Lý Duy Chính dùng tốc độ nhanh nhất xông đến huyện nha, Trương tri huyện vì thân thể chịu đựng hết nổi đã về nghỉ ngơi, cũng không thấy bóng dáng Lý huyện thừa với Dương chủ bộ, xem ra tám chín phần mười là đã về nhà. Lý Duy Chính đang tính đến nhà Dương chủ bộ tìm thì chợt nghe đàng sau có người gọi hắn.
"Ngũ đệ khoan đi đã!"
Lý Duy Chính quay lại thì thấy Tần điển sứ. Tần điển sứ vừa làm xong thủ tục giam giữ đang chuẩn bị trở về, nhìn thấy Lý Duy Chính từ xa, thấy trong tay hắn mang một bao đồ, lập tức hiểu rõ đang có chuyện gì. Đây tất nhiên là tiền đấu giá nô lệ, hắn cũng biết chuyện mập mờ trong đó, tuyệt đối không thể để tiền ở nhà mình qua đêm. Nếu không một khi xảy ra chuyện, tiền bọn nha dịch cắt xén đều sẽ tính cho hắn, phải trả lại là chuyện nhỏ, thanh danh coi như hỏng mất.
Ấn tượng của Tần điển sứ đối với Lý Duy Chính rất tốt, đã biết làm việc, lại hiểu rõ tôn ti, làm người trượng nghĩa, xuất thủ lại hào phóng, lúc bấy giờ y thấy hắn khó xử, bèn giúp hắn một chút, "Ngũ đệ là đến giao tiền?"
Lý Duy Chính gật nhẹ đầu, bất đắc dĩ nói: "Ta tới chậm một bước, tất cả mọi người đã về. Ta định đi đến nhà chủ bộ."
"Ngũ đệ đừng ngốc, hiện tại đã hết giờ trực, tiền đã qua tay của hắn, ít nhất cũng bớt một nửa. Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, đến lúc đó ngũ đệ giải thích thế nào?"
Được nhắc nhở, Lý Duy Chính bèn vội vàng gật đầu cảm ơn: "Đa tạ nhị ca, vậy ta nên làm thế nào cho phải?"
Tần điển sứ chỉ một cái về phía nha môn, thấp giọng cười nói: "Ta cũng vừa bàn giao công việc cho Mã sư gia, hắn vẫn còn ở trong đó, ngũ đệ cứ vào tìm hắn."
"Mã sư gia vẫn còn ở đây a?" Lý Duy Chính đại hỉ. Mã sư gia cũng chính là sư gia phụ trách pháp luật, là phụ tá của tri huyện. Mặc dù sư gia không phải là chức vụ chính thức do triều đình quy định nhưng có quyền lực rất lớn, đến một mức độ nào đó có thể đại biểu ý chí của tri huyện. Tiền của Lý Duy Chính là tiền vật có liên quan của vụ án mưu sát ở giáo trường nên sư gia pháp luật xác thực có thể thu nhận được. Hơn nữa Lý Duy Chính làm được chức vụ này cũng là nhờ Mã sư gia giúp đỡ một chút, nên chắc là sẽ không làm khó hắn.
Lý Duy Chính cảm ơn Tần điển sứ, bước nhanh về phía nội đường. Vị trí làm việc của Mã sư gia ở đàng sau nhị đường, là một tứ hợp viện nho nhỏ, tổng cộng có 2 vị sư gia phụ trách gạo tiền, pháp luật làm việc ở đây, phụ trách xử lý các loại văn thư thay tri huyện, tương đương thư ký thời hiện tại. Sư gia phụ trách gạo tiền họ Lâm đã hết ca, trong tứ hợp viện chỉ còn lại một mình Mã sư gia. Y đang viết báo cáo về vụ án giết người ở giáo trường nên tan ca trễ một chút. Y đang trau chuốt câu chữ thì thấy Lý Duy Chính xuất hiện trước mặt.
"Lý ca nhi có chuyện gì không?" Mã sư gia khoảng hơn 40 tuổi, xuất thân tú tài, mặc dù trình độ hơi thấp nhưng ngòi bút rất lợi hại. Báo cáo y viết thay cho tri huyện ngay cả quan viên hình bộ của triều đình cũng vỗ bàn khen hay, luôn được Trương tri huyện tín nhiên. Lý viên ngoại phụ thân của Lý Duy Chính là lý trưởng Lý gia thôn, thường xuyên đến trong huyện làm việc cho nên cũng nhận biết Mã sư gia, lần này tìm việc làm cho nhi tử cũng nhờ ân tình của y. Sau đó Lý Duy Chính cũng lén cho y 100 quan tiền để cảm tạ.
Lý Duy Chính vội vàng đặt bao vải lên bàn Mã sư gia, "Đây là tiền đấu giá hàng hóa của hung thủ trong vụ án giết người ở giáo trường, hết thảy 655 xâu, gồm cả sổ sách đấu giá xin giao cho sư gia."
"Ta đang viết báo cáo chuyện này, số tiền của Lý ca nhi đưa đến rất đúng lúc." Mã sư gia vuốt nhẹ chòm râu chuột cười nói: "Lý ca nhi ngày càng biết làm việc, tri huyện còn lo lắng ngươi sẽ dẫn một đám nô lệ đến giao nộp đây!"
"Sư gia quá khen."
Mã sư gia mở bao, đếm hết tiền bên trong, hắn bỗng cười nói: "Không phải tất cả các ngươi đều thu tiền giấy a?"
Lý Duy Chính hiểu rõ ý của y. Đây thật ra là một quy củ bất thành văn. Vật phẩm của quan phủ mang bán đấu giá thu cả bạc lẫn tiền giấy, sau đó nhân viên phụ trách tự mình đổi thành tiền giấy, chờ đến lúc tiền giấy giảm giá trị thì người phụ trách sẽ hưởng lợi chênh lệch từ giá trị hối đoái.
Người người trên quan trường đều biết bí mật này. Mặc dù Chu Nguyên Chương căm tức nhưng cũng không bắt được chứng cứ. Lỗ hổng này do hắn tạo ra, mấy năm trước triều đình chỉ thu thuế được bất quá mấy vạn lượng bạc mỗi năm nhưng hắn lại phát hành 5 ngàn vạn xâu tiền giấy mỗi năm, lại còn hạ mệnh lệnh bắt buộc hối đoái tiền giấy và bạc theo tỉ lệ 1:1, không cho phép dân gian sử dụng vàng bạc. Trên thực tế mỗi năm tiền giấy đều bị giảm giá trị. Trên thị trường một xâu tiền giấy chỉ trị giá 250 văn tiền, việc sử dụng vàng bạc hắn cũng không cấm được.
Người người đều biết bí mật này, nhưng người người đều giả ngu. Bây giờ Mã sư gia nói ra ý đồ lại có ý nghĩa khác, kỳ thật y đang hỏi phần của y đây!
Lý Duy Chính ngầm thở dài, bất đắc dĩ nói ra: "Sư gia cứ khai biên lai tiền là số chẵn cho ta đi!"
Mã sư gia cười hăng hắc, y lập tức khai một biên lai 600 xâu, làm 3 bản: 1 báo tri huyện, 1 làm tang vật, 1 đưa cho Lý Duy Chính. Lý Duy Chính cất kỹ biên lai xong bèn cáo từ. Mã sư gia nhìn bóng lưng hắn đi xa, trong mắt bỗng hiện lên một tia ý cười âm hiểm.
Dọc đường Lý Duy Chính cảm khái sự đen tối của quan trường Đại Minh, tham nhũng của quan viên Đại Minh, mà đây là thời Minh sơ vốn rất thanh liêm, có Chu Nguyên Chương giết người lột da gây kinh hãi, càng về sau đến trung kỳ thậm chí Minh mạt lại trị thả lỏng, càng có thể tưởng tượng quan trường đen tối đến mức nào. Bất quá cũng là do chế độ gây ra, giống như sư gia không có bổng lộc của triều đình, toàn bộ nhờ chính tri huyện bỏ tiền nuôi, mà Chu Nguyên Chương cho quan viên cơ sở bổng lộc cực thấp, chỉ đủ quan viên ăn cơm, mà còn có khi chỉ phát tiền giấy, lại theo tiêu chuẩn 1 xâu tiền giấy 2 thạch gạo mà phát bổng, trong khi thực tế 1 xâu tiền giấy chỉ có thể mua 5 đấu gạo trên thị trường. Theo thời gian tiền giấy ngày càng bị giảm giá trị, bổng lộc đám quan chức ngay cả người nhà cũng không nuôi nổi chớ đừng nói chi là nuôi sư gia. Đây chính là một cái logic cực kỳ mâu thuẫn, đã muốn con ngựa chạy nhanh, lại mong con ngựa đừng ăn cỏ, làm sao có thể được? Cho nên tham quan thời Minh sơ giết hoài không hết, cũng là hợp tình hợp lý.
......
Lý Duy Chính giao nộp xong, bước nhanh về nơi ở, nơi đó còn một bé gái đáng thương đang chờ hắn trợ giúp đây! Đi ngang qua một tiệm quần áo, hắn bỗng do dự một lát rồi chạy như bay vào tiệm, lúc ra trong tay có thêm một cái bao vải. Hắn giống như ăn trộm nhét bao vải vào trong người, trên mặt lại giống như mới đậy lên một tấm vải đỏ.
Chỗ ở rất gần, Lý Duy Chính chạy về tiểu viện giống như một cơn gió. Cửa khép hờ, Lý Duy Chính ngẩn ngơ. Hắn chợt nhớ mình còn chưa có đưa chìa khóa cho Vương Tam Báo đây! Hắn làm sao mở cửa? Quả nhiên, trên cửa có một dấu chân to, móc sắt từ trên cửa tróc ra. Lý Duy Chính đại hận, tên gia hỏa thô lỗ này, nghĩ muốn thể hiện oai phong trước mặt tiểu cô nương a?
Lý Duy Chính tiến vào nhà, dưới trời chiều màu vàng óng chỉ thấy cô bé kia đang ở cạnh giếng rửa mặt, tay cóng đến đỏ bừng, đầu hình như cũng gội rồi, "Ngươi đang làm gì!" Hắn cao giọng hô.
Toàn thân cô bé chấn động, nàng cả kinh vứt chậu rửa mặt xuống, chạy đến đàng sau cây hòe cổ thụ trốn. Lý Duy Chính biết mình làm nàng sợ, không khỏi gãi gãi sau gáy áy náy nói: "Thật xin lỗi! Ý của ta là bây giờ mà dùng nước giếng gội đầu sẽ bị bệnh, sao ngươi không dùng nước nóng?"
Hắn bỗng vỗ trán, đúng rồi! Nàng không có chìa khóa phòng. Hắn vội vàng lấy chìa khóa cửa phòng, gọi cô bé: "Vào trong nhà đi! Trong nhà có đồ ăn, còn có than lửa sưởi ấm, hong tóc cho khô đi!"
Bé gái có lẽ rất đói, có lẽ cũng biết nhất định phải đối mặt, rốt cuộc nàng chậm rãi đi từ phía sau cây ra. Lý Duy Chính cũng nhìn thấy dáng vẻ của nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, ẩn ẩn xanh mét, thân thể gầy yếu đến đáng sợ, ánh mắt cũng có chút không bình thường, từ đầu đến cuối mang đầy vẻ sợ hãi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ngũ quan nàng cũng không tệ, nho nhỏ đáng yêu. Đáng tiếc nàng là người câm. Lý Duy Chính âm thầm thở dài một tiếng, ôn nhu nói: "Vào nhà đi! Ta sẽ không tổn thương ngươi."
Lý Duy Chính vào nhà đốt đèn sáng lên, nhanh chóng lấy quần áo trong bao vải ra đặt lên bàn, lại bưng đến một phần điểm tâm ban sáng ăn còn phân nửa. Cơm tối của hắn mỗi ngày đều có tiểu nhị quán rượu mang đến, bây giờ vẫn chưa đến giờ.
Vừa sắp xếp xong, rốt cuộc thấy cô bé lề mề bước vào nhà. Lý Duy Chính kéo ghế, chỉ vào điểm tâm trên bàn cười nói: "Ăn trước chút gì đi!"
Bé gái nhìn chằm chằm bánh ngọt trên bàn, nàng bỗng xông tới, cầm bánh ngọt nhét vào miệng, bị bột bánh sặc một cái, xoay người ho khan kịch liệt, thần sắc cực kỳ thống khổ. Lý Duy Chính giật nảy mình, vội vàng cầm ấm nước đến, vỗ vỗ bả vai nàng nói: "Đừng vội! Uống nước đi."
Bả vai bé gái lại run lên bần bật, lại lẻn vào xó nhà như con thỏ bị giật mình, nhìn hắn một cách vô cùng cảnh giác, trong miệng vẫn còn nhét đầy bánh ngọt. Tay Lý Duy Chính cứng đờ giữa không trung, hắn lúng túng véo véo ngón tay, cười khổ một tiếng nói: "Ta chỉ muốn đưa nước cho ngươi uống, có có ý gì khác."
Hắn bỗng chỉ bao vải trên bàn, "Kia là 2 bộ quần áo ta mua cho ngươi thay. Ta ra ngoài đây."
Nói xong, hắn giống như ăn trộm chạy ra sân, nhìn lên trời thở dài một hơi. Đối phó bà cô này còn mệt hơn đối phó với Lý huyện thừa. Cửa bỗng đóng lại, một lát sau cửa lại mở ra, bé gái đã thay xong quần áo, cúi đầu khiếp đảm đứng ở cửa. Lý Duy Chính liếc nàng một cái, nhất thời trước mắt sáng lên. Quả nhiên phật cần mạ vàng, người nhờ ăn mặc, mặc vào bộ đồ áo nẹp quần dài xanh biếc này, che đi thân thể gầy yếu của nàng, lại thêm trời đã tối nhìn không ra vẻ xanh xao trên mặt nàng, trong vẻ thanh tú cũng hiện ra mấy phần linh khí.
Đương nhiên đây chỉ là giả tượng. Bé gái này nhất định chịu nhiều trắc trở, muốn trị liệu thương tích tâm lý còn cần thời gian dài. Thân thể gầy trơ xương cũng cần đồ ăn tẩm bổ. Lúc này, ngoài cổng truyền đến thanh âm tiểu nhị quán rượu, "Lý công tử, cơm đã đưa đến."
"Đa tạ! Đa tạ!" Lý Duy Chính vội vàng đến dưới cửa xách cái hộp cơm không ra, đổi cho tiểu nhị. Hắn quay người lại, đã không thấy bé gái đâu. Lý Duy Chính lắc đầu, biết là nàng đã trốn vào nhà.
Hắn mang theo hộp cơm bước nhanh vào nhà, quả nhiên thấy nàng trốn sau cửa. Lý Duy Chính đặt hộp cơm lên bàn, lấy ra 3 món ăn một món canh, còn có một tô cơm lớn. Hắn tìm một cái chén nhỏ, bới cho nàng một chén, lại lấy một đôi đũa đưa cho nàng cười nói: "Đừng trốn nữa, mau tới dùng cơm đi! Đợi lát nữa sẽ nguội mất."
Bé gái đóng cửa lại, cẩn thận khóa trái rồi mới từ từ ngồi xuống, bưng chén cơm lùa vào miệng nuốt, cũng không dám gắp thức ăn. Lý Duy Chính cười cười, gắp cho nàng mấy đũa thức ăn, an ủi nàng: "Chờ cơm nước xong xuôi, chúng ta sẽ thương lượng việc đưa ngươi về nhà."
Toàn thân bé gái khẽ run rẩy, bỏ chén xuống, "Bịch!" một tiếng lại quỳ gối xuống trước mặt Lý Duy Chính.
"Ai nha! Ngươi lại vậy nữa rồi." Lý Duy Chính nóng nảy giậm chân một cái, "Dù sao cũng phải đưa ngươi về nhà, chẳng lẽ cha mẹ người không lo cho ngươi sao?"
Nước mắt bé gái bỗng như trân châu đứt dây đổ rào rào xuống đất. Lý Duy Chính ngẩn ngơ, một lát sau hắn mới thấp giọng hỏi: "Cha mẹ ngươi đã không còn nữa sao?"
Bé gái gật nhẹ đầu.
"Vậy ngươi còn thân thích nào khác không?"
Bé gái lại lắc đầu.
"Chuyện này..." Lý Duy Chính đau đầu, hắn phát hiện chính mình dính vào một chuyện phiền toái. Hắn gãi gãi đầu, nhưng cũng vô kế khả thi, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
"Ngươi không nên hơi một chút là quỳ, ta không thích." Lý Duy Chính dùng đũa chỉ chén của nàng, "Ăn cơm trước đi! Cơm nước xong xuôi rồi nói sau."
Bé gái lau nước mắt đứng dậy, nghe lời ngồi xuống. Nàng bưng chén lên, lại giống như gà con mổ thóc lùa từng hạt cơm vào miệng. Hai người đều không nói gì, không khí trong phòng có chút nặng nề.
"Đúng rồi!" Lý Duy Chính buông chén xuống, cười nói: "Ta nói sao trong phòng lạnh thế này, thì ra là quên đốt bồn sưởi."
Hắn lôi từ dưới mặt bàn ra một bồn sưởi lớn, lại đem đến một giỏ than củi. Không đợi hắn ra tay, bé gái đã ngồi xuống, "Xoạt! Xoạt!" hai tiếng đốt cây châm lửa, lại tìm một mảnh than mỏng trong giỏ đặt lên cây châm lửa. Mảnh than nhanh chóng cháy lên, nàng cẩn thận đem mảnh than cháy đỏ bỏ vào trong bồn sưởi, lại tìm mấy mảnh than ngắn lại nhỏ, xếp thành một vòng quanh mảnh than đã cháy đỏ, cuối cùng lại dùng mấy cục than lớn dựng xung quanh thành một cái núi lửa hình mũi khoan. Rất nhanh, bên trong hình nón đã chậm rãi cháy đỏ lên.
Lý Duy Chính ở bên cạnh yên lặng nhìn nàng, lòng hắn cũng giống như chậu than trở nên ấm áp. Hắn nhìn lửa than cháy rừng rực, ánh lửa chiếu đỏ khuôn mặt của hắn.
"Ngươi ở lại làm muội muội của ta, về sau ta gọi người là Ách muội."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK