trong trận pháp, nếu dám chống lại mệnh lệnh, chỉ cần ta nhấc tay một cái cũng có thể khiến bọn chúng hồn phi phách tán. Lại nói đám Thiên sư như các ngươi chẳng biết cái gì về trận pháp phong thủy, có bản lĩnh gì để phá giải Bách quỷ tụ âm đại trận này sao?”

“Ta có thể phá trận!” Tên mập Lưu Ý cũng coi như là người thông minh, vừa nghe đã hiểu ý đồ của Ung Bác Văn nên vội vàng hô lớn: “Ta là đệ nhất đại sư phong thủy ở Xuân Thành này, thâm là đệ tử của Cửu Đỉnh phái, núi Long Hổ. Thứ ta am hiểu nhất chính là phong thủy và trận pháp. Bách quỷ tụ âm trận cũng không có gì lợi hại, các ngươi không cần phải sợ Phí Mặc, lão không phải là pháp sư, không có pháp lực, lại cách xa tâm trận, chắc chắn không thể khống chế được toàn bộ trận pháp, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để giết lão ta.”

Từ xưa đến nay, chuyện bắt quỷ đuổi tà, siêu độ quỷ hồn, nuôi dưỡng ma quỷ, ngay cả người cho quỷ nhập hồn cũng không phải không thể xảy ra nhưng loại pháp sư có hành vi lâm trận xúi giục quỷ hồn phản bội quả thật là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả*.

(*Trước chưa từng có, sau cũng chẳng ai dám làm)

Lời Lưu Ý quả nhiên có tác dụng. Lúc này, động lực chiến đấu của đám quỷ cũng không còn nữa. Động tác của chúng cũng chậm lại, sau đó đám quỷ lại đưa mắt nhìn nhau, dường như vẫn còn đang do dự. Phí Mặc cảm thấy không ổn, vội vàng hét lên: “Đám ma quỷ các ngươi dám không nghe lời, có tin ta lập tức bóp chết các ngươi hay không?”

Vừa dứt lời ngay lập tức đám quỷ lại tiếp tục tấn công điên cuồng. Rất rõ ràng kế hoạch kích động phản loạn đã thật bại hoàn toàn.

“Làm sao đây?” Lưu Ý run giọng hỏi Ung Bác Văn.

Dùng kế không được thì đành phải dùng sức, uy danh của Thiên sư bắc phái được gây dựng mấy trăm năm cũng không thể bị hủy đi bởi một tình huống quỉ quái như thế này. Ung Bác Văn nghiến răng quát lớn một tiếng: “Liều mạng.”

Nói xong liền đưa tay vào trong ba lô, lấy ra hai nắm bi sắt rồi ném loạn ra ngoài. Đống bị sắt này làm cho đám hoạt thi khổ sở lùi bước. Thấy vậy, Ung Bác Văn liền rút thanh kiếm gỗ đào ra, ngón tay khép lại thành hình kiếm chỉ, điểm nhẹ vào thân kiếm quát lớn: “Cấp cấp thần binh như luật lệnh, đi.”

Thân kiếm liền bốc lên một ngọn lửa, ánh sáng từ ngọn lửa này chiếu lên Ung Bác Văn làm khuôn mặt của hắn càng trở nên âm trầm khó đoán.

“Bám theo ta.” Ung Bác Văn vỗ con mèo đen ở trên vai, rồi tiếp tục ném ra vài tấm bùa định quỷ, sau đó lại thi triển ra phép thuật Ngũ lôi hộ thân chú để đánh bay vài quỷ hồn đang chặn ở trước mặt. Kiếm gỗ đào ở trong tay múa may quay cuồng, Ung Bác Văn nhanh chóng xông tới phía trước, vừa xông pha vừa quát lớn: “Trời là càn, địa là khôn, càn khôn vô cùng, chính khí tới, bách tà lui…”

Thân kiếm gỗ đào càng múa càng cháy rực rỡ, trong bóng tối vạch lên một quỹ đạo khó đoán. Ánh kiếm phủ khắp trời đất như thiên la địa võng rồi hình thành một bức tường lửa thật lớn ở phía trước Ung Bác Văn, bao bọc cả 3 người vào trong đó. Đây là bộ kiếm pháp mạnh nhất của Thiên Sư bắc phái – Huyền hỏa tịch tà thiên la kiếm. Kiếm pháp này có tổng cộng ba mươi sáu thức, có thể dùng đơn kiếm thi triển, cũng có thể đồng thời khống chế ba mươi sáu thanh kiếm tạo thành Ly hỏa thiên cương kiếm trận.

Bộ kiếm pháp này toàn bộ dựa vào pháp lực tinh khí của chính bản thân pháp sư đồng thời mượn thêm linh khí của gỗ đào, tạo ra ngọn lửa thiên cương chính khí, uy lực cực mạnh, được xưng là pháp thuật phá tà đứng đầu thiên hạ. Hễ là yêu tà, quỷ quái thì kiếm đều có thể tiêu diệt. Lúc Ung Bác Văn tiêu diệt quỷ cổ cũng chỉ dùng hai chiêu là đã thành công. Chẳng qua loại kiếm pháp này không thể mượn ngoại lực như những pháp thuật khác mà chỉ có thể dựa vào pháp lực bản thân. Từ thuở nhỏ, Ung Bác Văn đã luyện tập đạo thuật của Thiên Sư bắc phái, tu vi pháp lực thâm hậu có thể nói là ít có trên đời nhưng như vậy cũng chỉ có thể thi triển bộ kiếm pháp được khoảng mười phút mà thôi. Về phần thi triển kiếm trận lại càng khó khăn hơn, chỉ khoảng nửa phút đã không chịu nổi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ung Bác Văn không sử dụng kiếm pháp này ngay từ đầu.

Thiên la kiếm vừa thi triển ra, đám quỷ liền tránh xa, con nào to gan thì bỏ chạy trối chết, những con nhát gan chỉ dám nằm một chỗ đưa hai tai ôm đầu. Thanh kiếm gỗ đào rít lên trong không trung, hơi nóng cuồn cuộn tỏa ra, trong phút chốc đã đánh tan gió lạnh xung quanh. Ba người chỉ chạy một lúc đã lọt vào sâu trong đám quỷ, những con hoạt thi ở phía sau thì lại lo sợ thứ gì đó. Tất cả đều di chuyển chậm chạp để tránh xa đám quỷ hồn một khoảng nhất định.

Ung Bác Văn biết rõ cách này không thể dùng được lâu, dù sao hắn còn phải giữ lại một chút sức lực để bỏ chạy. Chính vì vậy, Ung Bác Văn vừa múa kiếm vừa cật lực chạy về phía trước. Chỉ khổ cho tên mập Lưu Ý, bản thân gã vốn đã mỡ nhiều hơn thịt, nặng nề chậm chạp, giờ còn phải vác thêm một người trên vai nên mới chạy vài bước đã mệt bở hơi tai, cả người mềm nhũn. Gã đi trên mặt đất mà có cảm giác như sa trong vũng lầy. Đúng lúc này, Lưu Ý nhận ra chân trái nặng trịch, giống như bị đóng đinh lên mặt đất. Gã cúi đầu nhìn xuống thì thấy cổ chân đang bị một con quỷ đói gầy gò, lòi cả xương sườn, ôm chặt. Con quỷ vừa kéo giò gã vừa lẩm bẩm: “Đói quá, đói quá…”

Lưu Ý vốn không hiểu rõ về các loại quỷ hồn, đâu có biết rằng loại quỷ hồn này không tồn tại thực thể, nhìn thấy cái miệng đen ngòm của con quỷ mở ra khép vào, định gặm cổ chân gã, dường như muốn cắn một miếng lớn cho sướng. Bấy giờ, ba hồn bảy vía của Lưu Ý đều bay về cực lạc. Gã kêu thảm thiết nhưng hai chân lại mền nhũn rồi té lăn xuống đất, vừa khéo lại đè lên con quỷ. Chiêu này khiến con quỷ dẹp lép như con tép. Ung Bác Văn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lưu Ý nên chỉ chạy thêm mấy bước rồi mới từ từ quay đầu quan sát.

Lúc này, Lưu Ý cùn Hàn Nhã đã thoát khỏi vòng bảo hộ của hắn và bị một đám quỷ hồn bắt lại. Phí Mặc đang quan sát trận chiến ở phía xa vội vàng kêu to: “Nhanh lên, đưa chúng đến lầu Thính Phong.”

Đám quỷ nghe vậy thì vui vẻ khiêng hai người về lầu Thính Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK