• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thời gian làm việc buổi chiều đã đến nên trong bãi đỗ xe không thể thấy nửa bóng người. Giày da vừa giẫm lên mặt đất liền phát ra tiếng bước chân tràn ngập tiết tấu. Ở trong ở không gian trống trải, âm thanh này càng làm tô đậm thêm vài phần tĩnh lặng.

Gần đây, Ung Bác Văn không thích loại bãi đỗ xe dưới mặt đất như trước mắt.

Lấy ánh mắt chuyên nghiệp của một Thiên Sư như hắn, bãi đỗ xe dưới mặt đất quanh năm đều không thấy ánh nắng mặt trời, lại ẩm ướt âm u. Mà nơi nhân khí rất thưa thớt như thế này, tuyệt đối là nơi sinh sôi nảy nở ưa thích của những vật chí âm chí tà.

Mà văn phòng của hắn lại ở vào chỗ trũng, theo trục hoành để so sánh khập khiễng thì nền móng của bãi đỗ xe thấp hơn nền của kiến trúc gần một mét. Điều này khiến tất cả không khí ẩm thấp trong phạm vi vài dặm đều tụ tập đến đây. Cũng vì vậy, bãi đỗ xe này thường tỏa ra hơi lạnh, cho dù ở trong tiết trời khô nóng, trên người mặc ba lớp quần áo mà có đi vào đây cũng không thể không rùng mình.

Ung Bác Văn đi đến bên cạnh chiếc Chery màu trắng đang nằm ở giữa bãi đỗ xe rồi lên xe, chậm rãi điều khiển nó rời khỏi vị trí ban đầu.

"Phanh"

Bỗng một tiếng trầm đục vang lên, thân xe liền chấn động, một bóng người không biết từ nơi nào xông tới, đang cố đâm vào đuôi xe rồi té lên trên đó.

"Mẹ kiếp, điên à!" Ung Bác Văn cảm thấy căm tức, nhịn không được liền đấm lên tay lái. Ung Bác Văn điểu khiến xe với tốc độ khá chậm, trên cơ bản có thể đua với ốc sên, nhưng cái thằng này lại xông tới với tốc độ như nóng lòng đầu thai. Nhìn tư thế này, rõ ràng là gã chủ động đụng lên xe của hắn.

Nếu đã làm như vậy, ngoại trừ đầu óc của người này bị nước thấm vào thì cũng chỉ có ý xấu mà thôi. Loại chuyện như thế này trước kia hắn đã nghe nói qua, nhưng không nghĩ đến vào một ngày đẹp trời, chính bản thân mình cũng có cơ hội gặp được.

Tuy Ung Bác Văn suy đoán ác ý về mục đích của đối phương, nhưng hắn cũng không thể không để ý tới người bị đụng. Chờ Ung Bác Văn xuống xe rồi đi tới phía sau, hắn mới nhìn thấy người kia đã không còn nhúc nhích mà nằm rạp trên mặt đất, nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ là trên người tên này mặc một bộ đồng phục bảo vệ vừa sạch sẽ vừa chỉnh tề, lại hết sức thu hút ánh mắt. Ung Bác Văn không khỏi sững sờ, trong nội tâm liền có hơi bồn chồn.

Từ khi nào, bảo vệ phải bất lực đến nỗi làm ra việc trắng trợn như thế này chứ, trừ phi về sau hắn không muốn làm công việc này nữa rồi.

"Tiên sinh, ngươi không sao chớ." Ung Bác Văn đi đến trước mặt người nọ rồi vỗ nhẹ lên người gã bảo vệ. Nhưng đến khi tay của hắn chạm vào trên lưng người này thì mới cảm thấy cứng ngắc mà lạnh như băng. Trong lòng Ung Bác Văn khẽ run rẩy, khuôn mặt tỏ ra kinh hãi. Theo bản năng, hắn lập tức lui về phía sau mấy bước.

Gã bảo an vốn không nhúc nhích cũng đứng thẳng lên ngay lúc đó. Thân thể của gã chuyển động rất lạ. Lúc này, gã đang hung hãn vọt về phía Ung Bác Văn, tựa như dưới chân có lắp lò xo.

Ung Bác Văn càng cảm thấy hoảng sợ hơn. Trong lúc tình thế dần trở nên cấp bách, cả thân người ngã nhào về phía sau rồi ngồi bệt lên trên mặt đất trùng trùng điệp điệp.

Nhưng nhân viên an ninh kia thực sự không định dừng lại, lập tức cũng cố ngã xuống để chụp lấy Ung Bác Văn.

Ngay lập tức, Ung Bác Văn lăn sang một bên, chỉ nghe một tiếng vang trầm đục, bụi đất văng đầy. Có lẽ gã bảo vệ đã ngã rất mạnh trên mặt đất.

Lúc này hai người cùng nằm sóng vai với nhau, Ung Bác Văn quay đầu nhìn lại, gã bảo vệ kia cũng quay đầu, hai người vừa vặn đối mặt với nhau.

Cơ bắp của gã bảo vệ vừa cứng ngắc mà lại vặn vẹo một cách kỳ quái, trên khuôn mang màu tro tàn rất quỷ dị. Tuy nằm cánh Ung Bác Văn chỉ trong gang tấc, nhưng trong đôi mắt tái nhợt đảo đi đảo lại của một mảng mờ mịt.

"Ngươi..." Ung Bác Văn lên tiếng, nhưng chỉ tới kịp nói ra một chữ, gã bảo vệ đã đưa đầu về phía hắn rồi há mồm cắn hệt như loài chó.

Ung Bác Văn nhanh chóng rụt đầu, hàm răng mang theo mùi hôi thối nồng nặc vừa vặn lướt qua chóp mũi của hắn. Âm thanh giòn tan do hàm trên va chạm với hàm dưới càng làm Ung Bác Văn lại thêm kinh hãi. Hắn không thèm nghĩ ngợi gì nữa, chân tung một cước vào bụng dưới của gã bảo vệ.

"Bốp", một cước này đã đâm thật sâu vào trong bụng của gã bảo vệ.

Trong cổ gã bảo vệ phát ra một tiếng gầm tựa như dã thú, hai tay hai chân cố gắng kẹp lấy cổ cùng eo của Ung Bác Văn.

Ung Bác Văn bị bóp đến độ hai mắt đỏ hồng, mồm há lưỡi thè, hô hấp càng ngày càng gian nan. Lồng ngực của hắn đã muốn nổ tung, vì vậy hai nắm đấm càng cố nện lên trên mặt của gã bảo vệ. Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt của gã này đã sưng thành đầu heo.

Gã bảo vệ cũng không thèm để ý mà chỉ gắt gao bóp chặt cổ họng của Ung Bác Văn.

Chợt một tiếng phốc vang lên, Ung Bác Văn vừa đá trúng bụng dưới của gã bảo vệ. Nhưng kỳ lạ là dường như chân hắn đã chạm vào một tầng giấy dày, công kích chẳng hề có tác dụng gì.

Ung Bác Văn thấy mình đánh lung tung mãi mà không có bất kỳ hiệu quả nào, hai tay dần dần trở nên vô lực. Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng bất chấp tất cả mà ra sức làm thủ thế bát quái, miệng niệm Ngũ Lôi chú. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm trầm đục vang lên không dứt, rồi từ đây một tia sét nổ bung tách hai người đang đánh nhau đến sống chết ra. Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, hai thân hình vừa tách khỏi nhau tỏa ra mùi khét lẹt nồng nặc.

Gã bảo vệ kia bị tia sét đánh văng ra thật xa. Đến khi đâm vào cột xi măng, gã mới có thể thoải mái ngã xuống mặt đất. Nhìn lại mới thấy cả người tên này đã khét lẹt, trên bụng còn có một cái lỗ thật lớn, thật giống như một lỗ hỗng giữa bó dây thừng cuốn lại vậy, tình hình này thật sự vô cùng thê thảm. Tuy nhiên, kẻ kêu thảm không phải bảo an, mà lại chính là Ung Bác Văn.

Vừa nãy, lúc Ung Bác Văn dây dưa một chỗ với tên bảo vệ, hắn nghĩ cái Ngũ Lôi chú này hình như thuộc về chiêu số công kích nên mới liền gọi về để đánh bay gã bảo vệ, nhưng hậu quả lại bị sét giật khiến cả người cháy đen, khói xanh ứa ra. Trong phút chốc, đau khổ tràn đến không thôi, thật ứng với câu châm ngôn: Tự làm tự chịu.

Ung Bác Văn kêu thảm thiết vài tiếng, nhưng không để cảm giác đau đớn như tê liệt toàn thân kết thúc thì gã bảo vệ đã bật dậy, dường như gã chẳng xem vết thương trên người ra gì. Chân rảo nhanh, hắn lại xông lên rồi!

"Tiên sư, đây là thứ gì thế? Hoạt thi? Cương thi hay Hành thi?" Ung Bác Văn vốn chuyên tấn công bắt quỷ nhưng đối với tránh ma diệt thi lại không am hiểu lắm. Lúc bình thường, hắn đọc sách về cương thi cũng chỉ là cho có mà thôi. Đến hôm nay cần đống kiến thức này, hai mắt liền trở nên đen kịt, trong lòng hận mình không đọc thật kỹ cách đối phó.

Nhưng ăn năn hối hận trong thời khắc nguy hiểm cũng không phải là ý hay. Ung Bác Văn cũng bất chấp suy nghĩ rối ren, hắn vội vàng bật dậy. Sau khi tìm kiếm xung quanh, Ung Bác Văn nhìn thấy hộp cứu hỏa. Đến lúc này, hắn mới khập khiễng chạy qua rồi dùng khuỷu tay đập nát mặt kính thủy tinh đạp, lấy rìu chữa cháy ra. Vừa xoay người nhìn lại, Ung Bác Văn liền nhận ra gã bảo vệ bước gần đến. Dù vậy, tốc độ của gã đã không còn nhanh nhẹn như khi vừa bị xe tông. Hiển nhiên, dù là người hay cương thi thì đã trúng Ngũ Lôi Chú đều bị thương không nhẹ.

Ung Bác Văn vung thử lưỡi búa trên tay, trong lòng dần trở nên chắc chắn. Hắn không chạy mà quyết định chào đón gã bảo vệ.

Gã bảo vệ kia đã không còn khả năng tùy cơ ứng biến lẫn năng lực tư duy của nhân loại. Tuy Ung Bác Văn cầm vũ khí xông lên nhưng cặp mắt của gã vẫn lộ ra ý đồ không tốt, rõ ràng không muốn tránh né mà vẫn ngây ngốc giơ hai cánh tay xông về phía trước.

Ung Bác Văn sẽ không khách khí với cái xác này. Vừa vọt tới trước mặt gã bảo vệ, tay hắn nâng búa lên cao rồi bửa xuống.

"Xoẹt", một ánh sáng lạnh lẽo chớp lên, đầu của nhân viên an ninh liền rụng xuống, rồi lăn lông lốc. Cùng lúc đó, nhân viên an ninh đã nhân cơ hội khi Ung Bác Văn chém đầu gã để bóp cổ Ung Bác Văn rồi xách cả người Ung Bác Văn lên trên không. Nhìn sao cũng thấy nhẹ nhõm vô cùng, thật giống như diều hâu đang kẹp cổ gà con.

Ung Bác Văn bị bóp đến nỗi mắt trợn trắng nhưng vẫn cố gắng vung búa để chặt đứt cánh tay đang bóp cổ mình.

Tuy gã bảo vệ không có đầu, nhưng phản ứng vẫn như trước. Cánh tay phải vừa bị Ung Bác Văn chặt đứt, cánh tay trái liền duỗi ra thay thế tay phải. Dường như gã có thâm cừu đại hận với Ung Bác Văn, nên không vặn gãy cổ kẻ ở đối diện là không được.

Ung Bác Văn bị bóp cổ nãy giờ, lửa giận cùng không khí trong phổi lập tức đã muốn tháo chạy. Lợi dụng búa, tay hắn bay múa một cách cuồng loạn. Trong nháy mắt, ba chi còn lại của gã bảo vệ đều rời khỏi thân thể.

Ung Bác Văn ngã xuống mặt đất, bờ mông đau như nát thành tám múi. Sau khi kéo hai cánh tay vẫn còn dính trên trên cổ, hắn xoa bờ mông rồi chống búa đứng lên để nhìn khối thân thể bị chém đứt bốn chi nhưng vẫn còn động đậy. Ung Bác Văn liền ném búa đi. Từ trong ngực, hắn lấy ra một quyển sách cổ, lật đến chương, trang có liên quan. Lại tốn thêm vài phút mới tra ra Định thi pháp (Pháp thuật cố định thi thể). Lúc này, Ung Bác Văn cắn nát đầu ngón tay, lấy máu vẽ bùa máu trên khối thân thể còn lại của gã bảo vệ, miệng thì thào niệm vài câu, rốt cuộc cái xác này mới dần yên tĩnh.

Ung Bác Văn nhẹ nhàng thở ra, vừa đặt mông ngồi trên mặt đất, hắn vừa thở dốc một hồi. Từ trong túi quần, hắn lấy một bao thuốc lá rồi nhét một điếu vào trong miệng. Bàn tay định dùng bật lửa châm điếu thuốc nhưng bàn tay của hắn quá run nên làm thế nào cũng không đốt cháy điếu thuốc. Cuối cùng chỉ có thể ném bật lửa trên mặt đất, miệng ngậm cái kia điếu thuốc không cháy, mặt mũi kinh ngạc nhìn cái xác của nhân viên an ninh kia rồi sửng sờ một lúc.

Bảy tám khối thịt rơi lả tả trên đất nhưng ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra. Ngay miệng vết thương trơn nhẵn do búa gây ra cũng chỉ thấy cơ bắp trắng bệch, mạch máu từ nơi đó cũng không có máu.

Ung Bác Văn buồn nôn không thôi. Rốt cuộc cũng phải ói ra. Phun hết lần đầu tiên, hắn liền không thể ngăn cản nữa. Đầu cúi xuống ói đến khi chỉ còn lại nước dạ dày mới có thể dừng lại.

Hắn lại ngồi yên một lát, chờ cho nỗi sợ hãi trong lòng giảm hết mới miễn cưỡng ngồi dậy kéo mấy khối xác vụn vào cùng một chỗ, lại móc ra một lá bùa, nhẹ nhàng ném lên trên đống xác. Lúc này, đống xác kia liền bốc cháy hừng hực như được rót xăng.

Ngọn lửa ố vàng đang thiêu hủy xác chết càng làm tâm tình của Ung Bác Văn thêm xao động. Bây giờ hắn không dám tin chuyện bắt quỷ diệt cổ mà không có nguy hiểm về sau nữa rồi, bởi vì sự việc trước mắt của Ung Bác Văn đã phát triển vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của hắn.

Như vậy từ nay về sau, sự trả thù có thể lại đến liên tục hay không? Hay là loại trả thù này không chỉ dừng ở một mình Ung Bác Văn, mà còn muốn liên lụy đến tất cả người thân, bạn bè của hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ung Bác Văn run rẩy. Hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra rồi ấn một dãy số thật nhanh.

"Tèn... Ten... Tén... Ten..." Trong điện thoại vang lên một khúc nhạc chờ, tâm tình của Ung Bác Văn cũng càng ngày càng trở nên khẩn trương.

"Alô, có chuyện gì?"

Cuối cùng Ung Bác Văn đã liên lạc được với người ở phía bên kia. Hiển nhiên, giọng nói quen thuộc từ trong điện thoại cũng truyền đến.

Lòng của Ung Bác Văn thoáng buông lỏng. Hắn cố nuốt một ngụm nước miếng để làm dịu cổ họng đã đắng chát do sợ hãi lẫn khẩn trương. Đến khi Ung Bác Văn đã bình tĩnh lại, hắn mới hỏi: "Tiểu Vân tỷ, ngươi không gặp chuyện gì chứ?"

Elle Vân thở hổn hển nói: "Ta có thể gặp chuyện gì? Bây giờ ta đang chờ ngươi ở phòng khám bệnh đây này. Êy, ngươi mau tới đây... Á!"

Điện thoại di động vừa truyền đến đến một nửa câu nói thì đột nhiên biến thành một tiếng hét sợ hãi. Ngay sau đó, tất cả âm thanh ở đầu dây bên kia lập tức liền biến mất.

Cơ bắp trên mặt Ung Bác Văn nhảy dựng lên. Trong chốc lát, trái tim của hắn thoáng ngừng đập.

Tiên sư cha nó, chẳng lẽ người kia muốn tìm tiểu Vân để trả thù?

Ung Bác Văn vừa chửi tục vừa nhanh chóng vọt lên xe. Ngay lập tức, chiếc Chery rẻ bèo liền trở thành một cơn lốc, tốc độ này thật giống như một chiếc xe thể thao.

Để có thể từ văn phòng đến phòng mạch của Elle Vân, Ung Bác Văn phải đi qua ba con phố. Vào lúc bình thường, lộ trình này cần khoảng hai mươi phút nhưng Ung Bác Văn chỉ cần mười phút đã phá kỷ lục. Tuy nhiên, cái giá phải trả chính là phải xông pha qua ba cái đèn đỏ. Chiếc xe Chery bèo bọt thật đáng thương, giờ đây trên thân nó không còn chỗ nào lành lặn nữa rồi.

Đến lúc chỉ còn cách phòng mạch hơn trăm mét, Ung Bác Văn mới nhìn thấy cảnh tượng lạnh lẽo trước cửa phòng mạch. Lúc bình thường, nơi này luôn luôn có người chờ đợi để được khám bệnh, vậy mà giờ đây sao tĩnh mịch. Chao ôi, đến một bóng ma cũng không có. Điều này lại càng làm cho lòng của Ung Bác Văn thêm đau nhói, nắm tay đang điều khiển xe cũng không nhịn được mà run rẩy.

"Ngàn vạn lần không nên gặp chuyện gì." Ung Bác Văn thầm nguyện cầu tất cả thần Phật mà hắn biết tên.

Chiếc Chery phanh gấp, tiếp theo sau chính là tiếng bánh xe ma sát với mặt đất lanh lảnh trước cửa ra vào của phòng mạch.

Ung Bác Văn lao xuống xe, bước hai bước đến trước cửa. Lúc này, hắn đã nhìn thấy trên cửa phòng mạch có treo bảng "Tạm dừng buôn bán". Sau khi nghiêng tai nghe ngóng, Ung Bác Văn liền tung một cước lên cánh cửa, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của những người dân ở lân cận.

Một tiếng "Bốp" giòn tan vang lên, sau một cước mang theo kình lực nội gia, cánh cửa trước mắt liền xuất hiện một dấu chân thật sâu rồi mạnh mẽ hướng đập ngược ra phía sau.

Trong phòng là một đống bừa bộn, thật giống như vừa mới bị vòi rồng thổi qua. Lịch khám bệnh rơi khắp nơi, ghế dựa tựa vào bức tường để cho bệnh nhân chờ khám bệnh cũng ngã trái ngã phải, có cái thì xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Tiểu Vân tỷ!" Ung Bác Văn vừa kêu vừa tìm kiếm toàn bộ mọi nơi trong phòng khám nhưng đều không nhìn thấy một bóng người. Ngoại trừ cửa phòng Elle Vân thường khám cho bệnh nhân còn nguyên vẹn thì trong gian phòng cũng vẫn chỉnh tề như trước. Có lẽ Elle Vân đang ngồi trong phòng khám thì đột nhiên bị tập kích.

Ung Bác Văn dạo một vòng quanh căn phòng này rồi trở lại phòng chờ, hắn tiện tay cầm một cái ghế rồi ngồi xuống. Ung Bác Văn ép mình phải tỉnh táo trở lại để có thể suy nghĩ. Được một lát, hắn liền thử liên lạc với Elle Vân một lần nữa nhưng đáp lại chỉ là những câu nhắc nhở "Số điện thoại này hiện không liên lạc được, quý khách vui lòng liên lạc lại sau".

Hắn ngẫm nghĩ một lát nữa rồi thử liên lạc với mấy y tá trong phòng làm việc trong phòng mạch. Lần này liên lạc thành công, chỉ có điều ba cái y tá đều nói: Giữa trưa bác sĩ Elle cho các nàng về sớm, còn nói buổi chiều không làm việc.

Ung Bác Văn thất vọng kết thúc cuộc gọi. Một lần nữa cẩn thận kiểm tra toàn bộ phòng mạch, hắn phát hiện tuy trong phòng mất trật tự một cách khác thường nhưng không hề có một chút hư hại. Điều này có thể cho thấy sự việc phát sinh rất đột ngột và nhất định chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.

"Thuở nhỏ, Tiểu Vân tỷ học hai cả môn y và võ, ba đến năm người vây quanh cũng không thể tiếp cận, tại sao lại có thể thất thủ trong tình huống một đối một? Chẳng lẽ là quỷ?"

Hắn đứng vào một vị trí trong phòng khám rồi dùng tay vẽ thế bát quái, miệng hét một câu pháp chú.

Bốn phía xung quanh gian phòng tứ giác bay lên bốn đường ánh sáng màu vàng. Mà bốn đường ánh sáng này lại tựa như rắn rết trèo dọc theo vách tường rồi nhanh chóng hướng về một điểm ở chính giữa trần nhà. Sau khi cuộn thành một đoàn trên đỉnh đầu của Ung Bác Văn chúng liền nổ tung, ánh sáng màu vàng nhanh chóng chảy xuôi xuống bốn phía vách tường. Chỉ trong nháy mắt, làn ánh sáng đã phủ kín bốn vách tường, đến cửa sổ cũng bị che lại, sau đó chậm rãi biến mất, không hề để lại chút dấu vết nào.

Đây là pháp trận Ung Bác Văn bố trí khi Elle Vân vừa mới mở phòng khám. Pháp trận này có tác dụng trừ tà tránh quỷ, gia tăng số mệnh.

"Tứ Tượng Khu Sát Tịch Tà trận vẫn còn đang hoạt động. Nhưng quỷ quái đã không có khả năng bước vào, vậy nhất định là con người..." Hắn suy nghĩ một chốc rồi mới tiếp tục tìm kiếm dấu vết lần thứ ba, lần này hắn muốn tìm dấu vết solo (Một đấu một). Tuy nhiên sau khi tìm kiếm, Ung Bác Văn lại không hề phát hiện bất cứ một dấu hiệu đánh nhau nào, phát hiện này phần nào làm sự hoảng loạn trong lòng hắn lặng xuống không ít.

Hắn cũng không có phát hiện vết máu ở trong phòng.

Đã không có dấu vết đánh nhau, không có vết máu, như vậy khả năng còn sống của Elle Vân rất lớn.

Người tới rất có thể đã giả mạo người bệnh để vào phòng, sau đó thừa dịp Elle Vân đang gọi điện thoại nên không chú ý, hắn đột nhiên xuất chiêu đánh bại rồi bắt đi.

"Làm sao bây giờ? Báo động sao? Hay là báo cho chú Ngải biết?" Ung Bác Văn lập tức phủ định hai suy nghĩ này. (Chú Ngải ở đây là cha của Elle Vân)

Báo động nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói hắn vừa bắt một con quỷ, sau đó bị cương thi tập kích, cho nên lo lắng bạn gái của mình cũng bị trả thù? Nếu Ung Bác Văn nói như trên, cảnh sát có xử lí hay không hắn chưa biết, nhưng có thể khẳng định Ung Bác Văn sẽ được ân cần chuyển hộ khẩu vào bệnh viện tâm thần.

Còn nếu báo cho cha mẹ của Elle Vân, ngoại trừ làm cho bọn họ càng cảm thấy lo lắng, hoảng sợ ra, Ung Bác Văn cũng chưa thấy họ có thể trợ giúp được gì.

Thoạt nhìn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi!

Đầu mối duy nhất của Ung Bác Văn chính là ông lão Phí Mặc cõng quỷ hấp khí trên lưng. Chỉ có tìm được Phí Mặc, hắn mới có cơ hội tìm được chủ nhân của quỷ hấp khí.

Nhưng lúc ấy Phí Mặc rời khỏi cực kỳ vội vàng, lão cũng không để lại phương thức liên lạc. Vậy thì chỉ có đi tìm vị Lưu đại sư kia rồi nghe ngóng một chút, nhưng Lưu đại sư đã cho là Ung Bác Văn tại đoạt chuyện làm ăn của gã, làm sao lại có thể cho hắn biết biện pháp liên hệ với Phí Mặc? Dùng phẩm tích trong truyền thuyết của Lưu đại sư, cho dù Ung Bác Văn có quỳ xuống, hắn cũng không thèm để ý.

"Phí Mặc..." Ung Bác Văn cảm thấy việc trước mắt quá khó khăn. Trong lúc suy tính, miệng hắn lẩm bẩm cái tên này, được một lát Ung Bác Văn liền cảm thấy cái tên này quen tai. Hồi trưa, vì tinh thần của hắn đều bị quỷ hấp khí cùng quỷ cổ hấp dẫn cho nên cũng hề chú ý đến điểm này. Bây giờ cẩn thận hồi tưởng, Ung Bác Văn mới nhận ra rằng dường như hắn đã nghe cái tên "Phí Mặc" ở một nơi nào đó.

"Thằng nhóc, chỉ bằng ngươi cũng dám bàn chuyện làm ăn với lão Phí sao? Ngươi cũng không xem lại coi mình có bao nhiêu cân lượng, lại hỏi thăm một chút xem lão Phí là người nào!"

Những lời của Lưu Ý ở cửa thang máy đột nhiên vang lên làm Ung Bác Văn thoáng giật mình. Lúc ấy, hắn cũng không hề để ý nhưng giờ phút này hồi tưởng lại thì mới đoán ra Phí Mặc hẳn là một nhân vật có danh tiếng lẫn thế lực, nếu không chắc Lưu Ý cũng không nói như vậy, càng không dư hơi đưa tiễn "lão Phí". Nhất là khi đi ra cửa, biểu hiện của gã thật giống như chó xù đang cực lực lấy lòng chủ nhân.

Nhưng mặc kệ Ung Bác Văn có vắt hết óc hồi tưởng cũng nhớ không nổi mình đã nghe qua cái tên này ở đâu. Rốt cuộc sau khi đi đi lại lại trong phòng mấy lần, hắn liền gấp gáp lao ra đường, chạy đến một sạp báo gần đó rồi lập tức đưa đầu vào cửa sổ hỏi: "Ông chủ, ông biết tờ báo nào có tin tức liên quan đến Phí Mặc không?"

Ông chủ sạp báo đang ngồi một chỗ đọc tạp chí, nghe thấy có người hỏi, lão liền ngẩng đầu nhìn thử. Chỉ có điều, vừa nhìn thấy một đại ca đen sì mang theo mùi khét đang cố chui vào cửa sổ, lão kinh hãi hét "Con mẹ nó" rồi nhảy dựng lên, chạy ra khỏi tiệm bán báo. Nhưng vừa chạy vài bước, lão mới nhận ra ánh nắng tươi sáng chung quanh, không khỏi sờ đầu, lẩm bẩm: "Không đúng, làm gì có con quỷ nào có thể tung tăng giữa ban ngày ban mặt chứ?"

Lập tức xoay người, lão nhìn lại phía tiệm bán báo thì mới thấy một đại ca đen sì từ đầu đến chân đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh cửa sổ nhìn hành động kỳ quái của lão.

"Tiên sư cha nó, làm ta sợ muốn chết." Ông chủ sạp báo lầm bầm một câu rồi mới đi trở về: "Thằng nhóc kia, sau này có đào than đá nhớ rõ tắm rửa kỹ rồi hãy ra đường, chứ nếu không chẳng may lại hù chết người đấy?"

"Thực xin lỗi, ta việc gấp." Ung Bác Văn tự biết bây giờ hình tượng của mình rất đáng sợ, cũng không có tâm tình nào để so đo với chủ tiệm bán báo: "Ông chủ có tin tức về Phí Mặc hay không?"

Ông chủ tiệm bán báo trả lời: "Đương nhiên là có rồi, ngươi muốn biết về phương diện nào?"

Ung Bác Văn không nghĩ rằng lại có thể thăm dò được tin tức qua phương tiện này nên không khỏi cảm thấy vui mừng, cũng không cần nghĩ ngợi nói tiếp: "Muốn biết về tất cả phương diện."

"Thật à? Thế đợi ta một lát." Đôi mắt ông chủ tiệm bán báo tỏa sáng. Sau khi tìm kiếm một lát, lão liền đưa một đống báo lẫn tạp chí ra trước mặt Ung Bác Văn: "Đây đều là những tờ báo có mang tin tức liên quan đến Phí Mặc trong hai ngày nay gần đấy."

"Nhiều như vậy?" Ung Bác Văn lắp bắp: "Bao... bao nhiêu tiền?"

"Tổng cộng là..." Ông chủ tiệm bán báo cầm máy tính bấm cả buổi, rốt cuộc mới nói: "Hai trăm sáu mươi mốt đồng. Tuy nhiên do mua sỉ nên bỏ số lẻ, vị chi là hai trăm sáu mươi."

Ông chủ trả lời rất sảng khoái, trên mặt vui vẻ như nở hoa, có lẽ từ lúc kinh doanh tiệm bán báo đến nay, lão chưa gặp người nào mua với số lượng lớn như vậy.

Ung Bác Văn sờ lên túi, xấu hổ hỏi: "Ta chỉ có một trăm đồng, có thể bán rẻ một chút được không..."

"Không được." Ông chủ tiệm bán báo từ chối: "Đã là giá gốc, ta đã không tính số lẻ rồi. Ngươi nghĩ xem, đây là tiệm buôn bán nhỏ, bán được một tạp chí có thể kiếm được mấy đồng chứ?"

Ung Bác Văn do dự nhìn một đống báo chí thật lớn, rốt cuộc nhìn thấy một tờ tạp chí Tài chính và kinh tế, người trên bìa tạp chí đúng là Phí Mặc, bên cạnh còn có mấy tiêu đồ vừa to vừa bắt mắt: "Chuyên đề về gia đình nổi tiếng, Chủ tịch Phí Mặc của tập đoàn tỉnh Tây Dương".

Hắn vội vàng cầm tờ tạp chí lên, thấy yết giá mười đồng, liền lấy tiền ra trả cho ông chủ: "Vậy ta cũng chỉ cần mua một cuốn này thôi." Nói xong xoay người bỏ đi.

Ông chủ tiệm bán báo ngẩn ngơ một lúc thật lâu, chuyện làm ăn lớn cứ như vậy biến mất? Lúc này, lão không khỏi kêu to: "Êy, ngươi đừng đi chứ, không phải ngươi nói mua hết tất cả à? Giá tiền còn có thể thương lượng mà." Lại nói thầm: "Móa, biết vậy mình đã không chém giá rồi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK