Sớm có ý định ngày hôm sau trở về quê, nhưng đột nhiên sáng sớm hôm sau lại có chuyện, gần đến năm mới, rất nhiều hoàng thất thân vương muốn đến Phượng Dương tế tổ. Vì thế, Lưu thủ ti chỉ huy đồng tri phụ trách an toàn Trung Đô đặc biệt đến huyện Lâm Hoài kiểm tra tình hình phòng bị an toàn. Với tư cách nhân viên tùy tùng nhất định phải đi cùng, mấy ngày liên tục hắn không thể thoát thân. Làm xong công sự mỗi ngày về nhà đã rất muộn. Một ngày kia, đồng tri đại nhân đi thị sát rốt cuộc rời huyện Lâm Hoài. Tất cả mọi người thở phào một hơi, Lý Duy Chính tính toán một chút, năm nay chỉ còn lại 3 ngày đã đến thời điểm lạc tịch, không thể trì hoãn. Hắn xin Tần điển sứ nghỉ 1 ngày, chuẩn bị ngày mai về quê.
Về chỗ ở thì trời đã khuya, cửa sân khép. Hắn đẩy cửa bước vào, trong phòng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, Lý Duy Chính đi đến cửa chính, nhìn qua khe cửa thấy Ách Muội đang gục xuống bàn ngủ thiếp đi, trên bàn bày đầy đồ ăn, nhìn có vẻ đã nguội lạnh. Trong lòng của hắn thấy áy náy, thật ra có thể sai một người nha dịch về báo tin trước, nhưng hắn lại quên.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mặc dù dùng lực rất nhẹ, nhưng tiếng cửa phòng 'két két' vẫn đánh thức Ách Muội. Nàng mơ màng ngẩng đầu, thấy Lý Duy Chính trở về, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ vui mừng. Đây là ánh mắt Lý Duy Chính cực kỳ yêu thích, từ sợ hãi, đề phòng, biết ơn lại đến ỷ lại như hiện tại, Lý Duy Chính thật sự cảm nhận được rõ ràng biến hóa từng ngày của Ách Muội. Loại biến hóa này không chỉ là sắc mặt củ nàng từ từ hồng hào khi được tẩm bổ, mà là nàng toàn tâm tín nhiệm đối với mình. Có thể nói mình chính là hy vọng để nàng có thể tiếp tục sinh tồn, đi cảm nhận khía cạnh tốt đẹp của thế giới này. Loại ỷ lại này khiến Lý Duy Chính vốn mới đến triều Minh có 3 tháng cảm thấy tăng thêm mấy phần lo lắng, nhiều hơn một phần trách nhiệm.
Ách Muội bước nhanh tới giúp hắn cởi áo ngoài, dùng mu bàn tay chạm vào mấy chén thức ăn, lông mày không khỏi nhíu lại, bưng thức ăn đi xuống bếp, Lý Duy Chính bèn cản nàng, "Ta đã ăn rồi, ngươi ngồi xuống, ta có lời muốn nói."
Ách Muội mang giấy bút tới, ngờ vực ngồi xuống.
"Ngày mai ta phải về nhà một chuyến, ta muốn ngươi đi cùng, tiện thể ngươi ở lại nhà ta vài ngày, ngươi thấy thế nào?"
Cây bút trên tay Ách Muội đã chấm đầy mực nhưng lại không viết xuống, về nhà cùng hắn là chuyện đương nhiên, ở lại vài ngày cũng hợp tình hợp lý, không cần giải thích, nhưng hắn lại nói ra trịnh trọng như vậy, Ách Muội vốn thông minh mẫn cảm đã đoán được hắn đang an bài chuyện sau này cho mình, chính mình trở thành gánh nặng của hắn.
Đầu của nàng cúi thấp, vành mắt đỏ hoe, trong lòng Lý Duy Chính cảm thấy bất an, hắn vừa định hủy bỏ kế hoạch thì Ách Muội lại nâng bút viết lên giấy một hàng chữ: "Ta nghe ca ca sắp xếp."
Lý Duy Chính minh bạch nỗi khổ trong lòng nàng, bèn nhẹ nhàng an ủi nàng: "Đại ca chuẩn bị đầu năm nay đến kinh sư xông xáo, sẽ không ở lại địa phương nhỏ này. Đợi đại ca dàn xếp xong, ta sẽ về đón ngươi, lại nói, đại ca đã không thể rời xa đồ ăn ngươi làm, không ăn ngon uống tốt sao có tinh thần bon chen ở kinh thành. Ngươi là muội muội mà đại ca yêu thương nhất, sao lại bỏ ngươi. Về sau chúng ta lại còn ở chung lâu dài đây!"
Mặt Ách Muội bỗng nhiên ửng đỏ, "Ta đi thu dọn đồ đạc." Nàng bối rối viết một câu, vứt bút xuống, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng.
Lý Duy Chính nhìn qua bóng lưng bối rối của nàng, bỗng có một ý niệm kỳ quái, nếu gọi mình ca ca, vì sao không chịu theo họ Lý của mình? Chẳng lẽ là...
......
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Lý Duy Chính cùng Ách Muội đã thu dọn rửa mặt xong, lại ăn điểm tâm xong bèn đóng cửa xuất phát. Đã đến tháng 12, chính là thời điểm lạnh nhất trong năm. Mặc dù đang ở Hoài Nam nhưng hơi lạnh sáng sớm vẫn làm đầu xương cóng đến đau. Xe ngựa hôm qua Lý Duy Chính thuê đã chờ ở cửa ra vào, hai người lên xe ngựa, xa phu huơ roi dài, xe ngựa lộc cộc chạy về hướng đông thành.
Nhà Lý Duy Chính cách huyện thành không xa, chỉ có 20 dặm đường, nhưng trời đông giá rét, xe ngựa đi rất chậm. Tận giữa trưa xe ngựa mới đến Lý gia thôn. Vào thôn, lập tức Lý Duy Chính cảm nhận được một bầu không khí bất an, trên đường nhỏ nhìn không thấy một người đi đường nào, cửa lớn mỗi nhà đều đóng chặt, nghe tiếng xe ngựa đến, cửa hé ra một khe nhỏ, lại lập tức nặng nề đóng lại.
Trong lòng Lý Duy Chính kinh dị không thôi, còn chưa tới nhà, hắn đã nghe văng vẳng tiếng khóc, hình như từ hướng nhà hắn truyền đến. Hắn không khỏi hoảng hồn, nhảy xuống xe ngựa chạy như điên về nhà.
"Thiếu gia trở về! Thiếu gia trở về!" Mọi người trong nhà đứng ở cửa ra vào hét to, Lý Duy Chính chụp được một tên người nhà vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Lão gia, lão gia bị quan phủ bắt đi."
"Quan phủ", trong lòng Lý Duy Chính mơ hồ một hồi, hắn không phải là người trong quan phủ hay sao? Hiện tại đã xảy ra chuyện gì? "Phu nhân ở đâu?" Hắn lại truy vấn.
"Đại Lang!" Dương Anh ôm nữ nhi 3 tuổi mặt đầy nước mắt chạy ra. Hình tượng thông minh tháo vát ngày xưa đã không còn sót lại chút gì, nàng còn chưa mở lời, lại nhịn không được khóc lên.
"Đừng khóc, nhanh nói cho ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Lòng Lý Duy Chính nóng như lửa đốt, lúc này quản gia Lý Phúc theo ra thở dài một hơi nói: "Trời còn chưa sáng đã có mấy tên nha dịch đến, nói lão gia giở trò khi thu lương nộp lên trên, không nói câu nào liền bắt ông đem đi."
Đầu Lý Duy Chính "ong!" một tiếng, tội danh gian lận lương thực nộp cho quốc khố rất nặng, có thể mất đầu. Hắn nôn nóng đến độ giậm chân một cái, "Vây rốt cuộc phụ thân ta có gian lận hay không?"
"Đương nhiên không có!" Lý Phúc quả quyết phủ nhận, "Lý gia chúng ta nộp lương mấy chục năm, chưa từng thiếu, sao có thể gian lận?"
"Đừng hoảng hốt! Đừng hoảng hốt!" Lý Duy Chính không ngừng tự nhủ mình bình tĩnh lại, nếu phụ thân không có gian lận, trong chuyện này tất có duyên cớ.
"Ta hoài nghi là chuyện 3000 quan tiền kia." Rốt cuộc Dương Anh ngưng khóc, thoáng khôi phục một chút khôn khéo, đưa ra nghi vấn của mình.
"3000 quan tiền gì?" Lý Duy Chính thốt lên, lập tức hắn ý thức được việc này không thể bàn ở ngoài này, bèn nói với mẹ kế: "Chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Dương Anh gật gật đầu, nàng bỗng nhìn thấy Ách Muội sau lưng Lý Duy Chính, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đại Lang, nàng là ai?"
"Nàng là một muội tử ta thu nhận trong huyện, gọi là Ách Muội." Lý Duy Chính quay lại kéo Ách Muội đến, giới thiệu với nàng: "Đây là mẹ kế của ta."
Ách Muội tiến lên nhu thuận hành lễ một cái, lại lấy từ trong bao ra một cái trống bỏi nhỏ, lắc nhẹ một cái trước mặt ấu muội của Lý Duy Chính, "Lốc cốc!", lập tức tiểu muội bị hấp dẫn, lại không khóc, đưa tay đòi. Buổi sáng Lý Duy Chính thấy khi nàng thu dọn đồ đạc còn cầm theo một cái trống bỏi, không hiểu ý nàng, thì ra là dùng để dụ tiểu muội muội, suy nghĩ cũng rất cẩn thận.
Chỉ có điều lúc này hắn không có tâm tư tán dương Ách Muội, quay đầu nói với quản gia: "Dẫn muội tử ta vào phòng đi."
Dương Anh nghe nói nàng gọi là Ách Muội thì đã hiểu ý, nàng cũng không hỏi nhiề, lại dặn dò nha hoàn của mình vài câu, mang hành lý của bọn họ vào phòng.
Dương Anh đưa Lý Duy Chính vào phòng khách nhỏ, nàng đóng cửa lại lập tức nói một cách lo lắng: "Chuyện phát sinh trước đây 3 ngày, phụ thân ngươi ra ngoài một lần, không biết đi đâu? Ta chợt phát hiện trong nhà mất 3000 quan tiền, chờ hắn trở về ta liên tục truy vấn hắn, nhưng hắn lại thề thốt phủ nhận là hắn lấy. Ta lại lần lượt khảo vấn từng người có thể đi vào nhà trong, tất cả mọi người đều thề là không lấy. Ta thấy thần sắc phụ thân ngươi bình thản, giống như chuyện mất 3000 quan tiền không có quan hệ gì với hắn, ta liền biết chắc chắn là hắn lấy, ta còn nghĩ rằng hắn lén vào thành đưa cho ngươi."
"Không có, phụ thân không có đưa 3000 quan tiền cho ta." Lý Duy Chính liền vội vàng lắc đầu phủ nhận, hắn đã lờ mờ cảm giác được chuyện phụ thân bị bắt nhất định có liên quan với 3000 quan tiền này. Hắn trầm ngâm một chút lại hỏi: "Mẹ kế cho rằng phụ thân dùng 3000 quan tiền này làm gì?"
"Ta cũng vô cùng lơ mơ, cho đến giờ lão gia vẫn cực kỳ tiết kiệm, mà nếu đã dùng tiền đều nói lại với ta, mặc dù ta có lúc cũng tức giận, nhưng dù sao hắn là lão gia, cuối cùng chỉ oán trách hắn vài câu coi như xong. Nhưng chuyện này thực rất kỳ quái, không chỉ số tiền to lớn, mà lão gia lại kiên quyết không nhận, ta cũng vô cùng khó hiểu."
"Không được! Nhất định ta phải lập tức trở về."
Lý Duy Chính ý thức được vấn đề có thể rất nghiêm trọng, mà lại rất có thể có quan hệ với huyện nha Lâm Hoài. Hắn quyết định thật nhanh: "Ta phải lập tức đi cứu phụ thân, Ách Muội ở lại trong nhà vài ngày, mẹ kế thay ta chăm sóc nàng thật tốt."
Dương Anh vuốt ngực, khẩn trương hỏi: "Ta sẽ thay ngươi chăm sóc nàng, thế nhưng lão gia sẽ có chuyện gì sao?"
"Mẹ kế yên tâm, trong huyện ta vẫn có chút quan hệ, chỉ cần biết rõ ngọn nguồn, nhất định có thể cứu phụ thân về." Lý Duy Chính nói xong, bước nhanh ra cửa, ra tới cửa hắn lại quay lại dặn dò Dương Anh: "Nếu như cần lấy tiền, mẹ kế tuyệt đối không nên keo kiệt, dù sao cứu người quan trọng."
"Ta làm sao lại thế, đây là cứu mạng lão gia a!"
Hắn lại quay về trong phòng của mình, thấy Ách Muội đang sắp xếp quần áo, liền nói với nàng: "Ta phải lập tức chạy về huyện, ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại đây, mẹ kế sẽ chăm sóc ngươi."
Ách Muội nhẹ nhàng gật đầu, nàng bước tới giúp Lý Duy Chính sửa sang lại cổ áo hơi xốc xếch, nở nụ cười xinh đẹp với hắn. Trái tim Lý Duy Chính buông xuống, bấy giờ hắn mới cưỡi một con ngựa trong nhà chạy về hướng huyện thành.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK