Miếu thành hoàng cũng giống như miếu thổ địa ở nông thôn, đều là miếu cúng bái tiểu thần địa vị thấp, do dân chúng bình thường địa vị hèn mọn nhờ vả. Nhưng miếu thành hoàng huyện Lâm Hoài lại không được như vậy. Trong thành rất nhiều nhà giàu, còn bần nông nông thôn lại chỉ đi dâng hương ở miếu thổ địa, bởi vậy miếu thành hoàng huyện Lâm Hoài có vẻ suy tàn. Lâu ngày dần trở thành nơi cư trú của ăn mày cùng với chó hoang. Chỉ có điều đằng sau miếu thành hoàng có một dãy nhà trống, tường viện dày đặc, cửa sổ kiên cố. Đây chính là nơi Vương Tam Báo nói, nhà giam lâm thời để Trương tri huyện giam giữ một ít "nhân vật đặc biệt". Phụ thân Lý Duy Chính đang bị giam ở đây.
Đã qua giờ Tý, bóng đêm thâm trầm, đường cái một màu đen kịt, lạnh thấu xương, không thấy người nào đi đường, ngay cả chó mèo lang thang cũng không thấy. Rét lạnh tháng mười hai cơ hồ đông cứng toàn bộ huyện thành. Bỗng nhiên, bên trái miếu thành hoàng có hai bóng đen xuất hiện, động tác hết sức nhanh nhẹn, rất nhanh đã chạy đến chỗ giam giữ phạm nhân. Bọn hắn đương nhiên là người đến thăm tù Lý Duy Chính cùng Vương Tam Báo.
"Lão đại ở đây chờ một lát, ta đi trước xem thế nào." Vương Tam Báo vươn người vọt ra, khom lưng xông qua đường cái. Thân người y giống như con vượn, mượn lực đại thụ nhẹ nhàng nhảy lên rồi lộn vòng vào bên trong.
"Ai đó?" Tiếng hét mạnh mẽ trong đêm truyền đi rất xa.
"Là ta, Tam Báo."
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Dĩ nhiên có chuyện lão tử mới đến..."
-------------------
Một lát sau, cửa lớn trạch viện mở hé, Vương Tam Báo đứng trong bóng tối hướng về phía này vẫy vẫy tay. Lý Duy Chính lập tức xông qua đường cái, lách người tiến vào trạch viên. Cửa lớn lặng lẽ đóng lại, đường cái lại khôi phục vẻ yên tĩnh như chết.
"Lý viên ngoại bị nhốt ở hậu viện, ngũ ca đi theo ta." Em vợ Vương Tam Báo cũng là tạo dịch đứng ban. Ở chung nha môn, Lý Duy Chính cũng biết y, bất quá ngày thường không có liên hệ nên chỉ khẽ gật đầu. Y dẫn Lý Duy Chính bước nhanh ra sau hậu viên, chỉ một gian phòng đen thui, nói: "Lý viên ngoại bị nhốt trong đó, ngươi đi đi! Cửa không khóa, ta đứng ngoài đợi."
"Đa tạ lão Hàn, đây là một chút tâm ý của ta." Lý Duy Chính nhét 20 quan tiền vào tay y. Hàn nha dịch giống như bị bọ cạp chích, cuống quít đẩy tiền trở về: "Không! Không! Ta không thể nhận tiền này, thu tiền của ngũ ca, Tam Báo sẽ không tha cho ta."
Lý Duy Chính thấy y kiên quyết không nhận, cũng đành thôi. Hắn thu lại tiền rồi đẩy cửa vào phòng tối. Một luồng hơi hôi thối khiến người buồn nôn ập vào mặt.
"Hàn ca, có chuyện gì không?" Trong một góc phòng tối truyền đến thanh âm già nua của Lý viên ngoại.
Sống mũi Lý Duy Chính cay cay, mặc dù thời gian ở cùng với người phụ thân này không dài nhưng tình thương như trâu già liếm con(*) khiến Lý Duy Chính cảm nhận thật sâu tình cha chân thành tha thiết. Hắn cũng thật lòng coi Lý viên ngoại là phụ thân của mình.
"Phụ thân, là con."
"Là Đại lang!" Lý viên ngoại vừa mừng vừa lo, nhào đến, chụp lấy tay Lý Duy Chính, kích động đến nỗi nước mắt tuôn đầy mặt. Ông bỗng tỉnh ngộ lại, vội vàng đẩy nhi tử ra ngoài, "Ngươi không nên tới đây, bị người ta nhìn thấy ngươi sẽ phải gánh tội. Đi mau! Cha không sao."
Lý Duy Chính lập tức nghe được có điều khác thường trong lời nói của ông. Hắn vội vàng đỡ phụ thân ngồi xuống, trầm giọng hỏi: "Bây giờ là đêm khuya, sẽ không có ai đến. Hài nhi đến muốn hỏi phụ thân một chút, 3000 quan tiền kia là chuyện gì?"
Lý viên ngoại ngẩn ngơ, khóe miệng của ông từ từ lộ ra nụ cười khổ sở, "Kế nương của ngươi nói cho ngươi biết sao?"
"Phụ thân, xóa bỏ việc cân lương là cạm bẫy do Trương tri huyện sắp đặt. Con đã đoán ra nhân quả đại khái, nhưng 3000 quan tiền này e là mấu chốt vấn đề, nhất định phụ thân phải nói thật cho con biết."
Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Lý viên ngoại thở dài nói: "3000 quan tiền kia là để chuộc tội cho ngươi, nhưng bây giờ xem ra là vi phụ đã làm chuyện ngốc."
"Chuộc tội cho con?" Trong lòng Lý Duy Chính càng thêm nghi hoặc. Hắn vội vàng hỏi: "Phụ thân nhất định phải nói rõ ràng, chuộc tội gì cho con, con có tội gì?"
"Sự việc là như vầy, vài ngày trước Lý huyện thừa bỗng tìm ta, nói ngươi khi xử lý vụ án buôn nô lệ đã tham ô mấy trăm quan tiền, bị Phượng Dương phủ phát hiện, cấp trên đã cho người đến điều tra. Lý huyện thừa bảo ta xuất ra 3000 quan tiền, hắn giúp ta hối lộ Trương tri huyện cùng quan viên cấp trên. Bởi vỉ số tiền quá lớn, ta mới nhờ dân làng lên huyện nghe ngóng, nghe nói ngươi đi cùng người từ Phượng Dương đến suốt ngày, không nhìn thấy mặt. Vi phụ sợ hãi, gom góp 3000 quan tiền đưa cho Lý huyện thừa, không ngờ sáng sớm hôm nay lại bị nha dịch bắt tới đây. Ta hoài nghi Lý huyện thừa vốn cũng không có đưa tiền cho Trương tri huyện.
Lý Duy Chính đứng vụt dậy, một cơn lửa giận chưa từng có tràn ngập lồng ngực của hắn. Lý huyện thừa muốn chỗ tốt hắn cũng đều cho, quà cáp lễ tết hắn đều có chuẩn bị, tiền Trương tri huyện không thu được hắn cũng có thể bổ sung, nhưng bọn họ không được dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đe dọa phụ thân. Hắn hít một hơi thật dài, chuyện này hắn quyết không thể thỏa hiệp. Lòng tham của Lý huyện thừa vô cùng vô tận, Trương tri huyện đem trọng tội để hãm hại phụ thân lại càng độc ác tàn nhẫn. Nếu như không dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất tới phản công, thì kết quả của phụ thân chính là phá sản, Lý gia bọn hắn thậm chí sẽ đến hoàn cảnh nhà tan cửa nát.
"Lý huyện thừa, ngươi đã bất nhân trước, vậy thì đừng trách ta bất nghĩa."
Hắn trầm tư một lát, lại an ủi phụ thân: "Phụ thân, ngươi cứ giữ tinh thần thoải mái, chuyện này hài nhi đã có cách, cam đoan sẽ để phụ thân có thể về nhà trước buổi trưa ngày mai."
"Con ơi! Dân không thể đấu với quan, ngươi đấu không lại họ. Bọn họ chỉ đơn giản đòi tiền, chúng ta cứ nhịn một chút đi!"
Lý Duy Chính không nói gì, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay phụ thân, quay người bước nhanh đi.
Lý viên ngoại đuổi theo nhi tử không kịp, ông nhìn qua bóng lưng nhi tử biến mất trong đêm tối, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
....................
Mặc dù đêm đã khuya, nhưng nhà người gác cổng của Lý huyện thừa vẫn có tiếng động, chính là mấy tên gia đinh thừa dịp lão gia đã nghỉ ngơi bèn tập hợp đánh bạc uống rượu. Mọi người đang rất hào hứng, bỗng nhiên cửa lớn gõ "Ầm! Ầm!" khiến mọi người bị dọa đến mặt như màu đất, đồng loạt chui xuống gầm bàn. Cửa lớn vẫn bị gõ vang, lúc này mọi người mới từ từ nghe ra, không phải gõ cửa phòng của bọn hắn, mà là gõ cửa lớn bên ngoài.
"Mụ nội nó, khuya khoắt thế này quỷ gõ cửa hay sao?" Hai tên gia đinh hùng hùng hổ hổ đi ra cổng chính, mở ra lỗ quan sát cửa hông, "Ai vậy! Mẹ nó...."
Còn chưa kịp chửi câu kế tiếp, con mắt gia đinh bỗng trợn trừng, y nhìn thấy hai thỏi bạc trắng bóng, mỗi thỏi chí ít cũng 10 lượng. Gia đinh nuốt một ngụm nước bọt, giọng run rẩy hỏi: "Bên ngoài là vị nào, muộn như vậy có chuyện gì?"
"Ta là Lý Duy Chính, xin chuyển lời cho lão gia các ngươi, nửa đêm đến gõ cửa là để tặng lễ." Tiếng nói vừa dứt, có mấy tờ giấy bay từ lỗ quan sát rơi xuống, "Đây là để các vị mua rượu, xin giúp thông báo một chút."
Hai tên gia đinh vội nhặt tờ giấy lên, lại là 3 tấm tiền giấy 10 quan, có điều mỗi tờ chỉ còn một nửa, vết cắt ngay ngắn, rõ ràng là bị dao xén đứt, "Cái này..." Hai người nhìn nhau, vừa muốn mở miệng, bên ngoài lại truyền đến tiếng Lý Duy Chính, "Thay ta bẩm báo, ta tự nhiên đưa ra nửa còn lại."
.....................
Bởi vì chuyện Lý viên ngoại bị bắt, hôm nay Lý huyện thừa cũng có phần khó ngủ. Y đương nhiên biết vấn đề xuất hiện ở chỗ Trương tri huyện, có điều y không biết làm sao Trương tri huyện ngửi được cỗ mùi tanh này. Vài ngày trước Mã sư gia đến tìm y, ám chỉ trong vụ án bán nô lệ Lý Duy Chính có khả năng không sạch sẽ. Theo lý loại chuyện này người người đều biết, Lý huyện thừa cũng không quản, dù sao tôm có đường tôm, cua có lối cua, y cũng không cắt đi đường tồn tại của bọn nha dịch. Dù sao lúc cuối năm Lý Duy Chính cũng có hiếu kính, tiền thù lao hắn cũng không lấy!
Nhưng Mã sư gia lại chỉ cho y một con đường phát tài tốt hơn, đó chính là nhà Lý Duy Chính giàu có, Lý viên ngoại nhát gan sợ phiền phức. Lý huyện thừa lập tức nhận ra, đây đúng là một cơ hội tốt. Mặc dù Lý Duy Chính biết làm người, nhưng so với mấy ngàn quan tiền, cho dù Lý Duy Chính là cháu ruột của y cũng vô dụng. Lúc này y mới cùng Mã sư gia định ra một kế, hung hăng bắt chẹt Lý viên ngoại một khoản, sau đó chia 3:7. Kế sách cực kỳ thuận lợi, Lý viên ngoại cũng ngoan ngoãn dâng lên 3000 quan tiền, khiến Lý huyện thừa quả thực thu được một khoản lớn. Còn phần của Mã sư gia thì y lạ giả vờ câm điếc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sự tình đột nhiên xuất hiện biến cố, Trương tri huyện lại mượn chuyện gian lận thu lương bắt giữ Lý viên ngoại. Lý huyện thừa lập tức hiểu ra chuyện này nhất định là do Trương tri huyện ngửi được mùi, cũng muốn kiếm một chén canh. Nhưng tiền đã bị y nuốt, muốn y bỏ ra là chuyện không thể. Dù sao Lý gia có tiền, cùng lắm thì để bọn họ lại móc ra thêm là được, không liên quan tới mình. Y vừa hơi mơ màng muốn ngủ thì ngoài cửa bỗng có gia đinh bẩm báo: "Lão gia, Lý Duy Chính kia vừa đến, muốn gặp lão gia."
"Không gặp!" Lý huyện thừa nổi nóng mười phần. Đã trễ như vậy còn tới quấy rày giấc ngủ của y. Chỉ có điều, vừa thốt ra y lập tức phản ứng lại, đêm khuya như vậy còn đến, lẽ nào là đến tặng lễ a! Y lăn lộn một lát rồi ngồi dậy, giọng gấp gáp hỏi: "Hắn có nói đến làm gì hay không?"
"Hắn nói là đến tặng lễ cho lão gia."
"Ha ha! Tên này sao lại nói trắng ra như vậy?" Lý huyện thừa mở cờ trong bụng, xem ra y không chỉ có thể độc chiếm khoản tiền thứ nhất, mà còn có thể nhổ thêm mấy cọng tóc trên người Trương tri huyện đây! "Trước tiên dẫn hắn đến thư phòng của ta." Lý huyện thừa nói xong, lại vội dặn dò: "Cẩn thận đừng đánh thức người khác."
"Đồ quỷ không chịu ngủ, nửa đêm lộn xộn cái gì." Vợ của y bất mãn lầm bầm trong màn.
"Ngựa ban đêm không lén ăn cỏ thì không mập, nửa đêm lộn xộn đương nhiên là đi ăn cỏ." Lý huyện thừa cười đắc ý, mặc quần áo rồi đi đến thư phòng.
............................
Trong thư phòng, Lý Duy Chính đang chắp tay sau lưng thưởng thức tranh chữ trên tường, sau lưng bỗng truyền đến tiếng ho khan, Lý huyện thừa sải bước khoan thai đi đến. Lý Duy Chính tiến tới một bước chắp tay thi lễ: "Quấy rầy nhị thúc nghỉ ngơi."
"Hiền chất, haizzz! Nghĩ đến đại ca phải chịu khổ, nhị thúc cũng dằn vặt khó ngủ a!" Lý huyện thừa vừa nói, vừa láo liên nhìn trộm xung quanh. 3000 quan tiền không phải là con số nhỏ, ít nhất phải chứa đầy một cái rương, nhưng Lý Duy Chính dường như không mang đến cái gì. Trong lòng Lý Huyện thừa nghi hoặc, liền hỏi: "Hiền chất đến muộn như vậy là có chuyện gì?"
"Ta có một chuyện học thuật không rõ, muốn đến thỉnh giáo."
Mặt Lý huyện thừa lập tức trầm xuống, khuya khoắt đến đánh thức mình lại là để tiêu khiển. Y ức chế không nổi lửa giận trong lòng, giận dữ nói: "Ngươi dám đến đùa nghịch ta, thật là không muốn sống sao?"
"Không dám, thật là ta có chuyện không rõ, đặc biệt đến thỉnh giáo nhị thúc." Lý Duy Chính không chút hoang mang nói.
Lý huyện thừa nén lửa giận nói: "Chuyện gì?"
"Ta đặc biệt đến thỉnh giáo về bức tranh mà nhị thúc đưa ta." Lý Duy Chính chắp tay sau lưng cười nhạt một cái, nói: "Ta muốn hỏi một chút, bức tranh của nhị thúc gọi là "Thiên lý giang sơn, minh nguyệt sơ thăng", ta không rõ, "thiên lý giang sơn" là ý gì, "Minh sơ" là chỉ hiện tại "Minh sơ", còn "thăng" là ám chỉ "thăng" nào?"
Ánh mắt Lý Duy Chính lạnh lùng, cười như không cười nhìn y, "Thiên lý giang sơn, Minh sơ chi tăng", ý tứ bên trong bức họa chính là như vậy, ám chỉ đương kim hoàng thượng. Kỳ thật loại chuyện này có chút tương tự như luật pháp về phim cấp 3 ở đời sau vậy, chẳng hạn hai vợ chồng trốn trong chăn xem phim thì không sao, hợp tình hợp lý, nhưng nếu đầu óc phát nóng, chiếu cho hồ bằng cẩu hữu xem chung, chính là phạm pháp. Cho nên Lý huyện thừa coi như đóng kín cửa vẽ xuân cung đồ của Chu Nguyên Chương cũng không sao, cái chính là y đem lưu truyền ra ngoài, hơn nữa còn dùng để kiếm lợi.
"Bang!" một tiếng nổ tung trong đầu Lý huyện thừa. Mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra ướt đẫm áo lót của y. Y biết mình nhất thời vô ý, gieo mầm đại họa. Nếu Lý Duy Chính mang bức họa kia truyền ra ngoài, Lý Miễu y chắc chắn bị chém đầu cả nha. Đương kim hoàng thượng đúng là rất kiêng kỵ một vài chữ, như chữ "thăng" có thể ám chỉ ngày xưa hắn làm "tăng", lại liên hệ với "thiên lý giang sơn" cùng "Minh sơ", ý ám chỉ lại càng xác thực. Giáo thụ Hàng Châu Từ Nhất Quỳ từng dâng biểu trong đó có mấy chữ "Quang thiên chi hạ, thiên sinh thánh nhân, vi thế tác tắc" chọc giận hoàng thượng, lập tức bị chém đầu. Bức tranh này vốn là y để mình tự thưởng thức, nhất thời quên mất lại đem đưa cho Lý Duy Chính, cũng không nghĩ ra sẽ lưu lại mầm tai họa. Nhất là mấy năm nay liên tục xảy ra đại án, đối với quan viên hoàng thượng giết chóc vô cùng ác độc. Nếu hắn đem bức tranh này đi tố giác, vậy thì mình...
Lý huyện thừa giống như trông thấy cảnh mình bị mất đầu, y sợ đến mức toàn thân phát run, chỉ Lý Duy Chính run giọng hỏi: "Vậy ngươi muốn làm thế nào?"
"Rất đơn gian, lập tức thả phụ thân ta, lại trả lại 3000 quan tiền. Ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."
Mặt Lý huyện thừa lúc đỏ lúc trắng, y lau mồ hôi trên trán, vô cùng không cam lòng nói: "Ta có thể trả tiền lại cho ngươi, nhưng phụ thân ngươi là do Trương tri huyện bắt, ta cũng không có cách gì."
"Có cách hay không là chuyện của ngươi, ta cũng không tin trong tay ngươi không có nắm thóp của hắn. Chỉ một câu, trước trưa ngày mai không thả người, ta sẽ đi Phượng Dương tố cáo với Cẩm y vệ, tố cáo cả chuyện các ngươi tham ô."
Thoáng chốc sắc mặt của Lý huyện thừa trắng bệch. Lý Duy Chính liếc mắt nhìn y, lại lạnh lùng nói: "Đương nhiên, các ngươi có thể giết ta chết, nhổ cỏ tận gốc. Nhưng ta đã dám đến, dĩ nhiên đã có chuẩn bị. Bức tranh ta đã đưa cho người tin cậy, chỉ cần ta xảy ra chuyện, người giữ bức tranh sẽ lập tức đi tố cáo. Lợi hại trong đó nhị thúc tự mình cân nhắc đi! Chỉ cần đừng ép người quá đáng, chúng ta tự nhiên sẽ bình yên vô sự."
Lý huyện thừa trầm tư hồi lâu, y đương nhiên minh bạch lợi hại trong đó. Nếu Lý Duy Chính tố giác, không chỉ có vụ án ám chỉ, mà còn từng chuyện tham ô của bọn hắn suốt mấy năm nay, bọn hắn không người nào có thể sống. Nếu thương lượng với Trương tri huyện, Trương tri huyện dĩ nhiên sẽ chủ trương giết Lý Duy Chính. Lý Duy Chính chết thì Trương tri huyện sẽ bình yên vô sự, nhưng cái án ám chỉ của mình thì sao? Đương nhiên, Cẩm y vệ có lẽ sẽ không để bức tranh này trong lòng, nhưng y dám mạo hiểm như vậy à? Lý huyện thừa cân nhắc một lần lợi hại, cuối cùng cắn răng một cái, cũng được, liền lấy tiền lần trước chia một ít cho Trương tri huyện, nếu không được lại thỏa hiệp một chút, trước tiên kết thúc án này, giải quyết tình hình khẩn cấp rồi nói sau. Còn Lý Duy Chính này, sau này sẽ từ từ xử lý hắn.
"Được rồi! Tất cả ta đều đáp ứng ngươi, chỉ có điều bức họa kia ngươi phải trả cho ta."
"Bức họa kia nhị thúc đã đưa ta, sao lại đòi về? Không phải ta đã nói rồi sao, bức họa kia ta muốn dùng làm bảo vật gia truyền."
......................
Chú thích của tác giả: Giải thích rõ một chút, mặc dù sử quan có ghi chép văn tự ngục của lão Chu, nhưng Minh sử là do Mãn Thanh biên soạn, chuyện này còn có tranh luận. Có người khảo chứng ra Từ Nhất Quỳ đến thời Kiến Văn đế mới chết. Ở đây lão Cao chỉ trích dẫn một chút theo yêu cầu của tình tiết câu chuyện, mọi người cứ xem như nó là dã sử, không nên xem là thật.
Chú thích của người dịch:
(*) Thỉ độc chi tình: Mượn hình tượng con trâu liếm con, ý nói người già thương con.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK